Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta - Chương 32 : truyenyy.mobi

Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 32




Sau ngày đăng ký lớp khoảng một tuần nữa, Lâm Phương Phương chính thức nhập học. Ngày đầu tiên quay trở lại trường học của cô, Lâm Dật Phong bận một cuộc họp cổ đông quan trọng nên cho dù muốn nhưng cũng đành để tài xế đưa cô đến trường. Sáng sớm Lâm Phương Phương đã thức dậy chuẩn bị đầy đủ, trong lòng có chút hồi hộp, đã lâu rồi cô mới đối diện với cảm giác háo hức, nôn nao của một sinh viên mới. Ngôi trường mới, bạn học mới trong một thế giới hoàn toàn không phải là của mình, cảm xúc lẫn lộn làm Lâm Phương Phương có chút không yên lòng. Cô cố gắng nghĩ đến Lâm Dật Phong cùng những yêu thương quan tâm của anh dành cho cô để ổn định tâm trạng.

Lâm Phương Phương giữ tâm trạng như vậy cho đến khi vào lớp, ngồi xuống chỗ gần cuối lớp. Hôm nay là ngày đầu đi học của cô nhưng với những sinh viên khác thì đã là ngày thứ mười. Thấy có người mới vào học, tất cả sinh viên trong lớp đều nhìn ngó tò mò, cá biệt có vài người biết chuyện lần trước ầm ỹ với Cố Tịch nên xì xào to nhỏ với nhau, hầu hết đều tỏ thái độ kính nhi viễn chi với Lâm Phương Phương, thành ra nhìn như cô bị tách biệt ngồi một mình một góc. Đối với loại đãi ngộ ngày đầu tiên này Lâm Phương Phương cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ khó chịu nào, so với những ngày còn ở cô nhi viện thì những đối xử kiểu này so ra chẳng đáng là gì, cô vốn không để trong lòng, chỉ cần để tâm làm chuyện của mình cho tốt là được.

"Các bạn học xin giữ im lặng!"

Giáo viên đứng trên bục giảng là một nam nhân chững chạc, nhìn bề ngoài khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, trên mặt đeo đôi kính gọng trắng, nhìn có vẻ trí thức, đang chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp có lực.

"Tôi xin giới thiệu một vị bạn học mới, Lâm Phương Phương. Các bạn sau này cùng nhau học chung một lớp có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn!"

Nghe tiếng giáo viên giới thiệu tên của mình, Lâm Phương Phương đứng lên gật đầu chào một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống. Cả lớp sau khi nghe tên cô lại bắt đầu xì xào. Lâm Phương Phương hơn tháng trước là cái tên rất nổi trên tất cả các bìa báo. Mặc dù cô không phải là minh tinh ca sĩ nhưng lại là người thừa kế được đích thân chủ tịch tập đoàn Lâm thị thừa nhận, mặc kệ việc cô không phải là con cháu ruột thịt của Lâm gia. Chuyện này so với mấy chuyện xì căng đan linh tinh của giới giải trí rõ ràng là có sức hút hơn nhiều. Nhưng chủ tịch Lâm thị bảo vệ cô vô cùng cẩn thận nên cho dù cô lên mặt báo nhiều nhưng lại không báo nào đăng được một tấm hình nhìn rõ mặt, hôm nay có cơ hội nhìn được ở ngoài đời ở khoảng cách gần, hỏi sao mọi người không tò mò, trong đó cũng có không ít người trong đầu sẵn có ý nghĩ muốn tiếp cận cô với nhiều ý đồ khác nhau. Đối với bàn tán của đám bạn học mới này, Lâm Phương Phương hầu như đều để ngoài tai, chỉ tập trung vào bài giảng của giáo viên trên lớp.

Xong giờ học buổi sáng, Lâm Phương Phương định đi xuống căn tin trường tìm chỗ ăn trưa thì điện thoại trong túi reo lên. Giọng nói quen thuộc của Lâm Dật Phong vang lên bên đầu dây bên kia.

"Phương Phương ăn trưa chưa? Anh đến dắt em đi ăn trưa nhé!"

Lâm Phương Phương cười ngọt ngào qua điện thoại đáp ứng một tiếng, sau đó tắt máy bỏ điện thoại vào túi, xoay người đổi hướng bước ra cổng trường. Vừa đi được vài bước thì đụng ngay Cố Tịch đang đi chung với mấy nữ sinh khác cười nói bước về hướng đối diện. Lâm Phương Phương hơi nhíu mày nhưng vẫn bước đi qua, coi như không nhìn thấy Cố Tịch bên đó. Có điều Cố Tịch hình như không muốn giống như cô, giả bộ không quen biết, cô ta vừa thấy Lâm Phương Phương liền mừng rỡ gọi lớn.

"Phương Phương, em cũng đi ăn trưa sao? Thật trùng hợp, đến đây ngồi chung với chị đi!"

Lâm Phương Phương nhíu mày cảm thấy hơi khó chịu. Người này sao lại như thế cơ chứ? Hôm đó cô nói chưa đủ rõ ràng? Sao bây giờ vẫn bám dính không tha như vậy? Lâm Phương Phương lạnh lùng trả lời.

"Cảm ơn chị, nhưng tôi đã có hẹn ăn trưa với người khác!"

Nói xong định bỏ đi, không ngờ Cố Tịch lại làm như không thấy ý chống cự của cô, dịu dàng bước qua lôi kéo tay Lâm Phương Phương thân mật nói.

"Em có hẹn với bạn sao? Nếu vậy thì rủ bạn em cùng ăn chung với bọn chị cho vui. Đây là mấy sinh viên lớp chị đang dạy, tiện thể em tới làm quen với họ coi như có thêm bạn mới!"

Lâm Phương Phương không dấu vết tránh đi bàn tay của Cố Tịch, không kiên nhẫn trả lời.

"Cảm ơn Cố tiểu thư, nhưng hôm nay tôi và bạn tôi thật sự không tiện. Xin lỗi, tôi phải đi!"

Thái độ Lâm Phương Phương coi như là rõ ràng, nhưng Cố Tịch vẫn không buông tha, tha thiết nói.

"Có phải em hẹn với Dật Phong hay không? Không sao, anh ấy có thể ngồi ăn chung với bọn chị, chuyện ngày hôm trước chị thật sự không để bụng, em và anh ấy không cần phải ngại ngùng!"

Cố Tịch này có phải có bệnh đúng không? Trong đầu Lâm Phương Phương nổi lên suy nghĩ như vậy. Cô thật sự không đủ kiên nhẫn với người này. Lâm Phương Phương bực bội rặn ra thêm một câu rồi nhanh chóng xoay người đi.

"Tôi thật sự không có thời gian, chị tránh ra cho tôi đi!"

Cố Tịch nghe giọng điệu có phần khó chịu kia của Lâm Phương Phương cả khuôn mặt nhăn nhó ủy khuất, hơi nức nở nói.

"Chị thật sự không để bụng mà. Cho dù chuyện em và Dật Phong có làm tổn thương chị như thế nào chị cũng không hề giận em. Chỉ cần anh ấy thấy hạnh phúc cho dù bảo chị phải cười nhìn hai người nắm tay nhau chị cũng không oán trách. Dù em là người đến sau thì chị cũng không trách em mà. Em đừng như vậy, chúng ta có thể làm bạn!"

Nói xong hai mắt Cố Tịch có chút ẩm ướt. Những nữ sinh đi chung với Cố Tịch nghe thấy những lời tan nát ruột gan kia liền quay lại xì xào chỉ trỏ. Mấy người khác bu xung quanh cũng bàn tán náo loạn, có người không kiềm chế còn chỉ thẳng mặt Lâm Phương Phương mà mắng.

"Này cô, cô có biết xấu hổ không? Giật bạn trai của người ta xong rồi còn lấn lướt người ta như vậy? Không lẽ tiểu tam như các cô bây giờ coi trời bằng vung rồi hả? Có còn biết xấu hổ không?"

"Đúng vậy, người ta bị mất người yêu còn không oán trách gì. Cô ta lấy tư cách gì mà ra thái độ đó có chứ?"

"Đúng vậy! Từ khi nào mà trường chúng ta ai cũng có thể vào học rồi?"

Tiếng xì xào chỉ trích ngày càng lớn và gay gắt, Cố Tịch đứng gục mặt vào vai một nữ sinh đi cùng khóc nức nở không ra hơi. Lâm Phương Phương lần đầu đối diện với cảnh này, tức muốn nổ phổi. Không nghĩ tới Cố Tịch này lại mặt dày như vậy, cư nhiên đổ oan cho cô và dựng lên mối quan hệ quá khứ mờ ám với Lâm Dật Phong. Tức chết cô! Lâm Phương Phương đứng giữa vòng vây nghị luận, bị mọi người lên án, tức giận đến mức không biết nói cái gì. Đến khi mở miệng muốn phản bác, thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Dật Phong lách qua đám đông tiến đến. Thật ra khi anh gọi điện cho cô thì anh đã đậu xe trước cổng trường chờ rồi, nhưng chờ một lúc lâu không thấy cô đi ra nên anh sốt ruột vào bên trong tìm kiếm, không nghĩ kiếm ra được một màn náo nhiệt này. Thấy mèo nhỏ tức giận đến mặt đỏ ửng, một mình đứng giữa vòng vây đám đông đang chửi rủa mình, Lâm Dật Phong thấy một cỗ tức giận mạnh mẽ trong ngực. Cái gì mà tiểu tam? Cái gì mà giật bạn trai? Quay sang gần đó thấy Cố Tịch dáng vẻ đáng thương như con chim nhỏ đang khóc không ra hơi trên vai một nữ sinh, Lâm Dật Phong liền hiểu lờ mờ nguyên nhân câu chuyện. Anh tiến đến ôm Lâm Phương Phương vào ngực, trừng mắt lạnh nhìn một vòng xung quanh. Đám đông đang sôi nổi bỗng nhiên bị một đạo ánh mắt lạnh như băng quét qua liền im lặng lại ngay lập tức.

"Là ai nói vợ tôi làm tiểu tam? Cô ấy giật bạn trai của ai?"

Một nữ sinh đi cùng Cố Tịch cố gắng chống lại ánh mắt cường thế của Lâm Dật Phong, đứng ra nói.

"Là cô ta giật bạn trai của cô Cố không phải sao? Cô Cố đã không chấp nhất với cô ta rồi, nhưng do cô ta không biết đủ còn muốn lấn lướt hiếp đáp cô ấy nên mới bị mọi người phản đối!"

"Vậy bạn trai của cô Cố mấy người là ai? Sao tôi không biết vợ tôi lại có hứng thú với người đàn ông khác vậy?"

Cố Tịch từ lúc Lâm Dật Phong bước vào đã ngừng khóc, đem hai mắt sưng đỏ tha thiết nhìn gương mặt anh. Đáng tiếc, Lâm Dật Phong chỉ liếc qua một mắt rồi sau đó chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho Lâm Phương Phương. Bây giờ nghe câu hỏi của anh, trong lòng Cố Tịch có chút nóng nảy. Vốn dĩ cô chỉ nghĩ cho Lâm Phương Phương hiểu được tấm lòng của cô, cô thành tâm muốn làm hòa với Lâm Phương Phương, hoàn toàn không nghĩ đến vạch trắng ra mọi chuyện, là mọi người hiểu lầm đem câu chuyện đi xa mà thôi. Cố Tịch nhìn đến mấy người nữ sinh mình mới quen hôm nay đang cố gắng dồn tinh thần nói chuyện cho mình, miệng yếu ớt nói.

"Đừng... các em đừng như vậy... cô không sao!"

Nghe Cố Tịch nói như vậy, một nữ sinh trong đó càng thêm thương tiếc, nóng nảy đứng ra chỉ tay vào Lâm Phương Phương đứng bên cạnh Lâm Dật Phong.

"Cô còn không chịu thừa nhận? Nếu cô không bỏ bùa mê giật đi bạn trai Dật Phong của cô Cố, cô ấy cần phải khóc đến mức này sao? Cô thật không thấy áy náy?"

Lâm Dật Phong giận quá hóa cười, ánh mắt như dao sắc quét qua.

"Còn tưởng là ai, hóa ra bạn trai của cô Cố tự nhận trong miệng lại là tôi hay sao? Từ bao giờ tôi và cô Cố đây có từng qua lại với nhau vậy? Bây giờ cô Cố giựt dây cho học trò để hạ nhục vợ tôi giữa ban ngày ban mặt, tôi thấy trường này vợ tôi không cần phải theo học nữa làm gì. Cái môi trường mà có những loại sinh viên mắt mù như thế này và loại giáo viên ghê tởm như cô Cố đây tôi không nghĩ tôi muốn cho vợ mình trộn chung!"

Nữ sinh nọ nghe xong tái mặt, lắp bắp.

"Anh... anh nói cái gì vậy? Rõ ràng là cô ta...?"

Mọi người xung quanh cũng ngờ vực nhìn lại Cố Tịch. Lâm Dật Phong tốt bụng nói thêm một câu.

"Tôi không biết Cố tiểu thư đây đã nói với các bạn như thế nào, nhưng tôi và Cố tiểu thư hoàn toàn không có quan hệ, vợ tôi và tôi không hề có gì liên quan đến Cố tiểu thư cả, trước đây, bây giờ và sau này đều như vậy. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ báo cáo lên hiệu trưởng của trường đòi cho vợ tôi một công đạo!"

Cố Tịch nghe Lâm Dật Phong phủ nhận toàn bộ quan hệ với mình, hơn nữa còn triệt để bảo vệ Lâm Phương Phương như vậy, không cam lòng, gạt nước mắt nói.

"Dật Phong... sao anh có thể nói như vậy được...em..."

"Sao tôi không thể nói như vậy hả? Cô là cái gì của tôi mà tôi phải hi sinh vợ tôi đi thành toàn lời nói dối của cô? Lần trước cô gây sự tôi đã cảnh cáo cô tránh xa vợ tôi ra, xem ra là tôi cảnh cáo không đủ!"

Nói xong, Lâm Dật Phong dứt khoát xoay người ôm Lâm Phương Phương đi ra ngoài, bỏ mặc Cố Tịch đứng trơ ra ở đó không biết làm thế nào. Đám đông sau một hồi im lặng, thấm vào tai lời nói cùng thái độ của Lâm Dật Phong cũng phần nào hiểu ra vấn đề, quay sang giận dữ chỉ trích Cố Tịch.

"Họ là vợ chồng sao cô lại làm thái độ như cô ấy giật chồng của cô vậy?"

"Hay là cô muốn chồng người ta tới điên rồi?"

"Thôi chết, hình như tôi nhớ không sai thì người vừa rồi là chủ tịch Lâm Dật Phong của tập đoàn Lâm thị, chúng ta đắc tội vợ anh ta như vậy, không biết sau này có sao không? Thôi chết rồi, hè này tôi định xin vào Lâm thị thực tập!"

Mấy nữ sinh đi cùng Cố Tịch cũng không tự giác tránh xa cô ta ra một chút. Nếu không phải Cố Tịch giả bộ đáng thương, các cô đã không phạm sai lầm như vậy, ở đây ai không biết Lâm Dật Phong là người ra tay ngoan tuyệt, chỉ hi vọng chuyện này không ảnh hưởng đến công ty gia đình họ. Cố Tịch bất lực đứng chịu chỉ trích một lúc, sau khi mọi người tản đi, chỉ còn lại một mình, trong mắt Cố Tịch hiện lên một tia không cam lòng cùng phẫn hận, vì cớ gì cô lai phải chịu thiệt thòi như vậy, vì cớ gì anh mãi không nhìn thấy được tình yêu to lớn mà cô dành cho anh? Hai bàn tay Cố Tịch xiết chặt lại, móng tay bấm vào thịt đau điếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.