Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 867: Câu dẫn thái tử 04 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 867: Câu dẫn thái tử 04




Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tốt hơn nhiều, đa tạ điện hạ tưởng nhớ.”

Hừ! Nam nhân này một chút cũng không tin cậy được!

Tô Văn bước lên phía trước nói:“Mạt nhi, đã khỏe nhiều rồi a. Nghe nói
ngươi bị bệnh, quý phi nương nương cùng ta rất là sốt ruột, cố ý đến
thăm hỏi.”

Tô Mạhành lễ, cảm tạ quý phi nương nương.

Nếu bọn họ biết nàng bị kinh hách, vậy nàng sẽ có tư cách giở trò, có tư cách lười nhác, có tư cách không muốn gặp khách.

Cho nên, nàng đơn giản cũng không giả bị bệnh, biểu hiện ra bộ dáng không kiên nhẫn cho bọn hắn xem.

Tô Văn đi đến trước mặt nàng, ôn nhu nói:“Mạt nhi, chúng ta đều rất quan
tâm ngươi, mặc kệ phát sinh cái gì, ngươi đều phải nghĩ thông một chút.
Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể có chuyện lớn gì, còn có phụ thân cùng tổ mẫu, còn có tỷ muội huynh đệ. Ta ở trong cung, cách ngươi gần hơn chút,
trong cung quy củ nhiều, không tiện thường xuyên đến thăm. Nhưng trong
lòng ta lúc nào cũng nhớ ngươi. Ta đã muốn cùng quý phi nương nương xin
chỉ thị, mấy ngày nay ta sẽ lưu lại chiếu cố ngươi.”

Tô Mạt mắt lạnh nhìn về phía nàng,“Ngươi?”

Tô Văn cắn môi, kiên định gật đầu,“Đúng vậy. Ta là tỷ tỷ của ngươi, tuy
rằng khác mẫu thân. Nhưng ta luôn thấy tự hào vì ngươi, ta tuy rằng trí
tuệ không bằng muội muội, thật sự ngu dốt, nhưng đối với muội muội là có tấm chân tình, giống hệt như trong thiên hạ tình tỷ tỷ quan tâm muội
muội .”

Tô Mạt lại lạnh lùng cười,“Ta cũng không dám quấy nhiễu
các ngươi. Ta trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện tại ta đã hiểu
được. Nhiều người nhiễu sự, cũng không phải là mặt ngoài đơn giản như
vậy. Có vài người nhìn hòa hòa khí khí như thế, đối với người ta tốt
lắm, nhưng một khi trở mặt thì làm ra cái chuyện hại người.”

Nàng giả ý cúi đầu, lấy tay áo che khuất mắt.

Tô Văn nhìn thái tử, suy nghĩ này có thể là bởi vì bị Hoàng Phủ Cẩn làm
cho hoảng sợ, bèn nói:“Muội muội không cần nản lòng, thế gian này đương
nhiên còn nhiều người tốt. Người ngoài không thể tin nhưng còn có thân
tỷ muội.”

Tô Mạt quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, giống như hai hồ nước sâu khóa chặt Tô Văn lại.

Sắc mặt trên mặt nàng lộ ra vẻ châm biếm, lạnh lùng nói:“Không cần nhị tỷ
quan tâm. Nhị tỷ vẫn nên đi về hầu hạ bên người quý phi nương nương đi, ở trong cung cũng không được tùy tiện như ở nhà vậy.”

Nàng xoay
người, lại nhìn về phía thái tử, thản nhiên nói:“Điện hạ cũng đến rồi,
thần nữ cũng đã khỏe, đêm đã khuya, không tiện lưu khách. Các vị thứ lỗi không tiễn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.