Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1253: Ta có thể chờ, chờ nàng quên 01 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1253: Ta có thể chờ, chờ nàng quên 01




Lúc này bên ngoài
truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng: “Công tử, hiểu lầm . Ta, cùng hắn đã
chấm dứt. Chính là, ta đã không phù hợp tiêu chuẩn , không phải con dâu
hiền , nếu gả sẽ không công bằng với công tử. Ta không có cách khuyên tổ mẫu, nhưng Tần công tử có thể khuyên Tần phu nhân . Cho nên, xin nhờ
công tử!”

Những tiểu thư gả cho đại gia tọc, ai cũng được nuôi
trong khuê phòng, cử lớn không ra, cửa nhỏ không bước, trước khi xuất
giá chưa từng gặp qua nam nhân khác.

Nhưng nàng thì khác, nàng chẳng những gặp, còn yêu người đó. Tuy giờ chấm dứt nhưng cũng đã không như cũ.

Đối với gia đình bên kia, nàng thấy mình không còn phù hợp, nên thế này là tốt nhất.

Nàng xoay người muốn đi.

Tần Nguyên Quân đẩy mạnh ván cửa, yên lặng nhìn nàng, sắc mặt đỏ bừng, hắn
dồn dập nói:“Không phải, không phải như nàng nghĩ, chỉ cần nàng không gả cho hắn, nàng là người hoàn mỹ nhất. Ta chưa bao giờ cảm thấy không
công bằng, ta chỉ hận ta vì sao không sớm gặp nàng. Lúc nhà nàng vừa lên kinh, ta nên tới bái phỏng, vì nàng đọat giải cầu trường, lấy nó làm
quà tặng nàng. Ta chỉ hận mình.”

Hắn nói quá nhanh, liên tục lắp ba lắp bắp.

Lời Tần Nguyên Quân làm nàng ngơ ngẩn. Nàng chưa từng nghĩ, một thanh niên
như hắn cũng có thể nói ra được những lời này. Đây không phảo lời nói
ngoài môi mà là lời thực trong lòng hắn. Cần phải có dũng khí cỡ nào mới nói được như vậy.

Càng thấy hắn tốt bao nhiêu, nàng càng thấy nên cách xa hắn, nàng , nàng không xứng.

Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt nàng, biết nàng mềm lòng, hắn vội vàng nói:“Ta, ta không bức nàng. Ta có thể nhờ mẫu thân lùi lại hôn kỳ, ta chỉ là…,
xin nàng cho ta một cơ hội. Ta biết hiện giờ lòng nàng rất loạn, ta sẽ
chờ. Chờ nàng mở rộng cửa lòng.”

Lăng Nhược kế bên nghe thấy mà
nhịn không được , hơi hơi vòng vo cái thân, mới vừa rồi còn nói đụng nói lắp ba mặt đỏ tai hồng , câu thứ hai đã lưu loát, xem ra nam nhân quả
nhiên là giỏi nhất dỗ nữ nhân .

Đại tiểu thư kinh ngạc nói không
nên lời, một người nam nhân có thể vì nữ hài tử như thế sao? Không bức
bách nàng, chỉ yên lặng chờ đợi? Cái loại thâm trầm ôn nhu này, nàng
nghĩ chỉ có Hoàng Phủ Cẩn mới có thể làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.