Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà - Chương 16: Hài hòa về hối hận : truyenyy.mobi

Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà

Chương 16: Hài hòa về hối hận




"Cầm lên được, thì sẽ buông xuống được" - BY Nguyễn Thần

Lúc Triệu Thiên Cảnh trở về, thấy Nguyễn Thần nằm trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt. Anh sờ lên trán cô, thấy cả bàn tay đầy mồ hôi, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào à?"

Nguyễn Thần hít hít mũi mấy cái, nhân tiện vùi mình vào trong lòng anh: "Không có việc gì..."

Hai người bận rộn hơn một ngày trời, Nguyễn Thần còn bị ốm mất hai ngày, thế là cuối tuần của bọn họ thật sự mất sạch.

Nguyễn Thần biết mình chuyện bé xé ra to, làm hại Triệu Thiên Cảnh lo lắng, cô vươn tay ôm cổ anh bĩu môi: "Cứ nhìn bốn mươi tám giờ trôi qua lãng phí như vậy, tiếc thật."

Khóe miệng Triệu Thiên Cảnh giật giật, chẳng lẽ cô muốn đang bị ốm mà vẫn tiếp tục cố gắng sao?

Anh vỗ vỗ mông Nguyễn Thần, vẫn lo lắng, bất đắc dĩ hỏi: "Mai lại nghỉ thêm một ngày nhé?"

Cô lập tức lắc đầu, kế hoạch tạo người thất bại, bây giờ chỉ có đám bánh bao nhỏ trắng nõn ở vườn trẻ mới có thể an ủi được trái tim cô: "Không cần, em đã khỏe rồi mà."

Nguyễn Thần còn cố ý đứng dậy trước mặt Triệu Thiên Cảnh xoay mấy vòng, chớp mắt cười tủm tỉm: "Nhìn xem, em đã ngủ hai ngày rồi, tinh thần rất tốt."

Triệu Thiên Cảnh biết cô thích công việc ở nhà trẻ, lại càng thích ở cùng các bạn nhỏ, anh nghĩ nghĩ một lúc mới nói: "Nếu hôm nay không sốt nữa, ngày mai anh cho em đi làm."

Nguyễn Thần ra sức gật đầu, bởi vì cuối tuần bị lãng phí mà trở nên buồn bực, tâm tình bây giờ cũng khá lên một ít.

Sức khỏe của Nguyễn Thần rất tốt, ngày hôm sau đã khỏe mạnh trở lại, chỉ có sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Bởi vì cuối tuần ngủ nhiều nên tối qua không ngủ được, lộ ra hai viền mắt thâm quầng.

Triệu Thiên Cảnh lo lắng, anh lái xe đưa cô đến ngã tư gần vườn trẻ, lại dặn dò cẩn thận, bắt Nguyễn Thần phải giữ ấm, còn cầm theo cả một túi gừng thái lát to đùng để cô pha trà uống.

Ngô Vận nói uống trà gừng chống lạnh, thích hợp cho người sau khi cảm mạo phát sốt dùng.

Nếu buổi sáng có thời gian, Triệu Thiên Cảnh còn muốn nấu một bát nước gừng đường đỏ, cho vào bình giữ nhiệt để cô đưa đến văn phòng uống dần.

Trong lòng Nguyễn Thần ngọt ngào, thấy ven đường không có nhiều người, thừa lúc Triệu Thiên Cảnh không để ý cô hôn lên khoé môi anh một cái.

Sau đó cô xách theo túi to, đỏ mặt đi về phía nhà trẻ.

Triệu Thiên Cảnh biết cô da mặt mỏng, đầu ngón tay sờ khóe môi, tươi cười lái xe rời đi.

"Chào buổi sáng, chị Nguyễn" Ánh mắt cười nhạo của Tiểu Quế dừng trên người Nguyễn Thần một lúc, sau đó lén lút cười.

Chồng chị Nguyễn thật lợi hại, cuối tuần lại có thể hắc hưu* làm cho Nguyễn Thần không thể xuống giường nổi, ngay cả thứ hai cũng phải xin nghỉ.

(*) hắc hưu: tiếng lóng của Đài Loan, ý chỉ quan hệ tình dục.

Cô giáo Lương cũng mang vẻ mặt tươi cười chào hỏi với Nguyễn Thần: "Tiểu Nguyễn, trải qua ngày cuối tuần như thế nào?"

Nguyễn Thần cúi đầu: "Đừng nhắc đến nữa, hỏng hết cả rồi."

Kế hoạch của cô rõ ràng hoàn hảo như vậy, ai ngờ còn chưa kiên trì được một ngày thì mình đã phát sốt, để thời gian quan trọng nhất của tháng mà ngủ li bì, thật chẳng hay ho gì.

Cô giáo Lương khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Chồng em không phối hợp với em à?"

Ông xã nhà cô ấy chính là như vậy, mỗi lần cảm thấy theo kế hoạch, cứ đúng giờ lại lăn lộn trên giường quả thực vô cùng nhàm chán, cuối cùng phải yêu cầu ba lần bốn lượt mới thỉnh thoảng ỡm ờ đáp ứng một hai lần.

Nguyễn Thần lắc đầu, Triệu Thiên Cảnh rất phối hợp, đáng tiếc thể lực của cô không đủ, quá yếu ớt.

"Em bị cảm lạnh, sau đó còn phát sốt..."

Cô giáo Lương không nói gì, chẳng lẽ chồng của Nguyễn Thần lại chọn chỗ rộng rãi thoáng gió để hắc hưu, khiến Nguyễn Thần mệt mỏi đến mức không thể không xin nghỉ?

Cô giáo Lương xấu hổ ho khan hai tiếng, nghĩ lại Tiểu Nguyễn từng nhắc đến ban công lộ thiên của nhà mình, không ngờ chồng của Tiểu Nguyễn lại có khẩu vị nặng như vậy...

"Không sao, còn có tháng sau. Em trẻ như vậy, còn sợ không mang thai được à?" Cô giáo Lương an ủi cô.

Nguyễn Thần buồn bã gật đầu, lấy đường đỏ và gừng thái lát từ trong túi, dùng nước ấm pha trà.

"Cô giáo Lương và Tiểu Quế cùng uống nhé?"

Tiểu Quế nhanh chân lấy cốc nước của mình: "Chị Nguyễn thật biết giữ gìn sức khoẻ tốt."

"Chị cảm lạnh, anh ấy tìm mẹ chồng hỏi, rồi chuẩn bị cho chị." Nguyễn Thần xoay người, thẹn thùng cầm lấy ấm trà trả lời.

"Anh ấy" là ai, không cần nói mọi người cũng biết.

Vẻ mặt Tiểu Quế đầy hâm mộ: "Ông xã chị Nguyễn thật biết chăm sóc người khác, ngay cả chuyện này cũng lo lắng hộ chị."

Cô giáo Lương nghĩ đến mình đã kết hôn nhiều năm như vậy, chồng cô chỉ thấy những chuyện như thế là việc của cô, cho tới bây giờ còn chưa từng hỏi qua bao giờ. Hai năm trước cô thường xuyên bị sốt, tay chân như mềm nhũn ra, không có sức rời giường tìm thuốc uống, còn người bên gối thì ngủ không biết gì, sau khi gọi dậy còn nổi giận đùng đùng, vì thế không tránh khỏi việc vừa hâm mộ lại vừa ghen tị với Tiểu Nguyễn.

Đi đến đâu mới tìm được người đàn ông tốt như vậy, Tiểu Nguyễn đúng là người may mắn.

Cô giáo Trương ngồi một góc lạnh lùng nhìn Nguyễn Thần cười vui vẻ ngọt ngào, trong lòng vô cùng khinh thường việc đến văn phòng khoe khoang của cô.

Giờ tan tầm của ngày hôm sau, Tiểu Quế từ bên ngoài bước vào, cười nói: "Chị Nguyễn, có người tìm chị, em đã bảo anh ta đến phòng tiếp khách."

Nguyễn Thần cảm thấy khó hiểu, có ai lại muốn đến vườn trẻ gặp riêng cô: "Là người như thế nào?"

"Là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai," Tiểu Quế cười tủm tỉm nói xong lại thì thầm bên tai cô: "Là người đàn ông Land Rover tối hôm đó."

Sắc mặt Nguyễn Thần lập tức đen lại, Lâm Hưởng nghe xong chuyện tối hôm đó, vậy mà còn dám mặt dày đến chỗ làm của cô?

Đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người nào lại không biết xấu hổ đến mức này.

Da mặt dày như vậy, đừng nói là đạn, ngay cả bom nguyên tử có lẽ cũng không xuyên qua được.

Trong lòng cô không vui, còn nghĩ đến việc bảo Tiểu Quế vác chổi đuổi Lâm Hưởng ra ngoài. Người như thế có gì tốt đẹp để gặp chứ, ngược lại ngày càng dây dưa không dứt, chắc trong lòng còn nghĩ rằng chính cô vẫn không thể rời xa anh ta.

Chẳng qua hôm nay hiệu trưởng ở đây, nếu để lại ấn tượng xấu sẽ không tốt. Lỡ nhưchẳng may dọa đến những bánh bao nhỏ đáng yêu ở đây, cô sẽ rất đau lòng.

Suy nghĩ một chút, Nguyễn Thần không tình nguyện mà đến phòng tiếp khách.

Cô giáo Lương nghe nói ở phòng tiếp khách có người đàn ông trẻ tuổi đến tìm Nguyễn Thần, vẫy Tiểu Quế lại tò mò hỏi: "Người kia có phải là chồng Tiểu Nguyễn không?"

Cho dù có gọi điện thoại đến chỗ làm thì cũng bình thường, bây giờ còn đặc biệt đến tận cửa, dù là mới cưới, ông chồng này cũng quá dính vợ rồi.

Tiểu Quế cũng không dám chắc: "Nhìn tuổi tác cũng phù hợp, lại còn có rất nhiều tiền."

Cô giáo Lương bật cười: "Lần đầu tiên em gặp anh ta, sao lại biết anh ta có nhiều tiền?"

Tiểu Quế vội vàng nói: "Người kia mặc âu phục Armani, đi xe Land Rover."

"Oa..." Đồng nghiệp trong văn phòng nghe nói chồng Nguyễn Thần mặc âu phục Armani, đi xe Land Rover, hai mắt phát sáng, chỉ hận không thể xông vào phòng tiếp khách, tận mắt nhìn xem.

"Nhiều tiền như vậy, tiền lương ít nhất cũng phải là bảy con số nhỉ?" Cô giáo Lương nghĩ đến lọ nước hoa số lượng có hạn nhận được lúc trước, chỉ biết chồng Nguyễn Thần là người tiêu tiền thẳng tay, không hề có chút keo kiệt đối với Nguyễn Thần, cô đã dám chắc người đàn ông trong phòng tiếp khách chính là vị kia của Nguyễn Thần.

"Xem ra dáng vẻ bình thường cũng có thể gả cho người tốt." Có một cô giáo xỏ xiên, thầm than Nguyễn Thần chỉ có một gương mặt phổ thông, không biết nhặt được cái vận cứt chó gì mà có thể gả cho người đàn ông tốt như vậy.

Tiểu Quế có vẻ không vui: "Chị Nguyễn da rất đẹp, tính tình tốt, lại hiểu chuyện, gả cho người tốt là chuyện tất nhiên."

Cô giáo Lương thấy không khí trong văn phòng có phần căng thẳng, vội vàng hòa giải: "Kết hôn cũng dựa vào duyên phận, duyên phận đến thì ai cũng không ngăn nổi, đúng không?"

Ở đây, cô giáo Lương là người từng trải nhất, những giáo viên khác cũng không tiện tranh cãi nữa, hậm hực giải tán, mỗi người đều vội vàng tản ra.

"Lâm sư huynh có chuyện gì không?" Lúc Nguyễn Thần bước vào phòng khách, sắc mặt khó nhìn, giọng nói cũng lộ rõ sự lãnh đạm xa lánh.

Lâm Hưởng không hề ngại mà mỉm cười: "Ngay cả một tách cà phê em cũng không pha cho anh à?"

"Không cần thiết." Cô một chút cũng không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với người này, Lâm Hưởng biết được nơi này, chắc chắn đã âm thầm tìm người điều tra mình, việc này khiến Nguyễn Thần có cảm giác bị xúc phạm.

Nụ cười tươi của Lâm Hưởng hơi cứng lại, mang theo chút chua xót: "Cuối tuần lúc anh gọi điện thoại cho em..."

Cả người Nguyễn Thần không được tự nhiên, người này thế mà lại dám nhắc đến chuyện kia!

"Anh chỉ biết, trong lòng em không vui, mới cố tình chọc giận anh." Ban đầu Lâm Hưởng còn tưởng mình gọi nhầm số, lúc muốn tắt máy thì mơ hồ nhận ra thanh âm của Nguyễn Thần, thiếu chút nữa không nhịn được mà ném vỡ điện thoại.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Lâm Hưởng biết rằng Nguyễn Thần cố ý, cố ý chọn lúc anh ta gọi đến, cố ý để cho anh ta nghe được âm thanh kia, mục đích cũng chỉ là chọc giận anh ta năm đó đã dứt khoát bỏ đi.

Nguyễn Thần làm vậy, có lẽ đoán chừng làm cho anh ta tức giận, trong lòng cô chắc chắn vẫn còn anh ta. Suy nghĩ như vậy, Lâm Hưởng không nhịn được mà đến đây tìm cô.

"Mẹ anh đã tái giá, cuộc sống bây giờ của bà rất tốt, anh cũng không còn gánh nặng nợ nần, có thể cho em cuộc sống tốt hơn."

Lâm Hưởng thu hồi nụ cười, ánh mắt chân thành: "Chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?"

Nguyễn Thần đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là không có cái gì đó vừa tay, nếu không cô thật muốn vơ lấy thứ gì đó đánh lên đầu Lâm Hưởng, để cho anh ta tỉnh táo lại.

Lâm Hưởng như thế, nói dễ nghe là cố chấp, nói khó nghe chính là ngu đần. Rõ ràng là trước đây đã nói rồi, hay là anh ta đã nghĩ sai ý của cô.

Ai muốn bắt đầu lại với anh ta, cô đã nói sao?

Nguyễn Thần kiềm chế cơn giận trong lòng, nói như đinh đóng cột: "Tuyệt đối không có khả năng!"

Cô xoay người muốn rời đi, bị Lâm Hưởng giữ chặt lại.

"Nhiều năm như vậy, trong lòng anh chỉ có em, anh không ngại chuyện em giận dỗi mà kết hôn, thật sự..."

Nguyễn Thần buồn cười, đây coi là cái gì?

Năm đó cô van xin Lâm Hưởng đừng rời đi, anh ta vẫn đi mà không chút do dự. Hiện giờ cảm thấy hối hận, cho nên muốn quay lại, cô nhất định phải nhận lời sao?

Bây giờ Lâm Hưởng đã không còn là thằng nhóc nghèo khổ lúc đó nữa, nên hợm hĩnh cho rằng cô sẽ đợi không kịp mà nhào vào ngực hắn?

"Em rất xin lỗi vì những lời của bố mẹ em đã nói với anh, thật ra anh không cần phải giữ mãi trong lòng như vậy, vì thế anh không cần phải để ý mà quay về tìm em." Nguyễn Thần khoát tay, ngăn Lâm Hưởng cắt ngang lời cô nói.

"Nghe nói Tổng tài "Khánh Dung" có một cô con gái tuổi cũng không kém em bao nhiêu, là người mẫu nghiệp dư, dáng dấp rất đẹp." Cái này là cô nghe Tiểu Quế nhắc đến, không ngờ lại có thể sử dụng đến.

Lâm Hưởng lập tức phủ nhận: "Anh với Amy chỉ là bạn bè bình thường."

"Hóa ra vị thiên kim tổng tài tên là Amy." Nguyễn Thần cười mà như không nhìn anh ta một cái, sắc mặt Lâm Hưởng trở nên thật khó coi: "Em còn chưa nói gì, anh đã vội vã giải thích, chẳng lẽ..."

"Anh, anh..." Lâm Hưởng từ trước đến nay luôn tự tin với tài ăn nói của mình, lúc này hoàn toàn không thể dùng đến, vấn đề ở chỗ anh ta phủ nhận quá nhanh, còn có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Nguyễn Thần cười nhạo: "Người thì luôn hướng về chỗ cao, chuyện này rất bình thường. Đã có cô gái có điều kiện tốt hơn em, anh không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian với em làm gì."

Ánh mắt của cô lưỡng lự trên người Lâm Hưởng một lúc, mang theo chút lơ đãng tìm hiểu và lạnh lùng: "Sau khi anh ra nước ngoài, em hiểu được rất nhiều chuyện. Như là lúc em mười tám tuổi rất ngu ngốc, như là lần đầu tiên anh và em gặp nhau cũng không phải là trùng hợp..."

Ánh mắt Lâm Hưởng trầm xuống.

Nguyễn Thần nhìn mối tình đầu ngày xưa mình đã yêu đến mức khắc trong tim, cô trầm mặc một lúc mới nói: "Anh đã làm lãng phí thời gian hai năm của em, cuộc sống sau này em hy vọng mỗi phút mỗi giây đều thuộc về em và Thiên Cảnh."

"Em sẽ hối hận." Lúc gần đi, Lâm Hưởng nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Em đã hối hận rồi." Bên môi Nguyễn Thần hiện lên ý cười châm chọc: "Hối hận lúc trước đã gặp anh, hối hận khi đó có mắt không tròng!"

Sắc mặt Lâm Hưởng biến đổi, anh ta nhanh chóng rời đi, sập cửa phòng tiếp khách rầm một cái thật mạnh.

Tiếng vang lớn như vậy chứng tỏ anh ta rất tức giận, Nguyễn Thần chán nản ngồi trên ghế sofa thở dài.

Cuối cùng đã kết thúc rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.