Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Chương 29 : truyenyy.mobi

Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 29




Vào lúc giữa trưa, Trần mama đã tới, giáo trình học chữ đã dạy xong rồi, bắt đầu từ hôm nay, cũng chính là ngày Liễu Vi Dung trong thời gian cấm túc bắt đầu học tập lễ nghi.

“Chủ tử, ngài đã biết phần lớn chữ, bắt đầu từ hôm nay cũng không cần học chữ nữa, chỉ là chủ tử cần luyện tập viết chữ nhiều hơn.”

Trần mama vừa nghĩ đến tài năng viết chữ như chó bò của chủ tử, da mặt co rút, không biết khi Thái hậu nương nương xem bài phạt nữ Tứ thư của chủ tử sẽ có vẻ mặt gì?

“Vậy hôm nay học cái gì?”Liễu Vi Dung nghe được không cần học chữ, cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì nàng đã nhận thức được toàn bộ chữ rồi, dù sao nàng cũng có không gian linh tuyền, thời gian nhiều ra không ít, hơn nữa thường xuyên uống linh tuyền, đã gặp qua là không quên được, chỉ cần chú ý một chút là có thể đọc nhanh như gió.

Hiện tại nàng cũng định buổi tối ngủ sớm một chút, vào không gian xem sách thuốc, nàng cũng biết chút ít y thuật, chỉ là vẫn còn tương đối nông cạn, chỉ giới hạn ở dưỡng sinh nhưng đối với huyệt đạo thân thể con người thì hết sức quen thuộc.

Tự học nên cũng sẽ không quá lao lực.

Trần mama nhìn Liễu Vi Dung một hồi lâu: “Hôm nay bắt đầu học lễ nghi.”

“Lễ nghi?” Liễu Vi Dung trợn to hai mắt, không phải chứ? Trước khi vào cung không phải đã học qua rồi hay sao? Nàng nhớ mình học hết sức đúng tiêu chuẩn, còn phải học?

Trần mama nghiêm túc gật đầu giải thích: “Nô tài dạy lễ nghi không phải là lễ tiết trong cung, những thứ sau khi chủ tử được tuyển vào cung vài ngày đã học qua, đã không cần phải dạy nữa.”

Dừng một chút, thấy Đức quý nhân cẩn thận lắng nghe, trong lòng hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Lễ nghi nô tài dạy chỉ bao gồm nghi dung cùng dáng vẻ”

“Về phần nghi dung, cái này nô tài không cần phải nói rồi, nghi dung (dung nhan) chủ tử rất tốt, thậm chí việc bảo dưỡng dung nhan còn có kinh nghiệm hơn so với nô tài.” Trần mama nhìn da thịt cùng dung nhan mềm mại trong suốt của nàng ngụ ý nói.

Nàng đã gặp qua sủng phi xinh đẹp nhất trong hậu cung, da trắng nõn nà, nhưng mà vẫn không thể nào so sánh với da thịt Đức quý nhân trước mắt này, thật không biết nàng bảo dưỡng như thế nào, không biết có phải nàng có bí truyền hay không.

Cũng có thể trời sinh đã như vậy rồi.

Liễu Vi Dung im lặng, người mới nào trúng tuyển mà dung nhan không đẹp? Trong lòng cảm thấy không vui đã sớm bỏ sang một bên.

“Dáng vẻ là một phần nhỏ, nếu chủ tử muốn chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, ngoại trừ có mánh khóe giỏi, dáng vẻ cũng rất quan trọng, điểm này, tỷ tỷ của chủ tử, Lệ quý nhân làm vô cùng tốt, chỉ có thể dùng ngàn vạn từ để nói về dáng vẻ của nàng.”

Nói đến dáng vẻ, Trần mama khen không dứt miệng đối với Liễu Tương Nhã.

Điểm này Liễu Vi Dung cũng thừa nhận.

Liễu phu nhân tốn hơi sức bồi dưỡng lớn như vậy, cộng thêm nàng vốn là nữ chính có hào quang cường đại, không tốt mới là lạ, thật ra thì Phương Chỉ Doanh cũng không kém, cùng với Liễu Tương Nhã thì có thể nói mỗi người một vẻ.

Đáng tiếc Hoàng thượng kiêng kỵ ngoại thích (nhà ngoại ý), sẽ không để cho Phương gia lại có thêm một Hoàng đế.

Cho nên Liễu Tương Nhã sẽ được chọn.

“Đúng vậy đó, một cái giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày, một nụ cười của tỷ tỷ đều mang theo sức hấp dẫn mê người.” Liễu Vi Dung cũng không bị lòng ghen tị che mắt, khen thật lòng.

Nhưng Hoàng thượng ghét Lệ quý nhân, Trần mama liếc mắt nhìn Đức quý nhân một cái, có lẽ Đức quý nhân không có dung mạo khuynh thành như Lệ quý nhân, dáng vẻ vạn thiên, nhưng nàng lại có khí chất không màng danh lợi, còn có một chút mới mẻ mà những người khác không có, dù cho nàng không biết chữ, không được tỉ mỉ bồi dưỡng.

Rất dễ thích nghi, nếu không Hoàng thượng cũng sẽ không bảo nàng đến dạy.

“Chủ tử chăm chỉ học tập, cũng sẽ giống như Lệ quý nhân.” Trần mama nói mang theo chút khích lệ.

Liễu Vi Dung cười cười, cũng không có phản bác, nàng là người trong nhà nên biết chuyện trong nhà mình ra sao, nàng đã định, không gian không tiến triển nhiều lắm, Trần mama dạy thế nào, nàng cũng sẽ không biến thành giống như Liễu Tương Nhã.

Bất quá, học nhiều một ít cũng không có xấu.

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi ở một bên lẳng lặng lắng nghe.

Hạnh Nhi cũng đã có thể coi là cung nữ tâm phúc, bất quá địa vị còn chưa sánh bằng Bạch Liên.

Nàng rất thông minh, so với nô tài có kiến thức hạn hẹp thì nàng thông minh hơn nhiều, tuy rằng Đức quý nhân bị cấm túc nửa năm, nhưng còn có Trần mama ở lại, có Trần mama ở đây, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ không quên chủ tử.

Thay vì âm thầm đi theo chủ tử khác, còn không bằng trung thành đi theo Đức quý nhân phân vị thấp lúc này, dù sao ngoại trừ Bạch Liên, Đức quý nhân cũng không có tâm phúc nào cả.

Hơn nữa nàng có một loại dự cảm, chủ tử sẽ hết khổ.

“Huấn luyện dáng vẻ rất đơn giản, chủ tử phải đi theo nô tài cùng nhau làm.” Trần mama nhìn chằm chằm Liễu Vi Dung nghiêm túc nói.

Liễu Vi Dung gật đầu, nàng cũng rất tò mò không biết cổ nhân huấn luyện dáng vẻ như thế nào, có phải giống như người mẫu thời hiện đại hay không, tư thế ngồi, bộ dáng đi, bộ dáng đứng yên, thái độ đối với mọi người, giọng nói, vẻ mặt, v…..v…..bắt tay vào phương diện này.Trần mama cũng nói một chút nội dung huấn luyện dáng vẻ, không khác biệt nhiều lắm cùng với những chuyện nàng biết.

“Đầu tiên, phải nổi lên một cỗ khí chất ôn nhu.”

“Phốc…” Liễu Vi Dung thiếu chút nữa thì cười không ra tiếng, khí chất ôn nhu còn có thể nổi lên, định hù dọa người khác sao?

Trần mama cau mày, nhìn Liễu Vi Dung một cái, nhắc nhở nàng chú ý nhìn, sau đó vươn tay, đè ngực lại, dùng sức hô hấp, hô hấp, hô hấp nữa… Sau đó Trần mama hít sâu một lần nữa, toàn thân buông lỏng ngồi ngay ngắn xuống ghế, ưu nhã cầm một cái chén tinh xảo lên.

Sau đó ý bảo Liễu Vi Dung làm theo.

“Trần mama, thật ra thì ta cảm thấy ta không cần dùng sức hô hấp, cả người cũng tản ra khí chất ôn nhu…” Liễu Vi Dung không nói gì về bộ dáng hô hấp kia của Trần mama, cái khí chất ôn nhu này quá khó khăn, nàng quyết định không học, thật ra nàng hoàn toàn không nhìn ra trên người Trần mama có khí chất ôn nhu.

Mí mắt Trần mama nhảy lên một cái.

“Chủ tử, nô tài rất chắc chắn nói cho ngài, trên người ngài không có khí chất ôn nhu! ”

Liễu Vi Dung lười biếng dựa ở trên lung ghế, trừng mắt nhìn, giảo hoạt cười một tiếng: “Ta cũng không nhìn ra trên người mama có khí chất ôn nhu, trên người ngươi vừa rồi không có khí tỏa ra…”

Trần mama bị Liễu Vi dung phản bác thì cảm thấy hô hấp như dừng lại, khóe miệng giật giật, ly trà cầm trên tay run lên.

Khí tỏa ra?

Nếu trên người có khí tỏa ra, nàng còn là một con người sao?

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi không nhịn được che miệng cười trộm.

“Tốt lắm mama, chúng ta bắt đầu khâu kế tiếp, cái ôn nhu này, ngươi có ta cũng có, tiếp tục đi! ”

“Sau khi khí chất ôn nhu nổi lên, ngồi thẳng lưng hóp bụng, sau đó uống trà, thời điểm uống trà phải chú ý! ”

Trần mama nhắc nhở, sau đó đứng lên bắt đầu làm mẫu.

“Đầu tiên, cầm cái ly này lên thật ưu nhã, ngón tay trái làm giống như Lan hoa chỉ, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nâng thân chén, các ngón tay còn lại cũng làm thành Lan Hoa chỉ, nhẹ nhàng nâng cái ly này lên.”

Liễu Vi Dung nhìn người Trần mama đã gần bốn năm chục tuổi, còn cầm cái ly kiểu Lan Hoa chỉ, động tác này nhìn thế nào, thế nào cũng không thể dung hòa.

Động tác nàng thấy Liễu Tương Nhã đã làm, khác biệt chính là, Liễu Tương Nhã làm thưởng tâm duyệt mục (ý đẹp ý), mọi cử động đều là cực kỳ mê người.

Nếu muốn nàng làm, chỉ biết bắt chước bừa.

Nàng cảm thấy tùy ý dĩ nhiên là tốt nhất, đây mới là phong cách của nàng.

Giống như Trần mama vậy, dù sao vẫn cảm thấy tất cả như đều theo một khuôn mẫu, sau đó mọi người bắt chước theo, thật là không có thú vị.

“Uống trà còn phải làm bộ dáng này. Không cảm thấy mệt mỏi sai? Tự nhiên một chút không tốt sao? Hoàng thượng đã thấy nhiều động tác khuôn mẫu, thị giác sẽ cảm thấy mệt mỏi không phải sao?”

Liễu Vi Dung nói xong, cầm ly trà lên một cách tự nhiên, thưởng thức trà, một loạt động tác nước chảy mây trôi (lưu loát sinh động), không có gì xinh đẹp trong đó, hết lần này đến lần khác làm cho người ta cảm thấy thoải mái thích ý.

Vẻ mặt Hạnh Nhi bội phục nhìn chủ tử, vẻ mặt Bạch Liên như có điều suy nghĩ.

Trần ma ma cũng ngơ ngẩn, liếc mắt nhìn Liễu Vi Dung một cái thật sâu. Đúng vậy, trong hậu cung này, động tác uống trà của mỗi phi tần đều giống nhau, các nàng cũng sẽ làm Lan Hoa chỉ, theo đuổi ưu nhã.

Hóa ra không cần làm Lan hoa chỉ, cũng có thể làm những động tác như thưởng tâm duyệt mục này.

“Xem ra chủ tử làm được rất khá, nô tài đã bêu xấu, tiếp theo là bộ dáng đi lại.”

“Tư thế đi lại cũng rất quan trọng, bí quyết chính là hai chữ “chậm” cùng “cười”, phải đi làm sao dịu dàng thướt tha, ôn nhu như nước, như cây liễu trước gió, muốn đi phải chậm, bước giống như chạy bước nhỏ, còn phải có thần sắc ôn nhu, khóe miệng khẽ nhếch, làm cho người ta cảm giác giống như người đang cười.”

Sau đó Trần mama đứng dậy làm mẫu, lại còn lắc mông theo tiết tấu, mặt có chút nghiêm túc bỗng dưng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên, mơ hồ mang theo nụ cười, cầm khăn tay màu giống như Ô Quy, giống như bước nhỏ bước nhỏ đi về phía trước.

Hai tròng mắt Liễu Vi Dung sáng lên, cái này có thể học.

Thấy Đức quý nhân nghiêm túc đi theo tư thế nàng dạy, Trần mama rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy cả buổi chiều đều là tập bộ dáng đi.

Đến buổi tối, Liễu Vi Dung cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi uống linh tuyền, mệt mỏi trên người trong nháy mắt tan biến hết, sau khi ăn tối xong, liền lấy cớ mệt mỏi tắt đèn đi ngủ sớm, nhưng thật ra là vào không gian..

Dù sao thời gian nửa năm vẫn còn, nhất thời không vội chép sách, mỗi buổi sáng chép một phần, rất nhanh sẽ chép xong.

Lại thu hoạch một tra (có thể là một rổ) rau dưa, nhìn đống rau dưa lớn trước mặt, liền không hề phải bỏ đi, thật may là không gian có thể giữ thực phẩm tươi, nếu không những loại rau dưa này đã sớm quá chín.

Cây ăn quả có nhiều loại, đầu tiên là loại cây nho, cây vải, cây long nhãn chờ hiện tại đã kết quả, hai ngày nữa có thể ăn quả.

Suy nghĩ một chút đã cảm thấy cao hứng.

Ai quy định phần của quý nhân thấp chứ, đã có hoa quả kia.

Không gian này, nhờ nó là một bảo vật quý hiếm.

Trong không gian không có tiểu phòng, không gian lại lớn, phân loại một phần thức ăn, một phần cây ăn quả, một phần để thu hoạch rau dưa.

Còn dư lại chính là đất trống.

Trên đất trống không có gì cả, chỉ có một cái rương lớn.

Không phải là nàng không muốn cầm đồ đi vào, mà là căn bản không thể cầm, đồ dùng trong Y Lan điện đều được ghi chép.

Hơn nữa có Hạnh Nhi cùng Bạch Liên nhìn thấy, không nên lộn xộn vẫn là tốt nhất.

Lấy sách thuốc từ trong rương ra, ngồi dậy xem lại tỉ mỉ.

Đủ loại phương thuốc cổ truyền bên trong làm cho nàng mở rộng tầm mắt, đây đều là tài phú.

Ở trong cung sợ nhất chính là gì?

Chỉ sợ có người âm thầm ra tay.

Nàng trong không gian nghiên cứu sách thuốc, Trần mama thừa dịp bóng đêm rời khỏi Nhu Phúc cung, đi đến Tử Thần điện hồi báo tiến độ học tập của Liễu Vi Dung hôm nay.

Mộ Dung Triệt nghe Trần mama hồi báo, gương mặt lạnh nhạt tuấn tú xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, thiếu chút nữa hù dọa công công Tiểu Lý Tử.

Hoàng thượng cả ngày mặt lúc nào cũng âm trầm, tối nay lại không điểm bài, không nghĩ đến Trần mama hồi báo tình hình học tập của Đức quý nhân, Hoàng thượng liền cười.

Xem ra địa vị của Đức quý nhân trong lòng hoàng thượng không nhỏ, chỉ có điều Lệ quý nhân cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Đãi ngộ của tỷ muội Liễu gia thật sự khác nhau một trời một vực.

Hồi báo xong, Trần mama lại hỏi ý kiến một phen xem có dạy Đức quý nhân tinh thông bốn nghệ ( cầm, kỳ, thi, họa) hay không.

“Cầm kỳ thư họa không cần dạy, âm luật ca múa cũng miễn…” Khóe miệng Hoàng đế Mộ Dung Triệt co quắp một cái, hiển nhiên là nhớ đến ngày tuyển tú Liễu Vi Dung khảy đàn khó nghe như thế nào.

Hắn không muốn mỗi ngày Nhu Phúc cung đều truyền ra tiếng đàn chói tai.

“Nô tài tuân chỉ! ” Trần mama đầu tiên là sửng sốt, sau đó cung kính trả lời.

U Lan điện.

Liễu Tương Nhã đã phấn chấn lại vừa cầm khăn tay thêu hoa râm bụt, vừa nghe Bích Thủy ở bên tai nàng thấp giọng nói chuyện ở Y Lan điện.

Đang nghe đến thời điểm Trần mama từ Tử Thần điện trở về, mặt Liễu Tương Nhã liền biến sắc, thình lình bị kim đâm vào ngón tay, đau khiến nàng kêu “A” một tiếng, trên đầu ngón tay liền trào ra một tia máu tươi.

Bích Thủy cả kinh, vội vàng đi đến rương nhỏ lấy thuốc bôi cho chủ tử.

“Chủ tử, tại sao ngài không cẩn thận vậy?” Bích Thủy rất là đau lòng bôi thuốc cho chủ tử.

“Ta không sao, chẳng qua là bị kim châm một cái thôi, Bích Thủy, ngươi nói Trần mama thường đi đến chỗ Hoàng thượng hồi báo tình hình của Tam muội như thế, sợ rằng nửa năm sau, Hoàng thượng có phải vẫn còn nhớ rõ nàng hay không! ” Liễu Tương Nhã cắn môi, phía dưới tay hung hăng vò khăn, chỉ cảm thấy cảm giác buồn phiền đầy trong lồng ngực.

Tại sao, tại sao Tam muội nàng không coi vào đâu lại nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu chiến giới hạn chịu đựng cao nhất của nàng.

Nghĩ đến từ khi mình vào cung đến nay đều không thuận lợi, cùng với tối ngày hôm qua ngoài ý muốn được thị tẩm nhưng lại làm Hoàng thượng chán ghét, Huệ phi ghi hận, lại đối lập với hoàn cảnh của Tam muội, vốn nàng bị cấm túc, nàng còn thật sự vui vẻ, bây giờ nhìn lại căn bản là không có ích.

Lợi dụng Trần mama khiến cho Hoàng thượng nhớ nàng, thật là thủ đoạn!

“Bích Thủy, thông báo Bạch Liên, đây là thời điểm để Bạch Liên phát huy.”

Đáy mắt Liễu Tương Nhã hiện lên một tia ngoan lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.