Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1703 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1703




Nàng tạm thời sai người sai người giấu không để phía trước biết tin, chỉ nói là bị muộn một chút, có việc trì hoãn.

Sau đó gặp thị vệ do Hoàng Phủ Giới phái tới tìm bọn họ, biết được tin Hoàng Phủ Giác trúng độc mà Hoàng Phủ Giới lại bình an vô sự.

Lúc ấy điều đầu tiên Tô Mạt nghĩ tới là hoàng đế lật lọng, không muốn buông tha cho phụ thân.

Ngoài hoàng đế, không ai lo lắng phụ thân còn sống, hắn muốn phụ thân chết, sợ Tô gia sẽ uy hiếp đến Đại Chu, sợ phụ thân sẽ hận hắn.

Còn Hoàng Phủ Cẩn? Hắn sẽ bỏ qua cho huynh ấy sao?

Nếu không phải nàng đã sớm dùng độc tiến hành tẩy luyện cho Hoàng Phủ Cẩn, hiện tại có phải là huynh ấy cũng bị trúng độc sao?

Nàng không thể kết luận được gì, bởi vì lúc đó rượu thật sự không có độc.

Ít nhất nàng không đoán được, mà Hoàng Phủ Cẩn cũng có uống rượu, thiên hạ còn có độc gì tránh được hắn?

Có lẽ hoàng đế muốn giết phụ thân và Hoàng Phủ Giác, đuổi Hoàng Phủ Cẩn đi vì Hoàng Phủ Giới mà dọn sạch chướng ngại?

Nếu không, phải giải thích mọi chuyện thế nào?

Tô Mạt chìm sâu trong đau thương, Hoàng Phủ Cẩn cũng không quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng nắm tay nàng.

Khi đó đột nhiên Lưu Hỏa Lưu Vân tới đây, mang cho bọn họ một tin xấu nữa, "Thiếu gia, tiểu thư, không thấy sư phụ nữa!"

"Không thấy?" Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ, "Không phải là hai người tự mình đưa ông ấy lên xe sao?"

Lưu Vân gấp đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, "Thiếu gia, đúng là như vậy. Ông ấy dặn dò hai vị cô nương Nhạc gia vài câu, dặn các nàng không thích ở vương phủ thì đến thôn trang ở, sau đó hai người bọn ta cùng ông ấy lên xe ngựa. Sau đó đi được năm dặm, đoàn xe ngừng lại nghỉ ngơi, chúng ta liền đi chuẩn bị đồ ăn. Khi đó sư phụ vẫn còn ở đó, nhưng đến khi chúng ta ăn xong thì không thấy người đâu cả."

"Không thấy? Ngay dưới mắt của các ngươi? Các người không canh chừng kỹ ông ấy sao?" Giọng nói luôn bình tĩnh của Hoàng Phủ Cẩn cũng có chút tức giận rồi.

Hiện giờ một hồi phong ba vừa xảy ra, lại một phong ba khác đến.

Lưu Hỏa quỳ xuống, "Ta vẫn luôn nhìn sư phụ, sư phụ còn kể chuyện cười với ta, còn cho ta ăn giờ, ta cùng ông ăn một chén nhỏ, còn khen là rất ngon. Nhưng chờ ta ăn xong, phát hiện sư phụ đã không thấy đâu."

Hoàng Phủ Cẩn đau đầu, lão nhân gia này, thật sự là thêm phiền!

Hắn khẳng định là Diệp Tri Vân đã dùng dược, sau đó truyền âm nói chuyện với Lưu Hỏa, tiếp đó liền chạy mất.

Tô Mạt lau nước mắt, quay đầu nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, muội muốn trở về kinh thành một chuyến. Cha nuôi chắc cũng đang ở đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.