Quan Khí​

Chương 169: Viên Chí Minh rất bất đắc dĩ




Huyện Khai Hà liên tục xảy ra chuyện, sau khi Giải Khánh Tài bị bắt, Huyện ủy Cổ Kiến Quân lại bị mang đi, khiến cho trong lòng Trịnh Chí Minh bốc lửa. Chỉ đến lúc này, y mới tin rằng hai thủ hạ đáng tin cậy của mình đã làm rất nhiều chuyện xấu sau lưng mình. Trước kia, y chỉ biết là hai người này có một chút hoạt động trái pháp luật, nhưng thật không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Nghĩ tới đây, toàn thân Trịnh Chí Minh lạnh toát. Cũng may mình không tham dự vào, nếu không, thật sự sẽ bị tai ương ngập đầu.

Sau khi Cổ Kiến Quân bị mang đi, Trịnh Chí Minh hơi không thích ứng với không khí của Huyện ủy. Y cảm thấy dường như mình bị cắt mất tai mắt vậy.

- Xem ra phải nhanh chóng nắm lấy vị trí chánh văn phòng!

Trịnh Chí Minh tự nhủ khi ngồi một mình cân nhắc việc chọn người vào các vị trí khuyết. Người này đương nhiên phải tuyệt đối thân tín với mình. Hiện tại Phó chánh văn phòng là Lữ Khánh Phân, Trịnh Chí Minh cười khổ một chút. Lúc trước sao lại điều người đàn bà này vào vị trí này cơ chứ? Nếu cô ta là người của mình, vậy trực tiếp điều lên là xong, nhưng bất kể thế nào, mình cũng không thể để Lữ Khánh Phân tiếp vị. Suy nghĩ một hồi, Trịnh Chí Minh cảm thấy có lẽ thư ký cũ Lưu Quang Hợp của mình, hiện tại là Chủ tịch xã Ngưu Phố, hợp với tâm ý của mình.

Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Quách Khải Quốc khi đang kiểm tra công tác ở xã Lão Quân. Chủ tịch xã Chu Hồng Thiên nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến, tỏ vẻ rất nhiệt tình. Trước kia hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn, thời gian sau đó làm việc với nhau cũng khá tốt. Lão Chu cũng hiểu rằng, Vương Trạch Vinh là người có tiềm năng phát triển, nếu có thể quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, vậy mình sẽ có ưu đãi.

- Lão Quách, có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, tổ chức tìm tôi nói chuyện, nói tôi tới làm Phó chánh văn phòng Đảng ủy công an thành phố.

Tâm tình của Quách Khải Quốc vẫn không tồi. Dù sao trước tới giờ mình vẫn không nắm giữ quyền lực thực tế gì, giờ có thể điều lên thành phố cũng là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh nghe vậy giật mình, vội hỏi:

- Khi nào thì đi? Để tôi trở về tiễn anh.

Quách Khải Quốc nói:

- Cấp trên thông báo tôi sẽ đi vào ngày mai.

- Nhanh vậy!

Vương Trạch Vinh giật mình. Đây rõ ràng là trước hết điều Quách Khải Quốc đi, sau đó mới nghiên cứu việc chọn người của huyện.

Treo điện thoại, Vương Trạch Vinh mất đi hứng thú ăn cơm, liền nói với lão Chu:

- Lão Chu, tôi phải quay về huyện ngay. Lão Quách phải điều đi rồi.

Chu Hồng Thiên ngồi ở bên cạnh cũng nghe được một ít nội dung liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh à, thế cục của huyện rất phức tạp đó.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu.

Lão Chu cảm thấy hiện tại là lúc mình thể hiện lập trường, liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cần tôi làm gì, anh cứ thoải mái nói.

Vương Trạch Vinh nhìn lão Chu, gật đầu nói:

- Tốt!

Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại cho Lý Duy Hà:

- Lão Lý, lão Quách phải đi, anh biết không?

- Đã biết.

Lý Duy Hà nói:

- Giờ là thị ủy chọn người!

Lý Duy Hà cũng đang phân tích việc này.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc chọn người vào vị trí Bí thư Đảng ủy Công an, tôi thấy Mạc Đại Bưu ở cục Công an rất không được.

Lý Duy Hà nói:

- Tôi đồng ý, Chánh văn phòng thì Lưu Minh Xuân thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Đồng chí Xuân Minh có năng lực rất mạnh, tôi cũng cảm thấy anh ta không tồi.

Hai người nhanh chóng trao đổi ý kiến.

Vương Trạch Vinh nói:

- Khó khăn có lẽ khá lớn!

Lý Duy Hà cũng nghĩ tới vấn đề này, nói:

- Kém một người!

Để tăng cường lòng tin cho Lý Gia Hòa, Vương Trạch Vinh nói nhỏ:

- Phiếu của Chu Lâm hẳn là không thành vấn đề.

A! Lý Duy Hà thật không ngờ Vương Trạch Vinh nhanh như vậy liền nắm được một phiếu của Chu Lâm, lập tức cao hứng nói:

- Như vậy cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.

Ngồi trong xe suy nghĩ một hồi, Vương Trạch Vinh lại bấm số điện thoại của Đỗ Vĩ ở Ngân hàng Xây dựng thành phố.

Vương Trạch Vinh cũng không nhiều lời khách khí, nói với Đỗ Vĩ:

- Lão Đỗ, chuyện tôi nói lần trước làm luôn đi.

Đỗ Vĩ cười ha hả nói:

- Dù sao cũng trong phạm vi quản lý của tôi, điều chỉnh nội bộ rất nhanh, tôi sẽ lập tức làm ngay.

Em vợ của Viên Chí Minh tên là Sử Vân Lệ, phân tới Ngân hàng Xây dựng tỉnh hơn hai năm, vẫn làm thủ quỹ. Công việc này thật sự khiến cô cảm thấy khổ sở. Hơn hai năm làm thủ quỹ, cô đã từ hậm hực biến thành tức tối. Cô cảm thấy mình bị ép ở tầng thấp nhất của ngân hàng, công việc thì nhiều mà tiền lương lại rất thấp. Gần đây cô vẫn tới nhờ anh rể Viên Chí Minh hỗ trợ, tìm biện pháp tiến hành điều chỉnh, nhưng theo tin tức của chị gái nói thì vẫn phải chờ một chút.

- Tiểu Lệ, Phó Giám đốc Đỗ gọi, cô lên một chút.

- Phó Giám đốc Đỗ!

Sử Vân Lệ có chút nghi ngờ mình nghe lầm. Cô biết Đỗ Vĩ là Phó Giám đốc ngân hàng của mình, sao có thể biết tới loại tiểu nhân vật như mình, lại còn muốn tới gặp mình nữa.

Tâm tình khẩn trương đi vào phòng làm việc của Sở trưởng, chỉ thấy Sở Trưởng Cát Xuân Bình đang nhiệt tình nói chuyện với Đỗ Vĩ.

- Phó Giám đốc Đỗ, đây là Sử Vân Lệ.

Cát Xuân Bình cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay sao Phó Giám đốc Đỗ lại đặc biệt tới đây để gặp Sử Vân Lệ làm gì chứ?

Vẫy tay ra hiệu cho Sử Vân Lệ ngồi xuống, Đỗ Vĩ cười nói:

- Hôm nay nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, cậu ấy nói với tôi là cô được phân ở đây. Không biết tới việc này chính là do tôi không đủ quan tâm. Tiểu Sử à, nghe nói cô công tác rất không tồi, vừa rồi tôi nói chuyện với Tiểu Cát, điều chỉnh công tác của cô một chút, trọng điểm bồi dưỡng một chút, sau một thời gian thì điều tới bộ phận thẩm định, phê duyệt tín dụng.

Sử Vân Lệ bị choáng, cô còn thật sự không biết Vương Trạch Vinh là ai.

Ngồi tại chỗ, nghe Đỗ Vĩ nói một hồi, cô mới coi như hiểu được rằng có một người tên là Vương Trạch Vinh giúp đỡ mình. Phó Giám đốc Đỗ nể Vương Trạch Vinh này nên mới chiếu cố mình.

Ra khỏi phòng, Sử Vân Lệ vội vàng gọi điện thoại về. Cô cảm thấy việc này nhất định có liên quan tới chị mình, khẳng định là anh rể nhờ người hỗ trợ. Nghĩ đến bậc cao tầng như Phó Giám đốc Đỗ Vĩ cũng tự tới giúp việc này, tâm lý cô kích động hẳn lên. Nếu mình thật sự có chỗ dựa vững chắc như vậy, chắc chắn sẽ có tiền đồ trong ngân hàng.

- Chị, em nói với chị chuyện này. Hôm nay Phó Giám đốc Đỗ của bọn em tự mình tới, nói là muốn giúp em điều chỉnh công tác, và còn có thể điều lên tiếp. Cảm ơn anh rể.

- Không nghe thấy anh rể của em nói tới chuyện này. Anh rể của em cũng lạ thật, xử lý chuyện này còn lén lút!

- Chị, đúng rồi, Phó Giám đốc Đỗ nói, người nhờ ông ta làm việc này tên là Vương Trạch Vinh. Ông ấy nói em chuyển lời hỏi thăm tới Vương Trạch Vinh. Không biết Vương Trạch Vinh có phải là Vương Trạch Vinh ở huyện không nhỉ?

- Được rồi, để chị hỏi anh rể em rồi nói sau.

Viên Chí Minh về nhà liền cảm giác hôm nay có điều khác thường, thấy ánh mắt vợ nhìn mình khác hẳn trước kia, lại thấy vợ tiến tới hôn mình một cái.

- Làm sao vậy?

Viên Chí Minh ngạc nhiên hỏi.

- Còn giữ bí mật làm gì! Không ngờ anh lặng lẽ nhờ người giúp em gái em chuyện đó.

Sử Vân Lan hưng phấn nói.

Viên Chí Minh hơi khó hiểu hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Kéo Viên Chí Minh ngồi xuống sô pha, Sử Vân Lan ngồi lên đùi Viên Chí Minh, nói:

- Hôm nay em gái em gọi điện thoại tới. Phó giám đốc ngân hàng chỗ nó tự tới gặp, tỏ vẻ muốn giúp nó điều chỉnh công tác, nghe nói tiếp theo còn muốn điều lên vị trí rất tốt. Có phải anh nhờ người giúp đỡ không?

Viên Chí Minh vừa nghe liền hiểu được sự việc. Vợ mình vẫn luôn quan tâm tới em gái, vẫn luôn yêu cầu mình hỗ trợ điều chỉnh công tác của Sử Vân Lệ. Hiện tại không biết là ai giúp việc này, chẳng lẽ là bí thư Trịnh? Nghĩ đến đây, Viên Chí Minh trên cơ bản có thể khẳng định là bí thư Trịnh nhờ người giúp đỡ, liền nói với Sử Vân Lan:

- Anh đã nói mà, bí thư Trịnh sẽ giúp chuyện này mà em không chịu tin. Thấy chưa, hiện giờ bí thư Trịnh giúp rồi đó.

- Bí thư Trịnh? Không đúng. Em nghe em gái nói là Vương Trạch Vinh giúp chiếu cố. Phó giám đốc ngân hàng của nó còn nói nó chuyển lời thăm hỏi tới Vương Trạch Vinh.

Sử Vân Lan cảm thấy kỳ lạ lập tức nói.

Đang cảm kích Trịnh Chí Minh, Viên Chí Minh vừa nghe vậy lập tức trầm hẳn xuống.

- Vương Trạch Vinh!

Không ngờ là hắn, Viên Chí Minh cảm thấy toát mồ hôi toàn thân. Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, sau khi Cổ Kiến Quân bị mang đi, Trịnh Chí Minh đang dần dần xem mình là thủ hạ trọng yếu. Nếu để bí thư Trịnh biết việc này, cũng không biết ông ta sẽ suy nghĩ như thế nào.

Viên Chí Minh lập tức gọi điện thoại cho Sử Vân Lệ, bảo Sử Vân Lệ cẩn thận nói lại sự việc. Sau khi nghe Sử Vân Lệ kể xong, Viên Chí Minh cảm thấy có chút khó xử.

- Làm sao vậy, có cái gì không đúng à?

Sử Vân Lan hỏi.

Nhìn thoáng qua Sử Vân Lan, Viên Chí Minh cảm thấy mình cần phải giảng giải cho vợ mình biết tình hình ở huyện.

Viên Chí Minh nói với Sử Vân Lan:

- Việc này khiến anh rất khó xử. Hiện tại trong huyện ủy, Bí thư Trịnh và Vương Trạch Vinh là hai thế lực, thoạt nhìn thì hai bên là ngang nhau, anh gia nhập bên nào đều khiến lực lượng bên đó lớn mạnh hơn bên kia.

- Ha ha, em biết là ông xã em lợi hại mà!

Sử Vân Lan hưng phấn hôn Viên Chí Minh một cái.

Viên Chí Minh cười khổ nói:

- Em đừng xem việc điều chỉnh công tác của em gái em là việc nhỏ. Trong này có sự hung hiểm, chỉ cần hơi vô ý, có thể anh sẽ gặp xui xẻo ở huyện Khai Hà này.

Sử Vân Lan không ngờ sự việc lại thế này, vội lo lắng hỏi:

- Rốt cuộc là tình huống thế nào?

Viên Chí Minh nói:

- Chuyện của em gái em đã được Đỗ Vĩ nói rất rõ, chính là nể mặt Vương Trạch Vinh. Nếu anh và Vương Trạch Vinh cùng một phe, em gái em khẳng định sẽ được hắn đỡ cho, bước phát triển tiếp theo sẽ rất lớn. Nếu anh không về phe Vương Trạch Vinh, vậy bước tiếp theo của em gái em sẽ càng ngày càng thảm!

A! Sử Vân Lan thực sự không ngờ việc này, lập tức hoảng sợ.

Viên Chí Minh nhìn thoáng qua vợ mình, nói tiếp:

- Đây còn không phải việc xấu nhất. Xấu nhất chính là nếu anh vừa không về phe Vương Trạch Vinh, lại khiến bí thư Trịnh sinh ra hoài nghi. Vậy anh không dựa vào phe nào cả. Trong quan trường, anh vẫn dựa vào bí thư Trịnh từ trước tới giờ. Nếu mất đi chỗ dựa là ông ấy, bước tiếp theo của anh có lẽ là chẳng có tiền đồ gì đáng nói.

- Làm sao bây giờ, hay là trước hết không cần xử lý chuyện của em gái em. Bảo vệ anh mới là quan trọng nhất.

Sử Vân Lan sốt ruột nói.

Viên Chí Minh lắc đầu nói:

- Em gái em có lẽ hiện tại đang điều chỉnh công tác. Chắc chắn không bao lâu, bí thư Trịnh sẽ nhận được tin này.

- Không thể nào. Ai lại truyền tin tức này đi chứ? Xa như vậy cơ mà!

Sử Vân Lan khó hiểu nói.

- Có người sẽ giúp đỡ truyền tin này, và còn có thể rất nhanh.

Tâm tình Viên Chí Minh cũng hơi trầm trọng. Y lo lắng Trịnh Chí Minh sẽ vì việc này mà có ý tưởng với mình. Nếu thật sự như vậy, cho dù vì lợi dụng mình trong hiện tại nên Trịnh Chí Minh sẽ không làm gì mình, nhưng bước tiếp theo thì sao? Cho dù Trịnh Chí Minh lấy được thắng lợi, sau này mình có muốn tiếp tục được y trọng dụng cũng là không có nhiều khả năng lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.