Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phi Kiếm Vấn Đạo - Quyển 1 – Chương 1: Trở Về : truyenyy.mobi

Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 1 – Chương 1: Trở Về




Giang Châu, một trong những châu của Thập Cửu Châu trong thiên hạ, ở gần Đông hải, trong cảnh nội có rất nhiều hồ nước.

Cảnh nội Giang Châu, trong quận thành Quảng Lăng.

Trên đường lớn phía Tây của quận thành Quảng Lăng, người đi đường đông tấp nập, phồn hoa náo nhiệt.

- Sáu năm rồi.

Một vị thanh niên mặc áo vải, bên hông đeo một thanh kiếm, dắt ngựa đi trên đường phố nói:

- Rốt cuộc ta đã trở về, bao lâu nay sống ở bên ngoài như vậy, vẫn cảm thấy ở quê nhà tốt hơn.

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Tiếng vó ngựa gấp gáp, phía xa xa đang có một thiếu niên mặc áo hoa cưỡi một con ngựa cao to chạy vội trên đường phố phồn hoa. Trong lúc nhất thời, những người đi trên đường vội vàng tránh ra, đằng sau thiếu niên cưỡi ngựa kia còn có người hầu và hộ vệ cưỡi ngựa đuổi theo:

- Công tử, chậm một chút, chậm một chút!

Thanh niên áo vải thấy cảnh này lập tức dắt ngựa tránh sang một bên, giương mắt nhìn thiếu niên áo hoa kia cưỡi ngựa vọt qua.

- Tiểu tử nào đây nhỉ? Cũng đúng, ta rời nhà cũng đã được sáu năm rồi, sáu năm trước, chỉ sợ tiểu tử này cũng chỉ mới bảy tám tuổi mà thôi.

Thanh niên áo vải cười cười rồi lại bước tiếp.

Ngắm nhìn quê hương quen thuộc, thậm chí còn có vài chỗ bán hàng rong mà hắn vẫn nhận ra.

- Sáu năm rồi, lúc trước khi rời nhà ta mới mười lăm tuổi, bây giờ so với lúc trước đã có quá nhiều thay đổi.

Thanh niên áo vải bùi ngùi.

Lúc mười lăm tuổi, ý khí phong phát, phong mang tất lộ!

Hắn được ca tụng là người đứng đầu trong đám thế hệ trẻ của quận Quảng Lăng.

Nhưng mà hắn rời nhà ngao du thiên hạ, sáu năm trôi qua, hắn mới phát hiện ra năm đó bản thân mình non nớt cỡ nào.

Một đường tiến lên, ngắm nhìn cửa hàng tửu quán, cầu đá, khúc sông quen thuộc.

Cuối cùng hắn dắt ngựa đi tới bên ngoài một tòa phủ đệ.

Càng tới gần càng e sợ, thanh niên áo vải hít sâu một hơi rồi mới dắt ngựa tiến lên phía trước, gõ cửa lớn ầm ầm ầm.

Két...

Cánh cửa lớn mở ra một khe nhỏ, một lão giả thò người ra nhìn một cái, sau đó tức thì trừng to mắt:

- Nhị công tử!

Thanh niên mặc một thân áo vải trước mắt, nhìn trông bình thường, nhưng lão giả này là người tận mắt nhìn thấy nhị công tử Tần Vân lớn lên, cho nên liếc mắt một cái là đã nhận ra được.

- Lý lão.

Tần Vân cười nói.

- Nhị công tử đã trở về, Nhị công tử đã trở về!

Lý lão đầu kích động hô lớn, âm thanh vang vọng khắp cả phủ, sau đó hắn ầm ầm kéo hết cánh cửa to lớn của phủ đệ ra.

- Đưa ta, đưa ta, để ta dẫn ngựa.

Lý lão đầu với lấy dây cương.

- Vân nhi, Vân nhi.

Toàn bộ phủ đệ trở nên náo nhiệt, một vị phụ nhân trung niên ăn mặc hoa lệ vội chạy ra ngoài, theo sau là các nha hoàn. Vừa nhìn thấy Tần Vân ở cửa phủ, phụ nhân trung niên lập tức kích động đến mức rơi nước mắt.

- Mẫu thân.

Ánh mắt Tần Vân cũng ươn ướt, lập tức chạy tới.

Phu nhân trung niên cẩn thận ngắm nhìn con mình, vuốt ve cánh tay và khuôn mặt của hắn rồi nói:

- Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ừm, cao lớn hơn rồi.

- Nhị công tử, phu nhân rất lo lắng cho công tử, mỗi ngày đều niệm kinh cầu phúc cho công tử đó.

Một nữ quản sự bên cạnh nói.

- Là nhi tử bất hiếu, tới nay mới trở về.

Tần Vân cũng nhìn mẫu thân mình, trên đầu mẫu thân hắn cũng đã có thêm chút tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhiều hơn, trong lòng không khỏi đau đớn, thấm thoát mẫu thân cũng đã gần năm mươi tuổi.

- Không nói nữa, trở về là tốt rồi.

Mặc dù khóe mắt mẫu thân hắn rưng rưng, thế nhưng đó là nước mắt vui sướng, nàng phân phó:

- Nhanh nhanh, lập tức báo cho lão gia biết, còn cả Đại công tử nữa.

- Vâng.

Nữ quản sự lập tức đi sắp xếp.

...

Toàn bộ Tần phủ chìm trong vui mừng, rất nhanh sau đó chủ nhân của Tần phủ là Tần Liệt Hổ đã trở về.

- Lão gia.

- Lão gia.

Đám nha hoàn người hầu trong phủ đệ đều cung kính hành lễ, có điều trên mặt của bọn họ đều toát lên vẻ vui mừng. Nhị công tử trở về, đám người hầu và nha hoàn cũng rất vui vẻ.

Nam tử cụt một tay khẽ gật đầu, hai con mắt như điện, bên hông giắt một thanh đao, uy áp vô hình tỏa ra cũng làm cho đám người hầu và nha hoàn phải cung kính. Hắn chính là chủ nhân của Tần phủ Tần Liệt Hổ, cũng là một trong ba vị Ngân Chương Bổ Đầu của quận thành Quảng Lăng.

- Phụ thân.

Tần Vân và mẫu thân Thường Lan của hắn ra nghênh đón.

- Vân nhi.

Nam tử cụt một tay Tần Liệt Hổ thấy nhi tử của mình, ánh mắt cũng không khỏi nóng lên, có chút ướt át.

Nhi tử của mình đi ngàn dặm mẫu thân lo lắng, tuy rằng ngoài miệng phụ thân không nói gì, thế nhưng trong lòng cũng lo lắng từng giây từng phút. Mặc dù biết vì tiền đồ của nhi tử, nên để nó ra ngoài xông xáo, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Hắn sợ, sợ nhi tử mình một đi không trở lại.

Bởi vì thế giới này rất rộng lớn, thâm sơn cùng cốc đã nhiều lại có thêm yêu quái ẩn náu, việc xông xáo ra bên ngoài cũng tràn ngập nguy hiểm.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Tần Liệt Hổ nhìn nhi tử mình, so với việc ngày trước lúc nào cũng lộ hết tài năng thì lúc này nó đã trở nên thành thục, cũng đã thu liễm khí tức lại.

- Đột phá rồi sao?

Tần Liệt Hổ hỏi một câu, hắn biết rõ nhi tử mình tu luyện pháp môn tu tiên trong truyền thuyết, muốn tu hành có thành tựu là chuyện vô cùng khó khăn.

- Hai năm rưỡi trước đã đột phá.

Tần Vân mỉm cười nói.

Ánh mắt Tần Liệt Hổ sáng lên, lần đột phá này là cá chép vượt long môn rồi đó.

- Tốt tốt tốt, Tần Liệt Hổ ta có một nhi tử không tầm thường.

Tần Liệt Hổ muôn phần kích động, việc này liên lụy tới quá nhiều thứ, thậm chí hắn cũng không dám nói cho thê tử Thường Lan của mình biết.

- Hai người không thể vào nhà ngồi xuống nói chuyện sao?

Mẫu thân Thường Lan nói.

- Đi vào trước, đi vào ngồi trước rồi nói.

Tần Liệt Hổ cũng nói.

Trò chuyện một lúc với phụ mẫu thì đã nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

- Nhị đệ, Nhị đệ, Nhị đệ!

Tiếng la hét từ xa truyền đến, trong đó tràn ngập vui sướng.

- Ca ca!

Tần Vân cũng đứng dậy:

- Phụ thân, mẫu thân, con đi đón đại ca!

- Đi đi, con và ca ca của ngươi cũng đã sáu năm không gặp rồi.

Mẫu thân Thường Lan cười nói.

Tần Vân lập tức đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, rất nhanh đã thấy một đám người đang từ đằng xa đi tới, một vị thanh niên mặc cẩm bào mang theo một vị kiều thê xinh đẹp cùng với hai đứa nhỏ một nam một nữ.

- Nhị đệ.

Thanh niên cẩm bào nhìn thấy Tần Vân, không khỏi kích động chạy tới ôm chầm lấy hắn.

- Ca ca!

Tần Vân cũng ôm huynh trưởng mình.

Tình cảm giữa hắn và đại ca vô cùng tốt, lúc Tần gia còn chưa lớn mạnh, khi còn bé hai người bọn họ đều lớn lên trong thôn, lại cùng nhau trải qua nhiều gian khổ, lúc bản thân hắn còn nhỏ tuổi thì đại ca đã là thiếu niên, cho nên đại ca luôn luôn chiếu cố cho hắn.

- Tên tiểu tử này, một lần đi là sáu năm! Trước khi đi chẳng phải ngươi nói chỉ có ba năm thôi sao? Đột nhiên gửi thư, nói còn muốn xông pha bên ngoài thêm ba năm nữa?

Thanh niên cẩm bào không nhịn được nói:

- Ba năm rồi lại ba năm, ngươi thật là, làm cho cả nhà đều vì ngươi mà lo lắng.

- Đều là lỗi của tiểu đệ.

Tần Vân nói:

- Bái kiến tẩu tử! Ca, hai đứa nhỏ này chính là Thư Ngạn và Thư Băng mà ca ca nói trong thư sao? Hai đứa ngoan, lớn lên thật đẹp đó.

Nói xong hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa, hai đứa nhỏ này sợ tới mức ôm lấy đùi của phụ mẫu chúng.

- Các con còn không tranh thủ bái kiến thúc phụ đi. Đừng sợ, sợ cái gì, đây là thúc phụ của các con đó, mau gọi đi.

Thanh niên mặc cẩm bào nói.

- Thúc phụ.

Hai đứa nhỏ đều chừng ba bốn tuổi, có chút mơ hồ về vị thúc phụ này.

- Tốt tốt, chỗ ta có hai tấm bùa hộ mệnh, có thể mang theo bên người, cất kỹ đi.

Tần Vân đã sớm có chuẩn bị lấy ra hai túi gấm từ trong lòng, lấy ra hai tấm phù bằng ngọc từ trong đó, toàn thân ngọc phù trắng dịu, trên đó còn điêu khắc phù văn phức tạp, nhìn qua đã có cảm giác trong lòng yên tĩnh thoải mái.

Ánh mắt của thanh niên cẩm bào Tần An cũng không tầm thường, nhìn qua đã đoán ra được hai khối ngọc phù này bất phàm, nói:

- Nhị đệ, quá quý trọng.

- Mang theo bên người cũng tốt cho hai đứa nhỏ này.

Tần Vân nói.

Trưa hôm đó, cả nhà Tần gia ngồi cùng một chỗ ăn trưa, cơm trưa rất phong phú, các nha hoàn cũng rất vui vẻ bưng từng mâm đồ ăn lên, Tần phủ rất là nhân từ khoan hậu đối với đám hạ nhân.

Tần Vân rất vui vẻ ở cùng một chỗ với phụ mẫu và ca ca, hắn rất hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đoàn viên này.

- Đại nhân, đại nhân!

Sau buổi cơm trưa, có một vị Bổ đầu đi đến bên ngoài sảnh hô lớn.

Mọi người trong sảnh đều nghe thấy.

- Hôm nay Vân nhi trở về, không thể nghỉ ngơi được một ngày sao?

Phu nhân Thường Lan có chút bất mãn hỏi.

- Phu nhân, ta tạm thời đi hỏi một chút.

Tần Liệt Hổ nói, sau đó lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Bổ đầu ở bên ngoài là một tráng hán thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, cầm trong tay một cây gậy sắt to lớn, nhìn qua cũng nặng trên trăm cân, sợ rằng múa may một chút thôi cũng đã có thể đơn giản đập nát một bức tường, giờ phút này hắn đang ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.

- Lão Từ, có chuyện gì?

Tần Liệt Hổ đi đến gần mới hạ thấp giọng hỏi. Hôm nay hắn đã sớm phân phó, không có chuyện lớn thì chớ quấy rầy hắn, dù sao nhi tử rời nhà sáu năm vừa mới trở về.

- Đại nhân, ta cũng không muốn quấy rầy đại nhân, nhưng Quận Thủ đại nhân tự mình phân phó, bảo đại nhân cần phải qua đó. Bởi vì có việc quan trọng, chỉ sợ một hai ngày này cũng khó lòng về nhà được.

Từ Bổ đầu nói.

- Quận Thủ đại nhân? Một hai ngày?

Tần Liệt Hổ nhướng mày.

Quận Thủ, một mình nắm quyền hành to nhất trong quân chính ở toàn Quảng Lăng quận, bởi vì có yêu ma làm loạn một phương cho nên dưới tình huống khẩn cấp Quận Thủ đại nhân còn có quyền tiền trảm hậu tấu đối với quan chức dưới thất phẩm. Ở Quảng Lăng quận cũng không có ai dám khiêu khích quyền uy của Quận Thủ đại nhân.

Tần Liệt Hổ trở về trong sảnh.

- Quận Thủ đại nhân có việc phân phó ta qua đó, sợ rằng một hai ngày này đều phải ở ngoài rồi.

Tần Liệt Hổ khoác thêm áo ngoài, giắt thanh đao ở một bên hông.

- Cẩn thận một chút.

Phu nhân Thường Lan nhắc nhở hắn.

- Để con đi tiễn phụ thân.

Tần Vân đứng dậy.

- Tiễn cái gì mà tiễn, con trở về cứ ở bên cạnh mẫu thân con đi.

Tần Liệt Hổ và nhi tử đi ra ngoài, một bên nói.

- Nhị công tử, sáu năm không gặp, ta rất nhớ Nhị công tử đó.

Từ Bổ đầu ở bên cạnh tức thì cười ha hả nói.

- Từ thúc, Phong Hỏa Côn của người cũng lớn thêm một vòng, xem ra thực lực đại tiến rồi.

Tần Vân nói.

- Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!

Từ Bổ đầu nói.

Trước mặt Tần Vân, người lúc mười lăm tuổi đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của quận thành Quảng Lăng, đương nhiên Từ Bổ đầu phải khiêm tốn.

- Phụ thân, trong một hai ngày không thể trở về, có chuyện lớn gì sao? Cần con hỗ trợ không?

Tần Vân dò hỏi.

Tần Liệt Hổ liếc nhi tử mình, cười nói:

- Yên tâm đi, trong quận thành Quảng Lăng, quan phủ mới là mạnh nhất!

- Vâng.

Tần Vân gật đầu.

Hắn đưa phụ thân đến cửa phủ.

Ngoài cửa sớm đã chuẩn bị xong ngựa, phụ thân cùng Từ Bổ đầu phân biệt cưỡi ngựa chạy như bay.

Tần Vân dõi mắt nhìn phụ thân rời đi, rồi lại điều động chân nguyên trong cơ thể bắt đầu thi triển pháp thuật.

- Pháp nhãn, mở!

Sâu trong hai đồng tử của Tần Vân có pháp văn ngưng kết. Mặt ngoài nhìn không ra có thay đổi gì, nhưng trong hai tròng mắt của Tần Vân, thiên địa lại có sự thay đổi!

Vốn lúc này còn là xế chiều, mặt trời lên cao, nhưng giờ phút này dưới hai con ngươi của Tần Vân thì bầu trời tràn ngập khí tức màu xanh vô cùng vô tận, trên tuấn mã xa xa, trên người phụ thân Tần Liệt Hổ có một ít khí tức quỷ dị quấn quanh, có khí tức màu trắng nhạt, khí tức màu xanh sẫm, khí tức màu đỏ như máu... Tổng cộng là sáu loại khí tức, nhưng mỗi một loại đều rất yếu ớt, sợ rằng theo thời gian cuối cùng sẽ tiêu tán.

- Phụ thân thân là một trong ba vị Ngân Chương Bổ đầu, ngẫu nhiên tiếp xúc qua với yêu quái, nhiễm một chút Yêu khí cũng là chuyện rất bình thường.

Trong lòng Tần Vân cũng nhẹ nhõm, những Yêu khí này cũng chỉ là nhiễm bên ngoài cơ thể, chưa từng thẩm thấu vào trong cơ thể, cũng không để lại tai họa ngầm gì.

Tần Vân quay đầu chạy vào trong phủ đệ.

Dưới quan sát của pháp nhãn, nhân loại tỏa ra khí tức con người, hoa cỏ cây cối cũng có khí tức của riêng nó, vạn vật sinh linh đều có khí tức của riêng mình, khí tức mạnh yếu không giống nhau, dưới pháp nhãn của hắn đều không thể che giấu.

Đương nhiên trong phủ nhà hắn, không tính bản thân, tất nhiên phụ thân sẽ là người đứng thứ nhất! Những nha hoàn nô bộc này có khí tức sinh mệnh yếu hơn nhiều.

- Vân nhi, đến đây đến đây, kệ phụ thân con đi, phụ thân con thường xuyên phải xử lý những việc quan trọng.

Trong sảnh, mẫu thân Thường Lan thúc giục hắn.

Tần Vân nhìn về phía sảnh.

Dưới sự quan sát của pháp nhãn, khí tức của mỗi người trong sảnh đều hiện ra.

Mẫu thân, tẩu tử bao gồm khí tức của chất nhi chất nữ đều rất bình thường, chỉ là khí tức của đại ca mình...

- Hử?

Trong lòng Tần Vân cả kinh.

Chỉ thấy khí tức của đại ca Tần An một thân cẩm bào lại tương đối suy yếu, hơn nữa còn có một luồng khí tức tà ác màu lục rất nồng đậm thẩm thấu tiến vào trong cơ thể của Tần An, lại còn quấn vào khí tức sinh mệnh của Tần An.

- Yêu khí! Yêu khí thật nồng đậm, đã xâm nhập vào da thịt tạng phủ. Dây dưa với ca ca ta tuyệt đối không phải chỉ có một hai lần, khí tức sinh mệnh của đại ca ta đã rất suy yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không trấn áp được, sau đó sẽ trực tiếp bệnh nặng rồi qua đời!

Nội tâm Tần Vân đang run rẩy, tràn ngập tức giận và sát cơ, nói:

- Rốt cuộc là người nào dám hạ độc thủ đối với đại ca ta như vậy?

Trong lòng Tần Vân vừa cả kinh vừa giận, nhưng hắn cũng rất sợ!

Bởi vì nếu bản thân về muộn nửa năm thì chỉ sợ cũng không còn được gặp lại vị đại ca này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.