Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 24 : truyenyy.mobi

Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 24




Từ trong phòng một người đi ra, Lý Cường tuyệt đối chưa từng gặp qua chủng tộc này, da tay hắn màu xanh biếc, vầng trán rộng, mi tâm có một vết màu đỏ, giống như trong truyền thuyết về Tam Nhãn Ma Vương. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, phía trước lộ ra hung giáp màu đen, vai trái có một viên bài lớn, mặt trên có những hoa văn kỳ dị, mái tóc màu xanh bím thành vô số bím nhỏ, buộc lại trên đỉnh đầu.

Còn những nơi khác thì cũng giống như người bình thường, gương mặt đang mỉm cười.

Ngoại trừ Lý Cường cảm thấy kinh ngạc, mọi người không hề có vẻ ngạc nhiên, Tần Ban Đồng thầm nói với Lý Cường: "Người này là người tu chân từ Thản Bang Tinh tới, chỉ có Thản Bang Tinh mới có người da xanh thế này."

Người nọ đưa mắt nhìn Tần Ban Đồng nói: "Ngươi nói không sai, ta chính là sứ giả từ Thản Bang Tinh tới."

Mai Du Băng tiến lên ôm hắn dùng trán cụng vào trán hắn, Lý Cường cảm thấy lễ tiết kiểu này thật ngộ nghĩnh, nhịn không được liền học theo, đã tiến lên ôm lấy hắn làm y như thế, người nọ cực kỳ ngạc nhiên, phải biết rằng Mai Du Băng và hắn là lão bằng hữu, mới có thể dùng lễ tiết hành lễ cao nhất của Lục tộc. Chiêu thức ấy của Lý Cường làm hắn ứng phó không kịp, hắn ngẩn người ngây ngốc.

Tất cả đều hiểu được đạo lý này, ai cũng không nghĩ ra Lý Cường lại làm như vậy, nhìn Lục tộc sứ giả đang choáng váng, mọi người đều ngây ngốc ngẩn ra. Hoa Mị Nương nhìn thấy nhịn không được bật cười, Hầu Phích Tịnh cũng bị nàng lây theo nên bật tiếng cười to, mọi người theo sau cười vang, lúc này Lục tộc sứ giả đã hiểu được, do Lý Cường không hiểu lễ tíết mà thôi, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ.

Khi không khí vui cười đã hạ xuống, Mai Du Băng cười nói: "Vị này là Thản Bang Tinh Tạp Bổn, là lão bằng hữu của ta, lần này đến là cấp cho ta vài loại thực vật hiếm quý mà Thiên Đình Tinh không có, vừa mới đến vài ngày, ta mới xuất quan nên bây giờ mới gặp."

Lý Cường biết mình vừa thất thố, nhưng mà hắn thật sự là hiếu kỳ, từ ngày hắn đến tinh cầu khác tới nay, lần đầu tiên tiếp xúc được một chủng tộc kỳ lạ thế này, tâm tình vô cùng hưng phấn, trong lòng kêu to thích thú.

Sau khi mọi người giới thiệu thì cùng đi vào tinh xá.

Tạp Bổn ngồi xuống nói: "Mai tiền bối, lần này đến Lục tộc thủ lĩnh của chúng ta đặc ý dặn dò, lần này bất kể như thế nào cầu ngài vì tộc ta luyện chế một lô Ly Vẫn Đan. Ai, sắp tới Lục tộc của Bang Kỳ Ninh quốc có khả năng cùng Thản Đặc quốc khai chiến rồi."

Hầu Phích Tịnh kinh ngạc: "Thản Bang Tinh có chiến tranh? Chỗ các ngươi không phải là nơi của người tu chân tiến vào sao? "

Tạp Bổn cười khổ nói: "Không chỉ là chúng ta, mà người tu chân của các tinh cầu khác cũng tiến vào, lần này quy mô thật là cực lớn"

Mai Du Băng hiếu kỳ hỏi: "Xảy ra chuyện gì giải quyết không được mà cần phải tạo nên chiến tranh đại quy mô như vậy, ngay cả tu chân giới cũng bị kéo vào, nên biết người tu chân không phải là dễ xen vào chuyện của thế tục."

Tạp Bổn giải thích: "Là vừa phát hiện một tòa đại hình tinh thạch quặng mỏ, lại đúng là loại tiên thạch người tu chân cần dùng, số lượng nhiều kinh người, lại là loại cực tốt, mọi người cũng biết Thản Bang Tinh phát triển đều là từ quặng mỏ, không khéo là quặng mỏ lại rơi vào ngay giữa biên giới hai nước, bây giờ mặc kệ là lãnh thổ của ai, cả hai nước đều tuyên bố là quặng mỏ thuộc lãnh địa của mình, bây giờ thế cục ngày càng khẩn trương và rối loạn."

Lý Cường vừa nghe đã hiểu rõ, tựa như tài nguyên ở địa cầu, là một tràng chiến tranh tranh đoạt tài nguyên, người tu chân giới tham gia cũng cùng một đạo lý. Trong lòng thầm than, bổn tính con người vốn tham lam, động cơ ích lợi thúc đẩy mới chính là nguyên nhân xung đột, bất quá hắn đối với chuyện này cũng không cảm thấy có hứng thú.

Tần Ban Đồng ngồi cũng bất an, trong một ngày nghe được hai tin tức trọng yếu như vậy, làm hắn vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nhìn trái nhìn phải, cái đầu liên tục xoay quanh, Lý Cường lặng lẽ hỏi: "Ngươi sao vậy, tâm thần bất định, có việc gì? "

"Quản hộ pháp đi đâu rồi, sao ta nhìn không thấy hắn? "

Lý Cường lập tức hiểu được, nguyên lai hắn muốn tìm Truyền Âm trận, bản thân hắn cũng hiếu kỳ Truyền Âm trận là đồ vật gì, có thể giống điện thoại ở địa cầu không, ngoắc Mai Tinh Tinh, nhỏ giọng nói: "Tiểu muội, đưa chúng ta đến Truyền Âm trận có được hay không?"

Mai Tinh Tinh đang lo tìm cơ hội được ở một chỗ với Lý Cường, liền cười nói: "Được, ca, đi với ta!"

Ba người đi tới Truyền Âm trận của Linh Bàn Môn.

Lý Cường lần đầu tiên nhìn thấy Truyền Âm trận, hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng. Đó là không biết do thứ gì tạo nên, có chút cao hơn nửa người, giống như một cái đồng cổ, có bốn cái giá đỡ, mặt ngoài bóng loáng, bên trong mây mù vây quanh.

Chỉ thấy Tần Ban Đồng lão luyện lấy ra năm khối tiểu tiên thạch, trám vào một bên nơi có năm chỗ lõm, phun ra một ngụm chân nguyên lực trên mặt trước, mây khói bên trong bắt đầu lưu động kịch liệt, từ bên trong xuất ra một làn khói trắng, chậm rãi ngưng tụ thành một hình người, nghe hắn mở miệng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Lý Cường thíếu chút nữa té xỉu, cái đồ vật này còn tốt hơn điện thoại, có thể hiện lên hình ảnh mà truyền thanh.

Sau khi Tần Ban Đồng báo cáo xong, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lý Cường, nhịn không được cười trêu nói: "Đây là viễn cự ly truyền âm gia khỏa, ở Phong Duyên Tinh sản xuất ra truyền âm cầu còn lớn hơn, ngay cả Tạp Bổn Thản Bang Tinh cũng có sản xuất, nhưng mà khoảng cách truyền âm không xa thôi!"

Lý Cường đột nhiên ý thức được Thiên Đình Tinh chỉ là một tinh cầu lạc hậu, có thể Phong Duyên Tinh và Thản Bang Tinh đều là tinh cầu phát triển, không giống như khoa kỹ ở địa cầu, cái này thật đúng là đại khai nhãn giới.

Mai Tinh Tinh nắm cánh tay Lý Cường cười hì hì nói: "Ca ca, ta dẫn huynh đi xem đan phòng, Tần công tử đi không?"

Tâm tư Tần Ban Đồng đều đặt ở cuộc đại chiến sắp bộc phát ở Thản Bang Tinh, hắn còn muốn nghe một chút tin tức mới nào đó, nghe vậy nói: "thôi, không đi, ta muốn về tinh xá nghe một chút"

"Được, Tần công tử, ngươi đi đi, một hồi chúng ta đến." Mai Tinh Tinh ước gì hắn đi cho nhanh, lôi kéo Lý Cường thẳng phía sau tinh xá đi tới.

Đan phòng của Mai gia tại tu chân giới danh tiếng cực cao, đan phòng được dựng trên mặt đất khoảng trăm thước mễ.

Xuống sâu dưới đất đi ngang dọc qua vài đường hầm, Lý Cường vừa vào có chút cảm giác đầu váng mắt hoa, nghĩ thầm: "Hình như người tu chân nơi này rất thích tu dưới địa đạo, lần trước có Tinh Cung, lần này có đan phòng, ai mà biết có gì tốt không?"

"Cẩn thận, ca ca không thể đi lầm, đây là Hàn Tịnh trận nếu đi lầm thì phiền toái lắm"

"Đừng qua chỗ đó, sẽ rơi xuống!"

Lý Cường không biết làm thế nào mới tốt, có điểm ngượng ngùng xấu hổ nói: "Tiểu muội, nơi này sao tất cả đều là cơ quan trận pháp a? "

Mai Tinh Tinh cười khanh khách nói: "Ca a, nếu không có nhiều cơ quan trận pháp như vậy, linh đan Mai gia sợ rằng đã bị đoạt hết rồi"Rồi lại nói: "Lập tức sẽ đi vào cửa, chúng ta đi nhanh một chút, không thể bay được đâu!"

Lý Cường hiếu kỳ hỏi: "Vì cái gì mà không thể bay? Không phải bay sẽ nhanh một chút sao? "

"Chỉ cần bay là sẽ khởi động trận pháp lớn nhất ở nơi này, cả đường hầm đều phong bế hết, đây chính là bí mật của Mai gia chúng ta, không thể nói cho người ngoài đâu."

Lý Cường trong lòng cảm động, Mai Tinh Tinh xem hắn như là người nhà mà quan tâm, nói ra như thế. Bất quá chiêu này thật tuyệt, người tu chân muốn cướp đan tiến vào đường hầm chắc chắn sẽ phi hành, một là nhanh, hai là không bị đụng vào cơ quan, cơ hồ phải dùng chiêu này.

"Cuối cùng đến rồi, ca ca, chờ một chút"

Một hắc động cỡ năm thước vuông xuất hiện dưới đất trước mắt.

Mai Tinh Tinh liên tục làm ra một loạt các động tác mà Lý Cường nhìn không hiểu, mỗi động tác biến hóa là trong động bay ra một làn khói xanh, ước khỏang thời gian một chén trà, từ trong động bay ra một khối đá đen, Mai Tinh Tinh thở ra một hơi nói: "May là không có quên, ca, đi lên đi!"

Hai người đứng trên hắc thạch bản, Mai Tinh Tinh lại làm một cái động tác, hơi có chút oanh long âm thanh, hắc thạch bản từ từ chìm xuống, trong lòng Lý Cường bây giờ chỉ còn một ý niệm, điều kiện vật chất của người tu chân cũng không thua kém địa cầu, nếu hắn nguyện ý theo đuổi.

Cảm thấy quanh thân mây khói vờn quanh, không ngừng có những quang mang chói mắt hiện lên, khoảng chốc lát, dưới chân hắn dừng lại, trong lòng đã biết đến nơi cuối cùng, Lý Cường nói: "Tiểu muội, sao chung quanh lại tối đen mờ ảo như vậy?"

Mai Tinh Tinh đánh ra một động tác cuối cùng, trong nháy mắt là một mảnh sáng bừng lên.

Tập trung nhìn, Lý Cường cảm thán nói: "Thật là kỳ diệu!"

Đây là một gian phòng bát giác, mỗi mặt đều có màu sắc khác nhau, Mai Tinh Tinh huy động cánh tay một chút, trong mỗi mặt tường liền xuất hiện một cái kệ, ở bên trong đặt một ngọc hạp, nàng cười nói: "Đây là phòng đặt linh đan, tổng cộng có chín gian, còn có một gian là phòng luyện đan, tiểu muội sẽ đưa ca đi xem."

Lý Cường nhìn không thấy cửa ra, nói: "Tiểu muội, không có cửa sao?"

"Ở chỗ này…" Mai Tinh Tinh hướng một mặt tường đi đến, không ngờ đi thẳng vào trong tường, Lý Cường liền nhanh theo sau, nguyên lai không ngờ lại là bức tường ảo. Chợt nghe thanh âm kinh ngạc của Mai Tinh Tinh: " Các ngươi sao lại ở đây? "Tiếp theo lại nghe một tiếng kêu đau đớn.

Lý Cường nghe tiếng kêu đau đớn của Mai Tinh Tinh, trong lòng kinh hãi, ra sức nhảy vọt qua.

Trong phòng luyện đan không ngờ có ba người, cung phụng Lệ Đường quốc An Lãng và Đấu Chiến Vương Tư Đồ Ung, còn một người Lý Cường không nhận ra.

Mai Tinh Tinh bị treo lơ lửng ở không trung đang cố gắng giãy dụa, không biết là cái gì đang trói buộc nàng, nghe nàng nghẹn ngào nói: "Thất sư thúc, ngươi cấu kết người ngoài, tổ gia gia mà biết quyết không buông tha ngươi…"

Người bị Mai Tinh Tinh gọi là thất sư thúc trên mặt hiện lên nét xấu hổ, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo nói: "Đừng gọi ta là sư thúc, ta Mai Khúc sớm đã bị Linh Bàn Môn trục xuất rồi. Hắn là ai vậy? "

Lý Cường tiếp lời rất nhanh: "Ta là đại gia ngươi…" Vừa lúc cũng đã nhảy đến bên Mai Tinh Tinh, ôm lấy nàng, hướng ra sau bay đi.

Mai Khúc kêu lên: "Mau ngăn cản hắn, nếu không sẽ khởi động cơ quan"

Một cỗ lực lượng thật lớn liền bao phủ, Lý Cường trong lòng biết không hay, kêu lên: "Tiểu muội, cho lão ca biết…" Xuất ra kình lực toàn thân đưa nàng rời khỏi bức tường ảo, trong nháy mắt phòng ngự trận trong đan phòng đã bị khởi động.

Mai Tinh Tinh khóc lớn: "Ca…"

Mai Khúc kinh hoảng nói: "Đi mau, trận pháp lợi hại quá!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Tư Đồ Ung nổi giận mắng: "Tiểu hỗn đản phá hủy đại sự chúng ta, An tử mau khởi động Thuấn Di trận, Mai Khúc đi lấy ngọc đồng giản. Hỗn đản, còn muốn chạy, xem thủ đoạn của bổn tướng!" Tư Đồ Ung giơ tay lăng không trảo một cái, một bàn tay màu vàng hiện ra, liền bắt được Lý Cường.

Loại lực lượng lớn đến như vậy làm Lý Cường không tài nào nghĩ đến, cảm thấy như đang bị trầm nhập biển sâu, áp lực to lớn làm cho thân thể như bị đập nhỏ ra, trong lòng thầm hối hận còn chưa kịp mặc Lan Uẩn chiến giáp vào, Ảnh Mộng giáp tu luyện còn thấp, không thể chống đỡ nổi áp lực lớn liên tục như vậy, cả người bị Tư Đồ Ung bắt trúng.

An Lãng đã khởi động xong Thuấn Di trận, Mai Khúc hoan hỉ kêu to: "Ta tìm được rồi!", thân hình lão cũng đã nhảy vào trận đúng lúc Lý Cường cũng bị kéo đi vào, mặt mũi hắn bây giờ bị chảy đầy máu nhìn thật dữ tợn, lửa giận trong lòng rực lên "Oanh"do Thiên Hỏa yểm tại Nguyên Anh đột nhiên phát lực, kim quang đột nhiên đánh trúng bàn tay vàng nát bấy.

Tay chân liền khôi phục tự do, nếu lúc này hắn đào tẩu là thời cơ tuyệt hảo nhưng hắn lại dùng một chưởng đánh Mai Khúc văng ra khỏi Thuấn Di trận, một cỗ lực lượng bao hàm Thiên Hỏa đánh trúng lão một kích, lão liền té xuống, ngọc đồng giản cũng rơi xuống, máu tươi phun trào văng bắn ra ngoài, cơ hồ đồng thời Lý Cường lặng lẽ chộp lấy ngọc đồng giản thu vào tay.

"Hừ!"Tư Đồ Ung giận dữ, hai tay hợp lại, từ mười đầu ngón tay lóe ra mười đạo kim quang, quấn quanh thân Lý Cường.

Ngay lúc này thì Thuấn Di trận liền khởi động.

Mười đạo kim quang ẩn nhập thật sâu vào trong cơ thể Lý Cường, Ảnh Mộng giáp ương ngạnh chống cự, Tư Đồ Ung có chút giật mình, tên đệ tử Mai gia này sau lại có thể dẻo dai như vậy, hắn không nghĩ tới Lý Cường căn bản không phải là người của Mai gia.

Vừa chuẩn bị tiếp tục chống cự thì bạch quang chớp động, ba người liền bị truyền ra ngoài. Tư Đồ Ung hổn hển nhớn nhác, truyền tống này làm họ hao hết tâm lực, thông qua sự phản bội của Mai Khúc, bọn họ mục đích chính là muốn trộm lấy ngọc đồng giản chỉ dẫn phương pháp luyện chế linh đan của Linh Bàn Môn, không ngờ lại bị Lý Cướng phá hoại mất kế hoạch.

Một cơn đau đớn đến tê tâm liệt phế trào đến, Lý Cường muốn tìm nhập tâm thần vào nguyên anh, kinh hãi phát hiện bị cản lại ở bên ngoài, hắn chưa từng bị khó chịu đến như vậy, cắn răng chịu đựng, một trận mê muội qua đi, mười đạo kim quang như cuốn lấy thân người, làm trong lòng trầm xuống.

Lý Cường binh một cái rơi trên mặt đất, hắn thấp giọng mắng: "Kháo, mẹ nó, thật là xui xẻo"Hắn phát hiện Tư Đồ Ung dùng mười đạo kim quang phong bế nguyên anh của hắn làm hắn không còn cách nào sử dụng lực lượng của nguyên anh.

Nhưng mà Tư Đồ Ung không có phát hiện ra, trong nguyên anh của hắn còn tàng ẩn Tử Viêm Tâm và Thái Hạo Toa hai kỳ bảo, làm cho hắn còn lại nhiều cơ hội.

Lý Cường lau vết máu trên mặt, không đợi hắn có ý chạy trốn thì lần thuấn di thứ hai lại bắt đầu rồi.

Liên tục ba lần thuấn di, cuối cùng đã đến trong một tòa thành.

Đó là một tòa thành kỳ lạ màu đen, nếu tại bên ngoài tòa thành sẽ phát hiện, đây là một pháo đài không trung, cách Thiên Đình Tinh rất gần, một luồng khí màu xanh bao phủ xung quanh. Đây là không trung hành cung của Bách Hoàng lão nhân, tu chân giới đại danh đỉnh đỉnh Ám Ảnh Bảo.

"Tiểu An tử, mang hắn đến Hắc danh, công lực của tiểu tử đã bị bổn tướng phế đi rồi!"

Đấu Chiến Vương Tư Đồ Ung không hề nghĩ tới, nguyên anh Lý Cường không giống người tu chân khác, mười đạo kim quang của hắn chỉ có thể tạm thời phong bế, nếu có cơ hội hắn có thể thoát khốn. Nếu Tư Đồ Ung kiểm tra một lần nữa, Lý Cường sẽ gặp thảm rồi, may là Tư Đồ Ung đối với tu vi bản thân rất tự tin, khinh thường không thèm kiểm tra.

An Lãng cười hì hì nói: "Lão vương gia, xin mời ngài, tiểu nhân sẽ chiếu cố tốt cho hắn."

Trong lòng Lý Cường ớn lạnh, hắn nghe ra giọng âm trầm của lão. Nhìn Tư Đồ Ung thêm một đám hộ vệ rời khỏi rồi lại nhìn An Lãng không ngừng tiếng cười, đột nhiên Lý Cường cảm thấy rất tức cười. Từ địa cầu đến Thiên Đình Tinh, tựa như là một giấc mộng mơ hồ, suy nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã gặp phải tao ngộ thế nào, để cho mình cảm thấy vô cùng kỳ quái.

"Ha ha, ha ha…!"Lý Cường chỉ vào cái mũi An Lãng cười lớn.

An Lãng lại càng kinh hãi, không có người tù binh nào giống như hắn vậy, có phải là trúng cơn điên hay không. Hắn vung tay lên, năm luồng kình khí lướt qua, một tiếng vang lên, máu tươi phun ra, Lý Cường theo bản năng định dùng cánh tay ngăn cản, nhưng chán nản khi nhớ ra Ảnh Mộng giáp đã ở ngoài nguyên anh khống chế, đối với việc thân thể bị công kích đã vô lực rồi.

Lý Cường không thể tin sờ vào trán và gương mặt thấy đẫm máu tươi, nếm thử. Năm đạo kình khí đã có bốn đạo bị cánh tay ngăn cản, vẫn còn một xẹt qua trên trán. Nguyên anh bị phong bế trong cơ thể nên không cách nào giúp thân thể khôi phục, đây là lần đầu tiên đến Thiên Đình Tinh hắn chính thức bị thương.

An Lãng hắc hắc nói: "Mùi vị thế nào? "

Lý Cường như trước cười nói: "Vẫn không đến nỗi, ta tưởng rằng người tu chân máu huyết có gì khác, nào ngờ vẫn như vậy. Ngày nào đó ta muốn nếm thử máu của ngươi, haha…"

Không ngờ còn dám ba hoa, An Lãng bị hắn chọc tức quát lên như sấm, ngoắc hai đại hán mặc hắc giáp xốc Lý Cường lên, điên cuồng đánh đập, bởi vì nguyên anh Lý Cường vẫn còn tồn tại bảo vệ những bộ vị chủ yếu của cơ thể, mặc dù bị đánh đến gần chết, vẫn còn chịu đựng được.

"Ngươi có hối hận thì đã muộn, tiểu tử. Ha ha…"

Lý Cường phun máu tươi trong miệng ra, ho một tiếng nói: "Lão tử thật sự hối hận, hỗn đản, dám đánh vào mặt lão tử, phi, lão tử sau này…" Nghĩ thầm không đúng, bây giờ còn đang chịu khổ, hắn thở ra một hơi, cười nói: "Ha ha, lão tử không thích nhìn thấy ngươi, đừng đến phiền ta!"

An Lãng sửng sốt, trong lòng không khỏi một trận bất an, nói: "Được, được, ngươi sẽ rất nhanh hối hận đã đối nghịch với chúng ta. Người đâu, mang hắn đến Hắc danh, để hắn nếm mùi của ta, ha ha…"

Tư Đồ Ung và An Lãng không biết hắn là Lý Cường, nếu là Lôi Thiên Tiếu, hắn thật sự đã rất thảm rồi.

Hai tên hắc giáp đại hán lôi Lý Cường đi đến Truyền tống trận.

Đó là một cái Truyền tống trận thật lớn, ở giữa trận có một cái lồng giam, bên trong nhốt hơn mười người, đại bộ phận đều là tráng niên nam tử, mặc đủ loại y phục của các quốc gia. Một đại hán lôi hắn vào lồng giam, một tên nói: "Ai, lão ôn đầu, đã đủ rồi, có thể truyền tống được rồi, nhóm sau phải vài ngày mới đến"

"A, biết rồi, các ngươi xuống tới a, đợi đem ca kỹ các ngươi truyền xuống tới coi còn chê cười không?"

Lý Cường chậm rãi chen vào trong góc phòng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đưa tay sờ vào ngực, lặng lẽ lấy ra từ trong vòng tay thuốc men đã mua trên địa cầu gọi là Vân Nam bạch dược, trước tiên là uống xuống sau đó mới thoa thuốc vào vết thương. Cũng may thân thể hắn được Tử Viêm tâm cải tạo qua, mặc dù bây giờ còn chưa được nguyên anh tu bổ nhưng cũng đã tốt hơn nhiều lắm.

Sau khi cầm máu thoa thuốc xong hắn thở ra một hơi, nghĩ thầm chỉ còn có núi xanh tại thì không sợ thiếu củi đốt, sẽ còn cơ hội bỏ trốn. Lần đầu tiên tại tu chân giới hắn hiểu được không có thực lực hậu thuẫn kinh khủng là không được, hắn bắt đầu tính toán con đường đi sau này.

Bên người truyền đến một tiếng khóc, quay đầu nhìn qua thấy có một thiếu niên cũng đang ngồi chồm hổm giống như mình, nhìn đầu vai hắn run run, đang chìm vào mải mê khóc.

Lý Cường nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hỏi: "Huynh đệ, ngươi sao vậy? "Thiếu niên hoảng sợ ngẩng đầu, thấy vết máu trên mặt Lý Cường, sợ đến té ngồi trên đất, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, chỉ biết lắc đầu.

Một trung niên hán tử ở bên cạnh nói: "Ai, đừng hỏi nữa, chúng ta đều từng hỏi qua, hắn cái gì cũng không nói. Ai, thật là bậy bạ, hắn cũng chỉ còn là một hài tử a!"

Lý Cường hỏi: "Đại thúc, các ngươi sao lại ở đây? Chúng đưa chúng ta tới địa phương nào vậy? "

Trung niên nhân lắc đầu thở dài nhỏ giọng nói: "Bị lừa tới, bị bắt tới, ta cũng không biết bị đưa đi đâu, bất quá ta nghe bọn cai ngục nói, hình như là tới cái gì gọi là Bang Tinh đó!"

Lý Cường cả kinh nói: "Thản Bang Tinh?"

Trung niên nhân nói: "Đúng vậy, là Thản Bang Tinh, ngươi biết? Đó là chỗ nào vậy?"

Trong lòng Lý Cường chỉ có một từ: "Thảm! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.