Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1141: Ngươi phá, ngươi phá, ngươi phá đi! : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1141: Ngươi phá, ngươi phá, ngươi phá đi!




Trước đây, Văn chưởng
quầy từng có tranh chấp với Tống Ngũ nên bị hình bộ tìm cớ mời vào uống
trà, thiếu chút nữa tán gia bại sản. Sau nhờ Hoàng Phủ Giác phát hiện,
can thiệp dùm mới lấy lại được tài sản. Kế đó hắn không mở cửa hiệu
hương liệu nữa mà chuyển sang làm ở vườn hoa.

Tô Mạt biết chuyện của hắn nên cũng chú ý chiếu cố nhiều, quan hệ hai người cũng không tệ lắm.

Văn chưởng quầy chưa kịp lên tiếng đã thấy Tô Việt không biết từ chỗ đi
tới, cười nói: “Tề thượng thư, những người này đều là khách quen của
chúng ta, đến bao nhiêu thì về bấy nhiêu người, ngay cả thủ vệ giữ cửa
thành cũng biết rõ bọn họ. Không biết Tề thượng thư cảm thấy lông mi hay là mũi bọn họ khả nghi nha?”

Những người thường ra khỏi thành sợ nhất là làm mất giấy lưu hành nên thường trực tiếp đăng ký ở cửa thành luôn cho chắc.

Tề Tú Hữu hừ một tiếng, mang người đi tiếp. Hắn thấy có hơn mười chỗ đề
không phận sự miễn vào thì càng nghi ngờ hơn nữa, hận không thể nào vọt
vào xem coi bên trong có cất giấu vật gì hay không?

Vì thế hắn bèn đi vào một sân lớn nhất, nơi không cho phép người không phận sự vào.

Nhưng Tô Việt lại không cho hắn đi .

“Tô Việt, các ngươi có gì mờ ám hay sao mà không cho bản quan đi vào?Không dám để bản quan tìm, chính là có gian trá.”

Nói xong hắn sai người xông vào, Tô Việt hừ lạnh một tiếng: “Tề thượng thư, đều nói quan lớn hay áp bức người khác, xem ra khẩu khí của ngài thật
lớn nha, có thể thổi bay ta mất, thậy là uy phong nha!”

Tề Tú Hữu lại chờ không kịp , hắn cảm thấy nhiều nơi bí ẩn như vậy chắc chắn có dấu gì đó không thể cho người khác biết.

Kết quả là khi vào trong một viện lớn, hắn thấy chỉ toàn là phòng với phòng, mà phòng nào phòng nấy đều đóng kín như bưng.

Hắn vung tay lên tính sai người xông tới thì thấy cửa chi nha mở, Tô Mạt từ bên trong đi ra, lúc này nàng đã thay một bộ quần áo bình thường bằng
vải bông.

Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn cười: “Tới di nha! Bất quá cần phải xem cho cẩn thận đó.”

Nàng hạ bậc thang, cửa lập tức bị người đóng lại.

Tề Tú Hữu dẫn người tiến tới, vừa muốn phá cửa, chợt nghe một người la lớn: “Ai nha, không thể phá!”

Đao của Tề Tú Hữu cứng đơ trước cửa, bởi vì hắn nhìn thấy có tờ giấy màu
vàng được dán ở đó, trên mặt viết vài chữ: “Bệ hạ vạn tuế, quốc thái dân an”

Này nếu một đao chém xuống, thì phải là --

Tề Tú Hữu rùng mình một cái.

Tô Mạt cười hắc hắc: “Tề thượng thư, chắc ngài không biết đâu. Có một năm, kinh tế vườn hoa của chúng ta thất thu nghiêm trọng, hoa cỏ đều sinh
bệnh. Sau đó bệ hạ đến du ngoạn, có thể nhờ hồng phúc của bệ hạ mà chúng tốt tươi trở lại. Vì thế, tiểu nữ liền xin bệ hạ cho tiểu nữ dựa vào uy danh của người khiến cho lũ vô sỉ đó biết sợ , không dám tùy tiện đến
quấy rối.”

Nàng chống nạnh hai tay, đắc ý chỉ chỉ, cười hì hì
nói:“Bệ hạ đồng ý nha. Vì thế chúng ta liền viết một ít, sau đó hàng năm đều dán lên để trừ tà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.