Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 967: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo 05 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 967: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo 05




Vị Tần phu nhân kia
nhẹ nhàng mím môi, ngón tay thon dài chậm rãi quét qua sợi dây tơ hắc
nhung cảm giác rất thoải mái muốn than nhẹ.

Đây mới là sự hưởng thụ tôn quý nhất, mỗi một chi tiết, đều là tốt đến mức không tưởng tượng nổi.

Giàn đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu, chiếu xuống ánh hào quang rực rỡ, làm cho người ta có cảm giác tựa như ảo mộng.

Trần phu nhân cười nói:“Tả phu nhân, ngươi là muốn chọn mấy món để nhi tử
đem đi cầu hôn đúng không, ta nghe nói, tam công tử nhà các ngươi muốn
kết hôn nhị tiểu thư của nhà Trương lang trung?”

Tả phu nhân cười nói:“Đúng vậy, nếu không giống như nghèo kiết xác hủ lậu như ta đây, làm sao lại tới địa phương như thế này.”

Tần phu nhân cười yếu ớt nói:“Tả phu nhân lại trêu ghẹo chúng ta rồi. Ngươi nếu nghèo kiết hủ lậu, kinh thành này sợ là sẽ không có ai có tiền
hết.”

Trần phu nhân che miệng cười nói:“Đúng vậy, mấy ngày trước
ta đây mới nghe lão gia chúng ta nói, Tả phu nhân trước kia đi có đi dạo Hương lâu, kết quả nàng ăn mặc bình thường phổ thông, cũng không mang
theo người hầu. Đi vào đó xong liền đi thẳng đến Dị hương các nơi chứa
đồ thượng đẳng nhất của cửa tiệm nhà người ta, đòi mua hương liệu tốt
nhất, để tiết Đoan ngọ đi tặng lễ. Kết quả bị người ta hiểu lầm là phú
bà tiểu địa chủ. Ha ha, nghe được chuyện đó ta thấy mắc cười muốn chết.”

Tần phu nhân nhướng lên cặp lông mày mảnh mai tú lệ,“Nói như vậy, chỉ sợ bọn họ tự chuốc nhục vào thân.”

Trần phu nhân cười với Tả phu nhân:“Tẩu tử tốt của ta ơi, chúng ta gọi ngươi như vậy đã nhiều năm, mau nói cho chúng ta nghe đi.”

Tả phu nhân nhún vai, buông lỏng tay cười nói:“Ta liền vét sách tất cả những loại
như xạ hương, long não gì gì đó ở tiệm của bọn họ.”

Tô Mạt đã không nhịn được nhìn qua, vị Tả phu nhân này rất có tiền a?

Tả lão gia cũng không giống bộ dáng của kẻ có tiền, hơn nữa nghe nói hắn
làm Lại Bộ Thượng Thư, là từ trước đến nay không thu lễ.

Nếu ai
tặng lễ muốn ra làm quan, hắn sẽ ở ngay đại điện công bố danh sách, làm
cho người ta xấu mặt, cả đời đều đừng nghĩ đến việc gỡ được tiếng xấu đó xuống.

Trần phu nhân thấy Tô Mạt nhìn qua, cười nói:“Vị tiểu cô
nương này, ngươi không biết, Tả phu nhân chúng ta, nhà mẹ đẻ là Thẩm gia ở Giang Nam, nhà Trầm Phàm Không lão gia tử.”

Tô Mạt nhất thời
cả kinh, Thẩm Phàm Không nàng biết, đó là Giang Nam đệ nhất thương, nói
là Đại Chu đệ nhất thương cũng không quá đáng.

Việc làm ăn của nhà họ lan khắp trong ngoài Đại Chu, nghe nói còn làm ăn ra khỏi biên giới.

Lần này nàng sai đám kỵ sĩ Mị Ảnh của nàng hoá trang thành thương nhân Tây Vực buôn bán, còn giao tế vài lần cùng với Thẩm gia.

Nàng quỳ gối hành lễ,“Thật sự là khiến người ta khâm phục. Các vị thỉnh từ từ chọn lựa, nếu có cần gì, cứ việc phân phó xuống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.