Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1480: Thiếu niên tâm hồn trong sáng : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1480: Thiếu niên tâm hồn trong sáng




Tô Mạt nhìn hắn mặt đỏ bừng xông tới, vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, “Tiểu thất, ngươi làm gì thế?”

Hoàng Phủ Giới cãi lại: “Không được gọi ta là tiểu thất, ta là Vương gia.”

Tô Mạt bật cười, “À, ngươi đã trưởng thành , thành nam tử hán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đây là muốn đi đánh giặc sao?”

Hoàng Phủ Giới mở miệng, nhưng lại không nói được câu nào, mặc dù lúc tới đang nổi giận đùng đùng, nhưng là phải nói thế nào đây, nhất là khi nàng vẫn đang cười hì hì chất vấn hắn.

Chẳng lẽ nàng nguyện ý sao?

Nếu không nàng sao lại không có chút nào là khó chịu, ngược lại rất vừa lòng làm Chiêu nghi?

“Ngươi không thích Nhị ca sao?” Hắn hỏi.

Tô Mạt ngẩn ra, cười cười, “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”

Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại làm Chiêu nghi của phụ hoàng?”

Tô Mạt nhướn mày, “Vậy tại sao ngươi lại làm Vương gia?”

“Phụ hoàng ban cho ta.”

Vừa dứt lời, lại thấy Tô Mạt nhìn hắn cười, Hoàng Phủ Giới chợt hiểu ra, nhất định là phụ hoàng ép nàng, “Nhưng ngươi cứ vui cười sao? Thật sự vui vẻ sao?”

Tô Mạt lại nhướn mày, “Ta có thể thay đổi được gì, chẳng lẽ suốt ngày sướt mướt, khóc lóc om sòm không đồng ý sao? Ta nói không đồng ý được ích gì sao?”

Với thái độ của hoàng đế, bọn họ có nháo nữa cũng không được gì, hơn nữa đây cũng không phải tác phong của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có thể chống lại thủ đoạn của Hoàng đế thì hắn mới chịu nhìn thẳng bọn họ, đàm phán cùng với họ. Nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể bị hắn định đoạt.

Dù sao cũng vạch mặt rồi, dù cho cả ngày nổi giận cũng hết ngày, cứ cười vui vẻ, mọi người vẫn vui vẻ hòa thuận như trước.

Bọn họ không còn là trẻ con nữa, tự nhiên sẽ hiểu được tiến lui, thay vì cả ngày đều trừng mắt lạnh nhìn nhau, không bằng mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất.

Hoàng Phủ Giới cảm thấy đầu mình không đủ dùng, hắn gãi gãi đầu, nữ nhân thật phiền toái, Mạt Nhi thật phức tạp, không giống với Hoàng Phủ Kha, vui vẻ liền cười, không vui sẽ khóc. Nhưng Mạt Nhi không như vậy,vui nàng cười, không vui nàng cũng cười, hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc nàng như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã thông minh hơn hắn, hôm nay hắn càng cảm thấy mình còn kém nàng.

“Nếu ngươi không thích, sao không nghĩ biện pháp khác từ đầu đi, sao ngươi không đi tìm Nhị ca, Ngũ ca và ta để thương lượng? Chẳng lẽ mọi người cùng nhau thương lượng không ra biện pháp nào sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, khó nén giận.

Trong lòng Tô Mạt rất cảm kích, nàng vỗ vai hắn, hắn nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều, “Cảm ơn ngươi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên tự bảo vệ chính mình đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.