Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1732 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1732




Xung quanh cũ nát, thậm chí không bằng cả ở Trữ Châu.

Hoàng Phủ Tuyên hận thấu xương vương phi của mình, loại nhà cửa này, ngay cả hạ nhân cũng không ở được, nàng hoài nghi là bọn họ cố tình làm ra vậy để Tả Nghi Lan ở đó.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhè, Tả Nghi Lan xuất hiện ở trước cửa phòng, nàng ấy chỉ búi tóc đơn giản, không có trang sức cầu kỳ, chỉ là một cây trâm bạc, hoa tai cũng chỉ là hoa tai bạc bình thường, y phục trên người lại càng bình thường hơn nữa, tất cả đều là vải bông bình thường.

Vốn là gương mặt của nàng ấy cũng chỉ bình thường, y phục và trang sức bình thường như vậy, càng khiến dáng vẻ của nàng thêm quê mùa, không có gì nổi bật.

Tô Mạt không hành lễ vương phi với nàng ấy, mà chỉ tiến lên chào như tỷ tỷ bình thường, "Tả tỷ tỷ khỏe."

Tả Nghi Lan đáp lễ, khi nhìn nàng, ánh mắt sáng lên như bảo thạch.

"Muội muội đã lâu không gặp, lệnh tỷ có khỏe không?" Nàng và Tô Nhu Nhi nếu không phải vì Tín vương, có thể hai người đã trở thành bằng hữu tốt của nhau.

Chỉ tiếc là thời gian đã trôi qua, không thể quay lại được nữa.

Tô Mạt gật đầu, "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, gia tỷ vẫn khỏe, đã cùng tỷ phu quay về Trữ Châu rồi."

Trong chớp mắt Tả Nghi Lan ngẩn người, tướng mạo của mình bình thường, nếu như không lấy Tín vương làm chồng, mà gả cho một nam nhân bình thường, với sự thông minh của mình có phải là cũng có thể phu thê hòa thuận tương kính như tân không?

Nàng thở dài một cái.

"Hàn xá thật sự đơn sơ, không mời muội muội vào phòng, Thuận Nhi, em lấy ghế ra đây cho Tô tiểu thư ngồi."

Thuận Nhi lập tức nhẹ nhàng bê một cái ghế ra ngoài, sau đó lại chuyển thêm một cái ghế con khác ra.

Tô Mạt cảm ơn rồi ngồi xuống, Tả Nghi Lan cũng ngồi xuống cái ghế con.

Tả Nghi Lan nhẹ nhàng kéo lại váy của mình, muốn phủ lên chân, nhưng quần áo vải thô không theo đúng ý nàng được, nàng đành phải rụt chân lại, nói với Tô Mạt: "Tỷ vẫn muốn gặp muội, nhưng lại không có quyền đó. Hiện giờ muội đến đây, tỷ tỷ muốn cảm ơn muội một câu."

Nói xong, nàng đứng dậy hành lễ với Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng nâng nàng dậy.

Tả Nghi Lan mỉm cười, "Tuy muội chưa nói, nhưng với sự hiểu biết của tỷ, muội nhất định là phái người âm thầm bảo vệ tỷ. Nếu không ta chỉ có con đường chết, sẽ không được như bây giờ."

Tuy là cơm áo không được tốt, nhưng vẫn no đủ, cũng không có người tới quấy rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.