Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ - Chương 74: 74: Dấu Hôn Là Chuyện Rất Bình Thường : truyenyy.mobi

Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 74: 74: Dấu Hôn Là Chuyện Rất Bình Thường




Vu Duệ nói không mời Phó Uyên, thế nhưng lúc về nhà vẫn kêu trợ lí cầm thiệp mời đến đưa cho anh, sau đó ném anh ở nhà hơn một ngày trời, mãi cho đến buổi tối trước ngày khai trương nhà hàng mới thấy mặt.
Bởi vì Phó Uyên muốn đi cùng chuyến bay với Vu Duệ, suốt một ngày này anh dành để giải quyết công việc dang dở chất đống.
Lần đầu cùng Vu Duệ ngồi máy bay, Phó Uyên sớm đã tưởng tượng đến cảnh hai người dựa đầu vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện thân mật, đôi lúc lại không cầm lòng được mà trao cho nhau một nụ hôn.

Chẳng ngờ Vu Duệ vừa lên máy bay đã cảm thấy buồn ngủ, thành ra dọc đường ngủ li bì.
Gần đây cô quá nhiều việc, thực sự rất mệt mỏi, trong lúc ngủ hai hàng lông mày vẫn còn nhíu lại.
Phó Uyên thương tiếc đỡ đầu cô, nhẹ nhàng đặt lên vai mình, sau đó ngồi như tượng suốt mấy tiếng đồng hồ, anh sợ mình động đậy một cái sẽ đánh thức Vu Duệ.
Vi Nam mới được bố mẹ gửi về cho một bộ PS5, lúc tối trước khi lên máy bay cùng Phó Hân mải mê chơi game, vừa đặt mông xuống ghế hai đứa đều đeo bịt mắt ngủ quên trời đất.
Chuyến bay rất thuận lợi, bọn họ bay gần 3 tiếng đồng hồ thì tới nơi, bởi vì bay chuyến 11 rưỡi đêm nên lúc tới Trùng Khánh là hơn 3 giờ sáng.

Ngủ trên máy bay khá thoải mái, nhờ thế mà tinh thần của Vu Duệ phấn chấn hơn một chút, nhưng lúc tới khách sạn thì lại không tài nào chợp mắt nổi, đành nằm trên giường đắp mặt nạ.
Lúc Phó Uyên vén chăn lên giường, một luồng khí lạnh tràn vào, Vu Duệ theo bản năng rụt vai rụt cổ rúc vào sâu bên trong, lại bị anh kéo vào trong lòng, tay ôm hông cô từ đằng sau.
Lưng Vu Duệ dán chặt lên ngực Phó Uyên, cằm của anh đang gác lên đỉnh đầu cô, cô có thể cảm nhận được phía trên đầu toàn là hơi thở của anh.

Cũng không biết từ bao giờ, cho dù là thân thể hay tư tưởng, hai người đã hình thành một loại ăn ý như những đôi vợ chồng già.

Dường như mọi hành động và sở thích của người này đối với người kia đều đã thành thói quen.
“Khi nào thì em mới đưa anh về gặp bố mẹ?” Thanh âm trầm thấp của Phó Uyên bỗng vang lên.
Vu Duệ cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô xoay người lại đối diện với Phó Uyên, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, rồi lại véo lên đùi một cái để xác nhận bản thân đang không ngủ mơ, cuối cùng mới chớp chớp mắt hỏi: “Quan hệ của chúng ta đã đạt đến trình độ ra mắt phụ huynh rồi ấy hả?”
Hô hấp của Phó Uyên gần như đóng băng, anh cúi đầu nhìn Vu Duệ, hai mắt nheo lại lộ ra một tia nguy hiểm, giọng nói lạnh lẽo mang theo sự uy hiếp: “Vậy em nói xem, quan hệ giữa hai chúng ta bây giờ đã đạt đến trình độ nào rồi?”
Vu Duệ nhận thấy ngọn núi lửa trước mặt có xu hướng phun trào, mồm miệng bèn nhanh nhảu giải thích: “Em còn chưa nói với bố mẹ.”
Thấy cô không có vẻ gì là áy náy, Phó Uyên đương nhiên rất tức giận.

Anh trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như sắp ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Duệ, em thiếu đòn phải không? Hai chúng ta quen nhau lâu như thế rồi mà em còn chưa nói với người nhà!”
Vu Duệ vội vàng lấy lòng.

“Được rồi được rồi, hôm nào về nhà ăn cơm với bố mẹ, em sẽ lựa lời.”
Ngay từ đầu cô đã không có ý định khai báo với nhị vị phụ huynh, bởi vì cô không xác định được Phó Uyên sẽ dừng lại bên đời cô bao lâu.

Cô sợ nếu sau này hai người bọn họ chia tay, cô lại phải chịu sự giày vò trước sở thích sắp xếp đối tượng xem mắt không biết mệt của mẹ.
Nói cho cùng, trước giờ cô vẫn không có cảm giác an toàn trong mối quan hệ này, tựa hồ như một người đi trên dây.

Nhưng người đàn ông nóng lạnh thất thường kia lại từng chút từng chút ngang ngược tấn công lúc gần lúc xa, cuối cùng cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều thất thủ.

Mãi cho đến khi chính miệng Phó Uyên nói muốn hai người bọn họ ở bên nhau, cô mới tự tin hơn một chút, mới dần dần có cảm giác hai chân chạm đất.
Phó Uyên không kìm được nóng nảy, trực tiếp mở miệng đề nghị: “Vậy thì hẹn cuối tuần này nhé? Hai nhà ăn một bữa cơm, nhân tiện đưa anh đến giới thiệu với bố mẹ luôn đi.”
“Không cần đâu, anh cũng xem như là nhân vật nổi tiếng trong giới, bố mẹ em biết anh mà.” Vu Duệ trợn mắt nói dối, xua hai tay từ chối khéo.
“Biết anh? Vậy thì càng phải gặp.” Phó Uyên kiên quyết yêu cầu.
“Hay là khỏi đi.

Cuối năm rồi, không phải anh rất bận sao? Đợi khi nào có thời gian…” Vu Duệ chần chừ nói, theo thói quen định liếm môi, nhưng lại nhớ ra mình vẫn đang đắp mặt nạ nên đành thôi.
Hằng Uyên dạo gần đây thừa thắng xông lên, sau khi thành công mở thêm vài công ty con thì bắt đầu triển khai chiến dịch khuếch trương quy mô, nâng công ty lên thành tập đoàn.

Không có nhiều việc, mà chỉ có siêu nhiều việc.
“Thời gian dùng cơm với bố mẹ của bạn gái, anh có.” Phó Uyên lập tức cắt ngang lời cô.
Vu Duệ cắn răng suy nghĩ mấy giây, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khẽ động.

“Anh cho em chút thời gian, để lần sau đi.”
Phó Uyên mất kiên nhẫn ôm chặt Vu Duệ vào lòng, thô bạo vò tóc cô thành một đống rối tinh rối mù, đáp lại lời đề nghị của cô bằng hai chữ: “Ngủ đi!”
Trước đây mỗi lần Vu Duệ đi công tác đều nghỉ ở khách sạn, lần nào cũng ngủ rất ngon.

Nhưng mà tối nay không hiểu sao nằm mãi vẫn không ngủ được, cô vừa nằm một lúc đã trở mình, đánh thức người đàn ông bên cạnh.

Phó Uyên ôm eo cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Vu Duệ thở dài nói: “Em bị mất ngủ.”
Phó Uyên không trả lời, một giây sau anh lật người cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Vu Duệ lập tức ôm cổ anh, hai chân vòng lấy eo anh, nhiệt tình đáp trả.
Hôn xong, cô nằm rúc vào người anh cọ tới cọ lui, sau đó thì thầm bên tai anh, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “Làm không?”
Phó Uyên hôn chụt lên môi cô vài cái rồi cười nói: “Không được, còn mấy tiếng nữa là em phải dậy rồi.”
Vu Duệ cúi đầu nhìn xuống, nơi nào đó của người nào đó đã cương cứng, đội quần lót thành một cái lều trại nhỏ.

Cô dùng đầu gối huých huých vào nó, hé miệng cười trộm: “Cứ để như vậy mà ngủ được à?”
Phó Uyên hung hăng mút mạnh cánh môi dưới của cô, hơi thở nặng nề phả ra.

“Ngủ đi, đừng nghịch.”

Vu Duệ bĩu môi, bổ nhào vào lồng ngực anh, cầm tay anh đặt lên bắp đùi trắng nõn của mình, chủ động quyến rũ anh.

Phó Uyên hừ một tiếng, trực tiếp tốc váy ngủ của cô, lại kéo quần mình xuống, cầm vật cứng rắn để ngay cửa huyệt.
Cô cũng không chịu yếu thế, quấn chặt hai chân lấy eo anh, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng vừa liếm vừa cắn yết hầu gợi cảm của anh.
Trên trán Phó Uyên đã nổi đầy gân xanh, anh đè cô xuống, kéo quần lót của cô sang một bên, hung hăng tiến vào.

Hành động của anh quá đột ngột, cô chưa kịp chuẩn bị nên anh cắm vào có chút khó khăn.

Cảm giác căng trướng mãnh liệt làm cả người cô tê dại, khó chịu “Ưm” một tiếng.
Quần lót ren một bên cọ sát vào nơi mẫn cảm, Phó Uyên dường như rất hài lòng với loại kích thích mới lạ này, động tác bên dưới càng lúc càng nhanh.

Tốc độ nhấp hông của Phó Uyên thực sự quá nhanh, Vu Duệ vô cùng sung sướng, càng lúc càng không thể kiểm soát được biểu cảm và hành động của mình, chỉ biết ôm chặt lấy anh nức nở thành tiếng.
Không bao lâu sau, cô có cảm giác đầu ngón tay ẩm ướt, hoá ra cô đã cào cấu đến mức lưng Phó Uyên chảy máu.

Vậy mà anh không hề có chút biểu hiện đau đớn nào, điên cuồng vận động như máy đóng cọc.
Cuộc mây mưa xảy ra bất ngờ làm Vu Duệ kiệt sức.

Xong việc, cô chui vào ngực Phó Uyên làm tổ, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh, mí mắt nhanh chóng sụp xuống.

Sáng sớm, Vu Duệ bị hôn đến mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô liếc mắt nhìn người trước mặt, bỗng dưng cảm thấy hơi lạnh bèn nhỏ giọng hỏi: “Lạnh quá, ngoài trời mưa à?”
Đối với những người làm ăn buôn bán, nếu như trong ngày khai trương mà trời đổ cơn mưa thì đó là một dấu hiệu tốt, có nghĩa mọi việc đều được hanh thông, vạn sự như ý, phát tài phát lộc.
Xem ra ông trời rất vừa mắt với cô, thật tốt!
“Ừ, mưa rồi.” Phó Uyên đang cởi trần, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, thắt lưng không chút mỡ thừa, thứ nhô lên giữa hai chân vô cùng đồ sộ.
Lúc anh quay người đi, ánh mắt của cô lập tức bị thu hút bởi tấm lưng trần săn chắc đầy vết cào của anh, khuôn mặt không tự chủ được đỏ lên.
Cô cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên xem, nhìn thoáng qua thì thấy đã gần 6 rưỡi sáng rồi, không ngờ mới chợp mắt chưa được bao lâu, thời gian đã trôi nhanh đến thế.
Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.
Phó Uyên mặc quần dài rồi đi ra mở cửa.

Vu Duệ thoáng thấy bóng dáng của Lăng Hiên, nhớ tới chuyện nước sữa giao hoà vừa rồi, cô hấp tấp quấn chăn, bọc cả người thành cái đòn bánh tét.
Lúc anh quay lại, thấy cô chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài thì khẽ cười, cúi người ôm cả cô lẫn chăn lên.

“Dậy chuẩn bị thôi, không nhanh là không kịp ăn sáng đâu.”
Vu Duệ trở mình, ôm lấy chăn, buồn rầu thở dài: “Ước gì được ngủ tiếp.”
Phó Uyên cúi đầu hôn vào khoé môi cô, cười trêu chọc: “Vậy em ôm chăn ngủ tiếp đi, không cần khai trương nữa.”
Anh nói xong liền thả cô xuống đất, còn mình thì đi về phía phòng thay đồ.
Vu Duệ tắm rửa xong bắt đầu ngồi xuống trang điểm, Phó Uyên đi từ phòng thay đồ ra, khuôn mặt sáng láng, mày râu nhẵn nhụi, tinh thần sảng khoái phấn chấn như vừa tắm trong gió xuân.
Lúc cô trang điểm xong, Phó Uyên đã ăn mặc chỉnh tề, giày da cao cấp bóng loáng, âu phục cắt may tinh tế phác hoạ dáng người thẳng tắp cao lớn hoàn mỹ.
Vu Duệ ngắm nhìn anh một lúc rồi mới chịu thay quần áo.

Váy ngủ rơi xuống đất, cô theo phản xạ vội vàng che miệng, nuốt ngược tiếng hét ai oán vào trong.
Trên làn da trắng nõn toàn là dấu vết của người đàn ông để lại…
Cô vội vàng thay váy, sau đó kéo cửa phòng thay đồ ra.
Phó Uyên đang đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho ai đó, nghe thấy tiếng động thì quay sang, lại chỉ thấy Vu Duệ đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy tố cáo.

Anh chau mày, che kín loa điện thoại rồi mới hỏi: “Sao thế?”g
Vu Duệ vén tóc ra sau lưng, trên cổ lập tức lộ ra dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt.
Phó Uyên sửng sốt, đúng là anh không nghĩ tới vấn đề này.

Anh im lặng nhìn một lúc, sau đó cúp máy, bước tới gần cô.

Sau khi vén tà váy của cô ra để kiểm tra, anh lại càng im lặng, mãi lâu sau mới chậm chạp nói: “Anh xin lỗi, tối qua không kìm chế được.”
Hai bên đùi và cẳng chân của cô đầy dấu vết xanh xanh tím tím, Vu Duệ xấu hổ đến độ khóc không ra nước mắt.
Cô giận dữ vung tay đấm mạnh vào ngực anh.

“Em đã nói là đừng trồng dâu tây mà, bây giờ thì hay rồi, làm sao em dám ra đường đây.”
Hôm nay Vu Duệ mặc một cái váy dạ tiệc trễ vai xẻ tà, lộ ra cần cổ thanh tú và xương quai xanh tinh xảo cùng đôi chân dài thon thả, bây giờ xem ra không thể đụng vào nữa rồi.
“Em dùng kem che đi.” Kẻ tạo nghiệt kia rũ mắt nói.
Cô hừ lạnh, lại thấy ngón tay của anh khẽ chạm vào xương quai xanh của cô.

Thấy cô không nổi giận nữa, anh mới cười cầu hoà: “Ở đây cũng có vết, để anh giúp em.”
Vu Duệ cầm hũ kem, nhìn qua gương trước bàn trang điểm, cô thấy anh đang cúi đầu, mặt mày hiện rõ vẻ ủ ê, một tay anh nắm cằm cô, tay kia nhẹ nhàng chấm kem rồi bôi lên từng dấu vết khả nghi.
Bôi được 1/3, Phó Uyên bỗng mở miệng, trong giọng nói có chút băn khoăn: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, bôi cái này phiền phức quá!” Dừng mấy giây, anh lại nói tiếp: “Hay là em đổi sang vest đi?”
Vu Duệ: “…”
Tên đàn ông khốn kiếp, giờ anh mới biết phiền phức à?
Cô nhắm hai mắt, trong đầu thầm tự luyến, dù sao thì người đẹp như cô mặc quần áo dài cũng vẫn đẹp, lại càng làm nổi bật khí chất nữ cường nhân độc đáo hiếm có.

Chỉ tiếc là không được khoác lên người bộ váy hàng hiệu lấp lánh lộng lẫy hơn chục vạn mới sắm kia thôi.
Vu Duệ cắn răng đổi sang áo sơ mi quần dài, còn cẩn thận cài cúc áo lên đến tận cổ, miệng lẩm bẩm mắng tên cầm thú kia vài câu.
Đợi đến khi Vu Duệ thay quần áo xong, hai người cũng chẳng còn thừa thời gian đùa giỡn nữa.

Sợ bản thân vô ý làm lộ ra vết hôn nào đó, cô lại chột dạ quàng thêm một cái khăn lụa ra bên ngoài, rồi mới cùng Phó Uyên mở cửa.
Phó Uyên nắm tay cô, phóng ánh mắt vô cùng ái muội tới: “Thật ra không cần che giấu, đây có phải chuyện xấu đâu.

Loại chuyện này rất bình thường, đôi nào yêu nhau cũng thế cả.”
“Tốt nhất là anh nên câm miệng lại!” Cô lập tức trừng mắt bày tỏ sự phản đối.
Hai người lớn cùng hai thiếu niên ngồi quanh bàn ăn trong phòng ăn của khách sạn, Phó Hân ngồi chống cằm cắn nĩa, dẩu môi hỏi Vu Duệ: “Sao chị không mặc cái váy kia?”
Phó Uyên nhanh như chớp cướp lời: “Quá thiếu vải!”
Phó Hân nhìn về phía anh trai, ngồi bên cạnh anh là Vu Duệ cùng ánh mắt chết chóc.
Cô bé nghĩ đến chuyện gì đó, nghĩ ra rồi bèn hậm hực nói: “Sau này anh chú ý hành vi của mình một chút được không? Đừng để tôi ra đường ngay cả anh trai cũng không dám nhận.

Thiếu vải cái gì chứ, anh tưởng tôi vẫn còn là trẻ con mẫu giáo không biết gì chắc?”
Phó Uyên vươn tay qua vỗ lên đầu em gái.

“Nói chuyện với người lớn kiểu gì vậy?”
Phó Hân bị gõ đầu, nói năng càng chua ngoa hơn: “Anh già mà không đứng đắn, còn dám mắng tôi.”
Phó Uyên cầm ly nước cam tươi uống một ngụm, cười hỏi: “Sắp thi cuối tháng chưa?”
“Hả?”
“Trẻ con không nên nghĩ ngợi nhiều, tĩnh tâm ôn bài đi.”
Phó Hân trợn trừng mắt, không thèm trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Đợi đến lúc ra ngoài, trời vẫn còn đang mưa.

Phó Uyên nắm chặt eo Vu Duệ, kéo cô ôm vào lòng, hai người liền đứng bên dưới tán ô màu đen.

Một tay anh cầm ô, một tay ôm eo cô, tán ô gần như nghiêng hẳn về phía cô, che khuất cả bả vai, tránh mưa làm ướt vai cô.
Hai người cùng bước vào màn mưa ảm đạm, giọt nước mưa rơi vào trên tán ô lộp bộp lộp bộp không dứt, Vu Duệ cúi đầu nhìn đường dưới chân, lại thấy một ít bọt nước nho nhỏ bắn lên giày của cả hai.
Một cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi qua, Vu Duệ dựa vào Phó Uyên, hơi rụt vai lại, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ: nếu như bọn họ có thể tay trong tay đi đến thiên hoang địa lão thì thật là tốt biết bao…
Chiếc Cadillac đen bóng đang đỗ trong màn mưa, cần gạt đung đưa qua lại theo tiết tấu, nhìn trông vô cùng bắt mắt.

Lăng Hiên lặng lẽ che ô, đứng đút tay vào túi áo bên cạnh xe, thấy người đến liền cúi người mở cửa xe.

Phó Uyên đỡ Vu Duệ vào trước, sau đó mới gập ô lách người ngồi vào theo.
Dưới sự bảo vệ của hai chiếc ô, Vu Duệ không bị dính dù chỉ một giọt mưa.
Vu Duệ nhìn nội thất sang trọng trong xe, mở to mắt hỏi Phó Uyên: “Anh mới đổi xe à? Mua từ bao giờ vậy?”
Cửa xe đóng lại, Phó Uyên dựa vào ghế, ngón tay gạt mấy giọt nước còn đọng trên vai áo xuống, cười nói: “Ừ, không thể để bố mẹ vợ tương lai thấy con rể đi xe cũ được.”
Vu Duệ bĩu môi, bật cười khanh khách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.