Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1437: Diệp lão nhân thả ra : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1437: Diệp lão nhân thả ra




Nàng cười nói: "Xem chừng bệ hạ cũng không biết." Nếu không Hoàng Phủ Cẩn sẽ nói.

Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thuận tay ở trên bản vẽ bên
cạnh, vẽ một đóa hoa nhỏ, rồi nói: "Hắn bị bệnh, đã nhiều ngày chưa từng vào triều, chỉ cho gọi cận thần vào gặp, hôm nay, đến một thần tử cũng
không cho gọi, nghe nói là Tống Dung tần đến hầu hạ."

Hắn không muốn đem chuyện cha nuôi bức mình nói cho nàng biết, cho nàng khó xử, hắn thầm nghĩ đến việc giông bão sắp tới , để nàng có thể toàn thân mà lui.

Mỗi một cuộc tranh dành quyền lực đều mang đến
tinh phong huyết vũ, ai cũng không thể cam đoan mình sẽ không gặp phải
sai sót, hắn không thể để nàng gặp phải bất trắc.

Tô Mạt khẽ cau mày, kinh ngạc nói: "Tống Dung Miên rất được sủng ái sao?"

Thật không ngờ tới, Hoàng đế làm việc dường như càng ngày càng kỳ lạ, nàng
lại nghĩ tới gì đó, hỏi: "Tiêu Vũ Lâu đi gặp cha nuôi, như thế nào rồi?"

Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt xuống, tựa đầu trên vai nàng, bình thản nói: "Ta cũng
không biết rõ ràng, cha nuôi không cho người khác nghe . Nhưng Tiêu Vũ
Lâu nói với ta, hắn nguyện ý giúp chúng ta cứu Tần Nguyên Quân, có thể
thay nàng, dùng việc này để đổi lấy tự do cho Thái Bình các. Chờ cha
nuôi trăm tuổi, hắn muốn Thái Bình các không còn bị kẻ khác nắm trong
tay."

Tô Mạt nhếch lên khóe môi, "Chỉ sợ hắn vẫn luôn
muốn như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng nói ra. Đơn giản, chúng ta cũng
không muốn tranh giành cùng hắn, nhưng còn đám người Lưu Vân, A Lý, Lăng Nhược, nếu muốn theo chúng ta, hắn không thể hỏi đến.

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Tất nhiên." Da thịt nàng nhẵn nhụi, lộ từ trong ra
ngoài sáng bóng mang theo hương thơm nhàn nhạt , nàng đã trưởng thành.

Trong lòng hắn rung động, vội buông nàng ra, nói: "Mạt Nhi, ta có chuyện muốn thương lượng cùng nàng."

Tô Mạt cảm thấy hắn đang tránh né, quay đầu nhìn hắn, thấy gò má của hắn
nổi lên một tầng phiến hồng, không khỏi cười nói: "Là chuyện rất quan
trọng sao?"

Nhìn biểu tình nghịch ngợm của nàng, hắn giơ
tay sờ lên chóp mũi của nàng, "Đúng vậy, Tô lão phu nhân tuổi tác đã
cao, chỉ sợ cũng không thích hợp ở trong kinh lâu dài. Theo ta thấy,
không bằng các nàng đưa bà về nhà."

Tô Mạt vô ý thức cắn môi, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng phải đợi sau khi chữa khỏi cho Tần ca ca ."

Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt nói: "Chuyện này giao cho ta làm, cha nuôi cũng đã
đáp ứng giúp chúng ta cứu Tần Nguyên Quân. Ông và Tiêu Vũ Lâu phụ trách
cứu người, cho nên không cần nàng ra tay. Hơn nữa Thiên Thủ Quan Âm của
nàng chưa luyện đến tầng thứ hai, nên rất nguy hiểm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.