Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 35 : truyenyy.mobi

Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 35




Phó Sơn vươn tay xuất ra một vòng bảo hộ ngũ sắc, cười nói: " Các ngươi ở bên trong nhìn, đừng đi ra, ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem một đoạn Quân Thiên Đại Cổ."

Hoa Mị Nương vỗ tay cười duyên: " Tốt quá, tiểu muội ngươi thật có phúc khí, có thể nhìn thấy được tuyệt học của Phó đại ca."

Mai Tinh Tinh ôm lấy bả vai của Hoa Mị Nương, nói: " Tỷ tỷ, ngươi đã nhìn thấy lão gia tử đánh trống rồi sao? Trống ở nơi nào a?"

"Đông"

Chỉ thấy Phó Sơn đánh ra một quyền hư ảo, một cỗ lực lượng như sóng triều tuôn ra, năng lượng quang cầu phóng ra hóa thành năm màu ngũ sắc bay xuống, nhìn giống như những tia hỏa diễm (hoa lửa) đang nở rộ giữa ban ngày. Mai Tinh Tinh mấy người lớn tiếng kêu lên: " Thật đẹp mắt!"

"Đông" "Đông" "Đông" "Đông"…

Tiếng trống bắt đầu vang lên, từ chậm đến nhanh, càng lúc càng cao vút…

Hai tay Phó Sơn luân lưu phóng ra những quyền hư ảo, mở miệng hát lớn.

" Đại…phong…khởi hề…vân phi dương.."( Gió lớn nổi lên..mây bay cao)

"Uy…gia hải nội hề…quy cố hương…" ( Bốn biển cùng quy.. về một mối)

"An đắc mãnh sĩ hề…thủ tứ phương"(Anh hùng giữ an khắp bốn phương)

Bài hát này gọi là Đại Phong Khởi, là khi Lưu Bang thảo phạt Hoài Nam Vương Anh Bố, trên đường về tây, đi ngang qua cố hương Phái Huyền, ông ta đã cho tụ tập những người già trẻ cố nhân đãi một buổi yến tiệc, trong buổi tiệc Lưu Bang đã lấy ra một loại huyền nhạc khí và ngâm lên bài thơ này. Bây giờ do Phó Sơn ngâm xướng, vừa có hào khí hào hùng, lại vừa có âm điệu bi thương, làm chấn động đến gió mây biến sắc, đất rung núi chuyển.

Ánh mắt Hoa Mị Nương khi nhìn Phó Sơn cũng đã thay đổi. Phó Sơn vốn là một mỹ nam tử, tại Tây Hán hắn chính là một danh sĩ uyên bác, sau này trở thành người tu chân càng thêm bất đồng với người khác. Chỉ thấy mái tóc dài của hắn bay tung theo gió, vẻ tiêu sái khi ngâm xướng, thần thái siêu phàm thoát tục thế này, đã làm cho Hoa Mị Nương hoàn toàn ngây dại.

Hơn ba trăm Phi Dực binh, mỗi khi nghe được một tiếng trống đánh, thân thể không tự chủ được đều run lên một chút. Tiếng trống càng nhanh, bọn họ càng có vẻ kinh hoàng. Tiếng ca của Phó Sơn đồng thời giống như là một nhóm người đang cùng khiêu vũ, tùy theo tiết tấu cao thấp phập phồng mà vũ động. May mắn là Phó Sơn không có ý niệm giết người, chỉ làm cho bọn họ chấn động phun máu, tâm thần trọng thương mà thôi.

Tiếng hát dừng lại, phảng phất như thiên địa đình trệ, mọi người đều đứng thẳng bất động.

Phó Sơn trong tâm sinh cảm khái, không khỏi ngửa mặt lên trên huýt một tiếng sáo dài. Bài hát Đại Phong Khởi này làm cho hắn nhớ đến những năm tháng khi xưa tại Tây Hán.

Theo tiếng huýt dài, đám Phi Dực binh lính từ trong kinh hãi tỉnh lại, phát ra một tiếng kêu lớn, lập tức đem phi dực mở ra lực lớn nhất quay đầu bỏ chạy.

Có mười mấy Phi Dực binh va chạm lẫn nhau dẫn đến rối loạn giữa không trung rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.

Triệu Hào thật không dám tin tưởng, trong thiên hạ lại có một cao thủ hào hiệp phiêu dật như thế, với bài hát bi thương, tràn ngập sự thông hiểu đối với cuộc sống, một khúc hát ngắn ngủn như thế có thể làm cho giết sát địch nhân, thật sự là ra ngoài tưởng tượng.

Hầu Phích Tịnh nghe được tiếng ca của Phó Sơn, máy máy môi lẩm bẩm: " Người này lại bắt đầu ra uy rồi, hừ hừ, hãy coi lão tử đây."

Hắn đã thuấn di vào trong một cửa động lớn, nghênh ngang hướng vào trong đi tới. Trong động đều là đông đảo binh lính Hắc Doanh, đang ồn ào dĩ nhiên không ai chú ý tới Hầu Phích Tịnh.

Hầu Phích Tịnh khe khẽ ho khan một tiếng, đằng hắng một cái rồi đột nhiên hét lớn: " Oa nha nha…"

Binh lính Hắc Doanh lập tức bị kinh động. Người ở Thản Đặc quốc luôn cao lớn rất phổ biến, vóc người Hầu Phích Tịnh lại nhỏ, đứng ở trong đám người thật khó phát hiện.

Hắn có chút tức giận nói: " Khỏi tìm, lão tử ở chỗ này…" Rồi không khỏi nhịn được lại mắng: " Mụ nội nó, một đám mù, tất cả đều là phế vật."

Đừng xem hắn nhỏ con, nhưng thanh âm nói chuyện còn lớn hơn cả chuông vang.

Binh lính Hắc Doanh thối lui như nước thủy triều, dĩ nhiên vây quanh hắn mấy vòng, cầm tích thương vươn lên như lâm đại địch. Đến lúc này mới phát hiện ra một lão đầu nhỏ người đang ở nơi này nhếch miệng ra uy. Không biết binh lính nào lén bật cười một tiếng, rồi tựa như bị lây bệnh, tiếng cười hì hì ha ha vang lên, rất nhanh loang thành một mảnh.

" Di, đám quân này thật chẳng biết chết sống, vậy cũng dám cười nhạo lão tử, mẹ kiếp, thử một lần, xem ai cười giỏi hơn."

Hầu Phích Tịnh xoa hông, một tay đặt ở bên miệng, há to miệng rộng: " Oa haha…haha…hahaha…."

Chân nguyên lực hoàn toàn theo tiếng cười xuất ra ngoài, binh lính Hắc Doanh còn đang cười, đột nhiên cười không ra tiếng. Lão đầu quái dị này không phải đang cười mà đang tuôn ra âm thanh như sét đánh.

Tiếng cười nọ không hề dừng lại, âm thanh ngày càng chấn động đến vách động cũng đều run rẩy, rất nhiều binh lính vứt bỏ vũ khí trong tay, hai tay ôm chặt lỗ tai, cũng có binh lính không chịu nổi lăn lộn trên mặt đất đau đớn.

Động bích bắt đầu vỡ vụn, những âm thanh đá vỡ nhỏ rơi xuống. Đến lúc này Hầu Phích Tịnh mới chịu ngưng tiếng cười, hắn không phải đột nhiên đại phát từ bi, mà là sợ làm cho huyệt động đổ sụp không tìm được đường vào.

Tiếng cười dừng lại, mấy quan quân cơ hồ cùng ra lệnh xạ kích. Ở trong động lúc này có chừng bảy, tám trăm binh lính, đều là những binh lính đã được huấn luyện, mới từ ngoài chiến trường điều động trở về, chuẩn bị trấn áp khổ tù tại Hắc ngục. Giờ đây mấy trăm tích thương và các vũ khí đều đồng thời công kích làm người mạnh mẽ như Hầu Phích Tịnh cũng không dám khinh thường.

Đang vây xung quanh Hầu Phích Tịnh xạ kích đám binh lính đột nhiên phát hiện bọn họ đánh trúng chỉ là hư ảnh, hơn nữa đáng sợ chính là Hầu Phích Tịnh đột nhiên biến mất khiến cho họ bắn ngược lẫn nhau, binh binh bàng bàng một trận rối loạn và một vòng binh lính cùng ngã xuống.

"Ha ha, thật sự là ngu muốn chết…" Hầu Phích Tịnh đứng ở không trung đắc ý cười to.

Có mấy binh lính sợ đến nỗi ôm lấy lỗ tai, càng làm cho Hầu Phích Tịnh buồn cười, cứ hi hi ha ha cười không ngừng. Đám quan quân tức giận lại ra lệnh xạ kích, bọn lính bị dọa cũng đã nổi điên, liên tục xạ kích đễn nỗi trong động chướng khí mù mịt, mãi đến khi đám quan quân điên cuồng hô ngừng mới chịu đình chỉ. Khi tập trung nhìn lại đã không còn thấy người đâu nữa.

" Lão tử không chơi nữa, tất cả đều nằm xuống cho ta."

Hầu Phích Tịnh lạnh lùng nói, kích một chưởng xuống mặt đất, nham thạch cứng rắn trên đất giống như mặt nước nhộn nhạo chuyển động, một vòng ba động tràn ra ngoài. Bọn lính thật không dám tin tưởng chính con mắt mình, nhìn những làn sóng gợn phía dưới chân đang quyện chặt lấy chân họ.

Sóng gợn chỉ cần chạm vào chân binh lính lập tức nổ mạnh, cứ thế nổ liên tiếp một vòng lại một vòng làm cho binh lính không ai chạy thoát, trơ mắt nhìn đồng bọn bị nổ bay lên trời rồi đến phiên chính mình cũng bị nổ tung lên.

Một lúc lâu, thanh âm từng trận oanh minh hạ xuống, đám binh lính kêu khóc quay cuồng. Hầu Phích Tịnh và Phó Sơn cũng giống nhau không động sát khí, đã khống chế lực đạo rất tốt, tất cả binh lính đều bị trọng thương nhưng không có ai tử vong. Đối với loại tu chân cao thủ như họ, ý niệm giết người rất khó nổi lên, hơn nữa họ cũng không muốn giết người.

Thân hình nhỏ gầy của Hầu Phích Tịnh ở trong mắt đám binh lính bây giờ đã không còn nhỏ chút nào nữa, họ nhìn hắn giống như đang nhìn kim giáp chiến thần, lão đầu này không giống như những người bình thường, thật quá lợi hại.

Hầu Phích Tịnh đi tới trước mặt một hồng giáp quan, cười nói: " Xin hỏi, ngươi có thể nói cho lão tử, làm sao mới có thể đi xuống dưới?"

Ngữ khí ôn nhu hòa hoãn làm người ta không dám tin tưởng hắn chính là lão đầu dữ tợn vừa rồi. Tên quan kia cũng không hề cảm thấy hắn có chút ôn hòa nào, căng thẳng như đang nói chuyện với ác ma, nói: " Ta..ta không biết..a.."

"Cái gì? Lão tử cái lỗ tai không tốt, phiền ngươi lập lại lần nữa."

Tên quan kia sợ đến lòng can đảm cũng tiêu mất, vội vàng nói: " Là hắn biết..hắn biết…ta chỉ mới đến a.."

Hầu Phích Tịnh hài lòng cười cười, đi tới bên một người giam công(cai ngục), nói: " Ai, lão tử hay bị lạc đường, cho nên lão tử đối với những người dẫn đường thường hay mười phần khách khí. Ngươi, muốn lão tử khách khí một chút..hay là vẫn còn.."

Giam công kêu to: " Khách khí, khách khí…ta yêu cầu khách khí.."

Hầu Phích Tịnh hì hì cười: " Đi thôi, đừng có mà ngồi đó, chỉ cần đường đi thông suốt, lão tử nhất định sẽ rất khách khí với ngươi, hắc hắc."

Thông đạo của Nạp Thiện và Hàn Tân vốn rất nguy hiểm, bị tích thương và bạo đạn của binh lính Hắc Doanh áp chế đến nỗi không sao ngẩng đầu lên được. Cố gắng kiên cường phòng thủ cho đến lúc chỉ còn vài người, cuối cùng bọn họ đang chuẩn bị liều mạng.

Nạp Thiện kêu to: " Bạo đạn chuẩn bị, lão Hàn, chúng ta ném bạo đạn vào một bên mặt động để mặt động đánh văng bạo đạn đi tới…" Nguồn tại http://Truyện FULL

" Chủ ý tốt, đưa bạo đạn cho ta, ta lên trước.."

" Đừng cãi, ta đi với ngươi.." Nạp Thiện đứng bật dậy, vươn tay xuất ra một viên Hồng Bạo Đạn, cũng đồng thời hắn bị hai nguồn năng lượng quang cầu của thứ tích thương bắn trúng, đã lộn một vòng trở về, phun ra một búng máu.

Hắn ho khan nói: " Con mẹ nó, cũng không đánh chết được ta, haha…" Hắn giương mắt nhìn lên, đã thấy binh lính Hắc Doanh đến rất gần rồi.

Hàn Tân hét lớn một tiếng, che ở phía trước Nạp Thiện, đối mặt vô số thứ tích thương, cười to nói: " Lão Nạp, hai ta chết cùng một chỗ đi thôi, có lẽ Mộc Tử huynh đệ có thể đưa được hồn phách chúng ta mang về cố hương, haha…"

" Ta sẽ không mang hồn phách các ngươi, ta muốn dẫn về chính là người sống." Lý Cường đã tới.

Nạp Thiện vô cùng vui mừng, kêu to: " Lão Đại, haha.., lão Đại tới…"

Cảm giác tuyệt xứ phùng sanh đã làm cho hắn có chút thất thố. Hàn Tấn đột nhiên ôm lấy Nạp Thiện lăn qua một bên, thứ tích thương của binh lính Hắc Doanh đã đánh ngay vào chỗ Nạp Thiện vừa đứng.

Lý Cường nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, ngón tay chỉ binh lính Hắc Doanh hét lớn một tiếng: " Các ngươi mau qua đây cho ta."

Binh lính Hắc Doanh mặc dù nghe không hiểu Lý Cường nói gì, nhưng nhìn thấy một người thanh niên quái dị như vậy, phi thường kiêu ngạo dùng ngón tay chỉ ngay vào mình, tất cả cũng đều giơ thương tiến tới.

Lý Cường cảm giác Thái Hạo Toa tại nguyên anh không ngừng rung động, nhịn không được há mồm phun ra một đạo kim quang, một tiếng rít chói tai vang lên, kim quang của Thái Hạo Toa bay bắn ra ngoài.

Nạp Thiện nghĩ luồng kim quang bay ra làm người hoa mắt, Hàn Tấn kêu lên: " Đừng nhìn luồng ánh sáng đó."

Trong nháy mắt, binh lính Hắc Doanh tại đường hầm biến tiêu mất, cả đường hầm hoàn toàn yên tịnh, cái gì cũng đều không có.

Nạp Thiện mở mắt ra ngạc nhiên nói: " Di, địch nhân đi đâu rồi?…"

Hàn Tân ngậm miệng không nói được gì, hắn cũng không biết binh lính đã chạy đi đâu nữa, nhưng hắn biết binh lính này chắc chắn không phải tự mình chạy đi.

Ngay cả chính Lý Cường trong lòng cũng kinh ngạc, trong lòng hắn rất rõ ràng, đám binh lính Hắc Doanh này đã bị lực lượng của Thái Hạo Toa đốt thành tro tàn. Thái Hạo Toa ẩn chứa lực lượng thật sự là quá lớn, chính tự mình hoàn toàn không khống chế được, may là Nạp Thiện và Hàn Tân đang ở phía sau hắn, nếu không cũng giống như đám binh lính Hắc Doanh, đồng thời hóa thành tro tàn rồi.

Lý Cường rất muốn trước tiên đem nguyên anh xem xét một chút, xem coi rốt cuộc Thái Hạo Toa xảy ra vấn đề gì, lại nghe phía xa xa truyền đến tiếng oanh minh, lại âm thầm lắc đầu, lúc này không có thời gian vận công xem xét nữa, không thể làm gì khác hơn là nói: " Chúng ta đi, đến đại sảnh thủy trì."

Quan chỉ huy của Hắc Doanh bị Truyền Âm Cầu báo cáo về sợ ngây cả người, chẳng những tấn công Hắc ngục tiến hành không thuận lợi, hơn nữa ngoài núi có một số người phi thường đáng sợ đang tiến đến, thực lực của những người này quả thật làm người ta không dám tin tưởng.

Truyền Âm Cầu lại vang lên, đám quan quân nghe xong báo cáo trong Truyền Âm Cầu thì cả người đổ mồ hôi lạnh.

Báo cáo nói, một lão đầu cổ quái, tại động khẩu thứ bảy đã với sức lực một người làm trọng thương hơn bảy, tám trăm binh lính, đã dùng sức mạnh bắt đi một gã cai tù đến Hắc ngục.

Tên chỉ huy cao nhất kêu lên: " Làm sao có thể? Binh lính trong động thứ bảy chính là tinh duệ từ tiền tuyến triệu tập, một lão đầu? Vậy tích thương của bọn chúng đâu mà không sử dụng?"

Đám quan quân chỉ huy nhìn tên chỉ huy cao nhất đang la hét, mỗi người y như một con gà gỗ ngây ngốc, chiến sự phát triển đã ra ngoài dự liệu.

Rất nhanh, tên quan chỉ huy đã bình tĩnh lại, hạ lệnh nói: " Lập tức triệt xuất tất cả bộ đội đang công kích, hướng đại quân bộ báo cáo, thỉnh cầu đại quân bộ điều quân trợ giúp.."

Một đạo bạch quang hiện lên, trong phòng hiện ra bốn người.

" Sư bá, nơi này hình như đều là quan quân a!" Triệu Hào ngạc nhiên nói.

" A, a, đúng vậy, là bộ chỉ huy của bọn hắn, nhìn thật là oai phong đó." Phó Sơn nở nụ cười vui vẻ.

Biểu hiện của đám quan quân cũng thật là trấn tĩnh, nhanh chóng vây quanh bốn người Phó Sơn, cùng xuất ra vũ khí hướng vào bọn họ.

Hoa Mị Nương nói: " Tiểu muội, ngươi xem bọn hắn khẩn trương quá đi, có muốn nhìn xem tuyệt chiêu của tỷ tỷ hay không, nhìn rất đẹp mắt đó."

Mai Tinh Tinh cười duyên nói: " Cuối cùng tỷ tỷ cũng nhịn không được rồi, tốt a."

Phó Sơn đối với Hoa Mị Nương cảm thấy rất đau đầu, lại nể mặt nàng tại Thiên Đình Tinh đã cứu qua Lý Cường mấy lần. Thêm vào có Hầu Phích Tịnh khuyên ngăn nên mới không tính toán chuyện nàng đã đảo loạn tại Hỏa Tinh. Hoa Mị Nương đã đắc ý nói cho Phó Sơn nghe nàng đã nhận Lý Cường làm đệ đệ, cho nên muốn cùng hắn gọi Phó Sơn là đại ca, khiến cho Phó Sơn á khẩu không nói được gì, để cho Hầu Phích Tịnh một trận cười giễu cợt.

Phó Sơn vội vàng ngăn cản, nói: " Ai, có ta ở đây còn làm phiền ngươi ra tay sao?" Trong lòng hắn nghĩ thầm: " Tiểu yêu nữ mà muốn động thủ, đám quan quân nơi này đừng mong sống một người, hay là ta tự mình ra tay thôi."

Hoa Mị Nương đắc ý nhìn Mai Tinh Tinh, nhỏ giọng nói: " Phó đại ca cũng biết quan tâm người khác đó, hìhì…"

Mai Tinh Tinh nhịn không được nhớ tới Lý Cường, có chút ganh tỵ nói: " Tỷ đắc ý rồi!"

Những người này vẫn bình thản đùa giỡn trước mặt đám quan quân khiến cho họ vừa tức giận vừa sợ hãi, quan chỉ huy của bọn họ lên tiếng: " Ta là quân suất Đức Đắc Sùng Ma, các ngươi là ai? Vì cái gì công kích quân đội Thản Đặc quốc của chúng ta?"

" Haha, chúng ta là ai, ngươi còn chưa xứng hỏi. Ngay cả Hộ quốc đại thần Ma Kỳ Phất Nặc của Thản Đặc quốc các ngươi nhìn thấy ta cũng phải quỳ bái. Thản Đặc quốc các ngươi quả là có lá gan rất lớn, dám đem huynh đệ của ta dụng làm nô lệ. Hừ! Nếu huynh đệ của ta có điều gì không tốt, đừng trách ta liên hợp với Bang Kỳ Nịnh quốc tiêu diệt Thản Đặc quốc các ngươi." Phó Sơn ngữ khí thật bá đạo và cuồng ngạo nói.

Phó Sơn thật là có tư cách nói được câu này. Hắn từng có một chí giao bằng hữu từng bị một Tán Tiên cực kỳ lợi hại gây thương tích, Phó Sơn từng triệu tập một đoàn tu chân cao thủ tấn công hắn để trừng phạt, đã khiến cho Tán Tiên kia phải bỏ chạy.

Phải biết rằng thực lực của Tán Tiên so với tu chân cao thủ cao cường hơn rất nhiều, nhưng sau cuộc đại chiến, danh khí của Phó Sơn như mặt trời giữa ban ngày, bất quá Phó Sơn rất ít khi tự mình ra tay, nếu hắn tự mình động thủ, vậy thì sự việc đã náo động lớn.

Tên chỉ huy này không có khả năng biết hắn là ai, nhưng câu nói của Phó Sơn về Hộ quốc đại thần Ma Kỳ Phất Nặc thì mỗi người Thản Đặc quốc đều biết đó là đại quốc sư, địa vị cực kỳ cao.

Đức Đắc Sùng Ma quân suất kinh nghi không ngừng, nói: " Khẩu khí của các hạ quá lớn…chúng ta không biết huynh đệ của các hạ ở Hắc ngục. Hắn…hắn gọi là gì?"

Nghe xong Hoa Mị Nương phiên dịch, Mai Tinh Tinh nói: " Hắn gọi là Lý Cường! Hắn…hắn còn không?" Trong lòng nàng đã cuống lên.

" Thì ra lại là hắn! Thì ra là hắn…" Đức Đắc Sùng Ma trong lòng đã cực kỳ oán hận lần này Tiềm Kiệt Tinh đã đưa ôn thần này tới đây, hắn thở dài một tiếng nói: " Thu hồi vũ khí, ra lệnh các đội ngũ lui lại, nghiêm lệnh không được xung đột với bất cứ kẻ nào, hết thảy trách nhiệm ta sẽ gánh chịu."

Phó Sơn đối với Đức Đắc Sùng Ma có cái nhìn cao hơn, người này thật không tầm thường, vừa thấy chuyện không thể chống cự, thì đã lập tức lui ra để bảo tồn thực lực. Khẩu khí của Phó Sơn cũng đã trở nên hòa hoãn, nói: " Nói với Ma Kỳ Phất Nặc, cố nhân Phó Sơn đã tới Thản Đặc quốc rồi."

Ma Kỳ Phất Nặc vì muốn lôi kéo Phó Sơn đã hao phí bao nhiêu tinh lực, đã từng được Phó Sơn hứa hẹn, nếu rảnh rỗi sẽ tới Thản Đặc quốc thăm viếng.

Đợi đến khi Hắc Doanh báo cáo lên chuyện này, Phó Sơn đã rời khỏi tinh cầu này rồi, Ma Kỳ Phất Nặc tức giận đến nỗi không nói một câu suốt mấy hôm, hắn đã biết không có khả năng kéo Phó Sơn nhờ giúp đỡ cho phía Thản Đặc quốc nữa.

Lý Cường trở lại đại sảnh thủy trì, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, toàn thân bất an, tựa hồ cực kỳ uể oải. Kiều Vũ Hồng thấy Lý Cường tiến đến, cao hứng vọt tới, vui vẻ cười nói: " Ca ca, ngươi đã về rồi."

" Hồng đệ…" Lý Cường cảm thấy tinh lực toàn thân tựa hồ tiêu mất, lảo đảo từng bước. Trong lòng hắn kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra?

Kiều Vũ Hồng cả kinh kêu lên: " Ca, sắc mặt ngươi rất khó coi a, ngươi…ngươi …làm sao vậy?" Ngữ khí đã có vẻ muốn khóc.

" Ta không có việc gì, Hồng đệ….đừng khẩn trương."

Nạp Thiện và Hàn Tấn cũng đã nhìn ra có việc không đúng, Nạp Thiện kêu lên: " Lão Hàn, không cần đỡ ta, mau đi dìu lão Đại, ta cảm giác hắn hình như có chuyện…"

Hàn Tấn nhảy đến bên cạnh Lý Cường, lập tức đỡ lấy, liền cảm thấy thân thể hắn run nhè nhẹ, hắn hét lớn: " Mạt Bổn, lại đây…"

Vài người đỡ lấy Lý Cường, dìu hắn ngồi xuống thạch nham, Lý Cường thuận theo nham bích tựa xuống, Kiều Vũ Hồng theo sát bên người hắn, đã bắt đầu khóc nho nhỏ. Tại Hắc ngục chỉ có Lý Cường luôn che chở nàng, nếu hắn xảy ra chuyện bất trắc, nàng cũng không biết sau này làm sao đối mặt với sự tàn khốc của Hắc ngục nữa. Lý Cường trong lòng nàng là một chỗ dựa lớn nhất để nàng tiếp tục sinh tồn, nếu chỗ dựa sụp đổ, thì nàng làm sao mà sống nổi.

Vuốt nhẹ tóc Kiều Vũ Hồng, Lý Cường khe khẽ nói: " Kiên cường một chút, ca còn muốn đưa ngươi về nhà mà, đừng khóc nữa."

Vang lên một tiếng nhỏ, Lan Uẩn chiến giáp bung ra khỏi thân Lý Cường, miễn cưỡng thu hồi chiến giáp, Lý Cường không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn mơ hồ hiểu được có lẽ pháp bảo đã xảy ra chuyện.

Hàn Tấn đột nhiên nói: " Hình như đã yên tĩnh lại, không có thanh âm tiếng nổ nữa."

Các thông đạo ùa ra vô số khổ tù, lớn tiếng hoan hô.

" Có thể về nhà rồi."

" Ô ô cuối cùng có ngày trở ra rồi."

" Là tiên nhân đến cứu chúng ta đó."

Trong khoảnh khắc, cả Hắc ngục như sôi trào lên.

Nạp Nạp Đôn, Lâm Phong Hợp, Khảm Khảm Kỳ, Triệu Trì, những người này chạy tới bên thân Lý Cường, nhìn vị Mộc Tử lão đại này đang nửa nằm nửa ngồi nơi nham bích, sắc mặt hiện ra một màu vàng quái dị, mọi người đều toát ra vẻ mặt không thể tin được. Lâm Phong Hợp nắm tay Nạp Thiện quát: " Lão Đại xảy ra chuyện gì, mau cho ta biết!"

Tiếng hô của Nạp Thiện còn lớn hơn: " Con mẹ nó, ta không biết. Con mẹ nó nếu có thể, ta nguyện chịu chết thay lão Đại."

Độc nhãn của hắn cũng đã tuôn nước mắt, trong lòng hắn đã xem Lý Cường như thân huynh đệ, nhìn Lý Cường bây giờ đúng là làm cho hắn gấp đến phát điên, hận có thể lấy cái gì đó mà đập mới giải được lửa giận trong lòng.

Hàn Tấn kéo Lâm Phong Hợp nói: " Nạp Thiện cũng không rõ ràng lão Đại vì sao lại bị như vậy. Mọi người đừng gấp, ta mới nghe được chúng ta có tiên nhân tiếp cứu. A, được rồi, lúc trước chúng ta có nghe lão Đại nói có bằng hữu sắp đến giải cứu, chẳng lẽ chính là vị tiên nhân này sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.