“Tuyết Ám…” Phong Quang không thể xoay người cầm lấy vạt áo hắn.
Hắn lười biếng trả lời: “Sao?”
“Chúng ta đều sống sót.”
Hắn cười khẽ, vỗ vỗ lưng nàng, “Phải, chúng ta đều còn sống, thế nào, miệng vết thương còn đau không?”
Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng lau qua vết thương trên cổ nàng,
màu đỏ tươi đó làm hắn cảm thấy rất chói mắt, nhưng hiện tại hắn nhận ra trừ bỏ chói mắt còn có một chút chướng mắt.
“Đau.” Nàng thành thật gật đầu, nàng là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu qua một điểm đau xót, nhìn
xem cơ thể nàng băng cơ ngọc cốt, không có một chút vết sẹo
nào, nàng không thích uống thuốc còn sợ đau, chính là nữ hài
nũng nịu, nhưng cho dù yếu đuối như vậy, nàng vẫn là trời sinh khiến người thương, nguyện ý thương.
Tuyết Ám sờ sờ đỉnh đầu nàng, “Sau này sẽ không làm ngươi bị thương nữa.”
“Được…” Nàng khó chịu nhu thuận đáp lời.
Qua hồi lâu lại như chuyện trong chớp mắt, bão cát ngừng, không
khí vẫn còn tràn ngập mùi cát bụi nhưng cũng không còn gió
lớn nữa.
Tuyết Ám nắm thật chặt áo khoác màu xám trên người nàng,
“Ngoan ngoãn đợi ở trong này, bọn họ sẽ tìm được ngươi.”
“Ngươi phải đi sao?” Nàng nâng mắt, thật cẩn thận dùng ngón tay đụng góc áo hắn.
“Ta phải đi.” Hắn nói: “Nhưng rất nhanh ra sẽ quay lại.”
Phong Quang thu tay lại, vẫn không biểu hiện sắc mặt vui mừng hay bướng bỉnh, con ngươi nâu đậm chớp mắt, nói: “Ta sẽ chiếu cố
tốt A Thất, nếu nhìn thấy Lạc Mai, ngươi giúp ta hỏi thăm
nàng.”
“Được, ngoan lắm.” Tay Tuyết Ám xoa hai gò má hơi lạnh của
nàng, ánh mắt hẹp dài thâm thúy lộ ra ý cười ôn hòa sạch sẽ, nhưng hắn cũng không phải loại người ôn nhu, thật đáng tiếc,
không có ai có thể nhìn thấu sự lạnh nhạt bên trong hắn, mỗi
nữ nhân nhìn hắn vĩnh viễn đều là nam nhân ấm áp tuấn mỹ,
nhưng hắn không hề tuấn mỹ, càng ôn nhu thì càng trở nên cay
nghiệt.
Học động tác của hắn, nàng cũng đưa tay áp lên mặt hắn, kể
cả nửa mặt có vẻ đáng sợ kia, “Tuyết Ám, ngươi phải sống
tốt.”
Hắn trầm mặt một giây.
“Ha, ta đương nhiên sẽ sống tốt.” Hắn rất nhanh cười, không chút để ý nói: “Tái kiến, Hạ tiểu thư thân ái.”
Hẹn gặp lại, Tuyết Ám, hẹn gặp lại, những ngày bị “bắt cóc” này.
“Này! Nha đầu kia ở chỗ này!” Theo giọng Lạc Ưng la to, phần đông người vây quanh lại đây.
Phong Quang lúc này có vẻ rất suy yếu, nàng dựa vào sườn đất
không có khí lực nói một câu nào, thân hình đơn bạc suy nhược,
bất luận là nam hay nữ nhìn thấy đều sinh ra cảm giác đến ta
cũng thấy đau lòng.
Để cho Tiêu Nhược ôm là không có khả năng, trong mắt hắn chỉ có Bạch Dung, mà thị vệ khác lại không dám mạo phạm, vì thế
chỉ có Lạc ưng đích thân ra trận, hắn ôm lấy Phong Quang mới
giựt mình thấy tieur nha đầu xinh đẹp này nhẹ đến đáng sợ,
một khối nho nhỏ dựa vào trong lòng hắn khiến lòng người ngứa ngái.
Lạc Ưng quét mắt qua áo khoác màu xám trên người nàng, cuối
cùng hạ mắt xuống, tâm tình nhộn nhạo đều dập tắt hết.
Áo ngoài màu xám này, ai ở đây đều thấy được, có vài người
có lẽ cái gì cũng chưa tưởng, vài người khác là không dám
tưởng, mà có vài người lại tưởng quá sâu.
Tiêu Nhược cúi đầu nhìn Bạch Dung đang xuất thần, ngón cái
chuyển động xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt âm trầm, không thể không nói, chuyện vì người yêu mà hủy dung này xác thực có
thể khiến địa vị trong lòng của phụ nữ trở nên càng quan
trọng.
Nhưng cũng chỉ là quan trọng hơn một chút mà thôi.