Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Lộ Thương Đồ - Chương 403: Địch Đan Thanh tới Hải Châu : truyenyy.mobi

Quan Lộ Thương Đồ

Chương 403: Địch Đan Thanh tới Hải Châu




- Thành lập ngân hàng thương nghiệp à?

Gò má của Tạ Vãn Tình hơi hồng hào, cô vừa mới tắm nước nóng xong, đang chải mái tóc dài, phối hợp vẻ đẹp cổ điển của cô, làm Tạ Vãn Tình trông giống như người ngọc trong tranh mỹ nhân cổ, như mộng ảo, nghe Trương Khác nói về hành động mới nhất của thành phố, chỉ khẽ thở dài cảm khái, nhìn ra mặt nước ngoài cửa sổ:

- Chỉ sợ có người trong thành phố không áp chế được dục vọng biến ngân hàng thành cái máy cho vay, các nơi lập quỹ tín dụng bao năm rồi, cuối cùng gần như biến thành đống rối rắm hết, có vết xe đổ này, hạn chế khả năng can thiệp quá độ của hành chính vào thương nghiệp là điểm mấu chốt. Không phải là chị không tin thị trưởng Đường, song ông ấy rời Hải Châu thì sao? Hay Chu Phú Minh chiếm thượng phong thì sao? Nếu chúng ta tham gia phải có quyền phủ quyết mệnh lệnh cho vay.

- Đúng là không đơn giản, trong mắt một số quan viên, chúng ta là tiểu dân phải ngoan ngoãn nghe lời, cho dù có quyền phủ quyết, cái đám quan liêu nghiêm trọng đó lại chẳng nhảy ra chỉ mặt chúng ta quát tháo à?

Trương Khác lắc đầu:

- Nhân sự Hải Châu có thể ổn định được thì tất nhiên là tốt nhất rồi, nếu không thì phải có thủ pháp khéo léo một chút, không để đám lão đại gia đó cho rằng chúng ta đòi quyền phủ quyết... Nói không chừng đám Chu Phú Minh, Lục Dật Quang nóng mắt lên đẩy chúng ta ra ngoài, tổ kiến một ngân hàng thương nghiệp chỉ cần đăng ký vốn đầu tư 100 triệu. Quỹ tín dụng tuy là đống hỗn loạn, song vẫn có cơ sở, thành phố muốn huy động 100 triệu từ các xí nghiệp khác không khó.

- Rất có khả năng, Chu Phú Minh quay lại với Triệu Cẩm Vinh, Chính Thái cũng đang hăm hở tới Hải Châu bố cục, em thấy chưa, quảng cáo đầu đĩa Khoa Vương đã dán khắp xe buýt Hải Châu rồi.

- Chuyện còn chưa có ý kiến thống nhất, bác Đường cũng không nói trên thành phố ai phản đối, hay kẻ nào đang phá hoại. Dù sao liên quan tới tài chính là rất mẫn cảm, trong tư duy truyền thống của bọn họ, cho vốn tư nhân tham gia vào là quá rồi, còn để tư nhân chiếm địa vị chủ đạo sẽ không phải ai cũng chấp nhận.

Trương Khác xấy khô tóc, dùng ngón tay vuốt ngược tóc ra đằng sau:

- Chúng ta mà cấp tiến một chút, sẽ đẩy đám quan viên tư tưởng sơ cứng bảo thủ sang phía Chu Phú Minh, thời gian qua em thấy ông ta có dấu hiệu phấn chấn lại, chúng ta phải trù tính trước.

- Vậy chúng ta phải làm sao giờ?

Trương Khác cười gian:

- Nói không chừng Diệp Kiến Bân cũng sẽ hứng thú, anh ta lại không sợ đám quan viên kia.

- Em kéo anh ta vào là ý kiến hay đấy, nhưng em có chắc anh ta muốn tham gia không? Ngân hàng thương nghiệp thành phố có hạn chế nghiêm ngặt về địa vực, sản nghiệp của Diệp gia lại không ở Hải Châu, dù có tham gia vào ngân hàng thương nghiệp Hải Châu không có lợi ích trực tiếp, chị nghĩ anh ta muốn tham dự thành lập ngân hàng thương nghiệp tình thành hơn.

Tạ Vãn Tình chống tay lên cằm suy tư.

- Chị nghĩ trên tỉnh Diệp Kiến Bân không có phiền não giống chúng ta à? Anh ta tới đây làm kẻ ác, chúng ta lên tỉnh làm kẻ ác, không phải mọi người đều vui sao?

Trương Khác giang tay ra:

- Em còn muốn nhập cổ phần ngân hàng thương nghiệp tỉnh à?

Trương Khác gật đầu, chỉ cần có giám sát quản lý tốt, ngành ngân hàng thời đầu sơ bộ mở cửa với vốn tư nhân là một nghành lợi nhuận cao, lại là nghành bán lũng đoạn, rất đáng đầu tư.

- Vậy sao vừa rồi em còn nói như không cam tâm lắm vậy.

Tạ Vãn Tình lấy làm lạ hỏi:

- Đành chịu thôi, vốn em chị định len lén nấp một bên mà.

Trương khác ném chiếc khăn lông ướt qua một bên, nhìn chăm chú vào, chiếc áo ngủ mỏng manh trong suốt giây đeo ngắn cũn cỡn chỉ che được nửa cặp mông trắng muốn tròn như trăng rằm, phối hợp vòn eo thon gọn, sống lưng uốn lượn, gợi cảm cực độ.

Trương Khác đi tới, ôm Tạ Vãn Tình từ đằng sau, dùng mũi tách mãi tóc ướt mềm, chóp mũi khẽ chạm vào chiếc cổ thiên nga ngọc ngà, tham lam hít hương thơm pha quện giữa mùi thơm của tóc và cơ thể của nữ nhân, hơi thở nóng dần lên:

- Em bị ép buộc mà, song đã làm thì nhất định phải làm tốt nhất.

- Nói dối là mũi sẽ dài ra đấy.

Tạ Vãn Tình nghiêng đầu sang, tai kề sát vào môi Trương Khác, không muốn tách ra nữa:

- Cái mũi em dài ra kia.

- Xem ra em nói dối thật rồi.

Trương Khác đẩy chỗ nhô lên ở quần sịp cạ cạ vào cặp mông vểnh đầy nhục cảm của Tạ Vãn Tình:

- Nhưng mà hình như nó dài ra không đúng chỗ.

Tạ Vãn Tình cười khúc khích, thò tay ra đằng sau, cho vào trong quần Trương Khác nắm lấy chỗ cứng ngắc đó, hồn phách Trương Khác như bay mất một nửa, một tiếng rên khàn đặc phát ra từ cổ họng, Tạ Vãn Tình vừa tuốt nhè nhẹ vừa hỏi:

- Cô Địch Đan Thanh kia hấp dẫn lắm phải không? Em hẳn phải kháng cự không dễ dàng nhỉ, chị còn tưởng em bị con hồ ly tinh đó hớp mất hồn rồi cơ. Chị thích nhe em kể chuyện ở Tân Vu đấy.

- Ai nói xấu em sau lưng vậy?

Trương Khác đặt cằm lên vai Tạ Vãn Tình, ngậm lấy dái tai hồng hồng của cô, người hơi nhích ra đằng sau một chút, để không gian cho tay cô hoạt động, tay Tạ Vãn Tình êm ái, động tác lúc nhanh lúc chậm nắm rất chuẩn xác, thật không dễ tập trung tinh thần nói chuyện trong hoàn cảnh này.

Mấy ngày trước Trương Khác về Hải Châu, không may Tạ Vãn Tình vì chuyện lập trường học lên Bắc Kinh, hôm nay mới về. Trương Khác đã liên tục hai tối liền ăn chực ở nhà Đường Thanh, Đường Học Khiêm về nhà rất đúng giờ ăn cơm, thảo luận nhiều chuyện liên quan thành lập ngân hàng thương nghiệp.

Buổi tối về nhà, đợi Trương Đình, trợ lý của Tạ Vãn Tình xử lý xong công tác rời đi, Trương Khác liền mò sang ngay, Chỉ Đồng lúc này nghỉ hè ở bên bà nội, giúp việc cũng được cho nghỉ, trong biệt thự chỉ có hai người, hai người đã cùng chơi uyên ương giỡn nước trong bồn tắm một lần rồi.

Trong người Tạ Vãn Tình vẫn còn dư âm sau khi liên tục lên cao trào, cơ thể vẫn mềm nhũn tê tê, tạm thời không tiếp nhận được đợt tiến công của Trương Khác, hai người đứng sau cửa sổ, ngắm mặt hồ bên ngoài, cô dùng tay giảm bớt tình dục vẫn đang sôi hừng hực của Trương Khác.

- Địch Đan Thanh là cô gái rất lợi hại đấy...

Nghe xong Trương Khác kể xong chuyện ở Tân Vu, Tạ Vãn Tình cảm khái nói, cánh môi căng mọng ướt át, đôi mắt lóng lánh ánh sáng hơn sao trên trời, Trương Khác còn chưa thỏa mãn, cô lại bắt đầu thèm muốn rồi.

- Hoàn cảnh xô đẩy mà, sống trong môi trường ác liệt như thế nếu không muốn bị nuốt chửng, con người ta phải trở nên hung dữ tàn nhẫn, còn được người ta khen lợi hại nữa.

- Chị có lợi hại không?

- Chị cho người ta cảm giác không dễ tiếp cận, đương nhiên cũng được người ta quy vào loại nhân vật lợi hại.

Trương Khác cười khẽ, kéo Tạ Vãn Tình tới bên giường, bế Tạ Vãn Tình ngồi lên gối như bế trẻ con:

- Có điều trong mắt em, chị Vãn Tình vô dụng như cô bé con vậy.

- Chị mà vô dụng à?

Tạ Vãn Tình tay vịn ngực Trương Khác, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mân mê ngực y, giọng nói như nói mê, giây áo ngủ từ vai tuột xuống.

Trương Khác một tay xoa nắn bầu vú trắng nảy nở của Tạ Vãn Tình, tay còn lại nâng mông cô lên, hạ thân ưỡn lên tiến vào giữa vùng đồng cỏ ướt át, lún thẳng vào tận cùng không chút chướng ngại nào, cảm giác ấm áp dính ướt bao bọc, Trương Khác không kìm nổi bắt đầu tấn công dồn dập.

"Á...." Tạ Vãn Tình Phát ra tiếng rên dài, chịu không nổi muốn hẩy mông ra sau, lắc eo vùng vẫy muốn thoát ra:

- Tiểu Khác, tha cho chị đi, tha cho chị đi.

Trương Khác luồn tay qua nách Tạ Vãn Tình giữ lấy cô, hai tay ôm hai mông, vừa xoa bóp vừa điều khiển cơ thể hai người chuyển động.

- Đừng mà, mai, mai chị còn việc quan trọng nữa, chị còn việc muốn nói với em...

Trương Khác không cưỡng ép nữa dừng lại tay lai, thì thầm:

- Vậy cứ để thế này nói chuyện, chị nằm lên ngực em.

Lời này cũng chỉ lấy ra lừa được cô bé con thôi.

Tạ Vãn Tình không biết vận vị thành thục trên người mình đã thành thứ thuốc phiện khiến Trương Khác không bỏ nổi nữa rồi.

Chẳng bao lâu sau...

- Em nói dối.. Á... nói dối... Ưm, á á...

- Em có nói dối đâu, chúng ta... Đang giao lưu cơ thể mà..

- Được.. Được, vậy.. Chị không muốn giao lưu nữa...

Tạ Vãn Tình thở hổn hển, giọng đứt quãng:

- Chị nói đấy nhé … em nghe chị.

- Em là đồ lưu manh... Có tiếp tục không, chị giết em đấy!

Tạ Vãn Tình tức tối nhéo mạnh lên vai y.

Chiếc giường lại rung dữ dội, Tạ Vãn Tình phát ra tiếng đứt quãng, giọng run rẩy như mèo cái động tình, Trương Khác càng kích thích, động tác thêm mạnh mẽ, môi cũng soắn lấy môi Tạ Vãn Tình, tay sưa xoa bóp môn Tạ Vãn Tình, như bao nhiêu cũng không đủ.

Bị Trương Khác dùng đủ mọi trò kích thích, Tạ Vãn Tình không trốn tránh nữa, mặc dù cô chẳng còn đủ sức phối hợp với Trương Khác nữa, nhưng khuôn mặt đỏ lựng, đôi mắt long lanh mắt lờ đờ mê ly,, đủ cho thấy cô khô sung sướng tới cực điểm, ánh mắt đó là thứ thuốc kích dục tốt nhất, nhịp độ Trương Khác đẩy tới cực hạn, Tạ Vãn Tình người ưỡn lên phát ra tiếng kêu không thể kìm chế...

Tiêu hồn cả đêm, sáng sớm tình dậy không cảm thấy mệt mỏi chút nào, Trương Khác thầm cám ơn cơ thể tuổi trẻ, chứ cái cơ thể đắm chìm trong tửu sắc tuổi 30 của mình, cho dù có thể thác loạn một đêm, hôm sau cũng phải ngủ đến trưa mới bò dậy nổi.

Từ 5 giờ sáng, Tạ Vãn Tình đã quyến luyến cựa mình rời khỏi lòng Trương Khác, trở về biệt thự của mình, Trương Khác gọi điện sang hỏi cô muốn ăn sáng gì, Tạ Vãn Tình nằm trên giường ôm chăn tơ tằm, giọng hơi hờn dỗi:

- Xương cốt rời hết cả ra rồi đây này, tại em đấy...

Lòng hết sức dễ chịu.

Trương Khác huýt sáo vui vẻ, xuống nhà đun nước nầu mỳ trần trứng rồi cho hành hoa lên, bữa sáng mau chóng được chuẩn bị xong, bê sang nhà Tạ Vãn Tình, thấy cô ngồi trên giường ôm chăn, tay gác lên chăn, lộ ra thơm trắng mịn trơn tru, khuôn mặt kiều diễm bị mái tóc rối buông xõa che đi một nửa, đôi mắt đẹp còn lưu lại vẻ mệt mỏi sau đêm cuồng hoan, nhưng xuân tình phơi phới, phong vận mê người từ xương cốt tỏa ra, như tân nương sau đêm động phòng, Trương Khác nhìn mà thiếu chút nữa làm nước giãi chảy vào bát mì.

- Chị Vãn Tình vào buổi sáng thật mê người.

Trương Khác đặt mỳ lên bàn đầu giường, kéo tới trước người cô.

- Sáng sớm ra đã nói lăng nhăng gì đó, lời này em đi mà nói với Hứa Tư, Đường Thanh ấy, mấy hôm trước nhìn thấy khóe mắt có nếp nhăn, chị thương tâm chết đi được đây này.

- Làm gì có.

Trương Khác cúi xuống nhìn kỹ mắt Tạ Vãn Tình, không thấy chút dấu vết năm tháng nào:

- Không có thật mà, những thứ dưỡng nhan chị dùng không uổng phí.

- Mấy thứ đó có tốt đến đâu cũng chỉ trì hoãn thôi, không ngăn được tuổi già.

Tạ Vãn Tình nhoẻn miệng cười:

- Thương tâm vài ngày rồi, khi đó em lại không ở Hải Châu, giờ chị chấp nhận số mạng rồi, không cần em an ủi nữa, vài ngày sau là sinh nhật 31 của chị, phụ nữ qua 30 còn sinh nhật gì nữa, chỉ nhắc mình lại già thêm một tuổi, thêm thương tâm mà thôi.

- Chị tự xem đi này.

Trương Khác cầm chiếc gương trang điểm tới trước mặt Tạ Vãn Tình: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Chị khiến các cô gái đôi mươi ghen tị chết ấy chứ, đâu cần ai an ủi.

- Í...

Tạ Vãn Tình nhìn dung nhan tỏa sáng của mình trong gương, nhăn cả mũi nhìn, chẳng tìm ra một nếp nhăn nào ở mắt:

- Thật lạ, mấy ngày trước chị còn tìm Phi Quyên khóc lóc, đúng là lạ, chẳng lẽ gặp ma sao?

Cô nhoài người ra lấy váy ngủ ở trên giường, bầu ngực trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài, không ngờ cô ngủ khỏa thân.

- Gặp phải ma cái gì?

Trương Khác đưa ngón tay nâng cằm Tạ Vãn Tình lên:

- Chị nhớ lại xem đêm qua ai vất vả như vậy, sao lại nói gặp ma?

Tạ Vãn Tình phì cười, chiếc chăn trong tay rơi xuống, lộ ra cơ thể trần truồng hoàn mỹ, đồi vú trắng tròn căng, nhìn qua vừa đầy đặn vừa cao ngất như hai đỉnh nủi, trên đỉnh núi là quầng vú màu hồng nhạt, núm vú xinh xinh thâm thâm, như nụ mai mới nhú đầu xuân, đang khe khẽ run rẩy thẹn thùng.

Cô nghiên người lấy áo ngủ mặc vào, vừa khéo để cho Trương Khác thưởng thức đường nét lả lướt mạn diệu bên người, nửa bờ mông đẫy đà gợi cảm.

- À, phải rồi, nghe nói hôm nay Địch Đan Thanh tới Hải Châu hả?

Tạ Vãn Tình mặc áo ngủ xong, xuống giường tắt điều hòa không khí đi, cô nhiễm cái tật xấu của Trương Khác, mà hè bật máy lạnh đắp chăn ngủ, đi chân trần thêm thảm, cặp đùi dài trắng trẻo làm Trương Khác hoa cả mắt:

- Chị muốn mời cô ấy ăn cơm đấy.

- À, Địch Đan Thanh tới báo cáo tiến độ đàm phán cải cách nhà khách chính phủ Tân Vu với nhóm Thịnh Thanh, bọn họ ngồi tàu thủy, chắc sáng nay tới rồi, chị định mời cô ấy ăn cơm sao? Vậy để tối đi, em số khổ, buổi sáng còn phải thi...

Trương Khác thầm nghĩ chắc Tạ Vãn Tình cảm thấy hứng thú với cuộc đời khác biệt của Địch Đan Thanh, nhưng thật không hiểu hai phụ nữ thành thục diểm lệ thì làm sao có hứng thú với nhau được...

~~~~~~o0o~~~~~~~~

Địch Đan Thanh tới Hải Châu đương nhiên là để báo cáo với các nhà đầu tư, song chủ yếu là muốn tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ tại Hải Châu, những lời đồn đại bên lề, những tin bài trên báo không thể mang lại cho cô một ấn tượng cụ thể, quan trọng hơn nữa Trương Khác, tiểu nam nhân đó thực sự thế nào?

Địch Đan Thanh năm 93 có tới Hải Châu một lần, lần đó thành ủy Tân Vu tổ chức giao lưu học hỏi, nói trắng ra là đi du ngoạn bốn ngày. Cô còn chút ấn tượng, trên tàu thủy còn miêu tả những chỗ thú vị với Vệ Lan, Thiên Vân Sơn cao 2000 mét, Tượng Sơn chỉ có 500 mét, thực ra chẳng có gì để giới thiệu.

Do Tân Vu và Hải Châu không phải là thành phố công nghiệp truyền thống, nên giữa hai vùng không có đường cao tốc, phải đi đường vòng, mặc dù ngồi tàu hỏa là nhanh nhất, nhưng đi xe hơi tiện hơn, nếu không gấp xuôi dòng Tiểu Giang đi xuống cũng chỉ mất mười bốn tiếng, Địch Đan Thanh hoàng hôn lên tàu thủy, sáng sớm hôm sau tới Hải Châu.

Trương Khác đem cổ phần Thế Kỷ chuyển cho chú rồi, nên chuyện nhà khách Tân Vu chỉ thi thoảng hỏi qua một chút, không để ý kỹ. Thiệu Chí Cương, Lưu Bân đều không phải hạng tầm thường, không cần y quan tâm làm gì, có điều ngân hàng TW hạ lãi suất vay vốn, cổ vũ đầu tư, hiện vay vốn ngân hàng dễ hơn nhiều, Thiệu Chí Cương kế hoạch đem mảnh đất kiếm được ở tây Sa Điền ra xây nhà.

Thuyền tới cảng Hải Châu, Ngô Thiên Bảo và Phó Tuấn lái xe tới đón Địch Đan Thanh, Vệ Lan:

- Hôm nay trường học có kỳ thi, Khác thiếu gia buổi tối mới rảnh, tôi đưa hai cô tới nhà khách trước hay tới công ty trước?

- Tới công ty trước đi, mấy công ty ở cùng một chỗ sao?

Địch Đan Thanh hỏi:

- Không phải, hay là tôi đưa hai cô tới công ty địa ốc của giám đốc Thiệu trước, nó cùng tầng với Cty Thế Kỷ, sàn nhảy của giám đốc Thịnh và cửa hàng của giám đốc Bảo ở cạnh đó, còn công ty của giám đốc Trương ở chỗ khác.

Phó Tuấn giới thiệu:

Địch Đan Thanh thực ra muốn tới Cẩm Hồ, Tân Quang, Ái Đạt, nhưng không tiện nói, liền theo lời Phó Tuấn đi bàn chính sự trước.

Công ty ẩm thực Thế Kỷ sau khi cải tổ lại đổi tên thành công ty hữu hạn cổ phần giải trí ẩm thực Thế Kỷ, ngoại trừ đổi tên, đưa các loại tài sản tương quan vào đó, Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương, Trương Tri Hành còn tộng cộng đầu tư vào đó 2000 vạn.

Trừ bọn họ ra Quách Kiến Thành, người sở hữu 40% cổ phần của Thịnh Thế Niên Hoa cũng trở thành cổ đông của Thế Kỷ.

Thế Kỷ từ một công ty nhỏ, chớp mắt cái đã biến thành tập đoàn giải trí ẩm thực lớn với tải sản cố định gần 6000 vạn.

Vì Lương Quân chưa thể một mình đảm đương, nhất là làm đĩa lậu phải giao tiếp với đủ các loại người, nên Thịnh Thanh chưa thể thoát thân. Trọng trách an bài hộ giải tỏa đặt lên Hoành Viễn, nên Trương Tri Phi lúc này chỉ có thể trấn giữ ở công ty, chủ yếu do Thiệu Chí Cương, Ngô Thiên Bảo xử lý sự vụ.

Tới công ty tham quan một vòng, Ngô Thiên Bảo dẫn hai cô gái tiếp tục tham quan trung tâm ẩm thực và khu giải trí Thịnh Thế Niên Hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.