Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1720 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1720




Tiếp đón Hoàng Phủ Cẩn là Lưu Ngọc, hiện vẫn là đại thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Giác.

Lưu Ngọc cung kính mời hai người vào, Vương Quý đã có phần kênh kiệu, eo thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên.

Vương Quý đẩy tay Lưu Ngọc sang một bên, cười nói: "Vương gia, Tô tiểu thư, bệ hạ đã chờ hai người từ lâu."

Tuy là cười, nhưng đuôi mắt và khóe môi đang giật giật kia, có thể khiến người ta cảm nhận được hắn đang oán giận, dù sao dám để hoàng đế chờ, đó chính là đại nghịch bất đạo.

Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, Vương Quý này nàng cũng có biết qua, trước đây cùng với Bình An hầu hạ Hoàng Phủ Giác, bởi vì là người do mẫu phi của Hoàng Phủ Giác, nên rất người tôn trọng, hắn cũng không khiêm tốn, ở cung của ngũ hoàng tử nói một không ai dám nói hai.

Hiện giờ Hoàng Phủ Giác đã lên ngôi, chỉ sợ Vương Quý có thể ngang bằng với Lưu Ngọc hô phong hoán vũ rồi.

Vương Quý thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vậy mà chẳng khách khí với hắn, ngay cả tươi cười và nịnh nọt cũng không có, cảm thấy không vui, bĩu môi, xoay người đi trước vào điện.

Hoàng Phủ Cẩn cầm tay Tô Mạt, hai người cùng nhau đi vào.

Hoàng Phủ Giác bước nhanh ra đón hai người, hắn mặc bộ cẩm bào đơn giản, đầu đội mũ tử kim, càng tăng thêm vẻ tuấn dật, nhưng do chưa giải hết độc, sắc mặt có chút tiều tụy.

Hắn cung kính hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, lại chào hỏi Tô Mạt.

Hai người cũng hoàn lễ, bởi vì hắn còn chưa đăng cơ, Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách sáo với hắn, hỏi xem sức khỏe hắn sao rồi.

Hoàng Phủ Giác mời hai người ngồi, sai Vương Quý dâng trà.

Vương Quý nghiêm mặt nắm chặt tay, hắn không vui, sau này mình là ngự tiền đại thái giám, chính là tổng quản đại nội, chẳng lẽ việc châm trà nhỏ nhoi này cũng do mình làm?

Hắn trừng mắt nhìn tiểu thái giám và cung nữ xung quanh, nếu để họ làm, có vẻ chưa đủ cấp, liền hướng về phía Lưu Ngọc bĩu môi.

Lưu Ngọc này, ỷ vào sự sủng ái của tiên hoàng, lại dám xum xoe trước mặt tân đế, dựa theo lệ thường, thì hắn phải tuẫn táng cùng tiên đế.

Lưu Ngọc cũng không thèm nhìn hắn, tự mình rót trà đưa tới.

Hoàng Phủ Giác tự mình đặt trà lên bàn gỗ, "Lần này ít nhiều có sự giúp đỡ của nhị ca, đệ đã tốt hơn nhiều rồi, tập luyện bộ nội công khử độc kia quả thật có hiệu quả."

Nói xong hắn liền hỏi vài chỗ chưa hiểu, tuy rằng trước đây có luyện võ, nhưng chưa từng tập qua nội công tâm pháp, hiện giờ xem như là lần đầu tiên.

Hoàng Phủ Cẩn một bên giải thích cho hắn, một bên đặt tay lên cổ tay của hắn kiểm tra.

Một lát sau, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Ngũ đệ rất có thiên phú luyện võ, tuy hiện giờ hơi muộn, nhưng vẫn có hiệu quả. Dựa theo tiến độ này, không đến hai năm, có thể đẩy hết độc tính ra ngoài, mỗi ngày kiên trì tu tập nội công tâm pháp, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ."

Hoàng Phủ Giác khom người nói cảm ơn.

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Ngũ đệ hà tất phải xa lạ như vậy, về sau đệ chính là tân quân, nên có uy nghiêm của đế vương. Nhị ca không thể ở bên làm bạn, ngũ đệ còn phải coi chừng dạy bảo thất đệ nhiều hơn."

Hoàng Phủ Giác sửa lại ống tay, vén áo quỳ xuống.

Hoàng Phủ Cẩn vội vàng đỡ lấy hắn, kinh ngạc nói: "Ngũ đệ, đệ làm gì vậy?"

Nói ra, từ trước đến nay hắn cùng với mấy huynh đệ cũng không thân thiết lắm, bởi vì phụ thân, thế lực triều đình rắc rối, lại thêm hậu cung hỗn loạn phức tạp.

Vì tự bảo vệ mình, cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy, hầu như hắn đều độc lai độc vãng.

Hiện giờ phụ thân đã mất, ngược lại hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mọi người không cần nghi kỵ lẫn nhau, cũng không cần tính kế gì, dù sao hắn cũng không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này.

Nội lực của hắn rất tốt, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không phải đối thủ của hắn, hắn đỡ như vậy, Hoàng Phủ Giác liền cảm thấy đầu gối như đang quỳ trên gối bông, tuy mềm nhẹ, nhưng cũng không quỳ hắn xuống được.

"Nhị ca." Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Nhị ca, Mạt nhi, đệ có một yêu cầu quá đáng, xin hai người đồng ý."

Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn khó xử, giành nói: "Ngũ ca, muội và Cẩn ca ca đã thương lượng muốn đi Giang Nam một chuyến."

Nếu là nhấc tay chi lao thì không có vấn đề gì, nếu cần có thời gian dài, chỉ sợ là cần phải suy nghĩ.

Dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn không muốn lãng phí thời gian ở kinh thành.

Hoàng Phủ Giác nhìn nàng rồi lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, ngạc nhiên nói: "Giang Nam?"

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Huynh và Mạt Nhi nhất định phải báo thù cho Tô quốc công, tra được hành tung của thích khách, ở vùng Giang Nam."

Hắn không muốn tiết lộ quá nhiều, huống hồ Hoàng Phủ Giác sắp lên ngôi hoàng đế, về sau còn có quan hệ với Thẩm gia, hắn hiện giờ không muốn nói quá nhiều về chuyện Thẩm gia, tránh để mọi chuyện thêm phức tạp.

Hoàng Phủ Giác quay đầu nhìn Lưu Ngọc đứng bên cạnh, "Lưu công công, phiền ông đem hộp tử ngọc tới đây."

Mọi người đều kinh ngạc, hộp tử ngọc là nơi để di chiếu của tiên đế, hắn lấy ra để làm gì?

Lưu Ngọc do dự một chút, Vương Quý đã đi trước, đi đến chỗ đặt hộp tử ngọc mang qua, thật cẩn thận đưa đến tay Hoàng Phủ Giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.