Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nhân Duyên Tiền Định - Chương 13: Mười Ba Tuổi : truyenyy.mobi

Nhân Duyên Tiền Định

Chương 13: Mười Ba Tuổi




Lại một trận tuyết lớn lả tả rơi, sau khi tuyết ngừng, trên mặt đất xuất hiện một lớp tuyết không dày không mỏng, dáng vẻ thuần khiết của tuyết trắng khiến người khác yêu thích, không đành lòng đặt chân lên. Chẳng qua tuyết trước cửa phòng Khương Nhị cô nương lại bị giẫm đến bẩn, dấu chân hỗn tạp không còn phân biệt được bao nhiêu người đã đến đây.

Họa Lan cùng Họa Cúc đã thăng thành nhị đẳng nha hoàn, hiện đang giúp chạy vặt. Hai người chạy đến chỗ lão phu nhân, vẫn chưa đợi bọn họ nói, lão phu nhân đã vội vội vàng vàng hỏi “Nhị nha đầu sao rồi?”

Họa Lan vội đáp “Vẫn chưa giảm sốt, một mực ngủ, cũng chưa dùng bữa.”

Họa Cúc đáp “Lão phu nhân, có cần đổi lang trung khác không?”

Lão phu nhân xua tay cho hai người lui xuống, trong lòng có chút nôn nóng. Chẳng qua là bệnh phong hàn tại sao nhiều ngày vẫn chưa khỏi? Nhị nha đầu thân thể còn chịu nổi không?

Chỉ chốc lát, Xuân Lan viện lại có một vị lang trung đến, cách một tấm rèm giúp Nhị cô nương bắt mạch, sau đó nói “Ngoại trừ bị lạnh, vẫn còn ưu tư trầm trọng.”

Khương Văn Tập đứng ở bên cạnh, nghe xong lời này liền hỏi ông ta, “Lão tiên sinh, gia muội chỉ mới chừng này tuổi, làm sao có thể ưu tư trầm trọng chứ? Có phải là vì nguyên nhân nào khác không?”

Vị lang trung này lắc lắc đầu nói, “Tại hạ chẩn thế nào thì nói thế ấy. Không cần lo lắng, những phương thuốc trước đây không có vấn đề gì, chỉ là tâm bệnh này cần có tâm dược chữa……”

Sau khi tiễn lão tiên sinh này đi, Văn Tập đứng bên giường Văn Chiêu chưa đi.

Văn Chiêu trong hai năm qua trở nên càng thêm nghiêng nước nghiêng thành, dường như một thiếu nữ bước ra từ thân thể của nữ hài, tứ chi thon dài mảnh khảnh, mặt mày cũng nhọn hơn một chút, không còn là dáng vẻ con nít bầu bĩnh nữa.

Bây giờ nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, mày đẹp hơi chau, lông mi khẽ run, dường như trong mộng đang gặp được vấn đề hóc búa. Sắc mặt có chút ửng hồng, hệt như người say rượu vậy, đôi môi vốn dĩ phấn nộn ẩm ướt mà giờ có chút khô khốc tái nhợt.

Văn Tập bưng nước đến, Phù Cừ muốn nhận lấy, hắn khoát khoát tay từ chối, ngồi bên giường Văn Chiêu, mặc dù phí hơn nửa muỗng nước, nhưng rốt cuộc môi nàng cũng có chút ẩm ướt.

Lấy khăn giúp nàng lau nước chảy xuống phần cổ, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, xoay đầu nhìn thấy thuốc đã được nấu xong.

Văn Tập cảm thấy có chút khó khăn, nếu không đánh thức muội muội dậy, thuốc này lại lãng phí hơn phân nửa, gối đầu của muội muội cũng bị ướt một mảng.

“Chiêu Chiêu……Chiêu Chiêu……tỉnh dậy, Tam ca gọi muội dậy mau……”

Văn Chiêu lần nữa trong mơ nhìn thấy cảnh cỏ xuân cao ba tấc, Tam ca ôm chặt nàng không buông.

Tuyết rơi cả mùa đông trước ngày xuân năm đó, mọi người đều nói “Tuyết lành báo hiệu năm bội thu”, không hề sai, năm Thừa Bình thứ mười bốn là một năm bội thu của nông dân, nhưng với phủ quốc công mà nói lại là ác mộng. Lúc ấy mẫu thân Tần Thị đang hoài thai thai nhi thứ ba, cả ngày vuốt ve cái bụng to, nhìn tuyết bên ngoài đang rơi lả tả, ý cười trên mặt rất ôn nhu, Văn Chiêu bấy giờ không quá yêu thích bà nên đối với nụ cười đó càng cảm thấy chán ghét.

Mà mẫu thân đến cả cảnh xuân ba tấc trên đường lưu đày cũng không thể thấy được.

“Chiêu Chiêu……Tam ca……”

Văn Chiêu nghe thấy giọng của Tam ca, nàng nói “Tam ca huynh buông muội ra đi……” nếu không Tam ca sẽ phải chết, sẽ chết trên đường đi.

Vừa mở mắt ra, thấy mấy cái bóng hợp lại thành một, Văn Chiêu nhìn thấy Tam ca, Tam ca đang bưng thuốc, nhìn thấy nàng tỉnh liền vui mừng, hắn nói “Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng tỉnh, thuốc này không cần lãng phí rồi.”

Tam ca đút nàng uống từng muỗng thuốc một, nói “Cứ tưởng Chiêu Chiêu sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc, trong mơ kêu Tam ca thả muội ra, bây giờ không phải uống thuốc thật tốt nha? Đắng không?”

Văn Chiêu vô thức gật gật đầu, Tam ca làm ảo thuật lấy ra vài quả mơ xanh, nói “Đây là của nhà mẹ mẫu thân, hôm qua dặn người tặng cho chúng ta, Chiêu Chiêu nếu muốn ngủ nữa, Tam ca sẽ ăn luôn cả phần của muội đó.”

Trong miệng bị nhét một quả mơ xanh, vị chua chua ngọt ngọt ngập tràn cả miệng, đem vị đắng cuốn đi, Văn Chiêu tỉnh táo hơn một chút nói “Đã khiến Tam ca lo lắng rồi, là Chiêu Chiêu không tốt.”

Tam ca cười nói, “Phong hàn cũng không phải là Chiêu Chiêu muốn nhiễm, mà vị lang trung kia nói Chiêu Chiêu ưu tư quá độ, Tam ca cảm thấy ông ấy chẩn sai rồi, thử hỏi tuổi tác của một tiểu cô nương như Chiêu Chiêu thì có thể ưu tư cái gì chứ?”

Văn Chiêu trong lòng nhảy dựng lên, ngoài mặt nói “Tam ca, Chiêu Chiêu không phải là một tiểu cô nương nữa rồi.”

Tam ca lập tức dỗ nàng “Phải phải phải, Chiêu Chiêu mười ba tuổi rồi, là một đại cô nương, mau uống hết thuốc liền xem là đại cô nương.”

Hai người nói chuyện, mẫu thân lẳng lặng đứng đó, đem áo khoác cởi ra, đưa cho nha hoàn phủi tuyết xuống, bước đến bên giường Văn Chiêu, xoa xoa đỉnh đầu nàng, Văn Chiêu cảm thấy bàn tay như ngọc của bà thật ấm áp, thoải mái cọ cọ vào tay bà.

Tần Thị cười, nói “Đỡ chút rồi.” Tam ca lui sang bên cạnh, bà ngồi bên giường, kéo lại tấm chăn bị tuột xuống, rì rầm hỏi nàng có muốn ăn gì không.

Văn Chiêu nghĩ nghĩ, nhưng không cảm thấy có khẩu vị gì, dường như có chút đói quá mức ngược lại không biết tư vị đói nữa.

Tần Thị thấy vậy, gọi Chiết Chi bên cạnh đến phòng bếp dặn dò một tiếng, muốn nấu cháo gà, nấu càng nhừ càng tốt.

Đợi cháo bưng đến, Tần Thị thổi thổi, từng muỗng từng muỗng đút nàng ăn, lúc nãy được Tam ca đút thuốc, nàng không cảm thấy gì nhưng hiện giờ được mẫu thân đút cháo, ngược lại nàng cảm thấy bản thân vẫn là một nữ hài, cần mẫu thân đút cơm mới ăn được.

“Mẫu thân, Văn Chiêu tự ăn được……”

Tần Thị không buông tay, đáp “Chiêu Chiêu vừa khỏi bệnh, tay vẫn chưa có sức, nếu bị bát cháo làm bỏng thì thế nào đây?” Nói xong lại tiếp tục đút nàng ăn.

Văn Chiêu chỉ đành từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Tam ca đã về phòng ôn tập rồi, chẳng lâu sau hắn phải thi cử.

Cháo vẫn chưa đút xong, Văn Đàm liền hì hục chạy vào, sau lưng còn có đệ đệ ba tuổi.

Văn Đàm vẫn chưa mở miệng, Tần Thị đã lên tiếng trách mắng trước “Dẫn theo đệ đệ còn chạy nhanh như vậy? Để ý A Dậu ngã đấy!”

Văn Đàm lè lưỡi, nói “Mẫu thân, A Dậu có thể chạy rồi, người đừng lo lắng.” Xoay người duỗi tay sờ lên trán Văn Chiêu.

Văn Chiêu bị bàn tay lạnh của nàng làm cho giật mình, liền nghe Văn Đàm nói “Ai ya, Nhị tỉ sao vẫn nóng vậy!”

Tần Thị nâng tay gõ đầu nàng, bắt lấy tay nàng “Tay lạnh như băng thế mà dám chạm vào Nhị tỉ con?”

Phù Diêu đứng bên nhìn thấy liền cười, đưa một lò sưởi tay cho Văn Đàm, Văn Đàm nhận lấy, có chút ngượng ngùng “Hóa ra là không phải Nhị tỉ còn sốt mà là tay Đàm Nhi lạnh.” Nói rồi hai mắt sáng lên “Nói như vậy là Nhị tỉ khỏe rồi?”

Tần Thị tiếp tục đút Văn Chiêu ăn, miệng nói “Nhị tỉ nhanh khỏi thôi. Con đừng làm lạnh Nhị tỉ của con nữa.”

Văn Đàm liên tục gật đầu, mắt ngắm nhìn tỉ tỉ xinh đẹp như tiên nữ, hỏi “Nhị tỉ tỉ, tỉ khi nào có thể cùng Đàm Nhi đắp người tuyết? Mẫu thân không cho A Dậu chơi tuyết, Đàm Nhi rất buồn chán.”

Tần Thị làm ra tư thế muốn vỗ đầu nàng, Văn Đàm vội ôm đầu. Văn Chiêu cười “Khỏi bệnh rồi liền có thể chơi đắp người tuyết với Đàm Nhi.” Lại nhìn Tần Thị nói “Mẫu thân, thân thể của Chiêu Chiêu không tệ,

cũng chỉ bệnh trận này thôi.”

Văn Đàm cao hứng muốn nhảy lên, Tần Thị bất lực, buồn cười nói “Nhưng con bệnh trận này đều dọa mọi người không ít.”

Lúc này Văn Dậu ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt át như nai con nhìn Tần Thị, yếu ớt nói “Mẫu thân, A Dậu cũng muốn chơi tuyết……”

Tần Thị không dung túng, con trai nhỏ có tỏ ra đáng thương hơn nữa bà cũng sẽ không gật đầu, chỉ nói “A Dậu lớn hơn chút nữa liền có thể chơi tuyết rồi, cho nên A Dậu cần lớn nhanh hơn một chút.”

Văn Dậu nghiêng đầu nhỏ hỏi Văn Đàm “Lớn như Ngũ tỉ tỉ vậy sao? Ngũ tỉ tỉ nói cho A Dậu biết làm thế nào để lớn lên đi.”

Văn Đàm làm ra vẻ như một người lớn, lấy tay vỗ vỗ chiếc nón lông hình hổ con của Văn Dậu “Ăn nhiều cơm, không được kén ăn, ăn nhiều cà rốt liền có thể lớn lên!”

Văn Chiêu thấy một màn này, vô giác nở nụ cười, cho dù nàng không có tham gia nói chuyện cũng cảm thấy ấm áp, bởi vì nàng của bây giờ không còn là một người ngoài không liên quan đến nữa.

Buổi chiều, cha và Nhị ca hạ triều có đến đây, mỹ mạo của cha vẫn không thua ngày trước, hơi thở trên người mang theo gió tuyết, cười hỏi Văn Chiêu khi nào tỉnh, có thể dùng bữa chưa, Văn Chiêu đáp rồi ạ.

Nhị ca năm trước đã tiến hành lễ đội mũ, cả người khoác triều phục đĩnh bạt tuất dật, dáng vẻ nhìn nàng cười như hoa xuân nở rộ.

Giống hệt kiếp trước, hắn lúc này cũng đã lên đến chức Công Bộ thị lang. Nhị ca ở trong kinh thành xem như là một đối tượng được nhiều nữ tử muốn gả, rất nhiều người đều yêu thích hắn, rốt cuộc hắn tuổi trẻ tài cao, dung mạo hơn người, gia thế tốt, nam tử thế này, dù tìm khắp kinh thành cũng không tìm được mấy người.

Tính đến, Nhị ca cùng Tôn Du đính hôn cũng trong mấy ngày này.

Càng gần kì thi mùa xuân mùa thu, Quốc Tử Giám đều có chút bận, cha xem như là một người không thích lo việc mà cũng trở nên bận rộn, cùng Văn Chiêu mà nói chuyện một lúc, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt sau đó liền quay về thư phòng.

Nhị ca ở lâu hơn chút, cũng không nói chính sự gì, chỉ thích nhéo nhéo mặt nàng, cười nói “Nhị muội gầy chút rồi, khỏi bệnh ăn nhiều chút, béo mới đẹp.”

Tin ngươi mới là lạ! Văn Chiêu bĩu môi, né tránh tay hắn.

Nhị ca nhìn thấy động tác của Văn Chiêu, lại búng lên trán nàng, nói “Nhị muội không tin sao? Nhị ca chính là thích dáng vẻ béo ù của muội, phấn nộn tròn tròn, ôm rất mềm, thịt trên mặt chọc vào rất thích……”

Trong lòng Văn Chiêu hét to, những nữ tử thích hắn, mau chóng đến đây xem dáng vẻ bây giờ của hắn a!

“Nhị ca đi tìm Đàm Nhi đi, Nhị muội đã lớn rồi, không béo được.” Nàng quay đầu trừng mắt lườm hắn một cái.

Nhị ca lắc đầu, nói “ Ngũ muội chạm một cái liền ồn ào không ngừng, vẫn là Nhị muội ngoan hơn……”

Ngày thứ hai Văn Chiêu có thể rời giường, đi đến Thọ Duyên đường, lão phu nhân kéo nàng qua xem đi xem lại, cau màu nói “Bệnh mấy ngày nay liền gầy đi chút rồi.” Nói xong liền sai người ninh một chén nước tuyết lê, lại đưa cho nàng một dĩa hạt mè ngào đường, vẫn muốn nhìn nàng ăn hết mới được.

Hai thứ này đều là đồ ngọt đến ngấy, Văn Chiêu dưới ánh mắt quan sát của lão phu nhân đành ăn hết tất cả, không ngờ đến ăn xong liền cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Màn đêm buông xuống, trong bữa tối có rất nhiều trôi nước, Văn Đàm hỏi “Vẫn chưa đến Nguyên Tiêu mà? Sao có nhiều trôi nước ăn vậy?”

Tần Thị nói “Là A Dậu đòi muốn ăn bánh trôi nước, phòng bếp mới đặc biệt làm cho cả nhà ăn, chẳng qua A Dậu chỉ có thể ăn hai cái thôi!”

Văn Dậu nhìn thấy mẫu thân kiên định như vậy, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, trơ mắt nhìn trôi nước bị Nhị tỉ tỉ và Ngũ tỉ tỉ chia nhau ăn.

Văn Đàm cố tình trêu đệ đệ, cố ý trước mặt cậu nhóc đem bánh trôi nước ăn đến nước đường văng tứ tung, ra vẻ ăn rất ngon.

Văn Chiêu vừa ăn bánh trôi vừa nghĩ đến chuyện của Tết Nguyên Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.