Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 442: Khiến nàng thấy ấm ám như người thân : truyenyy.mobi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 442: Khiến nàng thấy ấm ám như người thân




Bọn họ vào vườn hoa, đám người Hồ tiên sinh đi ra nghênh đón.

Tô Mạt giống như bay tiến lên,“Ai nha, Tô Mạt Mạt ta đã trở lại đây! Các
ngươi thiếu ta, hết thảy đều trả hết cho ta ngay! Cần phải chơi cùng ta
vài ngày cho thật khoái chí.!”

Mọi người thấy nàng bị cấm cửa vài ngày, nay được dịp bùng phát, đều ha ha cười rộ lên.

Hồ tiên sinh chỉ vào nàng, cười nói:“Ngươi tiểu quỷ nha đầu này! Lén lút chạy ra ngoài hả.”

Tô Mạt nói dối không nháy mắt, hơi cười nói:“Không phải, là tiên sinh thấy ta quá mệt mỏi, để cho ta tới đây giải sầu .”

Sau đó lại trêu ghẹo vài người Hồ Tú Hồng, Thủy Muội bọn họ.

Nay Hồ Tú Hồng không lợi hại bằng nàng, võ công cũng bình thường, bị Tô Mạt bắt nạt đuổi chạy vòng vòng xin tha mạng.

Tô Mạt đem nàng nhấn xuống vườn hoa cải, đè trên người nàng ta, hì hì
cười,“Cầu vồng, vị kia Thập tứ điện hạ còn hỏi tới ngươi đó, ta phỏng
đoán, hắn để ý ngươi rồi.”

Có một lần nàng dẫnHồ Tú Hồng đi Thái
Học chơi, kết quả Hồ Tú Hồng ngày thường nhìn thực lanh lẹ mạnh mẽ, đi
đến hoàng cung uy nghiêm, cũng chỉ giống như là con gà con, nơm nớp lo
sợ.

Khiến nàng cười muốn bể bụng a!

Hoàng Phủ Liễn còn tặng nàng một khối đá.

Hồ Tú Hồng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, lúc này đại tiểu thư tiến lên đem
nàng nâng lên, lại lấy xuống ngọn cỏ dính trên tóc nàng,“Nhìn ngươi xem, bụi đất dính hết hơn, càng ngày càng ngang tàng, thích lăn lộn dưới
đất.”

Tô Mạt cười hì hì,“Tỷ tỷ, ngươi coi như nể mặt ta cầu xin
phụ thân cho ngươi tới nơi này tĩnh dưỡng, sẽ không nói ta được không !”

Đại tiểu thư giận nàng liếc mắt một cái, nha đầu kia, thấy mình nay không
được đi học nữa, phải ở trong nhà, sợ mình nhàm chán, liền cùng phụ thân nói là cho tỷ tỷ đến vườn hoa tĩnh dưỡng.

Tô Nhân Vũ cũng đã tới nhiều lần, phi thường thích nơi này, không nói hai lời liền đáp ứng.

Đương nhiên, cũng vì để cho Tô Mạt thiếu hắn chút ân tình, hắn cố ý giả bộ hẹp hòi, làm bộ không đáp ứng.

Mọi người đang hàn huyên, đột nhiên, một mụ mụ là thợ trồng cây hoang mang
luống cuống chạy tới, hít thở không thông nói:“Hồ tiên sinh, đại tiểu
thư, không tốt rồi, không tốt rồi, mau đi xem một chút đi......”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.