Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nhân Duyên Tiền Định - Chương 54: Qua Sinh Thần : truyenyy.mobi

Nhân Duyên Tiền Định

Chương 54: Qua Sinh Thần




Edit: Halley

Suốt dọc đường đi Tam ca đều không buông tay Văn Chiêu, cùng nàng đi vào Xuân Lan viện.

Trong đình Vọng Nguyệt, trên trán Tam ca có lọn tóc bị gió xuân thổi bay, mềm mại lay động. Văn Chiêu biết Tam ca có chuyện muốn nói với nàng, liền lẳng lặng chờ.

"Chiêu Chiêu......Tam ca trước khi đi, bồi muội qua sinh thần lần này." Tam ca nhìn mắt nàng, thậm chí có chút cẩn thận là lạ.

Từ năm Văn Chiêu lên năm đã không đón sinh thần. Bởi vì ngày đó là ngày mất của mẫu thân nàng.

Ngày mười tháng hai là sinh thần của nàng cũng là ngày giỗ của mẫu thân.

Tháng hai, năm Thừa Bình thứ ba, Văn Chiêu bị ngã mạnh, đụng phải đầu, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại. Thời điểm tỉnh dậy, khóc đòi mẫu thân thì phụ thân hốc mắt hồng hồng nói mẫu thân bị bệnh, không thể tới thăm nàng được.

Hài tử nho nhỏ xốc chăn lên muốn bước xuống, khẩn trương nói, "Mẫu thân bị bệnh, Chiêu Chiêu phải đi thăm."

Phụ thân giữ nàng lại, đắp kín chăn lại, lần nữa bảo "Ngoan, đừng để bị cảm lạnh. Mẫu thân con......nàng bị bệnh đậu mùa, sẽ lây bệnh, Chiêu Chiêu không cần đi thăm."

Văn Chiêu đáp nàng không sợ, thấy thần sắc phụ thân đột nhiên nghiêm túc, cảnh cáo nàng nếu bị lây bênh sẽ ngủ mãi không tỉnh, không thể nhìn thấy phụ mẫu nữa.

Ngay lúc đó phụ thân chỉ là vì muốn trấn an nàng, để nàng không đi tìm mẫu thân, lại không nghĩ rằng những lời này khiến nàng khóc đến nửa đêm. Nàng từ nhỏ thông tuệ hơn so với bạn cùng lứa, vừa nghe lời này liền biết mẫu thân bệnh nguy hiểm đến tính mạng, nghĩ đến nếu mẫu thân thực sự mất đi, Văn Chiêu liền khụt khịt thở không nổi, cuối cùng khóc đến mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng phụ thân.

Mùng năm ngày đó, Văn Chiêu nghĩ đến sinh thần của mình, bất luận thế nào nàng cũng phải nhìn mẫu thân một chút. Mẫu thân còn thiếu nàng quà sinh thần.

Nghe nói từ sau khi mẫu thân sinh bệnh liền chuyển đến phòng bên. Đêm đó nàng dựa vào vóc dáng nhỏ bé, lén lút ra ngoài cửa phòng, thấy phòng của phụ thân đã tắt đèn, trong lòng Văn Chiêu mừng thầm, khẽ muốn bước vào.

Cũng không biết có phải trời cao thương xót hay không, muốn giúp nàng thực hiện tâm nguyện, trong phòng lại không có nha hoàn gác, Văn Chiêu thấy trên giường của phòng bên có một người, trong lòng vui vẻ, nàng mặc kệ bệnh truyền nhiễm gì đó, chỉ muốn gặp mẫu thân.

Nhưng chờ đến khi nàng tới gần lại thấy mẫu thân đưa lưng về phía nàng, thân mình run run, dường như đang khóc, chỉ là tiếng khóc này nghe hơn là lạ, không giống tiếng mẫu thân......

"Mẫu.....thân?"

Trong phòng tối đột nhiên vang lên tiếng gọi non nớt, âm thanh nức nở đột nhiên im bặt.

Trong lòng Văn Chiêu đột nhiên sinh ra chút khủng hoảng, vẫn không đợi nàng nghĩ kỹ vì sao lại khủng hoảng, người trên giường liền tiến đến ôm chặt nàng, nước mắt ướt đẫm cổ nàng.

"Tại sao lại là cha? Mẫu thân đâu rồi?"

Người ôm chặt nàng không nói gì, vẫn luôn ô ô khóc, dường như dưới bóng đêm bao phủ, ông mới không hề kiêng kỵ mà phát tiết bi thương.

Văn Chiêu vẫn còn ngơ ngác mãi cho đến khi Tam ca nắm tay nàng dẫn vào linh đường, mới bừng tỉnh phát giác mẫu thân đã không còn nữa, mà ngày mẫu thân qua đời, chính là sinh thần của nàng.

Nàng thất thần rơi lệ, Tam ca lau từng giọt nước mắt của nàng. Nàng hỏi có phải mẫu thân nằm trong hộp gỗ bên trong, Tam ca rưng rưng mắt, gian nan gật đầu.

Rất nhiều ngày về sau, Văn Chiêu ngẫu nhiên cũng nhớ tới sinh thần đen tối đêm đó, lại cảm thấy có chỗ quái lạ không nói rõ được.

"Tam ca......"

Tam ca nhìn ra nàng muốn cự tuyệt, ôn nhu ngắt lời nàng nói, "Những năm gần đây điều mà Tam ca hối hận nhất chính là không đón sinh thần cùng muôi, bây giờ rời đi không biết mấy năm, Chiêu Chiêu thành toàn cho Tam ca được không?"

Đêm đó Văn Chiêu liền đến từ đường muốn thỉnh tội bất hiếu. Năm nay nàng phải vì Tam ca mà đón sinh thần một lần.

Đi đến bên ngoài từ đường, hạ nhân giữ từ đường thấy nàng liền có chút kinh hoảng, Văn Chiêu nghe thấy bên trong có tiếng người truyền đến, bèn ra dấu im lặng với bọn họ. Nàng thoáng thăm dò thì thấy đó là phụ thân.

"Văn Tập phải rời đến một nơi khác, nàng hãy phù hộ con bình an thuận lợi......" Không nghĩ tới phụ thân lại tới thăm mẫu thân lúc này.

"Đã qua chín năm, Văn Tập càng ngày càng giống nàng, thường xuyên làm ta cảm thấy hoảng hốt..."

Ngữ khí của phụ thân bình đạm lại làm Văn Chiêu suýt nữa rơi lệ.

Trong dĩ vãng, ngày giỗ của mẫu thân, phụ thân đều hệt như không quá đau buồn hay thương cảm, tuy rằng trên mặt không thể hiện, nhưng tâm tư Văn Chiêu tỉ mỉ, dễ dàng phát hiện ra. Vì vậy nàng luôn có chút oán tình cảm phụ thân đối với mẫu thân đã phai nhạt đi, nhưng hôm nay lại thấy phụ thân đau buồn như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì Tam ca muốn rời kinh?

"Chiêu Chiêu". Đột nhiên có tiếng gọi khiến nàng giật mình một cái, thấy người đến là Tam ca, Văn Chiêu thở dài nhẹ nhõm, thương cảm vừa rồi đột nhiên tiêu tán.

Hai hạ nhân nọ thấy Tam ca như được đại xá liền hướng hắn chào hỏi. Tam ca lên tiếng đương nhiên phụ thân cũng nghe thấy. Phụ thân liền từ đệm hương bồ đứng lên, vỗ vỗ vai Tam ca, nhìn Văn Chiêu ở phía sau một cái mới bước ra ngoài.

"Tối hôm đó lúc Tam ca gọi muội, muội đang nghe phụ thân trò chuyện cùng mẫu thân."

Văn Tập thoáng chút áy náy nói, "Là Tam ca không chú ý, quấy rầy phụ thân cùng mẫu thân."

Sau đó, hai người tiến vào từ đường. Bài vị mẫu thân đã không còn góc cạnh, vừa nhìn liền biết bài vị luôn được người vuốt ve quá mức.

Văn Chiêu cùng Tam ca hướng mẫu thân trịnh trọng khấu đầu. Ở giữa là bức họa tổ tiên Khương gia, từ lúc nàng hiểu chuyện vẫn luôn thấy ông mang đôi mắt thương xót mà nhìn hậu nhân của mình, ánh nến nội đường lay động, bóng họ nhẹ nhàng lay động phía sau.

"Nữ nhi bất hiếu, năm nay đón sinh thần vào ngày giỗ của người......" Văn Chiêu lẩm bẩm.

Tam ca cách nàng vài thước, trong miệng thì thầm gì đó, nàng không nghe rõ. Chỉ có bài vị đằng trước khói bay nhẹ nhàng mù mịt.

Hỉ tiệc của đại ca so với sinh thần của Văn Chiêu diễn ra càng sớm hơn.

Vốn dĩ hỉ tiệc này an bài vào tháng ba, thời gian vừa vặn đúng lúc cảnh xuân đẹp nhất. Nhưng đại ca nghĩ Văn Tập lần này rời đi không biết khi nào mới về, liền muốn tổ chức hỉ sự sớm hơn xem như tiễn biệt Tam ca.

Trong những ngày ảm đạm như thế, hỉ sự đến vừa đúng lúc.

Bởi trong triều thế cục khẩn trương làm lòng người hoang mang hoảng sợ, hỉ sự cũng được làm đơn giản, chỉ là bày tiệc trong Khương phủ, phát tiền mừng cho hạ nhân và phong bao đỏ cho các vãn bối.

Đại ca thường ngày dáng vẻ lạnh lùng, hôm nay mặc một thân hỉ bào khiến hắn có vài phần ôn hòa. Mặt mày hắn vui vẻ cùng mọi người nói chuyện, dường như tạm thời quên Tam đệ hắn sắp phải xa kinh đi ngàn dặm tới Lũng Hữu.

Đêm nay Tam ca cùng Đại ca Nhị ca cạn chén từng li từng li, dường như không say không thôi, cũng không có trưởng bối nào mở miệng khuyên bảo.

Thời điểm tiệc tàn, Đại ca khoác vai Tam ca, nhẹ nhàng dặn dò, " Đi đến đó liền đặt mua một tòa nhà tốt, mua nhiều hạ nhân, cố gắng tự chiếu cố tốt cho bản thân."

Nhị ca cũng nói, "Bên đó là địa bàn Quảng An Vương, đệ cùng bọn họ có quan hệ tốt, mọi việc chắc không quá khó khăn."

Tam ca gật đầu, "Đại ca Nhị ca cứ yên tâm."

Ngày sinh thần, Tam ca đã sớm tới gõ cửa phòng Văn Chiêu.

Văn Chiêu lúc này đang ngồi trước gương trang điểm, tóc xõa sau lưng, Phù Diêu đang giúp nàng chải tóc, nhìn thấy Tam ca lập tức hành lễ gọi Tam công tử.

Văn Tập nhìn mái tóc Văn Chiêu xõa dài mượt như tơ, trong lòng cảm thán trong vô tri vô giác Chiêu Chiêu đã trưởng thành là một đại cô nương rồi.

"Để ta làm." Văn Tập lấy lược từ tay Phù Diêu, một tay nhẹ nhàng đặt ở đầu vai nàng, hai người cùng nhìn về phía gương. Văn Chiêu nhìn khóe miệng Tam ca cười trấn an lẫn hoài niệm, trong nhất thời không nói nên lời.

"Thời điểm mùa hè, lúc trên thuyền Tam ca cũng từng chải tóc cho muội, Chiêu Chiêu búi tóc nam tử cũng thật đẹp. Chỉ là Tam ca không xứng chức, lâu như vậy, cũng chỉ biết búi kiểu đơn giản. Tam ca đáp ứng muội học bơi, cũng nuốt lời, chẳng qua là khi tới nơi đó hẳn là có thời gian học. Thời điểm trở về dù có từ đình Vọng Nguyệt ngã xuống cũng không sợ......" Tam ca chưa bao giờ lại nói nhiều như vậy, giờ đây lại vừa chải tóc cho nàng vừa nói không ngừng, Văn Chiêu chỉ lẳng lặng nghe, không muốn ngắt ngang lời hắn.

"Nói ra từ lúc Chiêu Chiêu sinh ra, Tam ca mỗi ngày đều muốn nhìn thấy muội, ngay cả khi đi công vụ cũng muốn mang muội theo. Đột nhiên có một ngày không thấy muội, cũng không biết có thể thích nghi được hay không......"

Tam ca khẽ cười nhẹ, lại nói, "Chiêu Chiêu giống như trưởng thành trong một đêm, nhưng Tam ca thấy Chiêu Chiêu vẫn là hài tử khóc đòi theo sau huynh, muốn bỏ cũng không bỏ được......Lúc đó Chiêu Chiêu tầm ba bốn tuổi, Tam ca cũng mới tám tuổi, là lúc muốn tự do, lại có một tiểu gia hỏa suốt ngày muốn treo trên người ta. Nếu không để ý hoặc hung dữ với muội, muội lại khóc không dỗ không chịu nín."

Tam ca nói những chuyện đã lâu về trước, năm tháng xa xăm lại thêm thời gian kiếp trước của nàng, Văn Chiêu có chút không nhớ rõ nhưng vẫn có thể hình dung ra. Cảm thấy hình ảnh tiểu nữ hài ba tuổi thích người đã chôn quá sâu trong lòng nàng, có nổ lực cũng không thể nhớ, nhưng những ngây thơ đáng yêu của nàng đều lưu giữ như mới trong lòng Tam ca.

Hóa ra những gì tốt đẹp nhất của nàng đều được Tam ca trân quý giữ trong lòng.

Mắt Văn Chiêu có chút ướt, còn cười bảo "Tam ca đừng nói đến những chuyện này, lại làm muội khóc không dỗ được......"

Văn Tập không ngừng tay, cười thở dài một tiếng, mang theo sự bao dung vô hạn, " Muội có lúc nào khóc mà huynh không dỗ được đâu? Kì thật Chiêu Chiêu vô cùng dễ dỗ, hài tử khác muốn điểm tâm hay đồ ngọt, muội chỉ cần ôm vỗ về nói "Tam ca mang muội đi chơi" là nín rồi."

Văn Chiêu ngừng khóc,mỉm cưởi, "Đúng vậy, sớm biết thế nên để Tam ca tốn công hơn chút."

Tam ca gật đầu, "Hôm nay Tam ca chịu tốn công hơn chút đưa muội ra ngoài ăn."

Tuy rằng đến cuối cùng vẫn là Phù Diêu giúp nàng búi tóc, Văn Chiêu lại cảm thấy tuy gió đầu xuân se lạnh, lòng nàng vẫn ấm áp.

Đi đến trà lâu kia, vẫn là nhã gian trước đó. Thời điểm đầu năm trước, lúc Khương Văn Tập đỗ trạng nguyên, cưỡi đại mã dạo phố, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai thấy một đôi mắt lấp lánh như sao trời.

Chỉ là lúc này lại không giống như trước kia, lúc này trong nhã gian ngồi cùng hắn là chủ nhân đôi mắt kia, không còn những người khác.

Nhìn Tam ca gọi đồ ăn, Văn Chiêu đột nhiên nảy sinh ra một ý, giữ chặt ống tay áo Tam ca hỏi "Tam ca có muốn nếm thử tay nghề của muội không?"

Văn Tập sửng sốt, ngay sau đó liền nhớ tới Văn Chiêu từng nói với hắn đời trước nàng đã ở trong Thượng Thực cục, chốc chốc cảm thấy chua xót lấp đầy cõi lòng, vẫn cười cười gật đầu.

Ý cười trên mặt Văn Chiêu càng rõ hơn, liền nói cùng chưởng quầy muốn mượn phòng bếp của bọn họ.

Đều nói quân tử xa nhà bếp, nàng là tiểu nữ tử đương nhiên không cần cố kỵ điều này. Nhưng Tam ca lại muốn cùng phụ giúp, Văn Chiêu ngăn hắn ngoài cửa, "Tam ca ở ngoài chờ được rồi."

Tam ca lại không chịu, kiên trì muốn hỗ trợ, Văn Chiêu đành phải thỏa hiệp.

Văn Tập cười thầm. Hắn đã bỏ lỡ rất nhiều năm trong chuyện kiếp trước của Văn Chiêu, giờ đây muốn nhìn một chút dáng vẻ nàng nấu ăn.

Nàng ở Thượng Thực cục chỉ tầm hai năm, phương pháp chế biến thức ăn học được cũng không nhiều, nhưng thật ra kỹ thuật cắt rau cùng công phu nấu ăn cơ bản cũng không tệ lắm, bởi vì nàng từng học kỹ thuật khắc tỉa.

Văn Tập vốn muốn đền bù những năm tháng thiếu hụt của Văn Chiêu, lại bởi vì kỹ thuật cắt rau của nàng làm hắn lòng thêm khó chịu. Văn Chiêu vốn là đích nữ phủ quốc công, ở kinh thành này không có mấy người cao quý hơn nàng, nhưng sau khi phủ quốc công xảy ra chuyện lại ở trong cung vật vờ lâu như vậy. Quên đi thân phận tiểu thư khuê các của bản thân, chịu đựng những người trước đây nàng không để vào mắt nay tra tấn nàng, mỗi ngày lo lắng đề phòng, sợ một lúc nào bị phát hiện liền mất mạng, không thể báo thù cho người nhà.

Văn Chiêu tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của hắn, có chút thẹn thùng mà cười, "Ở trong phủ an nhàn lâu vậy, trù nghệ có chút không quen tay......"

Văn Tập cười theo nàng không nói gì.

Trước đây không lâu, tiếc nuối lớn nhất của hắn là nhiều năm như vậy không thể đón sinh thần cùng nàng. Nhưng bây giờ, tiếc nuối lớn nhất lại là trong những năm tháng thiếu hụt sau nhiều năm như thế, vẫn khiến nàng bất lực tiếp tục mất mát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.