Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1477: Bất kể nàng có là Chiêu nghi, nàng vẫn là Mạt Nhi của ta : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1477: Bất kể nàng có là Chiêu nghi, nàng vẫn là Mạt Nhi của ta




Ông ôm chặt nữ nhi, may nhờ sự phù hộ của Doanh Nhi trên trời, đã khiến hắn tìm lại được nữ nhi.

Dù hắn có chết, cũng không thấy nuối tiếc.

Tô Mạt nằm trong ngực của hắn, nhẹ giọng nói: “Cha, người đừng lo lắng, người ngàn vạn lần không được buông tay, chúng ta nhất định sẽ một nhà cùng nhau rời đi.”

Tô Nhân Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa thấy Hoàng Phủ Cẩn, cảm thấy vui mừng, ông biết Mạt Nhi sẽ bảo vệ người nhà, nhưng ông điều ông hy vọng nhất là Mạt Nhi cũng có được hạnh phúc.

Thật may có Tề vương, không cần giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, đó là điều hạnh phúc của Mạt Nhi, là may mắn của Tô gia.

Tô Mạt đưa vạn hoa đồng cho Tô Nhân Vũ, nhỏ giọng nói: “Cha, bảo bối này đưa cho cha, để cha đỡ buồn, người vẫn nhớ chúng ta cùng tổ mẫu chơi như thế nào chứ?”

Ánh mắt của Tô Nhân Vũ sáng lên, hắn tất nhiên còn nhớ, vạn hoa đồng nho nhỏ này bên trong có giấu bí mật, có thể dùng để truyền tin tức, nhưng có một cơ quan nhỏ, nếu như không mở cơ quan đó, kể cả đập nát vạn hoa đống cũng không thấy được đồ vật bên trong.

Ông để vạn hoa đồng dưới mắt, theo phương pháp trước kia, nhẹ nhàng chuyển xung quanh, quả nhiên thấy xuất hiện đồ án cùng chữ viết.

Trong lòng ông vui mừng, cười cười, nữ nhi của ông thật là liên tiếp làm người ta phải ngạc nhiên.

Ông không biết Tô Mạt định làm gì, nhưng nàng luôn khiến ông cảm thấy có hy vọng.

Khi ông biết Doanh Nhi bị Hoàng đế âm thầm hại chết, ông gần như không thể chịu đựng được, tình nguyện chết đi, nhưng nghĩ đến mẫu thân và các con gái đều bị nguy hiểm, ông không đành lòng buông tay.

Có lẽ, chờ khi họ được an toàn ông buông tay cũng được.

Tô Mạt cùng phụ thân trò chuyện, để lại van hoa đồng cho ông, sau đó ôm ông thật chặt, rồi xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Cẩn ở bên ngoài chờ nàng, nhìn nàng đi ra, không nói gì, chỉ dắt tay nàng đi ra ngoài.

Tô Mạt cười nói: “Tề Vương điện hạ, hiện tại ta là Chiêu nghi đấy.”

Thân hình Hoàng Phủ Cẩn bỗng cứng đờ, dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhàn nhạt nói: “Ta không quan tâm nàng là Chiêu nghi hay Hoàng hậu, nàng vẫn là Mạt Nhi của ta.”

Nghe giọng nói kiên định của hắn, Tô Mạt khẽ cười nhẹ, dựa đầu vào ngực hắn, ôm cổ hắn, “Chàng như vậy, ta thích nhất.”

Không cần nhìn bộ dạng cừu thâm đại hận của hắn, nàng cần chính là nam nhân trong hoàn cảnh khó khăn vẫn có thể bình tĩnh, ung dung.

Hoàng Phủ Cẩn một tay ôm lấy nàng, giống như ngày còn bé, nhấc nàng lên đi ra, không cố kỵ chút nào ánh mắt của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.