Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 495: Phong vương phong hầu thì sao chứ?05 : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 495: Phong vương phong hầu thì sao chứ?05




Hình như là nước chưng bánh bao, cũng có người phải uống tới cái thứ này?!?

Nàng sợ run, bên kia Dương di nương gấp đến độ a a a kêu, Tô Mạt đành phải
đem qua, nàng một phen đoạt lấy không quan tâm liền uống.

Nước đã uống cạn, còn luyến tiếc liếm liếm, vừa nhấc mắt, xem là Tô Mạt, nàng ngây dại, không biết nên nói cái gì.

Ngũ tiểu thư nay là người tâm phúc trong phủ, là bảo bối của lão thái thái, là tâm can của Quốc Công. Làm sao có thể đến nơi này của nàng?

Tô Mạt cười cười, đem tráp lấy ra,“Đây là ta cùng đại tỷ tỷ làm, mang về đưa cho mọi người trong nhà dùng xem.”

Dương di nương nhìn nàng mở ra, bên trong là bình sứ nhỏ thực tinh xảo, một cỗ hương khí sâu kín bay vào mũi.

Dù không có kiến thức Dương di nương cũng biết qua không ít thứ tốt, chỉ
nghĩ là cung hương lộ, liền lắc đầu,“Làm như vậy không được. Ta nay đã
như vậy , làm sao còn dùng ......”

Nhị tiểu thư đột nhiên tiến vào,
chen vào nói nói:“Di nương tội gì cô phụ một mảnh tâm ý của muội muội.
Trong phủ mọi người đều có, đương nhiên không thể thiếu phần di nương .”

Tô Mạt làm người tốt, chẳng lẽ cho mọi người mà lại không cho nương? Nhị tiểu thư chỉ thầm cười lạnh.

Dương di nương nhìn nhị tiểu thư liếc mắt một cái, giật giật môi, nhân tiện nói:“Đa tạ ngũ tiểu thư .”

Tô Mạt buông tay, cũng không nhiều lời, ngồi một chút liền cáo từ .

Nàng vừa đi, nhị tiểu thư nói với Dương di nương:“Nàng đưa hương này, đều là thứ tốt, trong hoàng cung còn không có đâu, đem ra ngoài có thể đổi
không ít tiền.”

Dương di nương nhìn nàng,“Vậy ngươi cầm đi.”

Nhị tiểu thư liền tìm tìm kiếm kiếm cũng không tìm ra được cái túi nào ra
hồn, liền lấy một cái áo của Dương di nương bọc tất cả lại rồi bước
nhanh ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

Dương di nương cách cửa sổ nói:“Ngươi đi van cầu phu nhân cho ta đi thôn trang đi.”

Đi thôn trang, còn có thể trị chữa bệnh, ít nhất thì trước mắt cũng không chết được.

Vốn là nha đầu hồi môn của phu nhân nên Quốc Công đối nàng cũng không được
bao nhiêu cảm tình, lão phu nhân lại chán ghét nàng. Cũng chỉ có thể cầu phu nhân thôi, có lẽ nàng còn chút thiện tâm còn có thể cứu mình được.

Nhị tiểu thư sau khi đáp ứng cước bộ càng không ngừng.

Một hồi đến chính mình sân, nàng liền lập tức làm cho người ta múc nước tắm rửa rửa mặt, thay quần áo thường, lại đem Dương di nương kia kiện xuất
ra đi ném xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.