Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nhớ Ngọt Ngào - Chương 19 : truyenyy.mobi

Nhớ Ngọt Ngào

Chương 19




“Con không thích cậu ấy.”

Con chỉ thích chú thôi.

Bình thường sau mỗi buổi họp phụ huynh thì Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn đều sẽ đưa hai đứa trẻ con đi ăn uống gì đó, hôm nay Hạ Thịnh Văn là người hiểu rõ nhất những gì đang diễn ra, sau khi vào tới bãi đỗ xe của trường, Hạ Thịnh Văn hỏi: “Cùng nhau đi ăn chứ?”

Thẩm Vân Lê bước thẳng về phía xe của mình: “Không đi được.”

Nhìn qua bóng lưng anh, Hạ Thịnh Văn nhíu mày lo lắng nhìn Kiều Miên: “Tiểu Kiều, chờ một chút.”

Hạ Thịnh Văn mở cửa xe, lấy ra một chiếc hộp của nhãn hiệu thời trang nào đó từ ghế sau đưa cho Kiều Miên: “Này, giải thưởng nhỏ tặng con.”

Kiều Miên tươi cười nhận lấy: “Cảm ơn chú Hạ.”

“Có việc gì gọi điện thoại cho chú nhé.” ở một góc độ mà Thẩm Vân Lê không nhìn thấy, Hạ Thịnh Văn nói với cô với chất giọng đã hạ thấp cực độ.

Kiều Miên gật đầu bảo anh yên tâm rồi mới lên xe.

Qua lớp kính trên cửa xe, ánh sáng mặt trời như thể đã hoàn toàn bị cách ly khỏi không gian trong xe, Kiều Miên nhìn ngắm mọi thứ gương chiếu hậu, không khác mọi ngày là mấy, anh vẫn không nói chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe, khuôn mặt không tức giận cũng không để tâm đến cô.

Cảm thấy áp lực trong xe dần tăng, Kiều Miên mở ra hộp quà Hạ Thịnh Văn cho, bên trong là một bộ váy xinh xắn, nhiều khi chú Hạ của cô rất giống một ông bố, thấy món đồ con gái nào hay ho đều nghĩ ngay đến cô, cho dù là thời điểm anh đang đi dạo phố cùng bạn gái cũng vấn dành tâm tư quan tâm đến cô.

Hôm nay có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Kiều Miên giờ phút này không còn đủ tinh lực để để ý Thẩm Vân Lê nữa, cô rất mệt mỏi, loại mệt mỏi như người bị chết đuối vừa được vớt ra khỏi mặt nước vậy.

Xe chạy nhanh mà vững vàng, Thẩm Vân Lê nhìn qua tầm gương thấy bóng hình nhỏ nhắn ngồi bên ghế, cô đang nhắm mắt, mệt mỏi tựa lưng vào sau ghế, sắc mặt trắng bệch.

Con mắt trầm tĩnh của người đàn ông xẹt qua một tia khác thường, băng lạnh dần tan đi vài phần.

Xe dừng, Kiều Miên theo sau lưng Thẩm Vân Lê, thang máy kéo lên từng tầng từng tầng, cuối cùng đến được con số trên màn hiển thị rồi dừng lại, một lúc sau, tiếng khóa mật mã được mở ra, Thẩm Vân Lê không vội đi thay đồ mà ngồi thẳng trên ghế ngoài phòng khách, màn hình TV LCD đối diện phản chiếu dáng hình anh, màu sắc đen trắng tối tăm nhưng đường nét vẫn vô cùng rõ ràng.

Lần này Kiều Miên không ngồi bên cạnh anh nữa mà chọn ngồi ở chiếc ghế phía đối diện anh, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt buông lơi.

Bộ vest màu xanh đậm bên ngoài đã bị anh cởi hết cúc áo, để lộ ra chiếc sơ mi màu xám bên trong, anh trầm mặt đánh giá cô gái ngồi trước mặt mình.

Tóc dài hơi quăn tự nhiên được buộc đuôi ngựa, dưới ánh sáng chiếu rọi dường như khiến nó bỗng có thêm nhiều màu sắc khác, ngũ quan hấp dẫn hơn khi còn bé rất nhiều, đó là nét hấp dẫn thuộc về vẻ đẹp của thiếu nữ, dưới lớp áo đồng phục rộng thùng tình là thân hình đang dần đầy đặn, trên ban công  không biết từ khi nào đã có nhiều thêm những bộ nội ý màu trắng thanh thuần…

Thẩm Vân Lê thu lại ánh nhìn đang dao động, một ánh mắt đã đủ bao bọc toàn cơ thể cô: “Ngọt Ngào trưởng thành rồi.”

Kiều Miên đang mệt mỏi ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, mọi chuyện ngày hôm nay bỗng nhiên vì sự xuất hiện của một người đàn ông mà bị làm loạn hết cả lên, cô giờ đây chỉ còn chút suy nghĩ máy móc cứng đờ, cố gắng tiếp thu giọng nói của Thẩm Vân Lê, cố gắng suy nghĩ lời anh nói.

Trưởng thành sao?

Từ khi dấu son môi đỏ trên áo anh khắc vào tâm trí cô, từng ngày từng giờ cô đều khao khát lớn lên, anh có nhìn thấy không?

Ánh mặt trời quyến rũ lúc năm giờ chiều xuyên qua lớp kính ở cửa sổ lớn sát sàn, phản xạ qua nền nhà trắng tinh, chiếu sáng cả căn phòng ấp áp.

Những đốm sáng như vừa bị nghiền nát chiếu lên người Kiều Miên càng làm nổi bật khuôn mặt không còn chút màu máu, Thẩm Vân Lê nhíu mày, từ tường về nhà anh đã nhìn thấy sự khác thường của cô nhưng chiếc hộp quà hình trái tim trong ngăn kéo ấy đã chiếm lấy tất cả lý trí của anh.

Giờ đây, anh chẳng biết nói gì.

Thẩm Vân Lê đứng dậy đi đến chỗ máy nước nóng rót một ly nước ấm đặt lên mặt bàn trước mặt hai người, bàn tay hơi lạnh của anh dán lên trán cô: “Không thoải mái sao?”

Cô ngồi trên ghế, anh đứng cạnh cô, Kiều Miên tốn công ngẩng đầu, giọng nói để lộ vài phần yếu ớt: “Không sao ạ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tốt thôi.”

Thẩm Vân Lê trở lại ghế sofa đối diện cô, anh cố gắng áp chế những suy nghĩ vào trong lòng: “Đi nghỉ đi, không khỏe thì phải nói cho chú biết.”

“Vâng.”

Kiều Miên không cậy mạnh, cô đứng lên, nhưng khi đi đến phía sau lưng anh thì bước chân bỗng ngừng lại. cô sống cùng anh đến nay đã bốn năm, không hề khoa trương khi nói trên cuộc đời này họ là người hiểu rõ nhau nhất, từ nhỏ Kiều Miên đã rất thông minh, cô biết làm thế nào để cho anh vui, biết nói làm sao để không bị anh mắng…

“Chú…” Kiều Miên trầm giọng gọi anh một tiếng.

“Ừ?” Thẩm Vân Lê xoay người, cánh tay tùy ý gác lên thành ghế.

“Con từ chối cậu ấy rồi, con sẽ không yêu sớm đâu ạ.” Kiều Miên nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh, ngừng một chút, cô lại nói: “Con không thích cậu ấy.”

Con chỉ thích chú thôi.

Thẩm Vân Lê không ngờ tới việc cô chủ động nhắc đến chuyện ấy,, những nỗi lòng chồng chất trong anh tiêu tán  hơn phân nửa, lại nhìn bộ dạng rũ mệt của cô, anh mềm lòng.

“Ừ, nhanh đi nghỉ đi thôi.”

Kiều Miên nằm mê man trên giường, từng mảnh nhỏ hình ảnh chồng chéo nhau trong giấc mơ của cô, có bố, có em trai, còn có cả Khương Tư Yên và Tần Lãng…

Một lúc lâu sau, Thẩm Vân Lê lặng lẽ mở cửa bước vào phòng cô, thảm màu xám rất dày, bước đi trên đó không phát ra bất cứ âm thanh nào, anh đi tới bên gường, nhìn chăm chú vào cô đang chìm trong cơn mê, cô bất an cau mày, trên trán trơn bóng toàn mồ hôi lạnh.

Thẩm Vân Lê nghi hoặc, hôm nay…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh khẽ khàng rời khỏi phòng, thay bộ quần áo rồi cầm theo chìa khóa xe để đi tới hiệu thuốc gần nhà mua chút thuốc cần dùng.

Bố cô và Tùng Tùng đang đau khổ giãy giụa trong biển lửa, trong khi họ bị nỗi thống khổ bao vây, Kiều Miên lại như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“bố, bố…”

Cô giật mình bừng tỉnh, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn mất từ khi nào, Kiều Miên lau má, ngây ngốc nhìn bàn tay đẫm nước mắt.

Dáng vẻ của cô xem ra bệnh không nhẹ, Thẩm Vân Lê mua thuốc về, tính toán ngày mai đưa cô đến bệnh viện, vừa nghĩ vừa đẩy cửa phòng cô.

Chăn bị vén lên một góc, không còn ai nằm đó nữa.

“Ngọt ngào?”

Thẩm Vân Lê ném thuốc trên bàn trà, lấy di động gọi vào máy cô, đôi chân thon dài vội vàng tìm khắp nhà vệ sinh, phòng bếp nhưng không có ai. Một lát sau, tiếng chuông điện thoại quen thuộc truyền đến từ phòng ngủ của cô, tròng mắt Thẩm Vân Lê lộ ra vẻ lo lắng khó tả, chạy lại phòng cô.

Điện thoại reo trên mặt bàn, mãi đến khi ngắt máy.

Hôm nay, cô thật kỳ lạ.

Thẩm Vân Lê ngồi trên chiếc giường mềm mại của cô, nhìn khắp căn phòng ấm áp, bộ đồ mặc ở nhà màu xám bị cô ném dưới sàn, anh thất thần nhìn chúng, trong đầu như thể nhìn thấy hình ảnh lúc cô hoảng loạn chạy ra khỏi nhà.,

Sắc trời càng lúc càng tối, chỉ có căn phòng màu hồng phấn tỏa ra ánh sáng tươi tắn rõ ràng, khuôn mặt của Thẩm Vân Lê ngày càng nặng nề, từng đường nét trên gương mặt ấy dần biến mất khi bóng tôi nặng thêm.

Phố xá đã sáng đèn, Thẩm Vân Lê vững vàng lái xe, ánh mắt chú ý hai bên đường, tai nghe bluetooth bên tai truyền đến thứ âm thanh mơ hồ.

“Tiểu Kiều không còn ở nhà? Có phải cậu đã nặng lời với con bé không?” Hạ Thịnh Văn tháo mắt kính xuống, tắt máy tính vứt sang một bên.

Thẩm Vân Lê không trả lơi câu hỏi của anh: “Hỏi Tinh Dã một chút xem có biết gì không?”

“Cậu chờ một lát.” Hạ Thịnh Văn xỏ dép lê, đi sang phòng Hạ Tinh Dã cách đó  vài bước chân: “Anh Vân Lê nhà em có chuyện hỏi này.”

Tinh Dã buông chút xuống, nhận điện thoại: “Alo, anh Vân Lê?”

“Tiểu Kiều ra ngoài không cầm theo di động, em có biết con bé đi…” lúc Thẩm Vân Lê đang nói chuyện điện thoại, ở phía ngã tư đường đối diện có một chiếc xe phi nhanh về phía anh, anh vội vã dồn sức đánh tay lái.

Tinh Dã đang định nói gì bỗng nghe tiếng phanh gấp từ đầu dây bên kia, cậu kinh hãi: “Anh Vân Lê, anh không sao chứ?”

Thẩm Vân Lê xoay thử cổ tay đang run lên, kiểm tra dường như không xảy ra chuyện gì quá lớn mới khởi động lại xe: “Không sao, Con bé ở trường có bạn thân nào khác không?”

“Hôm nay từ lúc về tới giờ cậu ấy vẫn chưa liên lạc với em, ở trường…” Tinh Dã nghĩ ngợi một chút mới phát hiện, ở trường cô thực sự không có mấy người bạn.

“Cậu nam sinh tặng quà con bé hôm nay tên là gì?” Thẩm Vân Lê lạnh mặt lái xe, con mắt nhìn hai bên đường đang rét dần lên.

Tinh Dã sợ hãi trong lòng, đến chuyện này mà anh cũng biết luôn rồi sao?

“Cậu ấy tên Tần Lãng, có điều Tiểu Kiều không quen thân cậu ấy, ở trường cũng không có tiếp xúc nhiều.” sống chết trước mắt, Tinh Dã nhìn ông anh đang ngồi trên giường mình, nỗ lực giải thích giúp Kiều Miên,

“Có cách liên lạc với cậu ta không?”

“Không có, nhưng anh chờ một chút, để em tìm bạn học hỏi thử.” Tinh Dã nói xong liền cup máy, mở danh sách liên lạc ra.

Nghe ngữ điệu vừa rồi của Thẩm Vân Lê, Hạ Thịnh Văn cũng bối rối: “cậu bạn thích Tiểu Kiều trông thế nào?”

“Đẹp trai, học giỏi, có tiền.” Tinh Dã tìm tìm trong danh bạ, dường như nghĩ ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu nói với Hạ Thịnh Văn: “Là còn trai của Tần Hoài Thanh đấy ạ.”

“Tần Hoài Thanh?” Hạ Thịnh Văn cảm thấy cái tên này hơi quen quen, sau đó nhanh chóng nhớ ra: “Là Tần Hoài Thanh kia sao?”

“Vâng, chính là ông ấy đấy ạ.” Tinh Dã nói xong bèn gọi điện thoại.

Hạ Thịnh Văn ngồi một bên cau mày, con trai của Tần Hoài Thanh, vậy là kẻ có tiền, tòa cao ốc mà công ty họ tọa lạc chính là bất động sản nhà họ Tần.

Hạ Thịnh Văn cũng thay quần áo rồi cầm theo chìa khóa ra ngoài.

Trong bệnh viện, Tần Lãng ngồi bên cạnh gường bệnh, bất lực nhìn người mẹ vừa thiếp đi vì tác dụng của thuốc an thần, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, cậu vội vàng cầm máy ra khỏi phòng.

“Alo?” bên ngoài phòng VIP cao cấp hành lang trống trải không có mấy người, Tần Lãng một mình đứng đó dường như có chút cô đơn.

Thẩm Vân Lê đang lái xe không có mục đích trên đường, giọng nói của nam sinh truyền đến bên tai khiến tròng mắt của anh như thể đang có một ngọn lửa dần được châm lên, cảm giác tức giận như có thứ thuộc về mình bị người ngoài ngấp nghé.

“Tôi là chú của Kiều Miên, con bé có liên lạc với cậu lần nào không?” Thẩm Vân Lê đè nặng câu hỏi.

Tần Lãng cảm thấy rất ngạc nhiên bởi cuộc gọi này, cậu lễ phép: “Chào chú ạ, cô ấy không có liên lạc với cháu, chú cho cháu hỏi cô ấy làm sao vậy ạ?”

Lại là không biết.

“Không có gì.” Thẩm Vân Lê không buồn trả lời, lập tức ngắt máy.

Trong lòng vừa nản vừa lo, đã trễ như vậy rồi cô còn đi đâu? Một đứa con gái xinh xắn lúc tối tăm, lại còn đang ốm…

Nghĩ tới đây, lòng Thẩm Vân Lê ngổn ngang trăm mối lo, anh đạp chân ga, xe hơi phóng vụt đi trong đêm như một vệt sáng kéo dài chạy về hướng ngoại ô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.