Quan Khí​

Chương 144: Bình tĩnh sao cơn bão




Sau khi cơ quan công an tham gia điều tra, câu lạc bộ Ngưu Vũ vẫn rất bình tĩnh, các hoạt động kinh doanh theo đúng pháp luật. Vụ hỏa hoạn chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Nếu nói có vấn đề thì có lẽ chỉ là trần nhựa mà thôi.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe không khỏi trầm ngâm suy nghĩ về vụ cháy.

Ngô Đại Giang lén nhìn qua gương chiếu hậu mà quan sát Vương Trạch Vinh. Mặc dù hai người từng là bạn học nhưng Ngô Đại Giang dù như thế nào cũng không thể coi Vương Trạch Vinh là bạn học nữa. Càng là người bên cạnh Vương Trạch Vinh, hắn càng cảm thấy Vương Trạch Vinh lợi hại.

- Phó chủ tịch Vương, thực ra câu lạc bộ Ngưu Vũ kia rất sâu.

Ngô Đại Giang không nhịn được nói một câu.

- Đại Giang, sao cứ gọi Phó chủ tịch Vương làm gì. Gọi tôi là Trạch Vinh như trước đi.

Vương Trạch Vinh không muốn Ngô Đại Giang gọi mình như vậy.

Ngô Đại Giang nói:

- Không được, việc này sau khi về tôi đã bị vợ giáo dục một phen. Cô ấy nói rất đúng, địa vị của ông bây giờ khác trước. Mặc dù chúng ta là bạn học nhưng có mặt người khác phải gọi chức vụ của ông, như vậy mới có thể thấy rõ quyền uy của ông.

Ngô Đại Giang vừa lái xe vừa nghiêm túc nói.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cảm thấy Ngô Đại Giang cũng là người có lý trí.

Vương Trạch Vinh không biết đó là vợ Ngô Đại Giang bây giờ đã đỏ lên rồi. Lãnh đạo phòng thấy cô đều cười cười nói chuyện vài câu. Cô là người thông minh, về nhà nói chuyện một phen với chồng, kết quả biết Vương Trạch Vinh là bạn học cũ của chồng nên rất cao hứng. Nhưng cô cũng nói với Ngô Đại Giang, bây giờ cấp bậc khác, không thể tùy tiện gọi Vương Trạch Vinh như trước, phải đủ tôn trọng.

- Đại Giang, cậu vừa nói câu lạc bộ Ngưu Vũ có tin tức là sao?

Vương Trạch Vinh tò mò mà hỏi.

- Phó chủ tịch Vương, theo tôi được biết câu lạc bộ Ngưu Vũ là do em vợ Cổ Kiến Quân mở, sau lưng thực ra là của Cổ Kiến Quân. Hơn nữa nghe nói có hoạt động đen.

Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ về tình hình phá án mấy ngày hôm nay, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao mấy hôm nay lại bình tĩnh như vậy. Giải Khánh Tài là người của Trịnh Chí Minh, Cổ Kiến Quân cũng là người của Trịnh Chí Minh. Trong này nhất định có vấn đề.

Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Trương Thuận Tường. Trương Thuận Tường mời hắn ngồi xuống.

- Trạch Vinh vất vả rồi.

Trương Thuận Tường đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc rồi nói:

- Công việc làm thế nào rồi?

- Về cơ bản đã nói chuyện với người nhà nạn nhân, mỗi nạn nhân được cấp 180 ngàn. Người bị thương thì theo tình hình mà cấp.

- Ừ, phải làm tốt công tác này. Người của sở Công an đã nói trên Tỉnh ủy rất chú ý đến việc này. Bây giờ đang là tháng phòng chống cháy nổ trong cả nước. Xảy ra chuyện như vậy khiến cho thành phố, huyện chịu áp lực rất lớn.

Vương Trạch Vinh vốn nghĩ Trương Thuận Tường sẽ nhân cơ hội này làm khó Cổ Kiến Quân, nhưng không ngờ đối phương lại nói như vậy. Vương Trạch Vinh không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Trương Thuận Tường.

- Trạch Vinh, huyện Khai Hà cần chính là ổn định. Chỉ có ổn định mới có thể triển khai công việc cho tốt.

Trương Thuận Tường nói chuyện vài câu với Vương Trạch Vinh rồi kết thúc đề tài. Sau đó nói chuyện các công tác khác với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lén quan sát quan khí của Trương Thuận Tường thì thấy không biến hoá nhiều.

Ra khỏi phòng làm việc của Trương Thuận Tường, Vương Trạch Vinh đi về phía phòng mình. Hắn ngồi đó cẩn thận suy nghĩ thái độ của Trương Thuận Tường.

Nếu như nói Trương Thuận Tường không biết nguyên nhân của việc này thì Vương Trạch Vinh không thể tin. Nhưng tình hình hôm nay biến hoá quá lớn, có chuyện gì khiến Trương Thuận Tường không muốn làm lớn?

Mình phải xem thái độ của Lý Duy Hà đã. Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Lý Duy Hà.

- Phó bí thư Lý, tôi muốn báo cáo tình hình vụ hỏa hoạn với anh.

Vương Trạch Vinh khiêm tốn nói.

Lý Duy Hà rất chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo xong tình hình rồi bình tĩnh nói:

- Trạch Vinh, xử lý rất tốt. Việc này phải làm nhạt đi. Huyện Khai Hà đã rất phức tạp, mau chóng dẹp yên chuyện này mới là quan trọng nhất. Cần dùng bao nhiêu tiền cũng được, phải để cho người nhà nạn nhân thấy chính quyền quan tâm.

Vương Trạch Vinh không ngờ Lý Duy Hà cũng có thái độ này. Bề ngoài thì thấy thái độ này không có gì khác thường, nhưng Vương Trạch Vinh cảm thấy mấy tên ngồi trên mình đều muốn ỉm chuyện này đi.

Che đi. Điều này Vương Trạch Vinh đã nghe nhiều lần, bây giờ thấy tình huống đó hắn cảm thấy mấy vị lãnh đạo chắc đều có suy nghĩ này.

Nghĩ đến vụ hỏa hoạn xảy ra ở một nơi khác cách đây không lâu, Vương Trạch Vinh rốt cuộc hiểu được suy nghĩ của Trương Thuận Tường. Vụ hỏa hoạn kia đã khiến tên thị trưởng mất chức, bí thư thị ủy cũng bị cảnh cáo đảng. Đồng thời cũng có một nhóm người bên dưới mất chức.

Lý Duy Hà thì nghĩ gì nhỉ? Xem ra hắn cũng lo lắng cho vị trí phó bí thư huyện ủy của mình.

Vụ hỏa hoạn này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Lý Duy Hà.

Nghĩ như vậy Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu có suy nghĩ dẹp yên chuyện này đi. Mặc dù việc này có thể làm ngã Cổ Kiến Quân, thậm chí làm ngã Trịnh Chí Minh nhưng hắn là phó chủ tịch thường trực thì cũng có trách nhiệm mà.

Hy vọng ở đây không dính đen. Vương Trạch Vinh mặc dù cũng nghe đồn đại rằng câu lạc bộ Ngưu Vũ có tồn tại vấn đề, nhưng trong tay không có chứng cứ xác thực thì hắn sẽ không nghĩ đến chuyện đó.

Một cơ hội rất tốt vậy mà. Vương Trạch Vinh chỉ có thể thầm than ảnh hưởng của việc này quá lớn nên không ai dám đụng.

...

Giám đốc sở Công an Lý Trấn Giang đang cùng với bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hoa Khê ngồi trong một phòng ở khách sạn.

Chỉ vào tài liệu mà Công an huyện Khai Hà gửi tới, Lý Trấn Giang nói:

- Lão Dương, nội dung trong tài liệu này là thật chứ?

Họ Dương ở trong Thị ủy là phái trung lập nhưng y từng bước đi lên trong ngành công an nên rất có kinh nghiệm. Y nhíu mày nói:

- Giám đốc Lý, tôi cảm thấy Công an huyện Khai Hà có vấn đề.

Hai người quan hệ đã lâu nên lúc nói chuyện cũng không quá e ngại.

- Nội dung bên trong đều nói vụ hỏa hoạn đều là ngoài ý muốn.

- Giám đốc Lý, thực ra mấy năm gần đây chúng tôi cũng nhận được không ít tài liệu về câu lạc bộ Ngưu Vũ. Nghe nói bên trong có buôn bán ma túy nhưng vẫn chưa có chứng cứ cụ thể.

- Ồ.

Lý Trấn Giang khiếp sợ mà nói:

- Xem ra huyện Khai Hà có ô dù rất lớn.

- Kéo ra là ảnh hưởng đến rất nhiều.

- Xem ra chỉ dựa vào người của huyện Khai Hà là không thể tiến triển được. Tôi định âm thầm điều nhân viên từ nơi khác đến điều tra. Tôi không tin không tra ra được tình huống gì.

Nghe thấy câu lạc bộ Ngưu Vũ có việc buôn bán ma túy, Lý Trấn Giang bắt đầu coi trọng.

...

Câu lạc bộ Ngưu Vũ cũng chấp nhận bồi thường lớn cho những người bị nạn. Chính quyền huyện đã cấp cho mỗi người chết 180 ngàn, câu lạc bộ Ngưu Vũ liền bồi thường cho người chết 300 ngàn, người bị thương cũng được 30 ngàn.

Nhận được khoản tiền lớn nên người nhà bị hại không làm náo loạn.

Quan trọng nhất chính là sau khi ba cấp điều tra đã đưa ra kết luận đây là vụ hỏa hoạn ngẫu nhiên.

Giám đốc phụ trách câu lạc bộ Ngưu Vũ đã phải chịu trách nhiệm, bị xử tù ba năm. Đồng thời câu lạc bộ Ngưu Vũ cũng bị xử phạt 500 ngàn.

Trong hội nghị tổng kết, đồng chí Lý Trấn Giang đã nói:

- Hy vọng lãnh đạo huyện Khai Hà sẽ ghi nhớ bài học này, tăng cường xây dựng huyện Khai Hà văn minh, an toàn, bảm đảm an toàn tính mạng tài sản của Đảng, nhà nước và quần chúng nhân dân, giữ gìn ổn định xã hội.

Bí thư đảng ủy cục Công an thành phố cũng nói đến tầm quan trọng của lãnh đạo trong việc tuyên truyền chống cháy nổ.

Xử lý chuyện này đúng là tiếng sấm to mưa nhỏ, Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc vì chuyện này.

- Đến nhà ngồi chứ?

Ra khỏi phòng họp, Cố Hồng Quân cười nói với Vương Trạch Vinh.

Hai người bây giờ khá thân thiết, Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe cái nhìn của Cố Hồng Quân về việc này. Dù sao Vương Trạch Vinh cũng mới vào Huyện ủy không lâu, có một số việc hắn không thể thấy rõ.

Cố Hồng Quân bảo vợ nấu mấy món ăn. Trong bàn ăn, Cố Hồng Quân rót rượu cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Có phải cậu rất khó hiểu đối với kết quả xử lý.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Thực ra tôi cũng cảm thấy nếu thật sự điều tra thì cho dù không có chứng cứ thì cũng sẽ có người bị xử lý. Lãnh đạo tỉnh và thành phố sao dễ dàng cho qua như vậy?

Cố Hồng Quân nhấp một ngụm rượu rồi nói:

- Cậu có nghĩ rằng nếu chuyện không xử lý như vậy thì sẽ có kết quả như thế nào?

Không đợi Vương Trạch Vinh trả lời, Cố Hồng Quân nói tiếp:

- Nếu như việc này mà có kết quả khác thì huyện Khai Hà sẽ động đất. Không sai, quan trường huyện Khai Hà bị động đất đúng là có thể diệt trừ một đám quan chức, nhưng ảnh hưởng không chỉ ở phạm vi huyện Khai Hà. Lãnh đạo thành phố chẳng lẽ không có trách nhiệm nào sao?

Vương Trạch Vinh thấy Cố Hồng Quân đang cười cười với mình, hắn cuối cùng đã hiểu nguyên nhân trong đó.

Chuyện nhìn như rất bình tĩnh nhưng có lẽ có rất nhiều giao dịch đằng sau. Xét đến cùng mọi người đều không hy vọng việc này ảnh hưởng đến đường tiến tới của mình. Mà hắn – Vương Trạch Vinh không phải cũng có suy nghĩ như vậy sao?

- Trạch Vinh, rất nhiều chuyện không thể nhìn từ bề ngoài. Mặc dù việc này mọi người biết nếu vạch ra sẽ khiến huyện Khai Hà động đất. Nhưng ai có thể đảm bảo cơn động đất này sẽ không ảnh hưởng đến mình.

Vương Trạch Vinh uống cạn chén rượu. Hắn mặc dù hiểu rõ việc này nhưng tâm trạng vẫn rất khó chịu.

Cố Hồng Quân sở dĩ cố gắng nói ra là mong Vương Trạch Vinh hiểu được, mục đích khác chính là do lão coi trọng Vương Trạch Vinh. Cố Hồng Quân hy vọng Vương Trạch Vinh có thể mau chóng tiến lên. Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu, Cố Hồng Quân mỉm cười mời Vương Trạch Vinh dùng cơm tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.