Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhi Lạc Gia - Chương 193: Chỉ điểm bến mê cuối cùng tỉnh ngộ : truyenyy.mobi

Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 193: Chỉ điểm bến mê cuối cùng tỉnh ngộ




Edit: rinnina

"Cái này có gì mà ngạc nhiên?" Dương lão phu nhân cười liếc nhìn Lâm Mậu Chân: "Hôm qua ta đã nhìn ra, người con thích không phải Cầm nha đầu nhà ta."

Lâm Mậu Chân ủ rũ cúi đầu, giống như một con gà trống thua trận, hóa ra ngàn từ vạn lời hắn chuẩn bị, đến thời khắc này một câu cũng không nói được. Nếu Dương lão phu nhân đã nhìn thấu ý mình, vậy bà còn gọi mình vào trong vườn nói chuyện, cuối cùng là có ý gì?

"Lâm Nhị thiếu gia, cả đời người, có rất nhiều thứ, mong mà không được, cho dù con đau khổ giãy giụa đi nữa, cũng sẽ không tới tay, cho dù là vạn tuế gia cao cao tại thượng kia, cũng không phải muốn cái gì thì sẽ có cái đó." Dương lão phu nhân nói hết sức chậm rãi, rủ rỉ khuyên can Lâm Mậu Chân: "Ta không phải là không ủng hộ con đi tìm người con yêu thích, nhưng chuyện hôn nhân này, quý ở lưỡng tình tương duyệt, nếu chỉ là một bện chấp niệm, sẽ thành vợ chồng bất hoà."

Lâm Mậu Chân ngẫm nghĩ mấy câu nói này của Dương lão phu nhân, trước mắt phảng phất xuất hiện một tia sáng nhạt, hắn cảm thấy Dương lão phu nhân nói rất có lý, nhưng lại không cam lòng, ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần cố chấp như cũ: "Dương lão phu nhân, vậy vãn bối muốn hỏi ngài một câu, nếu vì tốt mà lui yêu cầu của mình hết lần này đến lần khác,cuộc đời này có mỹ mãn không?"

"Cuộc sống này mỹ mãn, ở chỗ con và đối phương cùng ý nghĩ, mà không ở chỗ yêu cầu. Huống chi, ta căn bản không thừa nhận Cầm nha đầu chỉ là một lần." Dương lão phu nhân cười một tiếng, vươn tay ra vẫy vẫy: "Lâm Nhị thiếu gia, trước tiên con đừng nói, hãy để bà lão ta cậy mình nhiều tuổi nói chút đạo lý cho con nghe."

Lâm Mậu Chân ngơ ngác nhìn Dương lão phu nhân, thấy rất mới lạ, lại hơi mê mang, hắn giống như bị vùi lấp trong một sơn động, đã mò tới thành trơn mượt, nhựng làm thế nào cũng trèo không ra. Hắn mang theo thần sắc khao khát, ngồi đối diện Dương lão phu nhân, chỉ hy vọng bà có thể chỉ điểm cho mình một, hai, để cho mình thoát thân từ trong hang núi kia, nhẹ nhàng thoái mái trực diện đối diện cuộc sống sau này.

"Lâm Nhị thiếu gia, nếu ta không nhìn lầm, con thích Tương Nghi." Dương lão phu nhân cười hết sức hiền hòa: "Tương Nghi là cô nương tốt, lúc nhỏ nàng chịu hết hành hạ của người nhà, nhưng nàng không có cúi đầu, cuối cùng tự mình chịu đựng nổi, bây giờ cũng coi là có thành tựu nhỏ. Cô nương kiên cường như vậy, là ta thưởng thức nhất cũng thích nhất, cho nên ta mới giúp nàng như thế. Nhưng lần này, ta lại không thể không nói cho con biết, Tương Nghi không thích hợp con."

"Tại sao?" Lâm Mậu Chân sợ hãi nhảy lên: "Dương lão phu nhân, sao ngài nói như vậy?"

"Cho dù con vượt qua tất cả khó khăn, muốn Tương Nghi gả vào Lâm gia, nhưng sau nàng vẫn sẽ đi ra ngoài kinh doanh, mẹ của con dĩ nhiên sẽ không đồng ý, nếu như nàng bởi vì chuyện này bất hóa với mẹ con, con sẽ đứng về phía ai?" Dương lão phu nhân lắc đầu một cái: "Không nên gấp gáp trả lời ta, suy nghĩ kỹ trước, rồi lại nói cho ta câu trả lời."

"Con..." Lâm Mậu Chân kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ cẩn thận rồi lại nghĩ, bỗng nhiên trong đầu loạn cào cào, căn bản không biết nên trả lời Dương lão phu nhân thế nào: "Con nghĩ rằng..."

"Lâm Nhị thiếu gia, ta đã biết đáp án của con rồi." Dương lão phu nhân vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ một cái trên bàn đá: "Ở trong lòng ngươi, Tương Nghi không phải đứng thứ nhất, chuyện của con còn rất nhiều, con đối với Tương Nghi, chẳng qua là sinh ra một loại thương tiếc lúc gặp nàng, đó cũng không phải..." Dương lão phu nhân dừng một chút, nói ra một chữ tới: "Yêu."

"Yêu? Đó là cái gì?" Lâm Mậu Chân nhíu mày: "Cái gì là yêu?"

"Yêu là ưa thích một người, bằng lòng vì nàng bỏ ra tất cả của con. Yêu nàng thì phải bao dung nàng tin tưởng nàng, dù cho gặp phải khó khăn gì, con cũng sẽ đứng sau lưng nàng, làm hậu thuẫn vững như bàn thạch cho nàng, dù là phải làm những chuyện kinh thế hãi tục, chuyện mà thế nhân không thể nào hiểu được sự tình." Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Vấn đề ta vừa hỏi con, con do dự lâu như vậy vẫn không trả lời, vậy nói rõ con đối với Tương Nghi cũng không có yêu, chỉ có thương tiếc và thích, con hiểu không?"

"Không ít người trước khi thành thân cũng không gặp mặt, vậy bọn họ từ đâu mà có yêu?" Lâm Mậu Chân suy nghĩ rất lâu, vẫn không xoay chuyển được: "Con cũng nghe qua một vài tin đồn của Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân, biết Dương lão thái gia thật là một lòng một dạ đối đãi lão phu nhân ngài, nhưng vợ chồng giống như các ngươi trên đời kết quả được bao nhiêu?"

"Không có gặp mặt mà thành hôn cũng không thiếu người trải qua hòa thuận, đó là bởi vì đáy lòng bọn họ có một phần trách nhiệm và đạo nghĩa, từ đó sinh ra tôn trọng và yêu quý với nhân duyên của bọn họ, bọn họ sẽ tìm hiểu đối phương, bao dung đối phương, trải qua sinh hoạt cùng nhau, bọn họ thành một chỉnh thể không thể phân chia." Dương lão phu nhân suy nghĩ sâu xa nhìn cây hoa bên cạnh lương đình, khẽ gật đầu một cái: "Nhân duyên là phải dựa vào hai người để duy trì, nếu là thiếu cố gắng của một người, cũng sẽ không là nhân duyên mỹ mãn."

Lâm Mậu Chân xuất thần suy nghĩ một chút, trên mặt từ từ lộ ra thần sắc thư giản: "Lão phu nhân, con hiểu ý của ngài."

"Con hiểu?" Dương lão phu nhân nở nụ cười: "Không hổ là Thám hoa lang, một chút đã thông."

Lâm Mậu Chân đứng lên thi lễ một cái vói Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, con bằng lòng cưới Dương Tam tiểu thư."

"Con không cần vội vàng tỏ thái độ, suy nghĩ kỹ càng trước, có lẽ con có thể đến Dương gia nhiều một chút, sẽ nhìn thấy rõ ràng nha đầu kia đến tột cùng là người thế nào, có thích hợp con không, rồi con hãy nói cho ta biết." Dương lão phu nhân cười đứng lên: "Cầm nha đầu nhà chúng ta không lo gả, Lâm Nhị thiếu gia, con hãy yên tâm, nếu con thật sự không muốn kết hôn với nàng, cõi đời này luôn có người thích hợp với nàng chờ nàng ở nơi nào đó."

"Dương lão phu nhân..." Lâm Mậu Chân cắn răng: "Con đã nghĩ xong, Dương Tam tiểu thư chính là người thích hợp con, ta sẽ dùng tâm với nàng, trân trọng nhân duyên này. Chẳng qua là..." Lâm Mậu Chân có vài phần chật vật nói ra: "Xin Dương lão phu nhân đừng nhắc với người thứ 3 chuyện của Tương Nghi, từ nay về sau, con chỉ đưa nàng là muội muội của con, sẽ không bao giờ có suy nghĩ khác."

Trong lòng Tương Nghi không có hắn, cưỡng cầu cũng vô ích, không bằng cưới Dương Tam tiểu thư tất cả đều vui vẻ, cha mẹ vui vẻ, cũng để cho Tương Nghi có thể sống hài lòng đẹp ý. Nếu không nếu để cho người Dương phủ biết mình có một phần tâm tư kia, nàng ở lại Dương phủ rất xấu hổ.

"Ta hiểu ý của con." Dương lão phu nhân gật đầu một cái: "Lời nói hôm nay, ta tuyệt sẽ không truyền đi, Lâm Nhị thiếu gia, bà lão ta nói được là làm được."

"Đa tạ Dương lão phu nhân." Lâm Mậu Chân làm một đại lễ với Dương lão phu nhân: "Nghe lão phu nhân nói chuyện một buổi, hơn mười năm đọc sách, hôm nay vãn bối được lợi ích không nhỏ."

Dương lão phu nhân đứng cạnh lương đình, nhìn bóng lưng Lâm Mậu Chân càng lúc càng xa, hai hàng lông mày từ từ giãn ra, mặc dù hôm nay miệng thiếu niên này nói phải buông Tương Nghi xuống, nhưng cũng không biết cuối cùng có thể làm được không. Chẳng qua bà tin chắc, thời gian cuối cùng rồi sẽ xóa đi tất cả, đó vốn là tình ý nhàn nhạt, giống như cát phủ trên tượng đá, theo bước chân của thời gian, sớm muộn cũng sẽ tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lâm Mậu Chân về phủ, hữu khí vô lực chạy về viện, tự nhốt mình trong phòng, đầy tớ của hắn lặng lẽ chạy tới chỗ Lâm phu nhân nói chuyện Lâm Mậu Chân đi Dương phủ, mặt Lâm phu nhân biến sắc: "Hắn đi Dương phủ làm chi?"

Đầy tớ lắc đầu một cái: "Tiểu nhân cũng không biết Nhị thiếu gia đi làm cái gì, tiểu nhân đâu thể đi vào chủ viện Dương gia, chỉ có thể chờ ở thùy hoa môn thôi, chỉ là tiểu nhân thấy... có liên quan chuyện bà mối Giang đi Dương phủ cầu hôn."

Lâm phu nhân cả kinh thất sắc, một tay che ngực, chỉ cảm thấy không thở nổi, chẳng lẽ tiểu tử ngốc này lại chạy đi Dương phủ từ hôn? Chuyện này... Nàng vội vội vàng vàng nói: "Mau mau đi gọi Nhị thiếu gia qua, ta có chuyện hỏi hắn."

"Nhị thiếu gia vừa về thì nhốt mình trong phòng, một chút tiếng động cũng không có, tiểu nhân hơi bận tâm, mới tới chỗ phu nhân bẩm báo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì." Đầy tớ liên tục chắp tay chắp tay chào: "Phu nhân có muốn đi nhìn một chút không?"

Dù sao cũng thương con trai, Lâm phu nhân đứng lên: "Đi, mang ta xem một chút đi."

Vừa mới ra khỏi cửa viện, chỉ thấy bà mối Giang kia uốn éo người đi tới, mặt đầy gió xuân: "Ô kìa, Lâm phu nhân, mừng rỡ mừng rỡ, Dương gia đồng ý!"

Lâm phu nhân đứng lại, nhìn chằm chằm bà mối Giang nói: "Ngươi ở Dương gia có thể thấy Chân nhi của ta không?"

"Lâm Nhị thiếu gia? Thấy rồi, thấy rồi!" Bà mối Giang cười lông mày ánh mắt chen tới một nơi: "Lâm Nhị thiếu gia rất được Dương lão phu nhân yêu mến, nói riêng với hắn một lúc lâu, sau đó khuôn mặt tươi cười đi ra, nói đồng ý hôn sự này rồi."

"Thật?" Lâm phu nhân trợn mắt nhìn đầy tớ kia: "Ngươi là tới báo tin thế nào? Làm hại ta lo lắng!"

Đầy tớ kia sờ đầu, nửa ngày không dám lên tiếng, thiếu gia nhà mình trở lại thì sắc mặc nhìn không tốt, nhưng... Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn cũng không biết.

***

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên ngói lưu ly màu vàng kim, trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới một trận tiếng bước chân tinh tế, nhưng thoáng qua rồi không một tiếng động. Trong chủ điện Thừa Càn cung, giờ này đèn vẫn sáng, Hứa Triệu Ninh ngồi trước bàn, đang xem một phần mật báo, chân mày từ từ nhíu lại.

"Lẽ nào lại như vậy, chúng đã lớn mật rồi!" Hứa Triệu Ninh nặng nề vỗ bàn một cái: "Thật sự làm trẫm căm tức!"

Lưu Phúc Toàn ở một bên trước tới một bước: "Hoàng thượng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng hơn."

Hứa Triệu Ninh vươn tay ra: "Nhanh, ngâm một ly trà nóng đến cho trẫm, sổ con này làm người xem tâm đều lạnh!"

Lưu Phúc Toàn nở nụ cười đạo: "Hoàng thượng, có muốn thử Hoa Dương xuân hôm nay Công chúa Phúc Thụy đưa vào cung không?"

Đồ mà Công chúa Phúc Thụy đưa vào, Hoàng thượng chỉ có thể khen, tuyệt sẽ không nói nữa chữ không tốt, giờ Hoàng thượng tức giận, mau mau mang tên Công chúa Phúc Thụy ra, nhìn xem Hoàng thượng có thể thoải mái chút không.

"Đưa vào lúc nào đích?" Hứa Triệu Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Phúc Toàn, trên mặt có tức giận nhè nhẹ: "Lưu Phúc Toàn, lá gan ngươi không nhỏ, lại dám không kịp thời bẩm báo trẫm!"

Lưu Phúc Toàn "Ùm" một tiếng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Lúc cơm tối đưa vào, lúc đó Hoàng thượng đang ở Trầm Hương cung của Vinh quý phi, lão nô đi theo Hoàng thượng... Lão nô cũng là trước đây không lâu mới biết, thấy Hoàng thượng đang xem mật báo, không dám quấy rối..."

"Bớt nói nhảm đi, mau mau đi pha trà kia tới cho trẫm thưởng thức!" Hứa Triệu Ninh dùng sức vỗ bàn một cái, đột nhiên, tâm quặn đau, giống như bị ai đâm một đao vậy, trên trán nhỏ xuống rồi một giọt mồ hôi cỡ hạt đậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.