"Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm" – BY Triệu Thiên Cảnh
Vệ Sênh đi theo cô giáo Lương, bị giao cho không ít công việc, cả ngày Nguyễn Thần gần như không nhìn thấy mặt anh ta, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, mừng đến mức chỉ thiếu nước tung hoa ăn mừng.
Tuy rằng ý định của cô là tránh Vệ Sênh, cố gắng giảm bớt giao tiếp và cùng xuất hiện, thế nhưng mọi chuyện cũng không tốt như trong tưởng tượng.
Ví dụ như mỗi buổi sáng lúc Nguyễn Thần đến phòng làm việc, trên bàn luôn có một cốc sữa nóng còn đang tỏa hơi nghi ngút, lượng đường thấp, phù hợp cho phụ nữ mang thai.
Ví dụ như trên ghế của cô xuất hiện một cái gối dựa thoải mái mềm mại, lại còn là màu mà Nguyễn Thần thích, tựa vào gối khiến cho thắt lưng vì mang thai mà bị chèn ép của cô thoải mái hơn rất nhiều.
Ví dụ như trong ngăn kéo của cô có thêm một cái áo ngừa tia bức xạ, kiểu dáng mới nhất, Nguyễn Thần đã từng thấy qua trong trung tâm thương mại, giá cũng không hề rẻ.
Vị dụ như những vật cản xung quanh bàn làm việc của cô đều được người ta cẩn thận dọn sạch, thùng rác đặt vào trong góc, gầm bàn cũng được người ta quét dọn sạch sẽ.
Nguyễn Thần cảm thấy 囧囧, có thể im hơi lặng tiếng làm những việc này, ngoài trừ Vệ Sênh mới đến thì còn có ai vào đây nữa?
Vì dù sao loại sự việc này từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Các giáo viên trong phòng làm việc mặc dù rất quan tâm chăm sóc cô, nhưng sẽ không đối xử với cô như với một khối thủy tinh dễ vỡ...
Nguyễn Thần thở dài không biết mấy lần, mới đầu cô còn cho rằng Vệ Sênh chỉ tỏ vẻ thân cận mấy ngày, ai ngờ mỗi ngày càng làm quá, kiên trì không ngừng, những người khác trong phòng làm việc cũng dần phát hiện ra.
Mỗi buổi sáng cô giáo Lương thấy trên bàn Nguyễn Thần có cốc sữa nóng hổi, trái ngược với bàn làm việc không có gì lại còn bừa bộn của cô ấy, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Dạo này người hướng dẫn Vê Sênh là cô, người trao đổi kinh nghiệm đứng lớp cũng là cô, nhưng sao lại không được hưởng đãi ngộ tốt như vậy?
Chỉ có điều thái độ của Vệ Sênh với Nguyễn Thần có phần hơi quá, cô giáo Lương có cảm giác rất kì lạ.
Nguyễn Thần thì buồn bực, những cô giáo khác thỉnh thoảng có nói chuyện với cô, có điều giọng nói không phải có ý thăm dò hay hiếu kỳ thì cũng là có chút bất mãn.
Một thầy giáo mới đến đối xử với một phụ nữ có chồng lại đang mang thai như cô đây có phần khác biệt, những người xung quanh đứng bên xem trò vui, không biết rõ nhưng cũng tò mò, cũng có người không vui rồi phỏng đoán, lại có người thường mang theo ánh mắt dò xét nhìn cô và Vệ Sênh.
Nguyễn Thần trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi, Vệ Sênh này rốt cuộc muốn làm trò gì, rõ ràng là không muốn để cô tiếp tục làm việc trong vườn trẻ!
Bởi vì đã mang thai hơn năm tháng, cơ thể Nguyễn Thần có thay đổi rất lớn.
Lúc nào trên người cũng đầy mồ hôi, thường xuyên vào nhà vệ sinh, hai chân còn dần sưng vù lên, lại gặp phải Vệ Sanh không chịu bỏ qua tiếp tục dính lấy cô, tâm trạng của cô càng thêm tồi tệ.
Nếu còn tiếp tục như thế này, Nguyễn Thần chính là người đầu tiên không chịu nổi, dứt khoát tìm Vệ Sênh mặt đối mặt nói rõ một lần.
Chọn buổi chiều thứ sáu, sau khi bàn bạc qua với cô giáo Lương, Nguyễn Thần liền trở về phòng làm việc trước chờ Vệ Sênh.
Lúc này các giáo viên khác đang đứng lớp, sẽ không có ai quấy rầy hai người nói chuyện —— Nguyễn Thần cũng không hy vọng chuyện này tạo ra những lời đồn đại lớn, chi bằng một mình nói chuyện cùng Vệ Sênh có vẻ là tốt hơn.
Vệ Sênh đã lâu không gặp mặt Nguyễn Thần, chẳng biết là do anh ta gần đây bận rộn nhiều việc hay là do Nguyễn Thần cố ý trốn tránh...
Đợi đến lúc anh ta mở cửa nhìn thấy Nguyễn Thần ngồi ở đấy, trong chốc lát liền hiểu rõ vì sao cô giáo Lương cố ý để anh trở về trước.
"Tiểu Nguyễn dạo này thế nào?" Vẻ mặt của Vệ Sênh không xấu hổ hay kỳ quái như trong tưởng tượng của Nguyễn Thần, vẫn rạng rỡ như lần đầu tiên gặp gỡ, nụ cười không có chút nào là miễn cưỡng hay lo lắng.
Nguyễn Thần cũng không nghĩ ra, Vệ Sênh nhiều lần đối xử tốt với cô như vậy, cuối cùng là vì cái gì?
Không những cô đã kết hôn rồi, ở vườn trẻ cũng không phải là giáo viên nhiều kinh nghiệm nhất, nịnh bợ cô hay cô lập cô cũng không có ích lợi gì.
Đây là nhìn từ việc công, còn nếu như là từ việc tư thì...
Cô không nhớ là trước đây đã từng gặp Vệ Sênh chưa, nhưng bọn họ không hề quen biết nhau, tuyệt đối không có chuyện xích mích.
Nguyễn Thần suy nghĩ đến mức đau cả đầu, vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc Vệ Sênh muốn làm cái gì.
"Tôi khỏe..., thầy giáo Vệ đã quen với công việc ở đây chưa?"
Vệ Sênh gật đầu cười: "Ở đây tốt lắm, mặc dù không lớn như vườn trẻ lúc trước tôi làm việc nhưng trang thiết bị đầy đủ, giáo viên cũng rất tốt, bọn nhỏ cũng dễ thương nữa."
Anh ta đánh giá nơi này rất cao, không có ai lại cảm thấy không vui khi điều kiện làm việc của mình được khen ngợi, vì thế lần đầu tiên Nguyễn Thần lộ ra nụ cười vui vẻ kể từ sau khi Vệ Sênh bước vào văn phòng.
"Đúng vậy, ở đây rất tốt."
Vệ Sênh chăm chú nhìn khóe miệng đang mỉm cười của cô, ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Nguyễn ra nhiều mồ hôi, cơ thể không khỏe à?"
Nguyễn Thần vừa nghe anh ta lại bắt đầu cẩn thận chu đáo quan tâm mình, trong lòng lại thấy khó chịu không nói nên lời.
Nếu những lời này là Triệu Thiên Cảnh nói, nhất định trong lòng cô sẽ rất vui, nhào vào lòng người nào đó vừa làm nũng vừa hôn.
Nhưng mà Vệ Sênh coi như một nửa là người xa lạ, cùng lắm là đồng nghiệp bình thường, hỏi những câu này không khỏi quá mạo phạm lại quá mức thân mật.
"À, tôi vẫn ổn." Nguyễn Thần đáp lại cho có lệ, nhíu mày hỏi: "Thầy giáo Vệ vì sao lại quan tâm tôi như vậy?"
Vệ Sênh ngẩn người một lúc, trả lời như đây là chuyện hiển nhiên: "Tiểu Nguyễn là phụ nữ đang mang thai, đối xử tốt với cô là đúng mà."
Nguyễn Thần không nghĩ rằng anh ta sẽ trả lời như vậy, lại ngẩn ra: "Thầy giáo Vệ đối với tất cả phụ nữ có thai đều tốt như vậy sao?"
Vệ Sanh cau mày, vẻ mặt chán chường, khẽ thở dài: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý, thật ra là..."
Nguyễn Thần đang vểnh tai chuẩn bị nghe câu tiếp theo, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta đẩy ra, hai cô giáo đang vui vẻ cười đùa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người họ, nụ cười trên mặt cứng lại.
"Thầy giáo Vệ không lên lớp cùng cô giáo Lương à, sao sớm như vậy đã quay về?" Một người trong đó liếc mắt nhìn Nguyễn Thần, rồi lại khôi phục dáng vẻ tươi cười quay sang Vệ Sênh.
"Tôi vừa mới về, hai người thì sao?" Vệ Sênh cười, đứng dậy đi về phía hai người, lảng đi mà không trả lời trực tiếp.
Hai cô giáo kia nhìn nhau, qua quýt đáp lại hai câu, nói là muốn quay về lấy thứ gì đó.
Nguyễn Thần biết không còn cách nào hỏi tiếp được nữa, nhìn vẻ mặt hóng chuyện cùng ánh mắt tò mò, bộ dạng chỉ hận ko thể đến gần dán tai vào để nghe ngóng của hai cô giáo kia, đầu cô lại trở nên đau buốt.
Ai bảo người đến lại là hai cô giáo đã có chồng, xem ra chưa đến sáng mai, cô và Vệ Sênh hai người cô nam quả nữ trong phòng làm việc âm thầm không biết nói chuyện gì sẽ lan truyền khắp vườn trẻ.
Nhìn thấy sắp đến giờ tan làm, Nguyễn Thần quyết định đứng dậy về sớm.
Vừa nhìn về phía Triệu Thiên Cảnh, cô vừa nhíu mày suy nghĩ: "Rốt cuộc đằng sau câu "thật ra" mà Vệ Sênh muốn nói là cái gì?"
Nguyễn Thần trầm mặc ngồi trên xe, sau khi về đến nhà mới kể lại chuyện lúc chiều cho Triệu Thiên Cảnh.
Cô nhăn mặt vừa tò mò vừa cảm thấy đau đầu: "Anh nói xem Vệ Sênh nghĩ gì?"
Triệu Thiên Cảnh mím môi, nghe thấy thầy giáo trẻ tuổi mới đến vườn trẻ này đối với bà xã nhà mình chăm sóc ân cần, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Có cần phải nói qua với Hiệu trưởng không?"
Ở nơi làm việc còn công khai trêu chọc Nguyễn Thần, Triệu Thiên Cảnh đưa tay vuốt ve bụng cô, trong bụng thầm nói với cục cưng: "Mẹ của các con lúc mang thai vẫn có sức hấp dẫn như trước, ba cần phải cố gắng hơn rồi!
Cục cưng đương nhiên không thể trả lời anh, nếu như Nguyễn Thần biết Triệu Thiên Cảnh vô ý vuốt bụng mình hóa ra là để kể khổ với bé cưng, còn nói những chuyện không thích hợp với trẻ con, chắc chắn là cực kỳ buồn bực.
"Anh ta cũng chưa làm gì cả, tìm Hiệu trưởng cũng không tốt lắm đâu."
Vệ Sênh là do Hiệu trưởng đưa vào vườn trẻ làm việc, làm cho bà mất hết thể diện, sau này Nguyễn Thần còn có thể tiếp tục ở lại đây làm việc nữa sao?
"Pha trà đưa nước, tặng đệm và áo chống bức xạ, cái này gọi là chưa làm gì?" Triệu Thiên Cảnh không vui, nét mặt cũng lộ ra vẻ chán ghét.
Nguyễn Thần nghe thấy trong giọng nói của anh có vị chua, cười híp mắt nhéo bản mặt đang cứng ngắc của Triệu Thiên Cảnh.
"Anh cũng chuẩn bị cho em hết rồi mà, em đâu cần anh ta mua cho?"
Triệu Thiên Cảnh đã sớm mua cho cô áo chống bức xạ, đệm cũng đưa đến chỗ làm, đồ ăn cũng mua rất nhiều để ở ngăn kéo, bây giờ Nguyễn Thần còn chưa ăn hết một nửa.
Nguyễn Thần nhìn sắc mặt anh vẫn không tốt, không ngừng cố gắng dây dưa: "Những thứ anh chọn, đương nhiên so với Vệ Sanh tốt hơn mấy trăm lần."
Khoa trương khen ngợi, bộ dạng liếc mắt đưa tình, nét mặt Triệu Thiên Cảnh dần thả lỏng, khóe miệng nhịn không được mà khẽ cong.
Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là cho dù ông xã tính tình tốt, vẫn cần được dỗ dành.
"Em cam đoan sau này sẽ cách xa anh ta, được chưa?"
Triệu Thiên Cảnh cúi đầu, hôn cô một cái: "Có muốn đến chỗ Hiệu trưởng hỏi thăm một chút không?"
Nguyễn Thần chớp mắt: "Em không biết nên nói thế nào."
"Không để em tự mình đi, chỉ với cái bụng này của em cũng đủ vất vả rồi." Triệu Thiên Cảnh sờ cái bụng tròn xoe của cô, lúc này mới năm tháng thôi mà cũng giống như quả khinh khí cầu không ngừng lớn, nhìn qua còn khiến người khác thấy sợ.
Nguyễn Thần lập tức hiểu ra: "Để Tiểu Quế đi hỏi à?"
Triệu Thiên Cảnh gật đầu cười, nhân cách của Tiểu Quế trong vườn trẻ rất tốt, cũng đang ít tuổi, thích nhất là nghe ngóng tin đồn, để cho cô đi hỏi là thích hợp nhất.
Vừa giữ thể diện cho Hiệu trưởng, cũng có thể biết ý đồ của Vệ Sênh, một hòn đá ném trúng hai con chim.
Hai vợ chồng lên kế hoạch đẩy lui quân địch xong, ôm ấp rồi hôn nhẹ một lúc liền đi ngủ.
Nguyễn Thần còn mang theo hai đứa nhỏ, tất nhiên phải đảm bảo giấc ngủ được đầy đủ.
Cuối tuần hai vợ chồng son ở nhà dính lấy nhau hơn nửa ngày, vì bác sỹ Lý khuyên phụ nữ có thai nên đi lại nhiều, mới tốt cho đứa nhỏ. Nguyễn Thần ở trong phòng đi đi lại lại, không lâu sau đã thấy chán, sắc mặt mệt mỏi. Triệu Thiên Cảnh thấy lúc này người ở bên dưới cũng không nhiều lắm, liền đề nghị cô đi dạo ở bãi cỏ phía sau tiểu khu, tất nhiên cô giơ hai tay đồng ý.
Triệu Thiên Cảnh cẩn thận từng li từng tí đỡ cô đi trên đường, đúng lúc một đôi vợ chồng trẻ đẩy một chiếc xe nôi của trẻ em đi đến.
Xe trẻ con rất đặc biệt, không phải là một chiếc mà là hai chiếc ghép lại cùng một chỗ, một đôi bé cưng song sinh mặc áo trắng, quần màu xanh nhạt, khuôn mặt nho nhỏ tròn xoe, trên mặt còn ửng hồng, vô cùng dễ thương.
Triệu Thiên Cảnh theo ánh mắt của Nguyễn Thần nhìn thấy chiếc xe trẻ con, bước lại nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chúng mình cũng đến trung tâm mua sắm mua một chiếc nhé?"
Nguyễn Thần trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn bước đến vuốt ve gương mặt mềm mại của anh bạn nhỏ, nghe Triệu Thiên Cảnh nói vậy hơi bất ngờ một chút rồi mới lắc đầu.
"Bây giờ còn sớm mà, mua về cũng chưa dùng tới."
Triệu Thiên Cảnh nghĩ cũng đúng, không còn cách nào khác phải bỏ ý nghĩ này.
Đôi vợ chồng trẻ ở đối diện cảm giác được ánh mắt của hai người, thoáng nhìn qua Nguyễn Thần đang mang thai, rồi nhìn hai người nở nụ cười thân thiện.
Nguyễn Thần và Triệu Thiên Cảnh gật đầu với hai người, đi ngang qua cũng không dừng lại để vuốt ve nắn nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ, đương nhiên muốn nhéo thì cũng phải nhéo đứa nhỏ của nhà mình!