Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao - Chương 6: Buông tôi ra : truyenyy.mobi

Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 6: Buông tôi ra




Định chạy à?…

Lục Phi đi qua đi lại trong phòng làm việc, dáng vẻ của cô nhóc lúc ngã đột nhiên lóe lên trong mắt… hình như nó bị thương rồi.

Lục Phi móc điện thoại ra, gọi cho vợ chồng ông La.

Vợ chồng ông La làm việc ở Ngũ điện nhiều năm, tất nhiên cũng biết một số chuyện của ngài Lục. Tối qua, ngài Lục mang về một cô gái, hai vợ chồng mất ngủ cả đêm.

Mười mấy năm nay chưa hề có cô gái nào xuất hiện bên cạnh ngài Lục, lần này tự dưng ngài Lục lại còn mang con gái về nhà, còn bảo bà La chăm sóc con bé, thật sự khiến họ kinh ngạc.

“Có phải Ngũ điện sắp có bà chủ rồi không?” bà La nhìn ra toà nhà màu xám ngoài cửa sổ với ánh mắt trông mong.

Ông La đưa hòm thuốc cho bà La: “Đi nhanh đi, nghe nói là trẹo chân, mang theo mấy viên đá chườm, tôi khỏi đi nha, có gì gọi tôi.”

bà La quay sang, lấy túi chườm đá trong tủ lạnh ra rồi đi lên lầu.

“Cốc cốc cốc!”

Có tiếng gõ cửa ngoài kia, Dạ Mạn tạm ngưng phẫn nộ, vén chăn lên, ai thế, là ai được cơ chứ? Chẳng lẽ ngoài tên tóc ánh kim, còn có ai khác trong căn nhà cổ này?

Gõ cửa thì chắc là vậy rồi, cái tên bẩn tính ánh kim kia không có lịch sự thế đâu.

“Ai đấy?” Dạ Mạn ngồi dậy hỏi.

Cửa hé mở, bà La mỉm cười với cô gái trên giường: “Cô bé, cô tỉnh rồi à, ngài Lục nói chân cô bị thương, tôi đem thuốc tới đây.”

Ngài Lục? ngài Lục là ai? Không phải tên bẩn tính ánh kim đó chứ?

Ngoài hắn ra thì không còn ai biết chân nó bị thương nữa hết, thế hoá ra hắn họ Lục à? Hắn còn tốt vậy sao? Còn cho người tới chăm sóc vết thương cho nó nữa chứ?

Dạ Mạn lẳng lặng không lên tiếng, cẩn thận quan sát bà bác kia, trông bà ấy có vẻ phúc hậu, nếp nhăn trên mặt khá sâu, chắc cũng phải năm mươi sáu mươi gì rồi…

Bà bác này là ai? Người giúp việc trong nhà à?

Ba La thấy cô gái trên giường không nói gì, bèn bước tới bên giường, tự giới thiệu bản thân.

“Xin lỗi, quên mất giới thiệu, tôi là người giúp việc ở Ngũ điện, cô có thể gọi tôi là thím La, phải rồi, hôm qua tôi đã tự ý thay quần áo cho cô, mong là không làm cô sợ.”

Dạ Mạn nghe thấy ba chữ “thay quần áo” thì thầm thở phào, hoá ra người thay quần áo cho nó là bà La, may quá, không phải thằng cha ánh kim kia!

Bà La nói bà ấy là người giúp việc ở Ngũ điện, thế hoá ra đây là Ngũ điện à? Tên gì dị thế?

Mà này, giờ là lúc thắc mắc tên tuổi hả? Trốn thoát được mới là quan trọng đây này!

Bà La là người giúp việc ở đây, thế thì bà ấy chắc chắn biết đường xuống tầng, nhất định phải làm thân với bà bác La mới được.

“Dạ không đâu ạ, cháu phải cảm ơn thím La đã chăm sóc cháu mới đúng ạ, à phải rồi, thím gọi họ của cháu là được ạ, cháu họ Dạ.” Dạ Mạn nén hoài nghi giới thiệu.

Bà La cười nhẹ nhàng, mở hộp thuốc ra: “Để tôi xem, chân nào bị thương thế?”

“Đau không? May quá, xương không bị sao, nếu đau thì nói nhé, để tôi còn nương tay.”

Dạ Mạn chỉ muốn làm thân với bà La để thoát khỏi tòa nhà cổ này, không ngờ bà thím La lại quan tâm nó thế, không biết sao Dạ Mạn lại thấy hơi áy náy.

Bà La bôi vết thương, dán cao dán lên cho nó, còn giặt sạch đồ nó rồi đặt lại bên giường.

Dạ Mạn rối rít cảm ơn, không biết nói thêm gì.

Bà La rời khỏi căn phòng, Dạ Mạn vội vã thay lại đồ của mình, tuy là bộ đồ ngủ tơ lụa đó mềm mại lắm, nhưng đồ của mình vẫn thoải mái nhất.

Dù bà La có tốt đến mấy thì cái tên đầu ánh kim kia vẫn là một quả bom không hẹn giờ, nó bắt buộc phải mau chóng rời khỏi đây.

Dạ Mạn thử bước xuống giường, ai ngờ chân nhức tới không không nhúc nhích nổi.

Giờ sao đây, đi không được rồi thoát kiểu gì? Tự dưng khi không cái chân không biết điều lại bị thương.

Dạ Mạn nhìn cái chân của mình mà thở dài.

Cửa mở ra, bà La đưa nạng và bữa sáng tới cho nó: “Đói rồi phải không? Ăn chút nhé.”

Dạ Mạn đón lấy bữa sáng rồi hỏi: “Thím La ơi, ở đây có bao nhiêu người vậy ạ?”

Bà La dịu dàng nói: “Có ngài Lục, ông La với tôi, hiện tại chỉ có ba người.”

Ba người? Ít thế?

Mới nãy nó có ra cửa sổ xem thứ, hình như bên dưới còn hai tầng nữa, nhìn là biết nhà giàu mà chỉ có ba người, chẳng lẽ đây là biệt thự ẩn cư của ai đó?

“À mà, thím La ơi, trong nhà có đèn không ạ? Sao cháu không tìm được công tắc đèn?” Lần đầu tiên Dạ Mạn thấy nhà không có đèn.

Bà La cười: “Ngài Lục không thích đồ có ánh sáng, vì thế cả Ngũ điện đều không lắp đèn, cô mới tới, chắc còn chưa quen, tối đến tôi sẽ mang nến đến cho cô.”

Dạ Mạn gật đầu, ngột ngạt húp ngụm cháo, nến sao? Thời buổi nào rồi còn dùng nến à?

Không chỉ căn nhà quái lạ mà người cũng quái lạ, tốt nhất vẫn là sớm rời khỏi đây, Dạ Mạn ăn vội ăn vàng, nuốt ực cả tô cháo vào bụng.

Không có sức thì sao mà thoát được, nó phải ăn nhiều chút để còn tích năng lượng, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Bà La lên lầu lấy tô, Dạ Mạn chống nạng đi theo: “Thím La, cầu thang ở đâu vậy ạ?”

Bà La chỉ về trước rồi đi tới đó, vặn tay nắm cửa: “Ở đây này, đây là cầu thang.”

Dạ Mạn cuối cùng cũng hiểu tại sao mình tìm không ra cầu thang, hoá ra lối đi cầu thang ở sau một cánh cửa, thiết kế gì mà dị hợm!

Bác La đi rồi, hành lang lại yên tĩnh trở lại, Dạ Mạn vứt cái nạng, lê bước sang đó.

Nó đứng trước một cánh cửa, mở cửa ra là thấy ngay một cầu thang đá uốn khúc, Dạ Mạn nhếch môi, đây rồi, cuối cùng cũng tìm được cầu thang.

Giờ sao đây, chạy luôn hay đợi lát nữa? Hay đợi chân dễ chịu hơn chút rồi đi?

Cứ nghĩ tới tên đầu ánh kim là không muốn ở lại giây nào.

Miếng cao dán đó rất hiệu quả, cổ chân không đau như lúc đầu nữa, có thể lê chân đi được rồi, chắc lò cò xuống lầu được nhỉ, thế thì sẽ không phát ra tiếng cây nạng.

Vịn vào tay nắm cho chắc thì chắc không té lăn xuống đâu ha?

Dạ Mạn nắm lấy tay nắm cầu thang, nhẹ nhàng nhảy xuống một nấc thang.

Nó tiếp đất thành công, cũng không phát ra tiếng động, hay quá! Dạ Mạn đang đắc ý, bỗng cảm nhận được gì ấm ấm ở cổ.

Dạ Mạn còn chưa biết trời trăng gì thì cả người đã bị xách lên.

Dạ Mạn quay lại, nhìn thấy một quả đầu ánh kim, chân lại nhũn cả ra.

Bám dai như đỉa vậy! Ghét ơi là ghét!

Mấy ngón tay buông khỏi cổ nó, chân lại đặt xuống đất, đã yếu sẵn rồi, giờ lại càng đứng không vững nổi, loạng choạng suýt ngã.

Tay ai kia vòng qua eo nó kịp lúc… người nó nhích về trước… nhích tới gần hắn hơn… gần tới mức khiến người ta đỏ mặt!

Sao lại là hắn nữa, đi đường không phát ra tiếng hả?… Mà cái tư thế này… ờm…

Sao lần nào gặp hắn cũng đều sáp tới gần nó thế!

Dạ Mạn đẩy hắn ra, nhưng lại quên mất phía sau là cầu thang, bàn tay đặt ở eo vòng chặt thêm, người nó ngã tới trước, đập vào lồng ngực rắn rỏi của hắn.

Hành lang yên ắng một lúc, chỉ nghe thấy tiếng tim người kia đập.

Mấy giây sau, Dạ Mạn từ từ định thần lại, nhích người đi, cố thoát ra.

“Anh buông tôi ra.” Dạ Mạn thấy bàn tay kia không có ý định buông lỏng thì nhíu mày.

Người đàn ông nhìn xuống: “Thế nào? Định chạy à?”

Dạ Mạn thấp thỏm, lắc đầu lia lịa, đã kịp chạy đâu, chưa gì bị phát hiện rồi, mai mốt sau chạy được nữa.

“Không, tôi chỉ… ngột ngạt quá, muốn xuống dưới đi dạo.”

“Chân không đau à?”

Dạ Mạn gật đầu rồi lại lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông tóc ánh kim đã bế nó lên.

Dạ Mạn đờ đẫn.

Tên này muốn làm gì, sao lại bế nó?

Giờ sao đây!

Dạ Mạn nhớ lại cảnh tượng ban sáng, có lập tức nín thinh không dám nhúc nhích, tên mắc toi như ác ma vậy, nó nhất định sẽ chờ thời cơ tính sổ!

Dạ Mạn cắn môi, lén liếc nhìn tên đàn ông, trông hắn hết sức vô cảm, Dạ Mạn cũng thầm thở phào, chắc hắn không… nó đâu…

“Nằm im đừng nhúc nhích!” Người đàn ông cảnh cáo.

Dạ Mạn mím môi gật đầu không nhúc nhích, cô gái thông minh phải biết nhịn nhục. Có khi cả căn biệt thự chỉ có hai người họ, cái thân như con trâu nước của hắn mà nhào tới rồi nó biết sống sao? Thôi thì bớt nói lại, ngoan ngoãn nghe lời, đừng có chọc điên ai kia.

Lục Phi nhăn nhó, chìa quyển sổ cho nó lần nữa.

“Thêm thời gian với địa điểm phía trước chỗ “Lục Phi đã chết” đi.”

Dạ Mạn ôm lấy quyển sổ trước ngực, nhìn theo bóng lưng cao ráo đang đi khỏi đó.

“Cạnh!” Cửa đóng lại, không gian lại im ắng.

Một lúc sau, Dạ Mạn mới hoàn hồn.

Cứ nhớ lại cảnh tượng mới rồi, nó lại đỏ mặt tía tai.

Thằng cha đầu bạch kim đó không biết những gì mình vừa làm gọi là “thả thính” sao? Khó hiểu ghê, hắn muốn cái gì thế!

Dạ Mạn ngồi dậy, cầm quyển sổ lên, chớp mắt nhìn dòng chữ “Lục Phi đã chết”, ủa là sao? Thêm thời gian địa điểm là sao ba? Câu bổ nghĩa hả?

Nhưng mà nó giỏi nhất là nghĩ ra cốt truyện còn gì, khó khăn gì đâu?

Dạ Mạn viết thêm một dòng bên dưới “Lục Phi đã chết”: “Ngày x, tháng y, năm z, Lục Phi chết trong phòng ngủ ở Ngũ điện.”

Nó cứ thích viết là Ngũ điện đấy, ai bảo ai kia đáng ghét thế làm gì.

Dạ Mạn cất bút, xoa cái chân đau, chắc là do khi nãy ra ngoài gây tiếng động lớn quá, bị ai kia phát hiện, lần sau không được manh động thế nữa.

Chân ơi là chân, chừng nào mới khỏi đây?

Dạ Mạn nhúc nhích cái chân, cổ chân bỗng cử động được như một kỳ tích, mới rồi còn động tới là đâu, giờ lại đỡ hơn nhiều rồi! Loại cao dán đó hiệu quả thật, có khi tới nhiều là nó nhẹ nhàng xuống lầu được rồi.

Dạ Mạn cúi đầu xoa cái chân, bà La vào phòng thông báo: “Ngài Lục muốn dùng bữa với cô ạ.”

Bà La gật đầu rồi rời đi, Dạ Mạn thấy khốn khổ ghê, sao cơ? Tên ôn thần đầu ánh kim muốn ăn chung với nó á? 

Mắc gì? Hắn mang nó tới đây để làm cái gì vậy?

Ngoài việc động chạm vào người nó thì là bắt nó viết chữ, Lục Phi, hắn cũng họ Lục, có khi nào Lục Phi là ai đó trong nhà hắn không?

Quyển sổ da bò kỳ quái… yêu cầu kỳ quái, Dạ Mạn cứ thấy đầu nặng trĩu, càng lúc càng khó hiểu.

Chớp mắt đã tới bữa trưa.

Dạ Mạn nhai nuốt ngấu nghiến, bất chấp ai kia đang nhìn nó đầy khinh bỉ, ai biết được bữa tiếp theo sẽ ăn ở đâu, ăn nhiều chút cũng không thừa.

Nó nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, quyết định chiều nay sẽ chạy thoát!

Người đàn ông ngồi đối diện như một con yêu nghiệt, hắn cầm quyển sổ da bò lên mà xem, sau đó lại ngẩng đầu: “Viết thêm nguyên nhân cái chết vào nữa, cố viết cho hoàn chỉnh.”

Dạ Mạn vừa nhai beefsteak vừa gật đầu, gật đầu luôn đúng.

Lục Phi nhìn cô gái trước mặt, đặt khăn ăn xuống, đứng thẳng người dậy.

Dạ Mạn khựng lại vài giây, lại nhét một miếng thịt to vào miệng, ai thèm quan tâm hắn có ăn không, nó phải ăn no đã.

Sau bữa trưa, bà la dìu nó về phòng, Dạ Mạn tò mò hỏi: “Có phải ngài Lục ở đây tên là Lục Phi không ạ?”

Bà La hoảng hốt: “Ngài Lục nói với cô rồi sao? Không có được mấy người biết cái tên này đâu…”

Dạ Mạn thất kinh, cái gì vậy trời? Thằng cha đầu ánh kim tên “Lục Phi” sao? Hắn tên Lục Phi mà sao còn bảo nó viết cái câu “Lục Phi đã chết” kia làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.