Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế - Chương 28 : truyenyy.mobi

Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 28




Hồng Mao đi từ trong phòng bếp ra tính hỏi xin Tuyết Tiêu mấy quả cà chua thì bất hạnh nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện.

Sau đó thấy Tuyết Tiêu ngồi xổm người xuống, nội tâm bỗng khiếp sợ.

Lão đại đang...... Khóc hả?

Hồng Phát nhẹ tay nhẹ chân đi qua, đè thấp giọng hỏi: "Lão đại...... Cô vẫn ổn chứ?"

Tuyết Tiêu giương mắt nhìn cậu, Hồng Phát vừa thấy liền cảm thấy không ổn.

Hốc mắt hồng hồng, trên mặt ngập ngụa nước mắt, một tay còn đang che ngực, có vẻ rất khó chịu.

Tuyết Tiêu cắn môi đứng dậy, đi tới phòng bếp dựa vào cửa ngồi xổm xuống, bên cạnh là cây cà chua bi đã chết.

Cô không ổn.

Một chút cũng không ổn.

Lạc Thanh Phong hết hận cô.

Ngu ngốc, ngu ngốc, đồ ngốc!

Tuyết Tiêu hung hăng giật một nhánh cà chua khô cằn, khóc lóc nói: "Trên đời này vì sao lại có người tốt như anh ấy, đến cả người phản bội anh ấy trong lúc nguy cấp, là người đẩy anh ấy vào trong bầy zombie xém chết một lần mà đồ ngốc đó vẫn có thể tha thứ, anh ấy có thể sống đến đại kết cục thật không?!"

Hồng Phát thấy cô khóc mà luống cuống tay chân, muốn an ủi nhưng lại bị những lời cô nói khiến cho ngây ra.

Lòng Tuyết Tiêu như đã đóng băng, trong lòng nghẹn đến mức siêu siêu khó chịu, điên cuồng xả cơn tức với Hồng Phát: "Anh ấy đúng là đồ ngu ngốc nhất trên đời này! Làm sao có thể nói tha thứ liền tha thứ? Tôi đâu có bị bắn trúng tim, cũng đâu có thiếu tay hay gãy chân, chỉ bị mỗi một vết thương nhỏ xíu, sao anh ấy có thể mềm lòng? Cậu nói xem, vì sao lại có thể mềm lòng xoá hết tội lỗi của tôi nhanh như vậy!"

"Tôi thiếu chút nữa đã hại chết anh ấy, không, là đã hại chết một lần, có lần còn ở ngoài mặt nói rằng cả một thế giới chỉ thích anh ấy nhất, kết quả vừa quay đầu đã đẩy người ta ra ngoài, loại người ti tiện ghê tởm như thế vì sao có thể tha thứ cho người đó!"

Hồng Phát nghĩ thầm quả nhiên là quá đau lòng, nên mới nảy sinh ác độc đến chính mình cũng mắng.

Cậu đang cố tìm từ, an ủi nói: "Lão đại, khả năng là trong mắt đại ca chỉ có ưu điểm của cô, không có khuyết điểm nào hết."

"Cậu gọi ai là đại ca! Không cho gọi!" Tuyết Tiêu trừng cậu, trong tay cầm nhánh cà chua khô héo chỉ vào cậu quát, "Người ngu ngốc như anh ấy thì có xứng với hai tiếng đại ca không? Gọi anh ấy là tên ngốc to con thì đúng hơn!"

Hồng Phát liên tục gật đầu, "Được được được, không gọi đại ca nữa, gọi là tên ngốc to con, tên ngốc to con!"

Thịnh Viện ngáp ngủ đi ra mờ mịt nhìn về hai người, "Ai là tên ngốc to con?"

Hỏi xong lại thấy Tuyết Tiêu đang khóc bù lu bù loa, vội qua đi tới hỏi: "Thanh Âm, sao vậy con? Ai bắt nạt con!"

Lời nói ra thế mà có được vài phần khí phách.

Tuyết Tiêu thấy chị, mũi đau xót, duỗi tay ôm lấy chị khóc ròng nói: "Chị —— đồ ngu ngốc nói không hận em, anh ấy nói không hận, vì sao lại không hận? Một người đáng ghét như thế, còn đối xử nhẫn tâm với anh ấy, vì sao không hận!"

Hệt như một đứa nhỏ ba tuổi khổ sở, cứ thế ấu trĩ không cố kỵ gì ôm Thịnh Viện khóc lóc.

Thịnh Viện ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô nói: "Thanh Âm không khiến người khác ghét một chút nào, Thanh Âm của chúng ta đáng yêu nhất, thiện lương nhất."

"Thiện lương cái nỗi gì chứ, lúc trước ngay cả chị em cũng vứt." Tuyết Tiêu chùi nước mắt.

"Không phải Thanh Âm vẫn tới tìm mẹ à?" Ánh mắt Thịnh Viện dịu dàng nhìn cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, "Con là một đứa nhỏ rất thiện lương."

Hồng Phát ở bên cạnh gật đầu nói: "Đúng đúng, chị nói rất đúng. Lão đại, chúng ta thử nghĩ theo chiều hướng khác đi, đại ca...... Lạc Thanh Phong nói không hận cô là chuyện tốt mà, anh ấy đã buông xuống thù hận, lão đại cũng đã chuộc tội với anh ấy, hai người đã gỡ được khúc mắc rồi!"

Tuyết Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn cậu.

Hồng Phát bị cô nhìn đến mức lạnh hết cả sau lưng, xấu hổ sờ sờ mũi, hỏi: "Không, không phải vậy à?"

Tuyết Tiêu nói: "Đổi lại là cậu, cậu có ngu ngốc tha thứ cho người như vậy không?"

Hai từ ngu ngốc đã biểu lộ đáp án cô muốn.

Nhưng Hồng Phát nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Có."

Tuyết Tiêu cả giận nói: "Đó là vì cậu ngu!"

"Dù sao cũng là người mình thích mà, nếu tôi thật sự siêu siêu siêu thích cô ấy—— thì không thể hận lâu được." Hồng Phát buông tay, trừng mắt bất đắc dĩ, "Càng miễn bàn về sau cô ấy biết sai mà sửa, hối hận không thôi, trở nên thiện lương, còn thay tôi đỡ đạn ——"

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tuyết Tiêu tỏ thái độ bấm gãy cành khô.

Hồng Phát thức thời câm miệng, đứng dậy đi vào phòng bếp: "Lão đại, tôi đi làm cơm tối đây! Chia tay thì có gì ghê gớm, cúi chào thì cúi chào, sau đó sẽ gặp được người tốt hơn! Có thể cho tôi hai quả cà chua nữa không lão đại? Không đủ cà chua."

Tuyết Tiêu ném cà chua cho cậu.

"Được rồi!" Hồng Phát tự tin tiếp được, vào phòng bếp bận rộn.

Thịnh Viện giúp cô lau nước mắt, cau mày, thần sắc nghiêm túc nói: "Thanh Âm, con đừng nghe cái chú quái đản đó nói bừa, con không được yêu sớm biết không?"

Tuyết Tiêu cười không nổi.

Cô hít hít mũi, ôm đầu gối ngồi xổm, dáng vẻ ngoan ngoãn.

"Vậy sau này em biết phải làm thế nào với anh ấy? Vốn dĩ đã có chút chút thích và có chút động lòng, cũng đã thủ hạ lưu tình, nhưng anh ấy đã làm tới mức này." Tuyết Tiêu buồn bực nói, "Em phải một hai lừa anh ấy một lần nữa à?"

*thủ hạ lưu tình: vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết.

Cho dù cô thành công thật rồi, nhưng Tuyết Tiêu tự nhiên cảm thấy hậu quả khó có thể thừa nhận.

Thậm chí có chút sợ hãi.

Còn một lần nữa, Lạc Thanh Phong tuyệt đối sẽ không cam tâm chấm dứt dễ dàng.

Tuyết Tiêu hồng mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, sâu kín thở dài.

Giao diện của nhiệm vụ đã quay về tiến độ《 bạch nguyệt quang của nam chính 》.

"Thật sự...... Thích đến vậy?"

-

Đã vào đầu xuân, mặt trời ban ngày treo cao, nhưng nhiệt độ ban đêm lại chênh lệch rất lớn với nhiệt độ trong ngày.

Gió đêm lạnh kẽo thổi vào trên mặt, tỉnh táo đầu óc.

Sau khi Lạc Thanh Phong quay về, không đi vào phòng nghỉ, mà đứng cách xa phòng nghỉ một chút hút thuốc dưới tàng cây. Một điếu tiếp một điếu, khói trắng lượn lờ, hắn đưa lưng về phía bến tàu, tầm mắt có thể thấy được chỉ là núi rừng đen như mực.

Viên đạn vẫn được hắn nắm trong một cái tay khác, đã trở nên nóng hổi.

Bên cạnh hắn là Giang Nghị đang ngồi nghiên cứu tinh hạch trên băng ghế nhỏ.

Mai Nhất Xuyên ngáp ngủ đi từ trong phòng ra, từ xa xa thấy có hai người dưới tàng cây, trong lòng hẫng nhịp, lặng lẽ đi qua, ngay lúc muốn chào hỏi, thì nghe thấy Giang Nghị ôn tồn mở miệng: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Mai Nhất Xuyên dừng lại.

Lạc Thanh Phong ngậm thuốc lá, hờ hững nhìn về nơi bóng đêm sâu hút, không phản ứng.

Giang Nghị lại nói: "Hút thuốc cũng không giải quyết được chuyện phiền não của anh."

Lạc Thanh Phong cười nhạo hỏi: "Tôi phiền não chuyện gì?"

Giang Nghị chậm rì rì nói: "Trước đó tôi đánh rơi đồ, lúc quay lại tìm, không khéo nghe thấy."

Cái gì? Nghe thấy cái gì? Có cái gì mà tôi là anh em tốt không nghe thấy nhưng anh là tình địch lại nghe thấy!

Mai Nhất Xuyên vểnh đứng lỗ tai.

Thần sắc Lạc Thanh Phong hơi sượng, rũ mắt nhìn về phía Giang Nghị.

Giang Nghị quay phắt tầm mắt nhìn tinh hạch trong tay theo bản năng sinh tồn mười phần, tỏ vẻ nghiêm trang, lời nói dịu dàng: "Tuy rằng không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc còn ở dưới nước, nhìn ra được cậu rất để ý cô Thịnh."

Lạc Thanh Phong nói: "Anh nói chuyện cẩn thận một chút."

"Tôi đã rất cẩn thận." Giang Nghị nói, "Tôi còn thấy, anh nói chia tay với cô ấy xong rồi lại quay về hút thuốc tự ngược, lời nói và việc làm không đồng nhất."

"Tự ngược?"

"Hút thuốc chính là tự ngược."

"Ngửi không nổi thì cút đi."

"Không đi được, chỉ có chỗ này mới đủ sáng để soi tinh hạch."

Mai Nhất Xuyên đang nghe lén: "......"

Giang Nghị nắn nắn tinh hạch, nói: "Hơn nữa, nhìn qua thì anh đang cần có người tâm sự."

Lạc Thanh Phong mím môi, hai ngón tay kẹp điếu thuốc gẩy gẩy, nhẹ nhàng xả cơn bực tức hỏi, "Tâm sự gì?"

Giang Nghị nghĩ nghĩ, nói: "Hồi trước tôi đã từng rất thích một người, là em gái dưới khóa cùng viện nghiên cứu với tôi, thích dính lấy tôi, rất đáng yêu."

Mai Nhất Xuyên trừng lớn mắt, trong lòng muốn hỏi rằng không phải mối tình đầu của anh là nữ chính à? Em gái dưới khoá này từ đâu chui ra?!

"Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy đàn em là cô bé đáng yêu nhất tôi từng gặp. Lúc cô bé vừa tới viện nghiên cứu, cứ luôn đi theo phía sau tôi một tiếng đàn anh dài một tiếng đàn anh ngắn, mỗi ngày cứ đi theo tôi chạy đây chạy đó."

"Thời gian lâu thì khó tránh khỏi hơi động lòng."

Lạc Thanh Phong phẩy làn khói, lẳng lặng nghe, không hút nữa.

Giang Nghị nhìn mấy viên tinh hạch sáng óng ánh trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Nhưng khi đó tâm cao khí ngạo, thêm cả muốn sự nghiệp thành công rồi mới tính đến chuyện yêu đương, kết quả cho người khác cơ hội, đoạt mất đàn em."

"Chuyện tới trước mắt, mới phát hiện bản thân rất hối hận, hối hận tự bế vài tuần, làm gì cũng không có sức, cảm thấy bản thân trước đó rất buồn cười."

"Mới vừa thuyết phục được mình buông tay, mạt thế liền tới."

"Khéo là, đàn em và bạn trai của cô bé đi lạc ở mạt thế, cố tình bị tôi gặp phải."

Giang Nghị nói đến khúc này thì cười một cái, ánh mắt dưới thấu kính vẫn dịu dàng như cũ, chậm rãi nhìn lên Lạc Thanh Phong, "Tôi cho rằng mình đã từ bỏ được, nhưng mỗi ngày nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhìn cô bé nhíu mày lo lắng cho thằng nhãi khác, không màng tất cả phải tìm bằng được người đó, còn vừa khóc vừa cười ôm đối phương, thì mới phát hiện ra mình làm không được."

"Muốn từ bỏ người mình thích, quá khó khăn."

"Cho đù đã trôi qua lâu lắm rồi, lâu lâu nhớ tới, vẫn cứ hối hận như cũ." Giang Nghị nói, "Cho nên tôi không muốn nhìn thấy người khác bị giống mình, bởi vì bỏ lỡ mà hối hận, rõ ràng có rất nhiều cơ hội, nhưng lại làm như không thấy, cố ý đi con đường khác, kết quả là càng đi càng cách xa đối phương, cuối cùng không còn hi vọng."

Gió đêm lại lần nữa thổi tới, lạnh lẽo thấu xương.

Điếu thuốc giữa hai ngón tay Lạc Thanh Phong đã cháy đến đầu lọc, đốm lửa lặng lẽ giãy giụa vài giây trong bóng đêm, cuối cùng vẫn không trốn được kết cục tắt ngấm.

Hắn vứt điếu thuốc, nhìn viên đạn nằm trong một cái tay khác.

Giọng nói nhu hoà của Giang Nghị lẫn trong gió đêm thổi đến: "Lúc cậu bị Dị Khôi công kích, vì sao có nhiều người như vậy, nhưng cố tình chỉ có cô ấy không màng tất cả đến cứu cậu? Làm không khéo sẽ chết thật, sẽ không có người thứ hai làm như vậy."

Mai Nhất Xuyên nghe xong, quằn quại thét chói tai trong lòng.

Ai nói không có! Tôi! Tôi sẽ!

"Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nói với cậu, thuốc lá, có thể bỏ hút chưa?" Giang Nghị chân thành nhìn về phía Lạc Thanh Phong, "Hoặc là buông tay rồi hối hận, hoặc là đừng làm cho chính mình hối hận, tóm lại, hút thuốc không giải quyết được vấn đề."

Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn anh, cố tình bày trò trước mặt Giang Nghị, động tác thuần thục rút một điếu trong hộp thuốc rồi đưa vào miệng cắn.

Giang Nghị: "......"

Mẹ cậu.

Giang Nghị giơ tay đỡ đỡ mắt kính, đang chuẩn bị bắt đầu lối nói mới, thì thấy Lạc Thanh Phong ngậm thuốc lá, cất bước đi vào trong bóng đêm.

Anh sửng sốt, nhìn nhìn hướng Lạc Thanh Phong rời đi, không tiếng động cười.

Mai Nhất Xuyên cũng thấy.

Cậu một bên quằn quại thét chói tai trong lòng, một bên điên cuồng đập tường.

Con mẹ nó quá đáng khen!

Trước đó còn tưởng rằng Lạc Thanh Phong muốn thu nhận tình địch làm đàn em, lấy tình cảm anh em cảm hoá đối phương, kết quả bị tình địch thuyết phục ngược lại, đuổi theo một người con gái khác!

Mai Nhất Xuyên đi lên vỗ vỗ bả vai Giang Nghị, khóe mắt giật nhẹ hỏi: "Đàn em gì đó của anh, có thật hả?"

Giang Nghị sửng sốt, chậm rì rì đáp lại: "Chỉ có trong chuyện xưa vừa rồi."

Mai Nhất Xuyên: "......"

-

Bóng đêm thấm đẫm, vẻ mặt Tuyết Tiêu ngập tràn đau khổ ăn cơm chiên cà chua, đôi mắt vẫn còn hồng hồng.

Bên ngoài chuông cảnh báo vang lên, Hồng Phát lập tức đứng dậy đi ra ngoài xem xét, hai giây sau đã trở lại, hoảng sợ nói: "Lão đại lão đại lão đại! Anh anh anh ấy quay trở lại!"

Ai?

Lạc Thanh Phong?

Tuyết Tiêu còn chưa nuốt hẳn một miếng cơm đã đi ra ngoài.

Cô đứng ở đầu thuyền, phồng quai hàm nhìn hắn, y hệt hamster trữ đồ ăn, đôi mắt vẫn còn hồng, nhìn cưng cưng.

Hồng Phát và Thịnh Viện ôm chén núp đằng sau ngồi theo hàng, đôi mắt tuy đang nhìn cơm chiên cà chua trong chén, nhưng lỗ tai lại đang chờ nghe hai người nói chuyện.

Lạc Thanh Phong nhìn cô đỏ mắt, năm ngón tay hơi hơi nắm chặt thành quyền.

Tuyết Tiêu hít hít mũi, sâu kín hỏi: "Em còn đang ăn cơm, anh có thể đợi lát nữa rồi nói được không?"

Cô sợ nghe xong rồi sẽ quặn lòng mà không còn sức ăn cơm nữa.

Lạc Thanh Phong: "Không được."

Tuyết Tiêu muốn khóc, nhưng trên mặt trấn định nói: "Vậy anh nói nhanh lên."

Lạc Thanh Phong mím môi, đôi mắt đen nhìn cô, giọng khàn khàn hỏi: "Cô có muốn chia tay không?"

Tuyết Tiêu sửng sốt.

A, đúng rồi, bọn họ vẫn chưa nói qua hai từ chia tay.

Tuyết Tiêu tựa như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập ngay lúc này, máu trong cơ thể đều đang sôi trào, xương cốt và máu thịt đang cuồng vọng hét lớn.

"Không muốn." Cô nói, "Em không muốn chia tay."

——————————-

"Giang Nghị hỏi Thanh Phong bỏ thuốc chưa nhưng Thanh Phong không muốn trả lời 😂" _ Hạ Hạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.