Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Lộ Thương Đồ - Chương 153: Làm học sinh ngoan được nửa ngày : truyenyy.mobi

Quan Lộ Thương Đồ

Chương 153: Làm học sinh ngoan được nửa ngày




Trương Khác nhớ lại cái lần chạm vào nơi đó còn chưa có quy mô cụ thể, vậy mà đã bị cắn nát lưỡi, xem ra việc này còn khá khó khăn, thuận theo chiếc eo nhỏ của Đường Thanh nhìn xuống, mông vểnh chân dài, Đường Thanh thực sự thành thành sớm, thành đại mỹ nhân rồi.

Trong ký ức Đường Thanh luôn gầy gò, phát triển không tốt, khuôn mặt luôn đượm buồm u uẩn, đó là do bi kịch lớn gia đình áp ức. Còn hiện giờ Đường Thanh không phải trải qua trắc trở, vẫn giữ được tâm tình thiếu nữ đơn thuần, cơ thể phát triển vượt bậc.

Trương Khác phát hiện ra ngồi xe buýt thật tuyệt, định mỗi tuần bỏ vài ngày ra đi cùng Đường Thanh. Tới khi Trần Phi Dung từ Sa Điền chen lên thì Trương Khác không còn suy nghĩ như thế nữa, y cứ tưởng Trần Phi Dung vẫn giữ thói quen đạp xe tới trường.

Chuyện này nói ra đúng là công lao của Trương Khác, từ lần Trương Khác cho ba tên lưu manh quấn lấy Trần Phi Dung bài học bằng máu, trong chu vi từ Tiền Môn tới Nhất Trung, không một tên lưu manh nào dám đeo bám Trần Phi Dung nữa.

Đường Thanh nhìn thấy Trần Phi Dung, mừng rỡ vẫy tay gọi, ở trạm trước, Trương Khác và Đường Thanh đợi được một chỗ trống, Đường Thanh xấu hổ không ngồi lên đùi Trương Khác, nhưng nhích ra một góc cho y đặt nửa cái mông, lúc này vừa thấy Trần Phi Dung liền đẩy Trương Khác ra giành chỗ cho Trần Phi Dung rồi.

Từ hôm mùng 2 ăn cơm ở nhà Trần Phi Dung tới giờ, 2 tháng rồi Trương Khác không gặp tiểu giai nhân này, không ngờ Đường Thanh lại trở nên thân thiết với cô như vậy.

Trần Phi Dung vừa lên xe nhìn thấy Trương Khác ánh mắt tỏ ra do dự, làm Trương Khác lo Trần Phi Dung sẽ không lên chuyến xe này. Lên xe rồi vẫn như thường lệ lờ Trương Khác đi, nhưng Trương Khác nắm tay vịn nhìn hai mỹ nhân, thế đủ thỏa mãn rồi.

Đường Thanh mắt đơn thuần trong sáng tỏa ra trẻ trung dụ hoặc, với đơn thuần e lệ của cô gái nhỏ, còn Trần Phi Dung đã có khí chất mỹ nhân lạnh lùng, khí chất cá nhân phát triển liên quan tới hoàn cảnh sinh hoạt.

Đường Thanh sống trong gia đình ưu việt, Đường Học Khiêm tuy luôn ở trong phong ba hiểm ác, nhưng tuyệt đối không để Đường Thanh tiếp xúc với chuyện xấu xa phức tạp. Vẻ đẹp tô điểm cuộc sống như công chúa của Đường Thanh.

Trần Phi Dung lại có cuộc sống hoàn toàn trái ngược, cha mất việc, mẹ tai nạn không tiền chữa trị, thậm chí ngay học phí cũng không có đủ, xinh đẹp trở thành gánh nặng lớn, đại khái chỉ cón bản tính kiêu ngạo bẩm sinh mới khiến cô giữ được tấm thân trong sáng.

Trương Khác năm xưa trong gà gặp biến cố chẳng phải sa ngã thời gian dài? Nam nhân sa ngã chẳng qua làm lưu manh, buông thả trong tình trường, còn có ngày lãng tử hồi đầu, khi đó trải nghiểm là vốn sống quý giá, nữ nhân rất khó có hội quay đầu, sa đọa một lần có khi là ám ảnh đeo bám cả đời.

Với một cô gái như thế trong lòng Trương Khác ít nhiều có chút kính sợ, hiện giờ không dám trêu ghẹo Trần Phi Dung nữa, thấy cô coi mình như không khí cũng chẳng hề giận.

Nghe Đường Thanh và Trần Phi Dung nói chuyện, đại khái hai cô thân quen từ hồi bày hàng bán trước tết, thời gian sau đó Trương Khác gần như trốn học liên miên cho nên không rõ.

Lẽo đẽo theo sau hai mỹ nhân tới phòng học, đến chỗ rẽ tầng ba thì bị Đỗ Phi chặn lại.

- Mày biến mất quá lâu đấy, mỗi lần gặp lại là khiến người ta ngạc nhiên, truyền thụ bí quyết cho anh em chút đi, mày làm thế nào để Đường Thanh và Trần Phi Dung quan hệ với nhau tốt như thế?

Đỗ Phi vội tìm y là vì Thịnh Thế Niên Hoa hai ngày nữa sẽ chính thức kinh doanh, Thịnh Thanh nhờ Thiệu Chí Cương mời Trương Khác một lần, lúc đó Trương Khác vướng chuyện bên TI, ngay cả thời gian ngủ cũng chẳng có, nên tìm Đỗ Phi đi đường vòng.

Trương Khác hỏi ngược lại:

- Nghe nói mày thăng lên làm nha nội rồi, đừng làm mất mặt ông già nhà mày đấy, chinh phục cô em Thịnh Hạ tới đâu rồi?

Đỗ Tiểu Sơn vào thường ủy, sau này là lãnh đạo thành phố rồi, không biết có chuyển vào biệt thự bên Tiểu Cẩm Hồ không, nhưng ông ta vào thường ủy cũng xếp cuối, đoán chừng chẳng vào đó ất tự nhiên, chẳng lẽ khu Tây Thành không có nhà tốt an bài cho lãnh đạo?

Trương Khác không chịu nổi Đỗ Phi nài nỉ, đồng ý ngày Thịnh Thế Niên Hoa khai trương sẽ dẫn Đường Thanh tới chơi.

Trương Khác đột nhiên ngồi ngay ngắn trong lớp, không chỉ Lý Chi Phương mà tất cả giáo viên lên lớp đều giật mình, không một ai có thể bỏ qua sự tồn tại của y, nhưng cũng không thực sự coi y tồn tại.

Làm học sinh ngoan được nửa ngày, Trương Khác thấy buồn chán, cuộc sống đại học không ràng buộc mới thật thư thái, thi thoảng tới lớp bồi tiếp Đường Thanh là được rồi, thế là quyết định buổi chiều tiếp tục trốn học.

Trương Khác ngồi xe tới Tân Hải Thông mới nhớ ra lâu lắm rồi không tới Cẩm Hồ, nửa tháng trước Chu Du tới Cẩm Hồ làm phó tổng giám đốc, khi ấy Trương Khác cũng bị kéo tới nhà hàng Tây Thành uống rượu.

Đẩy cửa đi vào văn phòng, tất cả mọi người đồng loạt quay sang, bỏ đồ trong tay xuống, Diệp Kiến Bân như ăn trộm từ phòng Tạ Vãn Tình chui ra:

- Người anh em, tìm trên trời không thấy, xuống dưới đất không có, tưởng cậu mất tích rồi, thời gian qua cậu biến đâu thế?

Cô em họ xinh đẹp Diệp Tiểu Đồng của hắn đứng đằng sau, vịn cửa mỉm cười.

- Mọi người nóng ruột tìm tôi như thế có việc gì?

Ngày 14 tháng 2 tại quảng trưởng Đông Lăng lớn nhất tỉnh thành, Thịnh Hâm tổ chức lễ giới thiệu hoành tráng điện thoại di động Ericsson GH 398, hôm đó Trương Khác tiếp Đinh Hòe, Tô Tân Đông tới Hải Châu, tất bật mông không chạm đất, chỉ xem qua TV: Người dẫn chương trình nổi tiếng, đoàn nhào lộn, diễn hề, ca sĩ, cung cấp thức ăn miễn phí, cứ như buổi lễ liên hoan cuối năm.

Riêng sau lễ hội thu doạn hiện trường, sửa sang đồ hỏng hóc hao tốn 10 vạn, nhưng chi phí này là tất yếu, lễ hội đã khơi lên phong trào mua sắm, ngay cả Thịnh Hâm cũng không biết người không phân biệt nổi di động kỹ thuật số và điện thoại cầm tay chiếm tỉ lệ bao nhiêu.

Buổi lễ hoa lệ hoành tráng của Thịnh Hâm thậm chí kinh động cả tổng bộ Cty Ericsson, khi Diệp Kiến Bân nhận được fax do đích thân chủ tịch Ericsson gửi tới thì Trương Khác đang bù đầu với chuyện của Ái Đạt.

Tạ Vãn Tình, Chu Du cũng vì kế hoạch khổng lồ chỉnh hợp nghành giấy Hải Châu bận đầu tắt mặt tối, căn bản còn không rảnh chủ ý tới tình hình của Ái Đạt, họ chỉ ăn cơm với hai người Đinh Hòe một lần, coi như nhận biết nhau.

Trương Khác tiễn Trần Tín Sinh đi thì về nhà trò rút điện thoại vùi đầu ngủ, tới ngay Hứa Tư còn không biết hành tung của y, những người khác càng không thể tìm được.

Diệp Kiến Bân đợi không được, đợi chuyện bên Thịnh Hâm ổn định một chút, cùng em họ kiêm trợ lý tới Hải Châu tìm Trương Khác.

Nghe nói vị trong nhà Diệp Kiến Bân rất ghê, không cho dùng thư ký nữ, nên hắn đành kéo cô em gái theo làm trợ lý.

Nghe Trương Khác hỏi hắn cấp bách tới Hải Châu tìm mình có chuyện gì, Diệp Kiến Bân ngây ra, phải rồi, việc gì nhỉ? Hắn chỉ muốn tìm người hiểu mình, chia sẻ cảm giác lâng lâng trên trời thời gian qua, chứ làm gì có việc gì?

Trương Khác hết nhìn Diệp Kiến Bân đang gãi đầu gãi tai lại nhìn Diệp Đồng che miệng cười, chả hiểu ra sao, hỏi lại:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tạ Vãn Tình từ trong văn phòng đi ra:

- Lưu Minh Huy nói chuyện bên phía em tạm thời hòm hòm rồi, nhưng họ không liên hệ được, nên giám đốc Diệp tới Hải Châu.

Diệp Tiểu Đồng cười:

- Tôi bị giám đốc Diệp kéo tới Hải châu cũng chẳng hiểu ra làm sao.

- Được rồi, là tại tôi ăn no rửng mỡ.

Diệp Kiến Bân xoa gáy nói:

- Tình hình tiêu thụ Ericsson, bên Hải Thái có cho cậu biết không?

Trương Khác nhún vai:

- Lễ giới thiệu tôi xem tên TV rồi, còn tốt hơn dự kiến của tôi, năng lực chấp hành của phòng thị trường Thịnh Hâm, đúng là công ty nhỏ chúng tôi không bì được. Những chuyện khác thì tôi không rõ.

Trương Khác rút khỏi Hải Thái từ mùa đông năm ngoái, chuyện này Diệp Kiến Bân có biết, khi ấy hắn còn lo không cách nào mượn được năng lực thị trường tuyệt vời của Trương Khác.

Lần này tới đây mới biết Tạ Vãn Tình đem tài sản chủ yếu chuyển vào Cẩm Hồ, người thông minh đều nhìn ra, Trương Khác tuyệt đối không tách rời Cẩm Hồ nữa, từng là có quan hệ gián tiếp với Hải Thái rồi.

Tâm tình bay bổng của Diệp Kiến Bân nghẹn lại trong ngực, không tìm được chỗ phát tiết, làm hắn suýt nổi điên, huống hồ bộ khung buổi lễ giới thiệu đó do một tay Trương Khác lập nên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.