Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 49 : truyenyy.mobi

Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 49




Chỉ thấy hai tay Lý Cường tung bay như đang bắt ấn huyền = huyền( thủ ấn), trong phút chốc tay hắn sáng lên, hai đạo hồng quang và thanh quang từ tay hắn đánh ra, hai luồng quang mang nọ vừa rời tay liền phát ra tiếng chấn hưởng quái dị, luồng màu xanh đột nhiên tiến vào trong luồng màu đỏ, cả sân thí nghiệm đều lóe sáng lên. Nam Tư Đồng nhảy tới bên vách ấn vào một cái nút, một luồng sáng lóe lên, hắn đã nhìn thấy nên biết ngay là bất hảo liền gia tăng thêm phòng ngự.

" Binh..bàng…oanh!"

Sân thí nghiệm đột nhiên chớp lên, hồi lâu mới dần dịu xuống.

Khố Bột trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, làm sao hắn cũng không dám nghĩ đến lại có được lực công kích cường đại như vậy. Lý Cường hài lòng nói: " Quá tuyệt vời, nguyên lai là chuyện như vậy, thu hoạch hôm nay thật lớn."

Hắn lại quay về mọi người nói: " Các ngươi đứng phía sau lưng ta, ta thử lại một lần, ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu uy lực, cẩn thận vẫn hơn! Mọi người nên né tránh…lấy khải giáp mặc vào."

Hồng Thiêm nghi hoặc nói: " Sư thúc, vì cái gì mà phải trịnh trọng như vậy…"

Lý Cường cười nói: " Vừa rồi ta chỉ thử có hai tầng điệp gia, bây giờ ta lai muốn thử ba tầng điệp gia, ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu uy lực, cẩn thận vẫn hơn."

Mọi người bèn mặc khải giáp và chiến giáp vào, Lý Cường dương tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp.

Nam Tư Đồng là lần đầu tiên thấy Lý Cường mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, cả đời hắn đều muốn nghiên cứu làm thế nào để chế tạo khải giáp rồi bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lan Uẩn chiến giáp, cả người hắn đều thấy mông muội đi. Hắn chính là người hiểu biết khá nhiều, mặc dù không biết Lý Cường mặc vào loại chiến giáp gì, nhưng hắn biết loại đồ vật này nhất định là một kiện hi thế trân phẩm.

Hồng Thiêm kêu lên: " Lão giáp trùng, còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau lại đây."

Lý Cường đem mười tám trận pháp niệm qua một lần trong lòng, lấy ra ba loại trận pháp tương liên nhất làm trụ cột, vận chân nguyên lực vô hình xuất ra. Lần này cả hai tay hắn đều phát ra tiếng " ba ba" thúy hưởng, vô số hình phù từ tay hắn co sút trong lòng ngực khi hắn rụt tay lại, hét lớn: " Phá!"

Những luồng sáng hóa thành năm mũi tên ngũ sắc che kín trước người hắn, theo tiếng hét lớn, năm luồng ngũ sắc như cuồng phong bão tố bắn ra ngoài, âm thanh như tiếng huýt gió nhiếp lòng người đột nhiên tạc hưởng. Sân thí nghiệm không chỉ có chấn động, mà những tầng phòng ngự bị ngũ sắc tiễn đánh nát, phòng ngự của sân thí nghiệm đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Sân thí nghiệm một mảnh yên tĩnh.

Khố Bột thì thào tự nhủ: " Sao lại lợi hại như vậy, thật không ngờ lại lợi hại như vậy. Ai, vậy mà ta còn đi tìm pháp bảo tốt, không ngờ mình đã có mà lại không biết."

Nam Tư Đồng thiếu chút nữa cũng vặt hết râu mép của mình, năm tầng phòng ngự của sân thí nghiệm này có bao nhiêu lợi hại thì hắn quá rõ, vậy mà cũng bị Lý Cường tay không phá vỡ, thật là không thể tư nghị. Lần này hắn đối với Lý Cường trưởng bối của Hồng Thiêm thật là vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ, cũng quả nhiên là quá lợi hại.

Lý Cường hít sâu một hơi: " Đáng tiếc, đáng tiếc…không thể gia tăng thêm bốn tầng điệp gia, nếu không sân thí nghiệm này nhất định sẽ bị sập xuống." Truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng hắn thật ra rất giật mình, bởi vì loại công kích này có thể đem toàn thân chân nguyên lực rất nhanh xuất ra, uy lực quả thật không giống bình thường, nhưng khuyết điểm cũng thật rõ ràng, sau khi thi xuất thì hoàn toàn vô lực.

Bốn người Nạp Thiện đều nghe không hiểu Lý Cường nói cái gì mà ba, bốn tầng điệp gia, bốn người tụ thành một nhóm nói chuyện phiếm.

Hồng Thiêm, Khố Bột và Nam Tư Đồng tu vi tu chân cũng khá cao, đều đang chú ý Lý Cường nói chuyện. Khố Bột hỏi: " Lão Đại, cái gì gọi là bốn tầng điệp gia a? Cùng với hạt châu có liên quan không?"

Lý Cường cầm Liên Hoàn Châu trên tay hắn: " Các ngươi nhìn thử mặt trên xem thấy cái gì,đừng dùng mắt nhìn, mà dùng tâm thần để nhìn."

Liên Hoàn Châu trong tay ba người truyền một vòng, Nam Tư Đồng nói: " Mặt trên hình như là có nhiều phù chú lắm, thấy không rõ, công lực tu chân của ta không đủ."

Hồng Thiêm nói: " Là phù chú, Trọng Huyền Phái chúng ta gọi nó là trận pháp, bất quá đệ tử xem không hiểu, đệ tử chỉ có thể hiểu được một, hai trận mà thôi."

Lý Cường trên mặt đất dùng ngón tay vẽ ra một trận pháp, nói: " Các ngươi nhớ kỹ rồi hãy dụng chân nguyên lực đem nó lăng không vẽ ra, rồi đem trận pháp đánh ra thử xem sao." Hắn nhịn không được liền đem tư cách sư phụ ra mà giảng giải.

Khố Bột nghĩ, hiểu được cực kỳ thích thú, lập tức vận chân nguyên lực lăng không vẽ ra, Hồng Thiêm và Nam Tư Đồng cũng liền học ngay và làm theo.

Nạp Thiện quay đầu nhìn thấy: " Ai nha, bọn họ mấy người đang làm gì, các ngươi nhìn thử xem?"

Triệu Trì nhìn kỹ nói: " Là đồ vật gì vậy? Như là Quỷ họa phù a."

Mạt Bổn nói: " Không đúng, họ đang học gì đó, ta đi xem."

Hắn vội vàng chạy tới, nhìn thấy trận pháp trên mặt đất: " Mau lại đây, lão Đại đang dạy đồ mới, mau lại đây nhanh lên!"

Khố Bột gấp đến độ kêu to: " Đệ tử họa ra không được a, quá phức tạp rồi, chân nguyên lực căn bản không đợi được trận pháp hình thành là tản mất, lão Đại, ngài làm sao mà làm được vậy?"

Hồng Thiêm và Nam Tư Đồng cũng thất vọng dừng tay, căn bản là làm không được. Lý Cường lắc đầu: " Không phải thật sự dùng chân nguyên lực vẽ ra trận pháp, dùng tâm niệm vẽ ra, như vậy nhanh hơn, làm lại một lần xem."

Ba người lại bắt đầu làm thử.

" Không đúng…lão giáp trùng..chỉ dùng tâm để vẽ."

" Lão đại, cái gì mà dùng tâm để vẽ…ta không hiểu a."

" Khố Bột, chỉ dùng tâm để tưởng..trước hết..được rồi..làm lại..ai!"

" Sư thúc, làm sao mà trước hết dùng cách tưởng mới tốt a? Sao đệ tử không nhịn được cứ dùng chân nguyên lực để vẽ ra thôi?"

" Chỉ dùng chân nguyên lực để vẽ…không đúng, dùng chân nguyên lực tại..con mẹ nó! Sao lại cứ ngốc thế này chứ?"

"…ách…" Cả ba người choáng váng.

Lý Cường muốn phát cuồng, hắn không có nghĩ đến, chuyện dễ dàng như vậy khi tới trên tay ba người lại khó khăn như vậy. Kỳ thật hắn đã mắng oan ba người, bởi vì hắn là người đã luyện qua tâm pháp của Nguyên Thủy Môn, luyện Ảnh Mộng Giáp chính là thủ pháp như thế này, nhưng ba người bọn họ lại không có kinh nghiệm đó.

Ba người thương cảm ấp úng nhìn Lý Cường, không biết nên làm sao, có một điều dám chắc chính là từ nay về sau nhìn thấy hắn trong lòng họ chỉ sợ mà thôi. Lý Cường thở dài, đúng là mình không phải là sư phụ tốt, trong lòng vốn rất rõ ràng, lại giải thích không rõ. Hắn rất không cam lòng, cắn răng nảy sinh ác tâm: " Ta tựu không tin sẽ không dạy được các ngươi."

Quyết tâm này của hắn đã làm cho ba người Hồng Thiêm nếm khổ. Lý Cường nói: một lần không được thì hai lần, hai không được thì ba, đến lúc nào được mới được dừng lại. Hắn lại nói thêm một câu, mỗi người chỉ có ba lần cơ hội, làm không được thì bị trừng phạt.

Lý Cường cầm Liên Hoàn Châu đi sang một bên, chậm rãi nghiên cứu. Khi hắn đem hạt châu mở ra, một viên rồi lại một viên để nằm trên mặt đất, trước tiên tìm trận pháp có liên quan đến hạt châu, vẽ ra bên cạnh nó, rất nhanh tạo thành một vòng tròn nhưng cuối cùng dường như lại thiếu đi một viên chủ trận pháp, đến bây giờ hắn mới hiểu được vì cái gì mà Khố Bột không sử dụng được uy lực chuỗi hạt châu này.

Lý Cường vận xuất một tia chân nguyên lực khải động một hạt châu, một đạo hồng quang từ hạt châu nọ bắt đầu lưu chuyển, tiếp theo viên bên cạnh cũng bị khải động làm cho chuỗi hạt giống như được điểm hỏa, liên tục sáng lên. Lý Cường cầm lên một viên, không nghĩ tới cả chuỗi hạt đều bị bay lên, chuỗi hạt này cư nhiên không cần dây xuyên mà vẫn tạo thành một chuỗi xuyến lơ lửng.

Nạp Thiện sợ hãi than: " Oa, đẹp mắt! Thật sự đẹp mắt!"

Lý Cường trách mắng: " Khố Bột, nhìn cái gì mà nhìn! Mau đi luyện tập!"

Khố Bột nhìn thấy xuyến bảo châu của mình lóe sáng nhưng lại không dám hỏi thật ra là chuyện gì, cúi đầu ủ rũ tiếp tục tìm hiểu quỷ họa phù của hắn.

Mạt Bổn hỏi: " Lão đại, đệ có thể luyện hay không a?"

Hắn dùng ngón tay chỉ trận pháp, Lý Cường cười nói: " Mấy người các ngươi, công lực không đủ, còn chưa luyện được, bọn họ có tu vi tu chân, thì có thể học."

Mạt Bổn không phục nói: " Lão đại, huynh làm thử một lần, đệ muốn thử xem."

Ba người Hồng Thiêm đã mệt cả người, nhân cơ hội đi tới: " Sư thúc, lão nhân gia ngài làm lại một lần đi, cho chúng tôi lĩnh hội thêm một chút."

Lý Cường than thở: " Cái này không phải chỉ nhìn là làm được, được rồi, ta làm thêm một lần, các ngươi nhìn cho cẩn thận."

Hắn cố ý thả chậm tốc độ, một tay căn cứ hình thái của trận pháp, tự nhiên biến hóa thành hai loại thủ hình, hồng quang trong lòng bàn tay khẽ di động: " Tất cả đều thấy rõ rồi chứ? Đi!" Hồng quang rời tay bay ra.

Ba người Hồng Thiêm mờ mịt nhìn nhau, vẫn còn không rõ. Mạt Bổn rất thành thật, bắt chước theo thủ án vừa rồi của Lý Cường không hề sai sót làm theo.

Nạp Thiện cười nói: " Lão Mạt, thôi quên đi, chúng ta đừng có thêm náo nhiệt nữa."

Toàn bộ tâm thần của Mạt Bổn chăm chú vào việc thực hiện thủ ấn. Khố Bột đột nhiên kêu lên: " Mọi người xem Mạt Bổn…hắn..hắn..làm được rồi."

Hồng quang trên tay Mạt Bổn có chút chớp động, Mạt Bổn nhẹ nhàng đẩy một đạo quang mang mờ nhạt bay ra ngoài, bay không xa đã bị tản đi, nhưng mọi người cũng đã hiểu hắn đã học xong, chỉ bất quá công lực của hắn không đủ mà thôi.

Khố Bột là người đầu tiên phản ứng: " Lão Mạt a, ngươi làm sao mà làm được, mau dạy ta a!"

Hồng Thiêm khoa trương nói: " Ngộ tính của Mạt Bổn lão đệ quả thật là cao a."

Mạt Bổn được mọi người khen đến gương mặt cũng ửng hồng: " Ta không có nhìn đồ án nọ, ta chỉ học theo thủ pháp của lão Đại, đem chân nguyên lực vận tới tay chưởng mà thôi. Ân, ta cái gì cũng không có nghĩ, chỉ là muốn làm cho tốt thủ ấn."

Lý Cường mừng rỡ: " Ta biết rồi! Haha, nguyên lai là như vậy…có thể do từ ý bên ngoài, lại từ ngoài vào trong, người xếp đặt trận thế này quả thật vô cùng lợi hại."

Hồng Thiêm hình như có sở ngộ, Khố Bột và Nam Tư Đồng vẫn còn mơ hồ không hiểu. Rất nhanh Thản Ca, Triệu Trì và Nạp Thiện đều thử thành công, tiếp theo thì Hồng Thiêm cũng đã học xong.

Khố Bột và Nam Tư Đồng gấp đến muốn khóc, hai người bọn họ làm sao cũng học không được, Lý Cường đã biết bọn họ đã hoàn toàn rối loạn, tiện tay lại bày ra thủ thế thứ hai: " Khố Bột, lão giáp trùng, theo ta học cái này."

Lần này tất cả mọi người đều nhanh chóng học được, Khố Bột hưng phấn cười nói: " A a, nguyên lai căn bản là không cần lo nghĩ đến trận pháp hay không trận pháp, thủ thế rồi là được, thật quá dễ dàng."

Lý Cường cười mắng: " Dễ dàng cái đầu ngươi! Nếu như vậy là có thể học, tựu vĩnh viễn học được tinh túy bên trong của trận pháp."

Khố Bột cười nói: " Không quản hắn có tinh túy hay không tinh túy, có thể dùng là được. Lão Đại, xuyến hạt châu này đệ tử xin hiếu kính lão nhân gia a. Hà hà, lão Đại có thể ban cho đệ tử một kiện binh khí hay không a."

Hắn cùng với đám người Lý Cường ở chung không được bao lâu đã học được cách làm da mặt dày rồi.

Trong lòng Lý Cường lại đang suy nghĩ đến một chuyện khác, trận pháp để công kích đã có, còn trận pháp phòng ngự nằm ở đâu?

Lý Cường đem mười tám tầng trận pháp niệm qua một lần, trong đó phòng ngự có sáu. Hắn nhìn thoáng qua Khố Bột đang luyện tập, nhanh chóng đánh ra một cái phòng ngự, một mảnh màu vàng như phấn mạt bay thẳng vào trong người Khố Bột. Khố Bột lại càng hoảng sợ: " Lão Đại, ngài đang làm gì a?"

Lý Cường đột nhiên đánh một quyền vào ngực hắn "binh" Khố Bột cuống quýt thối lui ra sau, trên người hoàng quang chớp động, vô thanh vô tức hóa giải lực lượng của quyền đầu.

Hồng Thiêm ngạc nhiên nói: " Đây là phòng ngự trận đó sao?"

Lý Cường gật đầu, hai tay liên tục xuất ra các loại thủ ấn, sự biến hóa của thủ hình quả thật làm người ta hoa cả mắt. Nạp Thiện đột nhiên phát hiện trên người mình hiện ra năm luồng ngũ sắc, cho đến khi Lý Cường đem cả sáu tầng phòng ngự đánh vào người hắn thì sự biến hóa kinh người liền xuất hiện.

Trên người Nạp Thiện đột nhiên thần kỳ xuất hiện một bộ quang giáp trong suốt, mọi người kể cả Lý Cường cũng đều choáng váng.

Khố Bột tiến lên lấy tay sờ sờ: " Ai, còn có điểm co dãn nữa đó. Lão Nạp để ta thử xem."

Nạp Thiện không hiểu: " Thử xem cái gì..oa…sao ngươi lại đánh ta..di, một chút cảm giác cũng không có, không có đau a!"

Khố Bột đánh một quyền rồi một quyền càng lúc càng nặng, càng lúc càng độc hơn. Nạp Thiện mở to miệng cười khúc khích: " A, lão Khố a, ngươi dùng thêm sức đi…a, sao ta không có cảm giác gì a, nhanh! Mau dùng hết khí lực của ngươi..mà đánh.." Hắn cũng đã khoái chí đến cuồng lên.

Lý Cường cầm Bách Nhận Thương trên mặt đất nhắm ngay Nạp Thiện: " Khố Bột tránh ra, để ta thử xem."

Khố Bột quay đầu nhìn thấy, bèn hướng phía xa bỏ chạy: " Lão Đại, thương của huynh rất lợi hại, đừng đánh a! Cứu mạng a!"

Lý Cường cười nói: " Không có gì đâu, ta sẽ khống chế tốt thôi,a." Lời còn chưa dứt thì màu xanh quang mang của thương đã bay ra. Hắn vốn không muốn làm cho Nạp Thiện bị thương, trước tiên dùng thương đánh trúng Nạp Thiện rồi mới liên tục đánh tới, trong lúc nhất thời cả sân thí nghiệm đều vang lên tiếng "binh binh bàng bàng" đánh thẳng vào Nạp Thiện vang lên tiếng quái dị, có vẻ náo nhiệt phi phàm. Mọi người đều không ngừng than thở phòng ngự lực của quang giáp không giống bình thường.

Nam Tư Đồng trong lòng âm thầm tính toán làm sao có được phòng ngự lực của quang giáp này, kết luận cuối cùng cũng làm cho hắn tự giật mình, quang giáp này có thể so với chiến giáp bình thường của người tu chân. Trừ phi có năng lực đặc thù, người tu chân muốn mặc được chiến giáp phải có tu vi Nguyên Anh kỳ, Nam Tư Đồng cũng chỉ mới bắt đầu luyện chế chiến giáp, còn không thể tự mình mặc vào, chỉ có thể mặc được khải giáp mình chế tạo ra.

Nạp Thiện càng chạy càng kinh ngạc, mặc dù hắn bị Bách Nhận Thương đánh cho lảo đảo nhưng hắn lại không xảy ra bất cứ chuyện gì. Lý Cường ngừng tay, trong lòng càng kinh ngạc, càng tò mò về sự thần bí của chuỗi hạt châu này: " Khố Bột, lần này đến Tây đại lục ngươi đi cùng chúng ta đi, ta muốn nhìn một chút phế khu mà ngươi nói."

Hồng Thiêm chép miệng nói: " Tốt, sư thúc, đệ tử cùng đi với ngài, địa phương đó đệ tử quen thuộc."

Vẻ mặt Khố Bột hưng phấn, cuống quýt kêu tốt, hắn hiểu được vị trưởng bối tuổi còn trẻ này thật sự là quá lợi hại.

Qua một hồi, quang giáp trên người Nạp Thiện mới chậm rãi ảm đạm dần đi.

Một đám người nói nói cười cười trở lại căn phòng trên mặt đất, Nam Tư Đồng bắt chuyện, mời mọi người ngồi xuống. Hắn cười nói: " Lão Đại, ta sẽ lấy Ưng Kích Nỗ và Xích Diễm Long Thuẫn. A, ta cũng có pháp bảo cấp lão đại, bất quá ta không biết dùng, cũng không biết là pháp bảo gì, lão Đại nhìn xem." Nói xong đưa ra một kiện đồ vật.

Đó là một kiện đồ vật cổ quái kỳ lạ, có chút giống như thoa( lược) chải tóc của nữ hài tử, có bảy răng lược, phía dưới có một lỗ nhỏ, màu xanh lục nhạt trong suốt. Lý Cường cầm trên tay cẩn thận quan sát, không tìm ra chỗ nào đặc biệt, nói: " Pháp bảo thật kỳ quái a, gọi là gì?"

Nam Tư Đồng trả lời: " Ta cũng không rõ ràng lắm, ta cứ tưởng là lão Đại biết chứ."

Lý Cường gật đầu, trong lúc vô tình động vào một răng lược "Ông" một âm thanh nho nhỏ tản ra, những người đang ngồi cơ hồ bật ra sau. Lý Cường giật mình, lại động vào một cái răng khác "Ông" âm thanh vừa động thì những người đang ngồi cơ hồ bị bắn lên cao. Đến lúc này thì mọi người đã bắt đầu tò mò.

Bảy cái răng mỗi một cây thanh âm đều khác nhau, Lý Cường cảm thấy rất có ý tứ, thuận tay cắm ở trên đầu, tâm niệm khẽ động "Ông" từ trên đầu hắn lóe ra một bóng xanh nhạt, mọi người xung quanh cơ hồ như muốn quay cuồng đến tận vách tường mới dừng lại.

Nam Tư Đồng cười khổ nói: " Hình như đồ vật nào tới trong tay lão Đại lập tức liền thay đổi. Cái pháp bảo này trong tay ta đã nhiều năm, cũng không rõ ràng làm sao mà dụng, ai…"

Lý Cường cười nói: " Pháp bảo này dường như để cho nữ hài tử sử dụng, là một kiện kỳ môn bảo bối, để ta lưu lại nghiên cứu, sau này lưu lại cho người hữu duyên đi." Lại nói: " Lão giáp trùng, Ưng Kích Nỗ và Xích Diễm Long Thuẫn ngươi phải tu luyện lần nữa mới có thể dùng, Bách Nhận Thương cấp cho Khố Bột đi, cũng cần phải tu luyện lại lần nữa."

Khố Bột cơ hồ vội vàng bay qua, cầm lấy Bách Nhận Thương, nhẹ nhàng vũ động vài cái, cảm thấy cực kỳ thuận tay. Hắn chạy đến trước mặt Hồng Thiêm: " Sư tôn, ngài nhìn xem, cái thương này đệ tử rất thích."

Hồng Thiêm cầm lấy vận chân nguyên lực dò xét một phen, không ngừng gật đầu: " Đồ vật tốt lắm! Ân, Khố Bột, lúc ngươi tu luyện cần phải cẩn thận, bên trong có ba loại trận pháp, công kích trận đều có liên quan với nhau, cần cẩn thận chú ý, nếu luyện không tốt sẽ giảm đi uy lực nhiều lắm."

Nam Tư Đồng đem lại thực vật mời bọn Nạp Thiện ăn. Lý Cường, Hồng Thiêm và Khố Bột đều đã tiến vào tích cốc( không cần ăn), không ăn không sao cả. Nam Tư Đồng nhìn thấy Lý Cường không ăn bèn đem đặc sản thủy quả của Bang Kỳ Ninh quốc ra mời, Lý Cường bèn nếm thử.

Cơm nước xong, Nạp Thiện chắt lưỡi, nói: " Nơi này cái gì cũng tốt, nhưng ăn lại không ngon…toàn là thứ ngạc nhiên cổ quái, ăn thật không thoải mái."

Triệu Trì tràn đầy sự đồng cảm, vỗ vai hắn nói: " Lão Nạp, sau này về đến nhà, ta mời ngươi ăn thịt nướng, băng đường tương trửu tử, bánh bao cho no luôn."

Nước miếng Nạp Thiện lập tức chảy ra: " Ai nha, lão Triệu…đừng nói nữa..ngươi muốn ta thèm chết a…"

Nam Tư Đồng đột nhiên đứng lên: " Di, lúc này mà có ai tìm đến? Lão Đại, Hồng tiền bối, xin mời ngồi chơi, ta đi xem ai tới."

Lý Cường chú ý tại góc phòng có một chuỗi giống như phong linh đang chớp động, nghĩ thầm: " Đây là chuông cửa sao?"

Nam Tư Đồng đã vội vàng đi ra.

Bên ngoài phòng truyền đến một trận tiếng cười. Lý Cường phát hiện vẻ mặt Hồng Thiêm và Khố Bột đều có chút kinh ngạc, trong lòng không khỏi tò mò, là ai đang đến?

Hồng Thiêm và Khố Bột đã ngồi không yên, Hồng Thiêm đứng dậy: " Sư thúc, đệ tử cũng đi nghênh đón một chút, hình như là một người quen."

Khố Bột gật đầu nói: " Lão Đại, sư tôn,đệ tử cũng đi." Hắn vội vàng đi theo ra.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đi vào một vị nam sĩ người Lục tộc. Lý Cường chấn động, lập tức đứng lên nói: " Là ngươi!"

Người nọ cũng giật mình không nhỏ: " Lý Cường? Sao ngươi lại ở Thản Bang đại lục, ngươi không phải bị…" Hắn cũng không có ý nói hết.

Lý Cường cười hì hì nói: " Thì ra là Tạp Bổn. Đúng vậy, ta là bị bắt tới Thản Bang đại lục, bất quá bây giờ không còn việc gì nữa."

Thản Ca vội bước lên cung kính hành lễ: " Thản Ca tham kiến Tạp Bổn thần sử."

Tạp Bổn vui vẻ cười nói: " Lão giáp trùng, không nghĩ đến ngươi nơi này lại có nhiều cao thủ như vậy. Ngươi cũng biết, Bang Kỳ Ninh quốc và Thản Đặc quốc khai chiến, đại thần Khảm Ba Nhi đã hiệu triệu tất cả tu chân cao thủ tại trong nước, đều nên vì quốc gia xuất lực."

Nam Tư Đồng, Hồng Thiêm, Khố Bột và Thản Ca cơ hồ cùng trả lời: " Nguyện ý nghe lời hiệu triệu của đại thần!"

Lý Cường không vui, hét lớn: " Lão tử không muốn, mụ nội nó! Lão tử còn đang có chuyện phiền não, ngươi lại tới đạp thêm một cước! Mặc kệ! Mặc kệ hết!"

Hồng Thiêm mấy người suýt chút nữa bị hù chết, Thản Ca cầu khẩn nói: " Lão đại, đừng nên nói như vậy, lão Đại."

Tạp Bổn căn bản là không hề tức giận, hắn biết Lý Cường là ai, hắn vừa nhìn thấy Lý Cường liền quyết định phải kéo hắn xuống nước: " Ngươi có chuyện gì bổn thần sử có thể giúp ngươi giải quyết, a a..bất quá ngươi đang ở tại Bang Kỳ Ninh quốc, thỉnh mời cho dù như thế nào cũng giúp quốc gia chúng ta xuất lực."

Tiếp theo hắn còn nói: " Khảm Ba Nhi đại thần và Phó Sơn tiền bối chính là bạn tốt, lần trước đại thần còn nhắc tới ngươi, ngài nói Phó Sơn tiền bối có truyền lời, nhờ chúng ta trợ giúp tìm kiếm ngươi."

Nhược điểm của Lý Cường chính là quá coi trọng bằng hữu, Tạp Bổn thần sử vừa nói câu này ra khỏi miệng đã làm hắn cảm thấy khó khăn. Hắn dùng sức gãi đầu, vẻ mặt thật kỳ quái.

Hắn ngừng một lát, rồi không đầu không đuôi nói ra một câu: " Lão tử muốn đánh nhau…lão tử muốn bắt một người…"

Tạp Bổn bật cười nói: " Ta giúp ngươi đi đánh…ngươi muốn đi đánh ai đây?"

Nam Tư Đồng nhìn nhìn Lý Cường, hắn thật sự không hiểu vì sao Tạp Bổn thần sử lại đối với Lý Cường khách khí như vậy, nghe khẩu khí của Tạp Bổn, ngay cả đại thần Khảm Ba Nhi cũng biết hắn.

Hồng Thiêm và Khố Bột đã có một chút cảm giác khó thở, hai thầy trò bọn họ tại Thản Bang đại lục cũng là người tu chân có tu vi khá cao, nhưng vì Hồng Thiêm chỉ là ký danh đệ tử, không muốn tiết lộ lai lịch sư môn, sợ làm Trọng Huyền Phái mất mặt cho nên danh khí cũng không lớn, Tạp Bổn vốn không biết Hồng Thiêm là đệ tử Trọng Huyền Phái.

Lý Cường nghĩ thầm: " Nếu ngươi đã muốn kéo ta xuống nước, ta cũng sẽ không cho ngươi được khoái hoạt."

Hắn đột nhiên cười nói: " Tạp Bổn, hắc hắc, ta muốn đánh người của Phản Thọ Thương Hành, ngươi có giúp không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.