Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 14 : truyenyy.mobi

Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 14




Đặc sứ của Đại Hán quốc đã nhận được chiếu chỉ truyền đến từ kinh thành nước nhà, yêu cầu tìm đến một người tu chân tên là Lý Cường,một khi phát hiện nhất định phải lưu y lại,hơn nữa phải thỏa mãn hết thảy yêu cầu của y.Vô luận thế nào, đặc sứ cũng phải mời y đến đế đô của Đại Hán quốc.

Với hoàng chiếu như thế thì dĩ nhiên đặc sứ không hiểu căn nguyên ra sao, Lý Cường là ai và có lai lịch thế nào. Mãi cho đến hôm nay, khi nghe được lời đồn đại của mọi người, vị đặc sứ này mới chợt hiểu ra, thì ra Lý Cường là đệ đệ của Phó Sùng Bích lão nhân gia.

Đặc sứ lập tức đem tin tức thông qua Hoàng Gia Truyền Âm Trận báo về hoàng cung.Rất nhanh sau đó, hoàng cung xuống chiếu, lệnh cho đặc sứ phải đến bái kiến Lý Cường. Đồng thời hạ chiếu phong cho Lý Cường là Đại Hán quốc nhất đẳng hầu tước, thúc giục hắn tiến kinh diện thánh.

Đặc sứ lập tức chạy tới Thánh Vương phủ, thỉnh cầu diện kiến Lý Cường.

Lý Cường thật sự đau đầu,không có công lao gì mà cả hai quốc gia đều gia quan tấn tước cho mình, làm hắn bây giờ không biết làm thế nào cho tốt.Ngẫm lại cũng thật buồn cười, lúc này hắn lại bắt đầu thầ có ý niệm chạy trốn, dĩ nhiên tâm tình lúc này sánh với lúc giết người trên địa cầu khác nhau rất xa.

Mặc dù Lý Cường cũng muốn đến Đại Hán quốc, đợi Phó Sơn dẫn hắn đến Phong Duyên Tinh, nhưng hắn cần phải hoàn thành trước hai chuyện.

Nghĩ đến đây, linh cơ của Lý Cường chợt động, cười nói: "Đặc sứ đại nhân, ta ở Cố Tống quốc muốn làm một việc, chuyện này quan trọng, mong đại nhân ngài có thể xem..."

Đặc sứ trả lời: "Hầu gia, hạ quan phụng mệnh toàn lực hiệp trợ đại nhân, có bất cứ chuyện gì mong đại nhân cứ phân phó."

Lý Cường vui vẻ nói: "Tốt, đa tạ đại nhân trước."

Khi đặc sứ rời khỏi,Lý Cường dùng tay vỗ vỗ gáy. Mai Tinh Tinh cười khanh khách nói: "Ca ca, nhìn huynh dường như không muốn làm quan, có biết là nhiều người hâm mộ và ghen ghét huynh lắm hay không?"

Lý Cường cười khổ nói: "Nữu Nữu đừng giễu cợt ca ca, ta đang phiền chết đây!"

Đến đêm thì Trình Tử Trọng và một quan viên cùng chạy tới vương phủ. Vị quan viên này cũng là người tu chân trong Cung Phụng đường, chuyên môn thu tập và phân tích thông tin tình báo, có quan hàm nhị phẩm, tên là Đàm Trì Công.

Sau khi ngồi xuống, Lý Cường bắt đầu hỏi kỹ lại quan hệ giữa hai nước, kinh tế của Lệ Đường quốc, quân sự, quân thần... Chờ đến khi hắn hiểu rõ mọi chuyện, thì điều làm hắn hứng thú nhất đó là tình hình kinh tế gần đây nhất của Lệ Đường quốc, bao gồm giá cả các vật dụng, kết quả của sự mua bán, kể cả tiêu phí của giới bình dân. Đàm Trì Công mặc dù cảm thấy kỳ quái,nhưng lại không dám chậm trễ, lập tức nhất nhất hồi báo, thông qua Hoàng Gia Truyền Âm Trận đem hết toàn bộ hồ sơ tình báo trình lên vương phủ.

Lúc ở địa cầu, Lý Cường là một người thương nhân thành công. Hắn đã từng có công phu trong vài năm tránh được hơn ngàn vạn thủ đoạn của thương trường. Điều đó đã tạo thành thói quen thường nhật của hắn, đó là thích thu tập phân tích tình thế kinh tế.

Trên địa cầu đang là thời đại của tin tức. Các loại dạng tin tức nhiều như lông trâu, đối với những tin tức hỗn tạp rồng rắn, nếu có thể sửa sang lại hoàn chỉnh, xử lý chắt lọc rõ ràng mới có thể có giá trị cho quá trình kinh doanh.

Đàm Trì Công và Trình Tử Trọng cung cấp những tình báo vừa đầy đủ lại chuẩn xác, khiến công việc của Lý Cường dễ hơn nhiều, lại tập hợp ra những thứ có giá trị tốt nhất. Khi nghe Lý Cường phân tích, Đàm Trì Công bội phục sát đất. Đây là lần đầu tiên hắn biết được sự hữu dụng của những tin tức tình báo đến như thế.

Hầu Phích Tịnh cũng thầm kinh ngạc vô cùng. Hắn vốn chuẩn bị lợi dụng thân phận hai mang của Lý Cường để áp chế đặc sứ của Lệ Đường quốc. Trên thực tế, Lý Cường lúc đó chỉ là một kẻ bù nhìn.Nhưng khi nghe xong tình hình thế cục do Lý Cường phân tích, hắn biết bản thân đã quá xem thường Lý Cường. Ngay cả bản thân hắn, hắn cũng khó có thể dựa vào tình hình kinh tế của Lệ Đường quốc như giá cả sản vật, hay những hoạt động của giới doanh thương lại có thể suy đoán được tình huống quân sự của quốc gia này. Đối với hắn, đây thật sự là chuyện chưa từng có tiền lệ.

Sau khi phân tích, Lý Cường nhận thấy Lệ Đường quốc căn bản không đủ khả năng gây ra cuộc chiến tranh này. Những chuyện đã xảy ra đương nhiên chỉ là một âm mưu, có thể là ai đó đã bày ra kế này phục vụ cho cuộc đấu tranh quyền lực trong nội bộ Lệ Đường quốc. Đồng thời, đây cũng có thể là một cạm bẫy gì đó, hình như là Lệ Đường quốc có mục đích muốn có được một đồ vật gì đó mà hắn chưa phân tích ra. Lý Cường nghĩ, cuối cùng thì đã nắm được lá bài bí mật trong cuộc đàm phán này, tâm tình chợt thoải mái đi rất nhiều.

Lý Cường trưng cầu ý kiến của mọi người, xem coi có điều bất đồng hay không. Đàm Trì Công nói: "Đại nhân phân tích thật là chính xác vô cùng, hạ quan sau này cần phải thỉnh giáo ở đại nhân rất nhiều, hạ quan lập tức sửa sang lại báo cáo, đem tình hình thông báo với hoàng thượng"

Nếu phụ trách tình báo như Đàm Trì Công không có ý kiến thì mọi người cũng không có gì để nói. Chỉ có mình Triệu Hào nghĩ, nếu Lý Cường làm nghề kinh doanh tại lục địa này, sợ rằng không có thương gia nào có thể cạnh tranh nổi.

Sau khi mọi người rời khỏi, Lý Cường và Hầu Phách Tịnh lên lầu hai của thư phòng. Cả hai người họ đều không cần ăn cơm và nghỉ ngơi.Trầm mặc chốc lát,Lý Cường hỏi: "Lão ca, đệ chuẩn bị lúc đàm phán xong với Lệ Đường quốc sẽ ra đi, lão ca huynh sẽ không trách ta chứ?"

Hầu Phí Tịnh nhìn bầu trời đầy sao, thản nhiên đá[: "Lão tử biết, người tu chân chính thức sẽ không cảm thấy hứng thú gì đối với công danh lợi lộc.Bất quá, khoảng trăm năm nữa lão tử sẽ tới Độ Kiếp kỳ, nếu không qua được kiếp này,thì sẽ không còn cơ hội chiếu cố cố quốc nữa. Huynh đệ, lão ca không còn thân nhân, nên đã xem ngươi là người thân duy nhất. Ngươi đừng lo lắng, cứ đi làm việc của ngươi, lão ca sẽ không cố giữ ngươi lại Cố Tống quốc. Nhưng ngươi phải đáp ứng sau này đến giúp lão ca đấy, được không?"

Lòng tưởng niệm của Hầu Phích Tịnh đối với Cố Tống quốc làm Lý Cường rất cảm động,đáp: "Được, đệ nghe huynh!" Rồi lại hỏi: "Độ Kiếp kỳ nguy hiểm lắm sao? Hình như tại Hỏa Tinh nghe ả Hoa Mị Nương có nói qua là Phó đại ca cũng sắp gặp Độ Kiếp kỳ rồi!"

"Độ Kiếp Kỳ đối với người tu chân là cửa ải lớn nhất, một trăm người tu chân đến Độ Kiếp kỳ thì có thể vượt qua không đến ba mươi người. Khi đã qua được, sẽ bay lên một cảnh giới khác, đạt đến tu tiên giới. Nếu không qua được,sẽ bị tan thành mây khói, chẳng những là bản thân mà ngay cả nguyên anh cũng sẽ biến mất,nghĩa là sẽ chính thức tử vong. Khi mà Độ Kiếp kỳ đến, thì dù có tu vi cao thâm đến mấy nó cũng tự nhiên đến, người tu chân tự nhiên sẽ không có cách nào khống chế được."Hầu Phích Tịnh giải thích.

Lý Cường lại hỏi: "Chẳng lẽ không có cách nào an toàn qua được Độ Kiếp kỳ hay sao?"

"Có hai biện pháp có thể qua"Hầu Phích Tịnh vươn hai ngón tay nói "Một là trước khi đến Độ Kiếp Kỳ thì có thể dùng thiết pháp Binh Giải để tu luyện nguyên anh, làm như vậy thì có chỗ tốt là không cần lo lắng Độ Kiếp kỳ, chỉ có điều xấu là không có bản thể thì lực lượng tổn thất rất lớn, phải có người tu chân khác chiếu cố, nếu như để kẻ tu chân bất lương khác phát hiện,đem luyện chế thành binh khí âm độc thì trọn đời không được siêu sinh nữa.

Biện pháp thứ hai là,ngay lúc Độ Kiếp kỳ giáng xuống,có một người tu chân cao thủ khác trợ giúp, cùng chịu kiếp nạn. Điều này đối với Độ Kiếp giả tác dụng rất lớn, khó khăn là ở chỗ người tu chân trợ giúp sẽ tổn thương nặng nguyên khí, nếu không phải bằng hữu vô cùng thân thiết, sẽ không nguyện ý ra tay tương trợ, huống hồ cao thủ khó tìm a"

Hầu Phích Tịnh thở dài nói:"Lão tử là cả đời độc lai độc vãng,vừa không muốn Binh Giải, lại không ai hỗ trợ. A a,vì vậy mới nhờ huynh đệ chiếu cố Cố Tống quốc a"

Lý Cường xúc động nói: "Lão ca, chờ huynh tới Độ Kiếp kỳ, ngàn vạn lần huynh phải thông tri cho đệ một tiếng, để cho đệ có thể xuất một phần lực"

Hầu Phích Tịnh trong lòng cảm động, lắc đầu nghĩ thầm: "Trăm năm thắp thoáng một cái là qua, Lý Cường mặc dù có tâm trợ giúp, đáng tiếc là trong trăm năm tu vi của hắn làm sao có thể giúp được"

Vẫn còn nghi ngờ trong lòng,Lý Cường hỏi "Lão ca,lần trước huynh đánh Kim Tinh Giác Thú, có thể bắt được nó, thậm chí có thể tay không chấn gãy sừng của nó, sao đệ không thấy huynh dùng pháp bảo gì vậy. Nguyên nhân thực sự là sao?"

Hầu Phích Tịnh nở nụ cười nói: "Lão tử còn tưởng rằng ngươi vẫn chưa chịu hỏi, rốt cuộc là vẫn không nhịn được nữa. Điều này chính là từ các tu chân phái lưu lại, tu chân phái đông đảo,hàng ngàn hàng vạn điều quái dị chánh tà đều có,ngay Trọng Huyền Phái và sư môn của lão tử có sự liên hệ tương đối, dường như Trọng Huyền Phái quan trọng chính là chế khí,dùng chế khí mà nhập tu chân, có thể nói từ ngoại mà dẫn nội khí thành đạo,ngươi hẳn là lãnh hội rất sâu"

Nhớ tới tại Hàn Lâm thành có kinh nghiệm tu luyện vài món binh khí,Lý Cường gật đầu nói:"Quả thật như thế, đệ chỉ mới tu luyện vài món binh khí, cảm giác công lực tăng trưởng không ít"

Hầu Phích Tịnh nói: "Đúng vậy,đây là ưu thế của Trọng Huyền Phái,vừa tu luyện lại vừa chế tạo thần binh sắc bén. Nguyên Thủy Môn tu luyện lại hòan toàn bất đồng,là từ võ công bắt đầu tu luyện, sau đó mới tiến tới cửa của tu chân. Phương pháp tu luyện của Nguyên Thủy Môn cũng có một chỗ tốt, chính là không cần thuận theo pháp bảo, mà tự thân tu luyện thành pháp bảo, có thể nói nhập môn thật sự là rất khó khăn"

Lý Cường yên lặng trầm tư: "Tự thân? Bản thân chính là một kiện pháp bảo.." Tựa hồ ý nghĩ không ngừng lưu chuyển trong đầu, nhưng nghĩ mãi không ra nên phải ngừng lại. Hắn gãi gãi đầu nói: "Lão ca, huynh có thể dạy đệ học được không?"

Hầu Phích Tịnh trầm mặc không nói cả nửa ngày,một hồi lâu đưa cho Lý Cường một cái hình đồng ngọc giản: "Cũng được, dù sao Trọng Huyền Phái đều là kiêm tu. Cái này cho ngươi, có thể lĩnh hội nhiều ít bao nhiêu cũng do ngươi cả. Lão tử không tiện chỉ điểm" Không đợi Lý Cường trả lời, lão đã hóa thành bạch quang biến mất.

Lý Cường vừa rồi thật sự là nói năng quá hàm hồ. Hắn muốn Hầu Phích Tịnh dạy hắn phương pháp tu chân của bổn môn của lão, điều này đối với người tu chân là rất kiêng kỵ.Cũng may Hầu Phích Tịnh cũng không quá quan tâm, lão lại đưa điển tịch của bổn phái cho Lý Cường. Lão thực tế cũng chỉ có thể làm đến thế này mà thôi, còn học như thế nào là do tự mình Lý Cường lĩnh hội.

Đây là một vật dài nửa thước,cỡ ba ngón tay,là một loại ngọc sáng có khắc đồ hình, Lý Cường đưa vào một chút chân nguyên, phát hiện đây là một khối ngọc ghi lại phương pháp tu chân của Nguyên Thủy Môn. Tim Lý Cường rộn lên dữ dội, hắn vốn chỉ muốn Hầu Phích Tịnh chỉ điểm chút võ công cho mình, không ngờ lão lại đưa cả điển tịch ghi phương pháp tu luyện cho.

Nội dung ghi trong Ngọc đồng giản cũng không nhiều, so sánh với ngọc giản của Trọng Huyền Phái do Phó Sơn đưa cho, thì ước chừng chỉ có khoảng ba phần mười. Bên trong ghi lại phương pháp tu luyện bản thể và nguyên anh, trong đó căn cơ rất đơn giản, chỉ có một thế ngồi, một thế đi, một thế nằm, bất quá tư thế tương đối cổ quái mà thôi. Lý Cường có trí nhớ rất khá, ghi nhớ một mạch ba tư thế và phương pháp vận công...

Khi thu hồi ngọc giản thì trời đã sáng, hắn chuyển thân, chậm rãi bước xuống lầu.Nô tỳ gác đêm lập tức tiến lên thỉnh an, lại có một đám cung nữ hầu hạ hắn tiếp tục rửa mặt thay quần áo. Điều này làm hắn "phi thường bất an", nhủ thầm mau mau nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này cho nhanh.

Lý Cường dặn quản gia mời bọn Triệu Hào tới, nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài du ngoạn"

Đựợc ra ngoài là sở thích lớn nhất của Mai Tinh Tinh, cô nàng hoan hô rồi hướng về phía cổng chính chạy đi.

Khi đi tới trên đường cái,Lý Cường dặn bọn thị vệ đừng đi theo, do Triệu Hào dẫn đường hướng về phía trước.

Không khí buổi sớm trong đế đô chỗ nào cũng đều thanh tân, bàn bạc sương mù mông lung. Những căn nhà trên đường hầu hết làm từ gỗ, đa số có ba tầng lầu, tường trắng cửa đen.Trên đường vắng vẻ,cũng có vài người đi ra cửa buôn bán sớm một chút. Bên trong nhà những người này đã có khói bốc lên, có một ít là tiểu điếm đã bắt đầu trương bản hiệu. Một ngày mới lại bắt đầu.

Lý Cường thất thần, cảm giác như là đang đi tới một trấn thành ở Trung Quốc vậy.Triệu Hào cười nói: "Sư tôn, bây giờ còn rất sớm, chúng ta đi đến một chỗ ăn điểm tâm trước, sau đó mới đến chỗ khác vậy"

Trình Tử Trọng nói: "Ta bíêt một tiểu điếm làm bánh bao rất ngon, thuận theo đường này đi về hướng đông"

Đoàn người chuyển qua đường khác, đi tới trước cửa tiệm bánh bao, chỉ thấy trên cửa có một tờ giấy che lại có ba chữ viết to Chân Ngốc Nhân. Lý Cường không hiểu hỏi:" Cái tiểu điếm này sao lại có cái tên kỳ quái thế?"

Triệu Hào thích thú trả lời:"Chân Thảo là một loại đặc sản của bổn địa là loại hương thảo, dùng để làm bánh bao thì sẽ có một tư vị khác, sư tôn nếm thử sẽ biết"

Ông chủ tiểu điếm cười ha ha, đi ra nói: "Các vị đại lão gia,xin thỉnh vào ngồi"

Một cỗ nhiệt khí lan ra, thoảng mùi thơm ngát, nhàn nhạt mà đến. Mở nắp nồi ra, chỉ thấy bánh bao không lớn, lớp da thật mỏng, có thể nhìn thấy lớp nhân bên trong có một miếng lá màu xanh, Lý Cường không khỏi ngạc nhiên nói: "Tốt, lớp bột trong suốt, khéo léo lả lướt, thật không dám tin bánh bao lại có thể làm thành như vậy"

Trịnh Bằng mất hứng nói:"Không tốt,quá nhỏ,không đủ nhét kẽ răng của ta. Ê! Chủ quán, đem cho ta một cái bánh bao lớn"

Tiếng nói này làm Mai Tinh Tinh giật mình đến tay run lên,chiếc đũa để gắp bánh bao cũng rơi xuống bàn... Mai Tinh Tinh chống ngang eo thon mắng:"Tên hắc tử đáng ghét,đáng chết,ngươi hù chết Nữu Nữu a..."

Trịnh Bằng im bặt không dám tiếp tục lên tiếng với tiểu cô nương này. Khi nàng đã động lửa giận, ngay cả Lý Cường cũng phải nhường nàng ba phần.

Lý Cường thưởng thức tư vị của bánh bao rồi hạ đũa,nhìn Trình Tử Trọng nói:"Lão phu tử, Cung Phụng đường rốt cuộc là làm cái gì vậy?"

Trình Tử Trọng cười nói: "Đại nhân không hỏi, phu tử cũng phải giải thích thôi"

"Cung Phụng đường là do người tu chân của hoàng gia kiến tạo, nhiệm vụ của Cung Phụng đường chủ yếu là bảo vệ hoàng thất, hộ vệ hoàng thượng, đi sứ các nước khác, tìm hiểu tình báo. Ngoài ra còn có một nhiệm vụ trọng yếu nữa là bồi dưỡng và truyền dạy cho tử tôn của hoàng thất và quý tộc. Bởi vậy, Cung Phụng đường vừa quản hạt đế đô cũng vừa là học viện. Cung Phụng đường tại Cố Tống quốc đế đô có bốn tòa học đường, phân biệt là Tu Chân viện, Hàn Lâm viện, Sùng Vũ viện và Quốc Tử viện.

Trong đó Tu Chân viện là bồi dưỡng cho lực lượng hậu bị,vô luận là người phương nào, chỉ cần gia thế trong sạch, lại có năng lực nhất định đều có thể báo danh, là học đường chỉ hỏi năng lực chứ không hỏi xuất thân.Hàn Lâm viện và Sùng Vũ viện thì chiêu thu tử tôn của hoàng tộc quý tộc vào nhập học. Còn Quốc Tử viện thì có phạm vi chiêu sinh nhiều nhất, con cái của quan lại bình dân chỉ cần có tiền đều có thể đến báo danh. Mỗi quốc gia, mỗi một người ở Thiên Đình Tinh cũng đều có cung phụng đường." Trình Tử Trọng bổ sung.

"Lão phu tử ngươi là tại học xá nào tốt nghiệp vậy?"Lý Cường tò mò hỏi.

Trình Tử Trọng đáp: "Tại năm Bính Tử từ Quốc Tử viện lấy được thân phận cử nhân, sau đó hai năm thi lấy được học vị tiến sĩ" Trong lời nói có chút đắc ý.

Triệu Hào nói: "Lão phu tử quả thật quá hay, đệ tử ở Quốc Tử viện tốt nghiệp có rất ít người lấy được thân phận cử nhân, rồi có thể thi lấy tiến sĩ. Điều ấy quả thật là càng khó hơn. Tài học của lão phu tử quả thật là xuất sắc"

Trình Tử Trọng khiêm tốn nói: "Không dám,chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi!"

"Ngươi và tri phủ Hàn Lâm thành đều là tiến sĩ nhưng sao ngươi có thể đến tra xét hắn như thế?"Lý Cường không giải thích được, khó hiểu hỏi.

Trình Tử Trọng đáp: "Tôi là Tuần Phong Sứ do hoàng thượng tấn phong, có chức trách tra xét quan viên các nơi."

Lý Cường giờ đã hiểu, thì ra là hoàng thượng cũng đã an bài không ít mật thám.

Mai Tinh Tinh vỗ vỗ, phủi phủi đôi tay nhỏ bé reo lên: "Nữu Nữu ăn no rồi, lão phu tử, kinh thành là nơi ngươi rất quen thuộc, ngươi hãy dẫn chúng ta đi du ngoạn đi"

Trình Tử Trọng cười nói: "Tới trước Miếu Khẩu, nơi đó có rất nhiều cửa hàng buôn bán, buổi trưa đến tửu lâu lớn nhất thành Bạch Phàn Lâu, Lý đại nhân người thấy thế nào?"

Không đợi Lý Cường nói gì, Mai Tinh Tinh đã kêu lên: "Tốt quá, đi xem cửa hàng trước nào!"

Triệu Hào bỏ lại một khối bạc vụn,mọi người đứng dậy đi đến Miếu Khẩu.

Đường Miếu Khẩu là nơi khu vực phồn hoa nhất kinh thành, các loại cửa hàng mọc lên như rừng. Lý Cường dù có điểm kinh ngạc, nhưng vẫn còn thua những chỗ phồn hoa hắn đã từng nhìn thấy. Còn Trình Tử Trọng và Triệu Hào thì kiến thức đã nhiều, nên cũng không lạ. Nhà của Mai Tinh Tinh cũng ở kinh thành Lệ Đường quốc, nên cũng đã từng nhìn thấy những nơi phồn hoa như thế này. Chỉ có Trịnh Bằng là khác, hắn từ khi sinh ra từ bụng mẹ cho tới giờ, chưa từng nhìn thấy địa phương náo nhiệt như thế. Do đó, hắn hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cái gì cũng thấy lạ lẫm tân kỳ.

Trời sáng hẳn, người trên đường cũng bắt đầu nhiều hơn.

Trên đường đột nhiên có tiếng thanh la vang lên, Triệu Hào nói: "Có thể là những người múa võ nghệ, hay là qua xem thử?"

Trịnh Bằng liền đồng ý, nói: "Đến xem coi sao" Rồi liền chạy nhanh tới.

Trình Tử Trọng nói: "Không phải là múa võ đâu, qua xem coi thứ gì" Mấy người cũng từ phía sau chậm rãi đi tới.

Mọi người vừa đi đến gần,quả nhiên không phải là múa võ,mà là bán người.

Đó là một trung niên nam tử, dáng người hốc hác,vẻ mặt tiều tụy, trên đầu đội nón cỏ. Ở phía sau y có hai đại hán cao lớn. Một người đang nắm lấy con lừa nhỏ dùng sức để kéo, người còn lại thì nắm lấy áo của trung niên, kêu lên: "Có một hán tử tự bán thân trả tiền cờ bạc, rất dễ mua, chỉ cần mười lượng bạc, ai cần mua xin lên tiếng a"

Trên đường có người nói: "Người này không phải là Kỳ gia lão nhị sao? Thật là bậy bạ,cờ bạc đến nỗi táng gia bại sản, cả vợ con đều đem bán, bây giờ ngay cả chính mình mà cũng bán" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lại có người nói: "Đừng nói nữa!Chuyện của ai người đó lo."

Người càng lúc càng nhiều, đều là đến xem náo nhiệt, không ai lên tiếng muốn mua. Cả hai đại hán thấy không ai ra giá, lại rao lên một hồi, lửa giận càng lúc càng nhiều, đánh mạnh vào đầu trung niên. Người kia chỉ biết ôm lấy đầu mà chịu, trong miệng không biết rên rỉ cái gì. Mai Tinh Tinh nhìn mãi không chịu được nữa, tiểu cô nương này như là cường đạo, có chút khí phách, lấy từ đai lưng rút ra một cây roi, lăng không vung lên "Ba" một tiếng rít vang lên.

Hai đại hán nghe được tiếng roi rít thì cả kinh ngẩng đầu nhìn,chỉ thấy là một tiểu cô nương trong tay cầm một cây roi màu trắng, đang nhìn trừng bọn họ. Đại hán cười mắng: "Mẹ nó, dọa ta giật mình sao?Muốn mua hán tử này về nhà thì đưa mười lượng bạc, hắn sẽ là của ngươi,haha…"

Đại hán kia cười khổ, trong lòng thầm mắng đồng bọn: "Hắn thật là, lăn lộn trong thành bao nhiêu lâu mà cũng nhìn không ra sao, tiểu cô nương này dám đứng ra, rõ ràng là rất lợi hại, nếu không cũng có vị cao nhân ở sau lưng làm chỗ dựa."

Thật như hắn đoán trúng, bất hạnh là cả hai điều trên tiểu cô nương này đều có.

"Ba"Trên mặt đại hán bị quất trúng một roi. Ảnh Văn Tiên của Mai Tinh Tinh chính là một cây roi quý, cả Lý Cường còn chưa hiểu được làm sao mà chế ra được nữa.Nàng lại vận dụng chân nguyên lực, một roi này làm đại hán đau tận xương cốt, liền kêu lên: "A đầu này, mẹ nó, ngươi dám đánh ông sao? Lão tử nhất định không tha cho ngươi.Tam ca, giúp ta bắt nó đi"

Nghe hắn chửi quá khó nghe,Lý Cường bèn đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.