Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 57 : truyenyy.mobi

Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 57




Quần áo của Nạp Thiện từ giữa đám quý phụ bay ra từng cái từng cái một, tiếng kêu của hắn giống như đang ca xướng từng khúc, có âm có vần thật là ngộ nghĩnh: " Di nha, cái này…a…không thể cởi, ai…còn nắm nữa là ta nổi giận đó, ai nha, đừng mà….lại sờ nữa a…hì hì…ai nha…chỗ này làm sao mà có…"

Tiếng cười của toàn trường quả thật đã lên cao tới đỉnh, không ai nghĩ đến đại đấu giá hội còn chưa bắt đầu, lại diễn ra nháo kịch như vậy. Bất quá cơ hồ tất cả mọi người đối với Mộng Ảo Chi Dạ đều sinh ra hứng thú, có thể làm cho đám quý phụ nhân quần áo xa hoa đắt tiền này điên cuồng như vậy, nhất định là hi thế trân phẩm, điều này vô tình lại trở thành sự tuyên truyền cực tốt cho Mộng Ảo Chi Dạ.

Nạp Thiện phát hiện không đúng, chỉ còn một phòng tuyến cuối cùng sẽ bị công phá, hắn nhịn không được hét lớn: " Lão Đại có Mộng Ảo Chi Dạ đó…ta thật không có a…"

Lý Cường bị hắn hét làm trong lòng giật mình đến nhảy lên, đám quý phụ kia đã phát hiện Nạp Thiện thật sự không có, lập tức hướng Lý Cường chạy tới. Khi đám người tản ra thì Nạp Thiện bị lộ liễu ra ngoài, chỉ thấy trên người hắn chỉ còn một cái khố, hai tay đang nắm chặt dây lưng khố, gương mặt hắn ngượng ngùng, chậm rãi đi tới bên cạnh quần áo cầm lấy từng cái mặc vào.

Thản Ca cười đến thở dốc, hỏi: " Lão Nạp, tư vị như thế nào a…haha…"

Nạp Thiện kề sát bên tai Thản Ca, nói: " Huynh đệ, hắc hắc, thật là quá tốt a…lão ca thật là sảng khoái! Lão Đại thật là chiếu cố cho ta."

Tiếng cười của Thản Ca lập tức ngưng bặt, hắn chợt ho khan, nguyên lai là những tiếng kêu vừa rồi chỉ là hắn giở trò, hắn thật sự là du hí khoái lạc a. Thản Ca hung hăng vỗ vai hắn nói: " Bội phục! Bội phục! Vậy ngươi còn kêu la là lão Đại có Mộng Ảo Chi Dạ để làm chi? Nếu không là ngươi có thể tiếp tục sảng khoái nữa rồi."

Nạp Thiện hắc hắc cười nói: " Còn muốn thêm? Ngay cả cái khố cũng bị tuột ra luôn…lão Nạp ta làm sao làm chuyện mất mặt như thế được chứ…ngươi thật là ngu ngốc!"

Thản Ca thiếu chút nữa là bị hắn làm tức chết, người này cũng rất biết giở trò a.

Quý phụ môn hướng tới Lý Cường, những lời nói yêu kiều khiến cho người ta nghe được không rét mà run.

" Tiểu ca, cấp cho ta một bình Mộng Ảo Chi Dạ đi nhé!"

" Tỷ tỷ, nhìn bộ dáng hắn trên người không biết có bao nhiêu đồ vật, trước tiên cướp về đã rồi hãy thương lượng giá cả sau đi."

" Tiểu muội, hắn hình như không có túi tiền a, chắc là đã giấu đi rồi."

Lý Cường vừa nhìn đã thấy đại sự bất hảo, lập tức đem chân nguyên lực xuất ra, một cỗ áp lực khổng lồ tản ra bốn phía, ngay cả Tạp Bổn thần sử cũng bị đẩy lui chứ đừng nói chi đến đám quý phụ này có thể tới gần hắn, hắn lúc này mới cười hì hì nói: " Các vị tỷ muội, mọi người cũng đừng nóng vội…a a..qua một hồi cuộc đấu giá sẽ bắt đầu, có tới bốn bình Mộng Ảo Chi Dạ, bây giờ một bình ta cũng không có, mời trở về đi."

Trong tiếng kêu sợ hãi, đám quý phụ này như bị một bàn tay to vô hình đẩy ngược trở về chỗ ngồi. Lý Cường tiêu sái thi lễ, yêu cầu mọi người ngồi xuống. Tạp Bổn thần sử hiểu được là do vừa rồi Lý Cường vận kình bức lui các nàng, trong lòng hắn cũng hết sức tò mò, Mộng Ảo Chi Dạ cuối cùng là thứ đồ vật gì?

Tạp Bổn thần sử cười nói: " Nguyên lai lão Đại cũng có kỳ trân tham gia, là bảo bối gì a?"

Lý Cường ngồi ở bên người hắn, người khắp bốn phía cơ hồ đều không nhận ra hắn là ai nhưng cũng có người quay đầu lại nhìn với thần sắc tò mò, Lý Cường nhìn lại họ mỉm cười gật đầu, nói: " Cũng chẳng có gì lớn lao cả, chỉ là món đồ tốt một chút mà thôi."

Rồi hắn cố ý áp giọng thấp xuống, thanh âm tuy nhỏ nhưng xung quanh ai cũng nghe thấy: " A a, thần sử đại nhân, đây là một loại linh thủy thần kỳ, chỉ cần dùng một chút thôi….là ta từ một địa phương xa xôi mang đến." Hắn cố ý đem thanh âm ở giữa câu trầm thấp xuống đến mức không thể nghe thấy làm cho mọi người đang chú ý thật sự trong tâm khó nhịn được. Nhìn thấy thần sử đại nhân cuống quýt gật đầu, mọi người đều nghĩ rằng đây nhất định là kỳ bảo, có không ít người quyết tâm mua cho bằng được.

Lý Cường khi ở quê hương thì chính là một đại thương nhân rất thành công, đối với tâm lý khách hàng phi thường hiểu rõ, chỉ cần có khả năng kích phát lòng hiếu kỳ của người khác, bọn họ sẽ không lo nghĩ về vấn đề tiền bạc, ngay trước mắt đã có không ít người đang nóng lòng chờ đợi cuộc đấu giá diễn ra.

Đồng thời Lý Cường cũng đang rất chờ mong, bởi vì trong cuộc đấu giá nhất định sẽ có nguyên liệu dùng để luyện khí của người tu chân. Lần trước Nam Tư Đồng đem ra Thiên Kim Thối, chính là đã mua được tại hội đấu giá.

Nạp Thiện, Hồng Thiêm, Khố Bột và Triệu Hào ngồi ở phía sau Lý Cường, Khảm Khảm Kỳ theo sát Ba Ba Nhiễm đi tới chỗ Lam Tưu công chúa ngồi xuống, chỗ ngồi của khách quý cũng chia làm năm bộ phận, ở giữa là chủ vị tịch, có hai phó tịch, tân khách tiến vào ngồi chỗ nào cũng có những quy củ nghiêm khắc, cũng không phải là có tiền là có thể tiến vào.

Lý Cường đại khái nhìn một chút phân bố, phát hiện người thật sự là không ít, Huy Hoàng đại sảnh phân biệt ra bảy phân khu cơ hồ đều đã ngồi đầy, đã vậy còn có người không ngừng tiến đến. Hắn đột nhiên phát hiện ra một phân khu cách vách, chính là Ba Trọng Đức Không hành thủ của Phản Thọ Thương Hành, ánh mắt của hắn cũng vừa nhìn lại đây, xuất hiện vẻ cười âm lãnh.

Lý Cường dùng bả vai đẩy nhẹ Tạp Bổn thần sử: " Chỗ ngồi cách vách đó là chỗ ngồi thế nào?"

Tạp Bổn thần sử thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, cười nói: " Lão Đại, đó là do đại thương hội bao hết, là chỗ ngồi của người có tiền."

Mỗi chỗ ngồi đều có một lọ hoa khác nhau chưng bày, đặt trên một cái thai tử (bàn con), ở trên thai tử có một cái nút, chia làm màu đỏ, màu hồng phấn, lục và hồng lục, bên trái còn có một cái nút màu đen. Lý Cường tò mò sờ sờ, hỏi: " Đây là đồ vật gì a? Có tác dụng gì?"

Tư Đình hội trưởng vì nể mặt Lý Cường lần đầu tiên ngồi vào vị trí khách quý chủ tịch vị, nghe vậy giải thích: " Đây là phách mã, màu đỏ tượng trưng cho mười vạn tiễn sổ, màu phấn hồng là sáu vạn tiễn sổ, màu lục là ba vạn, màu hồng lục là một vạn, màu đen là kêu người đến giúp mình báo sổ…, nơi này vật đấu giá hầu như không chỉ có ba vạn tiễn sổ, thường là họ phóng ra các tiễn sổ tạp cả. Ở ngay chỗ bàn của lão Đại, ta vừa rồi đã dặn bọn họ kỹ lưỡng, nếu ngài muốn mua cái gì thì cứ việc ra giá."

Lý Cường thoáng do dự nói: " Vậy lỡ khi ra giá, ta..không thể ngừng được thì phải làm sao?"

Tư Đình hội trưởng cười dài, nói: " Yên tâm đi, tiền bối cứ việc ra giá, số tiễn sổ này ta có thể làm chủ được." Hắn làm ra bộ dáng tiền bạc chẳng là vấn đề gì.

Bốn phía từ từ tối đi, đài cao ở giữa đại sảnh bắt đầu sáng lên. Đồng thời ở các phân khu đều đi ra một đội thị giả (người hầu), cách vài bước là có một người, tùy lúc chuẩn bị phục vụ.

Ở giữa chiếc bàn trên đài đột nhiên hé ra một cái lỗ, từ từ trồi lên một viên trụ trong suốt, ở bên trên đặt một pho tượng, bộ dáng phi thường cổ quái, ước chừng cao hai thước, màu nhũ trắng. Lý Cường xem không hiểu là đồ vật gì, Tư Đình hội trưởng ở một bên giải thích: " Đây chỉ là một pho tượng cát tường, không phải là vật phẩm đấu giá."

Quả nhiên trong chốc lát thì nó tuột trở xuống, tiếp theo lại hiện ra một kiện đồ vật, đó là một sợi dây mềm lóe ra ánh sáng. Có một người mặc y phục hoa lệ, đi tới trước bàn, lớn tiếng nói: " Kiện đầu tiên, đó chính là đặc sản Quang Minh Vân Ti Thằng của Tây đại lục. Giá ban đầu là bốn vạn tiễn sổ, xin mời ra giá."

Khố Bột ở phía sau Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Vừa mới bắt đầu, đồ vật cũng rất tầm thường, đợi khoảng được mười kiện thì sẽ bắt đầu có tinh phẩm."

Cũng quả nhiên, sau khi bán được mười vật phẩm thì lại hiện ra một kiện đồ vật. Lý Cường tập trung nhìn vào, kinh ngạc cực kỳ. Thản Ca ở phía sau kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: " Lão Đại, cái này không phải là Hắc ngục thương mà lão Đại chế tác đó sao?"

Chỉ nghe người trên đài nói: " Đây là một thứ tích thương có uy lực cực lớn, so với tích thương bình thường thì uy lực lớn gấp ba, hơn nữa lại dùng rất ít tinh thạch. Cây thương này tinh xảo lại chế tác rất tinh mỹ, hình dáng lại rất đẹp, tên gọi cũng phi thường cổ quái, được gọi là Hắc ngục thương, nơi sản xuất và người chế tác cũng không rõ. Giá ban đầu là mười vạn tiễn sổ, mỗi lần ra giá là ba vạn, xin mời ra giá."

Lập tức có rất nhiều tiểu thai tử sáng lên, từ từ thai tử lóe sáng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn một thai tử, tựa hồ như đã được một thương nhân mua được rồi. Lý Cường bọn họ phát hiện, không ngờ Hắc ngục thương này có thể bán ra hơn ba mươi vạn tiễn sổ. Nạp Thiện không ngừng nói thầm: " Thật là nhiều quá…thật là có hại vô cùng a!" Rồi hắn rỉ tai Thản Ca: " Lão Thản, đại ca ngươi phát tài lớn rồi, hắc hắc, lúc đó phải chia cho lão Nạp một chút a!"

Thản Ca hất đầu đụng vào mũi của hắn một cái, cười nói: " Không thành vấn đề! Úc, lão Nạp, là ta quá kích động nên không cẩn thận…không cẩn thận a!"

Nạp Thiện che cái mũi, nước mắt tuôn ra, mắng: " Mụ nội nó…ngươi…đau chết ta rồi."

Thản Ca cười: " Di, kỳ quái, lão Nạp còn biết cái gì là đau a, có cần ta giúp ngươi xoa nó không."

Sau một hồi đấu giá, đồ vật ngày càng hiếm thấy, người có kiến thức cũng đã bắt đầu ra giá, rất nhiều đồ vật từ giá thấp mà bán được giá cao. Lý Cường cũng mua vài món, bất quá hắn cũng không vừa lòng lắm, lúc này lại có một kiện đồ vật khiến cho hắn chú ý. Đó chính là kỳ dược luyện đan Âm Nhân Quả.

Giá bắt đầu của Âm Nhân Quả là mười lăm vạn tiễn sổ, tổng cộng có sáu quả, cỡ như quả trứng, phía trên màu lam đậm che kín màu trắng bên trong. Lý Cường không chút do dự dùng màu đỏ ra giá, hắn chính là hiểu rõ, nếu còn chậm ra giá, thì có thể từ từ còn tăng cao hơn, cho dù là ba mươi vạn cũng không thể dừng lại được.

Cũng quả nhiên những người khác đều bị hắn hù dọa, cuối cùng hắn đã mua tới tay.

Vật kế tiếp xuất hiện làm Lý Cường giật mình, hé ra một cỗ phù chú, bộ dáng giống như là một ngọc bài, không biết có tác dụng gì, vậy mà kêu giá tới ba mươi lăm vạn tiễn sổ. Lý Cường có chút do dự, không hiểu rõ giá trị mà cứ mua, đang trong lúc còn do dự mắt lại nhìn thấy thai tử của Ba Trọng Đức Không sáng lên hồng quang, lại biết hắn vừa bỏ thêm mười vạn.

Lý Cường lại bỏ thêm một vạn, Ba Trọng Đức Không quay lại nhìn thấy, tức giận đến sắc mặt cũng đều thay đổi, hắn lại dùng sức ra thêm màu đỏ lần nữa. Lý Cường hì hì cười, lại bỏ thêm một vạn như trước. Hai người ngươi tới ta đi lần lượt ra giá càng lúc càng điên cuồng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ba Trọng Đức Không nghiến răng dùng sức vỗ mạnh vào hồng mã như điên cuồng, một bên quay đầu nhìn Lý Cường trừng trừng, lửa giận trong mắt như là muốn bốc cháy lên. Lý Cường đột nhiên không vỗ nữa, tay rút lại xoa xoa, tự lẩm bẩm nói: " Vỗ đến nỗi tay cũng đau luôn, bỏ đi…nghỉ ngơi một chút a."

Ba Trọng Đức Không trợn mắt há hốc mồm phát hiện, hắn đã vỗ đến hơn bảy trăm vạn tiễn sổ, thậm chí ngay lúc Lý Cường vừa dừng tay thì hắn cũng đã vỗ thêm tới ba lần, hắn thật sự là muốn tức chết, số tiễn sổ này quả thật chi ra quá oan uổng.

Đột nhiên bên cạnh chỗ phó tịch quý phụ môn ồn ào một trận, Lý Cường phát hiện Mộng Ảo Chi Dạ đã được đưa lên đài.

Ở trên đài, được đặt một bình nước hoa mà ở địa cầu thường thấy, do một ánh sáng nhu hòa chiếu rọi xuống, có vẻ hoa mỹ thần bí khác thường. Bình thủy tinh được chế tác khéo léo lả lướt, hình dáng cổ quái, cả bình tỏa sáng đã làm cho các cao quan phú thương kiến đa thức nghiễm đều sợ hãi than thở không thôi.

Đám quý phụ môn kia do Lam Tưu công chúa và Ba Ba hội chủ tuyên truyền, đã hiểu rõ chỗ tốt của đồ vật này, nó có thể hoàn mỹ che dấu chút mùi vị khó ngửi trong người, mà hương thơm tản mát ra làm cho người ta phi thường si mê, chỉ cần dùng qua một lần, sẽ làm cho họ điên cuồng.

Chỉ nghe trên đài giới thiệu: " Đây là một bình Mộng Ảo Chi Dạ, rất thần bí kỳ lạ, tràn ngập dị vực phong tình, giá ban đầu là bốn mươi vạn tiễn sổ, xin mời ra giá."

Cùng thời gian, rất nhiều thai tử đều sáng lên. Trong lòng Lý Cường giật mình, không ngờ chỉ một bình nước hoa mà cũng lợi hại như vậy, thật là vật càng hiếm càng quý. Ngoài dự liệu của hắn nhất là ngay cả Tạp Bổn thần sử cũng đã vỗ lên hồng mã.

Đột nhiên tất cả các thai tử đều không sáng nữa, chỉ có trong đám quý phụ có một thai tử, phát ra quang hoa chói mắt. Lý Cường không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Tạp Bổn, đây là chuyện gì?"

Tạp Bổn cười khổ lắc đầu: " Ai, lại có người chịu hạ hắc mã a, ít nhất là gấp ba lần đó."

Một thị giả nhanh chóng tiến lên, chỉ chốc lát sau hắn quay đầu lại, thanh âm cũng đều thay đổi: " Ra giá…năm trăm vạn tiễn sổ!"

Hội trường tĩnh lặng một lát rồi "ông" vang lên thanh âm náo nhiệt bàn tán. Do xuất ra một cái giá cao ngất, cuối cùng bình Mộng Ảo Chi Dạ này đã được bán ra, tiếp theo ba bình còn lại cũng được ra giá rất cao để mua.

Tạp Bổn thần sử tiếc nuối vì không mua được, bởi vì giá tiền của nó thật sự là quá cao, cho dù là thần sử đại nhân cũng trả không nổi. Hắn dù sao cũng là người tu chân, lòng tham so với người tục giới cũng ít hơn rất nhiều, sẽ không vì một kiện đồ vật mà trở nên điên cuồng. Sau khi nghĩ lại đã dễ dàng buông tha.

Lý Cường đã sớm nhìn thấy, hắn cười hì hì đưa cho Tạp Bổn một bình: " Haha, tặng cho ngươi. Ta nói thần sử đại nhân a, đây là đồ cho nữ nhân sử dụng, ngươi cần để làm chi?"

Tạp Bổn cũng cười: " Lão Đại cũng là lão Đại, thật khác thường, cảm ơn nhiều. Ta là thần sử mà, đông bôn tây tẩu ( chạy đông chạy tây), trên người cũng cần phải có một chút lễ vật để ngạc nhiên chứ."

Lý Cường dùng bả vai hích hắn một chút: " Thần sử đại nhân mà cũng phải tiến cống sao, ta còn tưởng thần sử đại nhân đi đâu cũng được cung phụng đầy đủ chứ."

Tạp Bổn bị hắn nói đến dở khóc dở cười.

" Kiện vật phẩm cuối cùng của hôm nay là một cây trường cung, có ba tiễn, tên cung không biết, nơi sản xuất không rõ. Giá ban đầu là một trăm vạn tiễn sổ, mỗi lần ra giá là một hồng phấn mã, xin mời ra giá."

Rất nhiều người cùng lắc đầu, đồ vật này mà cũng ra giá một trăm vạn tiễn sổ, ai mà cần đến vậy? Đột nhiên ở xa xa trong một khu bình thường có người ra hồng phấn mã. Lòng hiếu kỳ của Lý Cường nổi lên, lặng lẽ dùng một tia chân nguyên lực tiến tới dò xét, lập tức phát hiện cây cung này thật cổ quái, hắn cơ hồ không suy nghĩ liền hạ hồng phấn mã. Theo sát hắn, thai tử bên kia lại ra một lần hồng phấn mã.

Trong lòng Tạp Bổn vừa động: " Lão Đại đang làm cái gì?"

Đây là một cây trường cung dài ba thước, chỉ dùng một loại kim chúc không biết tên chế tác ra, trên cung có màu xanh, hoa văn màu tử hồng sắc phiêu phù bên ngoài. Trên thân cung có hình dáng của hai người, trên đó có một quái thú hai đầu đang phân biệt nuốt chân của hai người bọn họ, trên tay nắm chính là quái thú hai đầu, vành cung chính là đầu của hai người đang ngước lên, miệng họ ngậm dây cung, hai tay đặt lên hai bên miệng giống như đang kêu cứu mạng, bộ dáng phi thường quỷ dị.

Sau một hồi ra giá, tại đại sảnh chỉ còn Lý Cường và thai tử đối diện đang còn cạnh tranh, còn những người khác đều đã dừng tay.

Nạp Thiện và Thản Ca lặng lẽ bình luận, đều không biết lão Đại nhất định mua cây cung nọ để làm chi. Nạp Thiện nhỏ giọng nói: " Lão Đại tự mình chế tạo cung so với cây cung kia dám chắc còn mạnh hơn, tốn hao số tiền này thật oan uổng..thiệt là…"

Thản Ca có chút suy tư: " Ai, lão Nạp, có lẽ đây là kiện bảo bối, chúng ta nhìn không ra thôi, có lẽ lão Đại biết, đừng nói nữa..nghe lão Đại ra giá kìa."

Thấy đối phương không nhanh không chậm vẫn theo sát ra giá, Lý Cường cảm thấy cứ như vậy thì không ổn, hắn tiện tay hạ hắc mã, nghĩ thầm: " Dù sao nước hoa cũng kiếm được số tiền lớn, lão tử có tiền đấu với ngươi mà."

Lập tức có thị giả chạy tới, ân cần hỏi: " Ngài xuất bao nhiêu ạ?"

Lý Cường mỉm cười: " Năm trăm vạn tiễn sổ."

Đây là lần thứ hai ra giá năm trăm vạn trong ngày hôm nay, toàn trường liền oanh động. Nạp Thiện một đầu ngả lên người Thản Ca: " Xong hết rồi, xong hết rồi! Lão Đại trúng tà rồi, dùng số tiền lớn vậy mua cây cung nát kia, lão Thản a…đau lòng chết ta thôi."

Thản Ca cười cười vỗ nhẹ vào cái đầu bóng lưỡng của hắn: " Gặp quỷ sao, cũng không phải là tiền của ngươi, ngươi đau lòng cái gì."

Người ở đối diện tựa hồ như đang do dự. Không ai nghĩ hắn còn có thể ra giá, trên đại sảnh đã có người đứng dậy định thối lui, tiểu thai tử của người nọ lại sáng lên. Nạp Thiện vui vẻ nói: " Lão Đại, đừng nóng, để cho hắn mua đi a."

Lý Cường không chút do dự lại hạ hắc mã, toàn trường lại kinh động. Thị giả vừa rồi còn chưa có rời khỏi, thanh âm của hắn cũng đã run rẩy: " Ngài..ngài muốn tăng bao nhiêu tiễn sổ?"

" Sáu trăm vạn."

Lý Cường vẫn như trước cười hì hì, Tạp Bổn hít sâu một hơi không khí, trong lòng hiểu được Lý Cường thật sự là rất đáng sợ, hắn hoàn toàn không để tiễn sổ vào trong mắt. Tư Đình hội trưởng càng sợ hãi, may mắn là Mộng Ảo Chi Dạ đã bán ra được số tiền rất lớn, nếu dùng tiền của Đại Liên Hội, sợ rằng chính mình cũng chịu không được.

Người ở đối diện cũng bị hắn hù dọa đến lặng người, biết Lý Cường nhất định phải mua được, vừa rồi phải tăng giá là hắn đã hết sức miễn cưỡng, bất đắc dĩ phải nhìn đồ vật rơi vào tay người khác. Trong lòng hắn buồn bực: " Sao lại có người biết về bảo bối này cơ chứ?"

Trong hội trường mọi người vẫn đang lý luận nói về chuyện này, thật sự là quá mức kinh người, một cây cung và ba cây tiễn mà cũng bán được hơn một ngàn vạn tiễn sổ. Trong Huy Hoàng đại sảnh đều đang nói về việc này, chỉ nghe người trên đài nói: " Đại đấu giá hôm nay đến đây là chấm dứt, ngày mai sẽ tiến hành hạ phách mã, cảm ơn các vị!"

Trở lại chỗ ở, Lý Cường và mọi người còn đang nói về hội đấu giá hôm nay. Người trong phòng cũng đang lục tục đi tới, mọi người còn đang đùa giỡn.

Tạp Bổn thần sử và Lam Tưu công chúa sau đó cũng tới, phía sau còn ba mươi mấy hộ vệ và A Cát tổng quản.

Tạp Bổn thần sử lo lắng nói: " Lão Đại, thật sự là ngại quá, các ngươi cần phải lên đường rồi, thế cục bây giờ thật sự là không tốt, ta đã phái đến phi bản, lập tức đưa các ngươi đến Vong Mệnh Giác."

Lý Cường kinh ngạc hỏi: " Sao lại phải gấp như vậy? Có chuyện gì phát sinh sao? Không phải là Khủng Cụ Phong còn chưa dừng lại đó sao? Dù cho tới Vong Mệnh Giác cũng đâu có đi được." Trong lòng hắn buồn bực, vì sao vừa rồi lại không nói.

Tạp Bổn thần sử đến gần hắn nhỏ giọng nói: " Ta vừa lấy được tin tức, Thản Đặc quốc đã phái binh đến gần Phong Nam Thị, Bang Kỳ Ninh quốc tiền tuyến đại bại, đã có Thiên Kích binh phá vỡ phòng tuyến, xâm nhập vào trong bụng quốc nội. Nếu bị Thản Đặc quốc chiếm lĩnh Phong Nam Thị, thì Vong Mệnh Giác sẽ bị phong tỏa rất nhanh, như vậy sẽ không còn đi được nữa."

Tiếp theo, Tạp Bổn thần sử lại móc ra một cái hộp hình chữ nhật: " Đồ vật này đợi đến khi tới Thiên Kích Phong, giao cho Lam Tưu công chúa, đừng quên, cái này rất trọng yếu. Các ngươi ráng tranh thủ trước tiên đi ra biển, ở Vong Mệnh Giác sẽ có thuyền đưa các ngươi đi, thời gian không còn nhiều lắm, ta còn có chuyện muốn làm, các ngươi hãy tranh thủ."

Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa cho Lý Cường một khối bài tử khắc hoa màu xanh biếc: " Đây là tín vật của đại thần, quân đội và địa phương quan phủ nào cũng biết, sẽ trợ giúp cho các ngươi."

Lý Cường gật đầu, trải qua không ít lần tranh đấu, hắn cũng đã lão luyện hơn, nói: " Được, chúng ta sẽ chuẩn bị đi ngay, thần sử đại nhân nên bảo trọng, có lẽ sau này còn có thể gặp lại."

Tạp Bổn thần sử cũng cùng hắn làm lễ tiết cao nhất của Lục tộc, lại dặn dò Lam Tưu công chúa mấy câu, xoay người vội vã rời đi.

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Cường, biết có chuyện phát sinh, đều tụ tập lại. Triệu Hào hỏi: " Sư tôn, đã phát sinh chuyện gì?"

Mạt Bổn cũng từ trong phòng đi tới, Lý Cường nhìn hắn nói: " Mạt Bổn, chúng ta sẽ lập tức đi Tây đại lục.."

Trong mắt Mạt Bổn lập tức hiện lên vẻ chờ mong.

Lý Cường lớn tiếng nói: " Ngoại trừ những người muốn ở lại, những người khác lập tức chuẩn bị, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Phong Nam Thị. Triệu Hào, Nạp Thiện, Mạt Bổn và Thản Ca, mấy người các ngươi hợp lực chỉ huy. Lam Tưu công chúa, người của các ngươi cũng gia nhập luôn, A Cát tổng quản hiệp trợ, tất cả phải thật nhanh. Mọi người lập tức mặc vào khải giáp phi dực, vũ khí cầm sẵn sàng. Khố Bột ngươi mang đi những người muốn ở lại Đại Liên Hội, sắp xếp cho họ. Hồng Thiêm đi theo ta, được rồi, tất cả mau chuẩn bị."

Người trong viện lập tức nhiệt náo. Đám người Triệu Hào cũng không có gì nhiều, tất cả đều gói lại hành trang thành một túi lớn, bên trong có tinh thạch thường dùng, có túi ngủ, có thực vật và nước uống vật phẩm.

Lý Cường đưa Hồng Thiêm ra cửa, đi ra đường hắn mới biết được, người của Phong Nam Thị đối với tình huống Thản Đặc quốc đang đánh tới hoàn toàn không biết gì, rất nhiều người còn đang du nhàn đi lại trên đường, một chút hào khí khẩn trương cũng không có.

Hồng Thiêm tò mò hỏi: " Sư thúc, ngài muốn đi đâu a?"

Lý Cường đi rất nhanh, cơ hồ đang bay trên mặt đất: " Ta tìm một bằng hữu..hình như là ở phía trước.." Hắn đối với ngã tư đường nơi này không quen thuộc lắm, cũng may tốc độ rất nhanh, người đi đường vừa nhìn thấy họ xuất hiện thì trong chớp mắt họ đã chạy tới cuối đường.

Liên tục xuyên qua mấy đường cái, Lý Cường có chút nóng nảy: " Mẹ kiếp…ở nơi nào..sao ta có chút hồ đồ…thật đáng chết!"

Hồng Thiêm căn bản là không cách nào hỏi, tốc độ của sư thúc càng lúc càng nhanh, không chỉ là phi hành, mà chạy cũng không phải, cũng không phải đang bay, theo hắn thật là khó khăn.

Chỉ thấy Lý Cường đi vào một cửa hàng rồi lại ra, dọc theo đường đi không ngừng ra vào khiến cho Hồng Thiêm hoa cả mắt.

Đột nhiên, Lý Cường kêu to: " Haha, ta tìm được rồi…nguyên lai là ở chỗ này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.