Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phiếu Cơm - Chương 41: Nó rớt cấp : truyenyy.mobi

Phiếu Cơm

Chương 41: Nó rớt cấp




Đường Ngạo bận, Chu Tân Quốc cũng không còn nhàn rỗi. Gần đây hắn đi khắp nơi vơ vét những căn cứ bên cạnh, nghiễm nhiên lấy thân phận lão đại yêu cầu những căn cứ khác tiến cống. Xưởng ASA là xưởng công nghiệp có quy mô lớn nhất thành phố E, nhân lực của hắn đương nhiên cũng nhiều nhất.

Làm cho mọi người phản cảm.

Yến Thao mấy ngày nay thường xuyên tới đây, nhắc đến Chu Tân Quốc, anh ta cũng không chấp nhận được: “Đầu óc tên này càng ngày càng thoái hóa rồi.”

Đường Ngạo lắc đầu, ý bảo Yến Thao cho anh điếu thuốc: “Không phải hắn không nghĩ được biện pháp tốt hơn mà là có người có quyền nên lười phải nghĩ. Sưu cao thuế nặng cũng đâu có ai dám ý kiến. Nếu như vẫn còn Tưởng Hồng Phúc, ít ra còn có chút tác dụng, còn tên Chu Tân Quốc này thì thôi đi.”

Yến Thao vô cùng tò mò: “Cậu nói xem, nếu như người nắm giữ ASA lúc này là cậu, cậu sẽ làm gì?”

Tổng giám đốc Đường ngậm điếu thuốc ra hiệu cho anh ta châm lửa, sau đó dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc liếc anh ta một cái: “Tích trữ lương thực, đầu tiên phải gom tất cả lương thực trong thành phố E lại, vậy tất cả các căn cứ sẽ phải nghe tôi. Ai thích hợp trồng trọt, ai thích hợp nuôi trồng, ai gia công cứ thế mà chia cho bọn họ làm. Lúc thu hoạch tiếp tục yêu cầu nộp lên, chỉ chừa đủ khẩu phần lương thực. Không nghe lời thì dẫn người chém giết.”

Yến Thao cười ngất, tên này cũng chẳng phải loại tốt lành gì: “Có phải Chu Tân Quốc cũng định làm vậy không?”

Đường Ngạo cười gằn: “Một năm rồi mà có làm được gì đâu.”

Hai người đang nói chuyện thì Hải Mạt Mạt từ bên ngoài chạy vào. Gâu Gâu vào trước cô bé, đột nhiên tung người rơi bụp xuống đất như miếng bánh.

Đường Ngạo đứng dậy, dụi tắt thuốc, lại ra hiệu cho Yến Thao cũng tắt thuốc đi. Yến Thao bất mãn: “Tôi còn chưa hút xong.”

Nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Đường Ngạo anh ta cũng đành dụi tắt thuốc. Đường Ngạo mở cửa sổ ra cho thông gió, Hải Mạt Mạt liền lao vào.

“Ba ơi.” Cô bé ngọt ngào gọi, trong tay còn cầm một chiếc chong chóng màu sắc rực rỡ.

Đường Ngạo ôm cô bé vào lòng: “Chong chóng ở đâu vậy?”

Hải Mạt Mạt giơ chong chóng lên trước mặt anh khẽ thổi, chong chóng xoay tròn theo gió: “Anh Khưu Bác làm đó.” Cô bé hôn lên mặt Đường Ngạo, Đường Ngạo gật đầu: “Ngoan, đi bảo anh Khưu làm diều cho con. Lát nữa ba cùng Mạt Mạt đi thả diều.”

“Vâng!” Hải Mạt Mạt tung tăng chạy đi, Gâu Gâu cũng lon ton đi theo. Yến Thao đứng ở bên cạnh anh, phát hiện vẻ mặt tổng giám đốc Đường thật hiền lành.

Anh ta thật sự vô cùng không quen: “Này, không phải cậu bị zombie nhập đấy chứ?”

Tổng giám đốc Đường vui vẻ đáp: “Chờ cậu có con gái rồi sẽ hiểu.”

Thí nghiệm tiến hóa zombie vẫn không có tiến triển, sau khi thăng cấp tất cả zombie đều sẽ mất lý trí. Đường Ngạo trở về phòng thí nghiệm mấy lần, dùng phim người lớn hối lộ Angela, kiểm tra quá trình tiến hóa của Gâu Gâu. Nhưng ADN của Gâu Gâu đã trải qua chỉnh sửa, hình như nó cũng là trường hợp đặc biệt.

Giống thành phần Người Tinh Lọc trong cơ thể Hải Mạt Mạt vậy, vừa tiêm vào cơ thể sẽ phá hủy ADN của con người.

Tổng giám đốc Đường mấy ngày nay đều ra ngoài đi dạo, có lúc mang theo Hải Mạt Mạt, có lúc cho Gâu Gâu đi theo. Lâu ngày, anh cũng dần phát hiện ra sự khác thường: Zombie trong thành phố E ít đi rất nhiều. Phát hiện này không đáng mừng chút nào. Zombie sau khi tiến hóa sẽ ăn zombie, điều này phải chăng chứng tỏ thành phố E càng ngày càng nhiều zombie tiến hóa?

Cho đến khi anh nhìn thấy một vài zombie đầu đội mũ sắt, trên mặt có vết cào. . . . . Là người của quân đội?

Anh nhíu mày. Nếu quân đội ở đây chẳng lẽ tình hình ở những thành phố khác cũng đã mất khống chế rồi?

Anh lái xe bắt đầu đi qua khu zombie tập trung, quả nhiên phát hiện có vết nổ. Nhưng khắp thành phố lại không thấy được một người của quân đội. Anh bắt đầu có chút ngạc nhiên, họ dọn dẹp nơi này xong liền quay về luôn sao?

Anh vòng qua mấy siêu thị lớn một vòng vẫn không có thu hoạch. Chỉ nhặt được mấy chiếc mũ của bộ đội. Tổng giám đốc Đường không hiểu, đồ bộ đội sao lại tùy tiện ném ở đây, người đâu?

Cầm mũ trở lại vườn thú, Ngô Hoa lại có phát hiện mới: Mắt một con mất nết biến thành màu xanh lá cây, nhưng nó còn có ý thức. Đường Ngạo rùng mình, vội vàng sải bước chạy tới.

Con mất nết này tên La An, trước kia là nhân viên siêu thị. Sau khi bị nhiễm nó bị Đường Ngạo trói mang về, từ đó luôn ở cùng đám Hải Lam. Hiện giờ nó đang ở phòng y tế, nhìn thấy Đường Ngạo đi vào, nó vội vàng đứng dậy. Đường Ngạo nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt, quả nhiên mắt đã biến thành màu xanh lá cây, nhưng không hề phát điên.

“Sao lại thế này?” Đường Ngạo xoay người hỏi Ngô Hoa, Ngô Hoa cũng không biết. Đường Ngạo tìm Hải Mạt Mạt tới phiên dịch. Nhưng chính La An cũng không biết nguyên do.

Ngược lại Đường Ngạo từ từ hiểu ra: Chẳng lẽ zombie sau khi tiến hóa, chỉ có loại mất nết thân thể chưa chết này mới giữ được lý trí sao?

Bên này tổng giám đốc Đường còn đang vò đầu chưa nghĩ ra đáp án; bên kia Hải Mạt Mạt đang thả diều ở bãi đất trống trong khu nuôi trồng. Nhưng gió quá lớn, cô bé mới chạy được mấy bước, diều đã mắc vào cành cây sa la.

Hải Mạt Mạt trèo lên cây gỡ diều, đột nhiên từ chỗ cành cây tiếp giáp với tường rào có gì đó động đậy. Hải Mạt Mạt thò đầu nhìn, phát hiện một đôi mắt màu bạc nhạt. Cô bé tò mò nghiêng người, cặp mắt kia cũng nhìn cô bé. Cuối cùng đối phương đưa tay, nhấc cô bé khỏi cành cây.

Hải Mạt Mạt nhận ra nó: “Hà Hợp? Chú tới đây làm gì?”

Thấy cô bé không quá thân thiện, Hà Hợp bèn lấy một viên kẹo toffee từ trong túi đưa tới, Hải Mạt Mạt liền trở nên thân thiện ngay. Cô bé bóc vỏ kẹo cho vào trong miệng, ừ một tiếng, dường như cảm thấy mùi vị không tệ, còn gật gật đầu.

Đây đúng là Hà Hợp, nhưng so với lần gặp trước, bề ngoài của nó đã thay đổi rất nhiều. Làn da nó lúc trước sần sùi như vỏ cây, giờ lại trở nên trơn bóng. Đôi mắt màu bạc nhàn nhạt giống như dòng ngân hà lấp lánh.

Nó ôm lấy Hải Mạt Mạt, nhẹ nhàng cọ cọ mặt cô bé. Hải Mạt Mạt cũng vui vẻ: “Lát nữa ba sẽ đến đây chơi thả diều với cháu, chú cũng chơi chứ?”

Hà Hợp khẽ lắc đầu, chỉ ôm Hải Mạt Mạt thật chặt. Sau khi mất tất cả tri giác, nó chỉ có thể cảm nhận được mỗi Hải Mạt Mạt thôi. Nhiệt độ ấm áp trên người cô bé, còn có những nơi tiếp xúc với làn da cô bé như có dòng điện chạy qua vậy.

“Không đi. Mạt Mạt ở đây chơi với chú được không?” Nó dùng tiếng zombie nói với cô bé. Hải Mạt Mạt lắc đầu, chỉ vào ngọn cây: “Cháu đi lấy diều, ba sắp tới rồi.”

Hà Hợp nhìn xung quanh mấy vòng. Kể từ sau khi phát hiện zombie có thể tiến hóa, nó không ngừng nhớ đến Hải Mạt Mạt. Con bé vừa có thể nói chuyện với zombie vừa mạnh như vậy, chẳng lẽ là một loại tiến hóa khác?

Nói không chừng đây là ‘quả kinh nghiệm’, ăn một quả có thể tăng mấy cấp!

“Mạt Mạt nhìn bên kia kìa!” Nó chỉ về phía trước, Hải Mạt Mạt liền ngẩng đầu nhìn sang, “Cái gì vậy?”

Hà Hợp há miệng, cắn lên vai cô bé. Hải Mạt Mạt òa khóc. Hà Hợp dùng sức mút máu của cô bé. Máu này chảy qua răng nóng bỏng như nước sôi. Nó hừ một tiếng, Hải Mạt Mạt đã đấm một phát vào mắt nó.

Hà Hợp chỉ cảm thấy trong ngực như có lửa đốt, lại bị cô bé đánh thêm một phát, rơi từ trên tường xuống. Hải Mạt Mạt ôm cành cây sa la, từ từ trèo lên cây, ngồi ở trên chạc cây khóc.

Lúc Tổng giám đốc Đường đến đã thấy con gái bảo bối của mình khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

“Mạt Mạt!” Anh còn tưởng rằng cô bé không xuống được, vội vàng leo lên, “Sao vậy? Không khóc không khóc, tới đây ba ôm xuống nào.”

Hải Mạt Mạt vừa giận vừa hờn: “Ba, Hà Hợp cắn con, hu hu hu! Chú ấy là đồ đáng ghét!”

Tổng giám đốc Đường nghe vậy liền nổi giận: “Tên khốn đấy ở đâu!” Anh ôm lấy Hải Mạt Mạt, quả nhiên trông thấy vết cắn trên vai cô bé, cắn cũng không nhẹ.

Đường Ngạo ôm cô bé từ trên cây xuống, lập tức phân phó đội bảo an truy tìm Hà Hợp!

Cầu Đại Vân và Vương Phượng cầm nước thuốc, Ngô Hoa và Kiều Tiểu Vũ cũng chạy tới, mấy người phụ nữ vừa dỗ Hải Mạt Mạt vừa bôi thuốc cho cô bé. Bên ngoài ầm ĩ tung trời, một đám bảo an vác súng thật đạn thật đi lục soát. Mà trên thực tế, muốn bắt Hà Hợp cũng không tốn quá nhiều công sức.

Nó bị Hải Mạt Mạt đánh trúng, hiện giờ đang nằm dưới gốc cây sa la. Nó hình như vô cùng đau đớn, ngay cả trong miệng cũng bốc khói. Gâu Gâu tìm được nó đầu tiên, hả hê gặm một chân nó.

Hà Hợp bị trói gô giải đến vườn thú, trói vào tượng con voi ở vườn thú. Nó giống như con cá rời khỏi nước, hổn hển thở dốc từng hơi. Trong miệng, trong lỗ tai đều bốc khói.

Tất cả mọi người coi như được chứng kiến cảnh ‘giận sôi’ trong truyền thuyết.

Hải Mạt Mạt khóc không ngừng, tổng giám đốc Đường vô cùng tức giận: “Hà Hợp! Anh thật to gan, lại dám đến địa bàn của tôi cắn con gái tôi!”

Hà Hợp không nói nổi một chữ, khói hình như càng lúc càng nhiều, ngay cả Gâu Gâu cũng không gặm nó nữa. Tổng giám đốc Đường kinh ngạc, chưa đến nửa giờ, tất cả mọi người phát hiện mắt Hà Hợp vốn màu bạc nhạt, nay màu càng ngày càng kỳ lạ, cuối cùng lại biến trở về màu xanh dương đậm. =))

Khói trong miệng nó dần dần ít đi, màu mắt cũng càng ngày càng nhạt, biến màu xanh dương pha xanh lá. Nó kêu thảm một tiếng, dùng sức giật dây trói.

Đường Ngạo giận dữ: “Nổ súng!”

Đám người nhắm nó bắn, nhưng nó chạy quá nhanh, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Cầu Đại Vân xấu hổ: “Không đánh vỡ đầu nó được.”

Đường Ngạo phất tay: “Thôi, lần này cho nó một bài học cũng đủ rồi. Mấy người lập tức tỉa bớt cành cây sa la đi, đừng để nó lan đến gần tường rào.” Anh rốt cuộc cũng biết những thứ này vào bằng cách nào rồi, sao lại có cái cửa sau mà ai cũng biết thế nhỉ, thật là phiền lòng.

Vết thương của Hải Mạt Mạt kết vảy rất nhanh, Đường Ngạo ôm cô bé dịu dàng dỗ dành, trong lòng cũng âm thầm hiểu ra: Zombie cấp càng cao thì càng bị máu của Mạt Mạt ảnh hưởng lớn.

Hà Hợp loạng choạng chạy trốn, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cái rãnh nước. Nó vừa nhìn xuống mặt nước liền đau khổ đến không muốn sống nữa. . . . .Nó nó nó nó, nó rớt cấp rồi! ! !

Đúng vậy, khổ sở thăng cấp hơn nửa năm, ăn vô số zombie, nó rốt cuộc cũng có thể đứng đệ nhất thiên hạ. Nhưng bây giờ, vốn là vua zombie có cấp bậc cao nhất lại rớt xuống cấp bậc xanh lá cây!

“Graooooooo!!!!!” Cả vùng đất vang vọng tiếng gầm bi phẫn của nó.

*******

—Nhật ký của Mạt Mạt—

(Lưu ý: đây là phần truyện vui của tác giả, không phải nội dung thật)

Ngày 1 tháng 11 năm 2013

Thời tiết: Không rõ

Tâm trạng: U ám

Năm nay mình sáu tuổi rồi, giới tính: nữ, cân nặng: 30kg (Ghét ghê, cân nặng của con gái là bí mật, mình chỉ nói cho mọi người biết, mọi người đừng nói với ai đấy nhé! )

Mình vừa ra đời đã ở trong một căn phòng trong suốt. Mình không biết ma ma mình là ai, cũng không biết tại sao mình lại ở đây. Mình rất thông minh, ở trong ý thức của mình, mình biết rất nhiều thứ. Nhưng mình không muốn nói ra.

Có một người đàn ông ngày ngày đến xem mình. Thật kỳ quái! Tại sao anh ta cứ ở đó đọc qua đọc lại vậy? Anh ta đang nói gì à?

Thật phiền….! Lười phải nghe anh ta nói, lại quá chán không thể làm gì khác hơn đành tùy tiện vẽ vòng tròn nguyền rủa anh ta. Hừ ╭(╯^╰)╮ người đàn ông đáng ghét, không biết anh rất phiền sao! Ầm ĩ quá…!

Mình càng không để ý tới anh ta, anh ta lại càng thích tới tìm mình.

Thật sự không chịu nổi, khả năng nói lảm nhảm của người đàn ông này thật quá mạnh mẽ!

Mình không thể làm gì khác hơn là giả vờ đang học nói chuyện, mình nghĩ, có phải chỉ cần mình mở miệng nói chuyện là anh ta có thể hài lòng rời khỏi đây không?

Anh ta lại đang lẩm bẩm rồi, a a a a! Thật đáng ghét!

Mình không nhịn được, thuận miệng học anh ta nói một câu “Người Tinh Lọc n9ȕ18?”

! ! ! ! Người đàn ông kia sao lại có vẻ mặt như gặp phải ma vậy! ! !

“Trời ạ, cô bé có năng lực học tập!” Nhảm nhí, tôi vừa sinh ra đã có thể nói chuyện được rồi, chỉ không muốn để ý đến anh mà thôi, chuyện bé xé ra to!

Anh ta hào hứng rời đi, mình cho rằng phải một thời gian nữa anh ta mới tới tìm mình. Lần phát hiện này hẳn là đủ để anh ta nghiên cứu rất lâu! ! !

Không ngờ, mới vẽ vòng tròn nguyền rủa anh ta lần thứ năm anh ta đã xuất hiện rồi. . . . . .

Lần này, anh ta lấy ra một tờ giấy trắng, trên đó viết hai ký hiệu vuông vuông thẳng thẳng.

Anh ta chỉ vào giấy trắng nói: “Nào, chúng ta cùng học”.

“Ba.” Nói một chữ chỉ lên giấy một cái.

“Ba.” Thứ đơn giản như vậy còn bắt mình học? Thật đúng là loài người ngu xuẩn!

Anh ta thấy mình mở miệng nói chuyện, lại vui mừng nhảy dựng lên! ! !

Mình thấy anh ta hít sâu mấy cái, “Bình tĩnh bình tĩnh, đặt tên gì cho cô bé đây?”

“Chiêu Đệ?”

“Lai Đệ?” Anh ta còn muốn chế tạo một vật thí nghiệm nam nữa à?

[*] Lai đệ: Thêm em trai.

“Tiểu Phượng?” Cái tên hai lúa đấy mà anh ta cũng nghĩ ra được hả?

“Lệ Lệ?” Nghe như công chúa phòng bao ý nhỉ?

“Kim Hoa?” Quê mùa kết hợp với con gái của nhà giàu mới nổi?

“Ai, sao không phản ứng gì hết thế.” Nên có phản ứng sao? Tên quê mùa như vậy ai mà thèm chứ! ! ! ! ! Ngu ngốc, phải nghĩ cái tên nào cao cấp hoành tráng ấy!

“Hải Mạt?” Hải Mạt là bong bóng biển sao? Bong bóng chọc một cái liền vỡ, quá yếu đuối.

“Hải Hải?” Hi, hi . . . . đang chào hỏi người khác đấy à?

Nhìn anh ta vò đầu bứt tai, hình như không nghĩ ra nổi cái tên nào nữa! Thôi, không làm khó anh ta nữa, lấy bừa một cái đi.

“Mạt Mạt?” Chẳng khác gì bọt biển! Nhưng nghe văn nghệ, trong lành hơn. Lục trong trí nhớ, ừ, có một quyển tiểu thuyết thanh xuân ngược tên là ‘Bong Bóng mùa hè’, nữ chính tên Mạt Mạt.

Được rồi, xem ra cũng không tệ lắm. Chọn nó.

“Mạt Mạt”

“A! Cuối cùng có phản ứng.” Dáng vẻ anh ta mừng rỡ như điên lại cố gắng kìm chế cảm xúc thật đúng là buồn cười.

“Khụ khụ, vậy vật thí nghiệm n9ȕ18 từ nay về sau tên là Mạt Mạt!”

A, mình có tên rồi. Mình tên là Mạt Mạt.

“A, quên giới thiệu…, tôi là người chế tạo ra cháu, theo cách nói của loài người cháu nên gọi tôi là ‘ba’.”

Không phải từng gọi rồi sao?

Được rồi, không nên chọc giận anh ta nổi điên. Mình ngoan ngoãn gọi một tiếng “Ba” .

Hỏng bét, anh lại bắt đầu nổi điên, trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng vui sướng. Ánh sáng kia giống như muốn đâm thủng nội tâm mình. Thật là đáng sợ. . . . . .

Ai, hôm nay quả thật là một ngày khiến người ta bất đắc dĩ.

-Trích từ chương 1 nhật ký của Mạt Mạt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.