Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 127 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 127




Mọi người đều bị hành động của Thôi Đào dọa sợ, lẽ nào còn có cơ quan ám khí gì bị bỏ sót, giờ mới bị kích hoạt sao? Tất cả đều đồng loạt căng thẳng, chuẩn bị tư thế phòng ngự nhìn chằm chằm vào mặt tường, thậm chí còn chuẩn bị bỏ chạy ngay lập tức.
Thôi Đào sải bước đi tới trước tường, cúi người nhặt một viên đá lớn chừng bàn tay rồi quay về.
“Đi thôi.” Thôi Đào nói.
Lý Tài sửng sốt, hỏi Thôi Đào xác nhận lại: “Bảo “đợi đã” là để nhặt một viên đá này thôi à?”
“Ừa.”
Mọi người: “…”
Rời khỏi hang núi, Vương Chiêu và bọn nha dịch căn cứ theo manh mối mà phân công nhau điều tra.
Sau khi trở về phủ Hàn, Thôi Đào mới đưa viên đá mình nhặt ra từ đống đá kia cho Hàn Kỳ xem.
Viên đá màu trắng, có phần hơi trong suốt, khác hẳn với những viên đá màu vàng hoặc màu xanh trong hang.

Tất nhiên sự khác biệt này chỉ có những người cẩn thận và hiểu biết mới nhìn ra được, người bình thường trông thấy sẽ nghĩ nó là một viên đá vô dụng, không cần thiết phải nhìn nhiều.
Hàn Kỳ sớm biết thứ mà Thôi Đào nhặt không phải là thứ bình thường, nhưng lúc viên đá đó rơi xuống lòng bàn tay chàng, chàng vẫn có chút kinh ngạc.
“Đá tiêu*.”
(*) Loại khoáng vật có màu trắng hay trong suốt, kết tinh theo kiểu hệ tinh thể trực thoi.
Đây là thứ bắt buộc phải có để chế tạo thuốc súng.
“Em đã để ý những chỗ khác trong hang núi rồi, không hề có đá này.” Thôi Đào nói ra suy đoán của mình, “Viên đá tiêu này rất có thể được đặt trong mật thất, vì chúng ta đột nhiên đánh lén nên lúc chúng kiểm kê lại sổ sách đã vứt nó ra đống đá vụn ngoài cửa, không muốn để chúng ta phát hiện ra.”
Càng che giấu chứng tỏ càng có vấn đề, Hàn Kỳ sai Trương Xương âm thầm điều tra theo hướng này.
3 ngày sau, bọn Vương Chiêu dựa vào đặc điểm vũ khí thu giữ được trong thôn An Định, điều tra ra được nguồn gốc, là từ 2 tiệm rèn Bạch, Ôn ở Tuyền Châu.

Tiệm Bạch thạo chế tạo đại đao, trường thương, các vũ khí loại lớn, tiệm Ôn thì am hiểu ám khí, dao găm, các loại vũ khí nhỏ.
2 tiệm đều là cửa hàng lâu đời ở Tuyền Châu, vốn cạnh tranh nhau, đời trước từng xảy ra mâu thuẫn rất lớn, không hề ưa nhau.

Sau này vì con cả 2 nhà lấy một cặp chị em ruột nên trở thành quan hệ cột chèo, từ từ tốt đẹp dần.
Tất nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Thực chất thợ rèn của 2 tiệm này đều do 2 chị em thuyết phục và giật dây, một là vì kiếm tiền, một là vì bất đắc dĩ mà phải phạm tội, không thể không bán mạng cho Thiên Cơ Các, âm thầm chế tạo một số lượng lớn vũ khí.

Trong số đó, quặng sắt được dùng để chế tạo vũ khí là do một thương nhân tên Trần Nhất Phát cung cấp, người này làm ăn rất lớn ở Tuyền Châu, quán rượu, vựa gạo, sòng bạc, kỹ viện đều có đủ.

Trần Nhất Phát rất biết học đòi văn vẻ, kết bạn với rất nhiều người đọc sách ở địa phương, học trò nào gặp phải khó khăn, hắn đều sẵn sàng bỏ tiền ra giúp họ.
“Ta biết Trần Nhất Phát này.” Hàn Kỳ nói, “Lúc còn học ở Tuyền Châu đã từng có vài người bạn giới thiệu hắn với ta.

Lúc đó hắn mới hơn 30 tuổi mà tóc bạc hơn rất nhiều so với những người cùng lứa.”
“Có lẽ là vì kinh doanh nhiều tài sản như thế nên mệt mỏi, tóc bạc sớm.”
Trong nha môn có ghi chép lại hộ tịch của Trần Nhất Phát, trên đó viết Trần Nhất Phát là người Kỳ Châu, cha mẹ mất sớm, được anh cả Trần Khải nuôi lớn, sau này anh cả bệnh chết, hắn tới Tuyền Châu buôn bán cá khô, sau đó ở lại luôn.

Căn cứ theo lời khai của những người xung quanh, lúc Trần Nhất Phát mới tới Tuyền Châu đúng thực nói chuyện đặc sệt giọng Kỳ Châu, là người hào sảng hào phóng, gặp ai cũng mỉm cười nên rất được lòng mọi người.
“Gặp ai cũng mỉm cười…” Thôi Đào suy nghĩ, “Lại khiến em nghĩ tới Viên ngoại Tô, ông ta cũng rất giỏi kinh doanh, thậm chí còn gả 2 “đứa con gái” cho quan lớn ở địa phương nữa.

Xét theo tuổi tác thì Trần Nhất Phát, Viên ngoại Tô, cô Kiều và Tô Ngọc Uyển đều trạc nhau.”
Bấy giờ Vương Chiêu trình lên lời khai thẩm vấn của Trần Nhất Phát.
Trần Nhất Phát không chịu thừa nhận mình có liên quan tới Thiên Cơ Các, chỉ nói bản thân mình ham tiền nên lén khai thác quặng sắt, đồng thời cung cấp lại cho 2 tiệm rèn Bạch, Ôn.
Ở nhà của Trần Nhất Phát, Lý Viễn lục ra được sổ sách giao dịch giữa hắn và 2 tiệm rèn, kê biên tài sản gần 10 vạn xâu.
Tội danh khai thác quặng sắt tư nhân đã được xác thực, tất phải tử hình, không được xá tội.
Hàn Kỳ sai Vương Chiêu tiếp tục thẩm tra Trần Nhất Phát, không cần biết dùng thủ đoạn gì, miễn có thể moi ra được nhiều thông tin hơn từ miệng hắn là được.
“Thật sự là gian thương tham tiền, khai thác quặng sắt để cung cấp? Hay là hắn cũng là người của Thiên Cơ Các?” Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ rằng chàng thiên về hướng nào hơn.
“Năm đó lúc mọi người làm thơ rượu đã từng đùa về việc đặt tên.”
Thôi Đào chợt ý thức được Hàn Kỳ đang kể tiếp về lần gặp mặt Trần Nhất Phát khi bạn bè giới thiệu.
“Trần Nhất Phát nói mình có thể gọi là ông già Bính Châu, càng già càng dẻo dai.”
“Ông già Bính Châu á?” Thôi Đào giật mình, “Thôn Bính Châu ư?”
Hàn Kỳ đồng ý, chàng cũng nghĩ như Thôi Đào.
Năm đó Trần Nhất Phát đột nhiên nói thế, người không biết chuyện sẽ không phát hiện có gì khác thường.

Nhưng hôm nay đã biết được quê quán của cô Kiều và Tô Ngọc Uyển đều ở thôn Bính Châu, lại đều có liên quan tới Thiên Cơ Các, người ta không khỏi liên tưởng tới.
Tất nhiên nói chính xác hơn thì thực chất quê quán của Tô Ngọc Uyển ở thôn Cổ Tỉnh, chỉ liền nhau với thôn Bính Châu, nhưng lúc đó thôn Cổ Tỉnh được hình thành do dân chạy nạn, không tính là thôn chính thức được, vì thế người ngoài thường xem thôn Cổ Tỉnh cũng là thôn Bính Châu.
“Vì tóc bạc nên tự giễu mình là ông già.

Nếu Trần Nhất Phát không phải người ở thôn Bính Châu thì sao lại muốn đặt biệt danh có “Bính Châu” trong đó? Còn cố tình nhấn mành càng già càng dẻo dai nữa.” Trong lòng Thôi Đào có một suy đoán táo bạo, nhưng nàng không nói ra ngay mà nhìn Hàn Kỳ để xác định chàng cũng nghĩ giống mình.
Trong phòng tra tấn, Vương Chiêu cầm chân dung Tô Ngọc Uyển, hỏi Trần Nhất Phát có biết người phụ nữ trong bức tranh không.
Trần Nhất Phát thụ hình xong, khóe miệng ứa máu, hơi thở yếu ớt, ngẩng đầu lên cũng phải mất rất nhiều sức.

Lúc hắn trông thấy vẻ đẹp như hoa của Tô Ngọc Uyển trên bức tranh, ánh mắt lập tức dán chặt vào, thất thần một lúc mới tỉnh táo lại, cúi đầu xuống.
“Không quen.”
“Vậy thì không khéo rồi, sau khi bọn ta bắt ngươi vào phủ nha, có một người đàn ông đã chạy tới xác nhận, nói đây chính là người mà năm xưa ngươi xâm hại.”
Vương Chiêu có rất nhiều kinh nghiệm tra tấn tội phạm, dù Trần Nhất Phát có cố gắng che giấu nhưng trạng thái căng cứng đột ngột của cơ thể đã bán đứng hắn.
“Năm đó anh ta chỉ là một đứa trẻ, tận mắt trông thấy ngươi ra tay với Tô Ngọc Uyển đang trên đường đi mua thuốc.

Sau đó anh ta thấy ngươi rất nổi tiếng ở Tuyền Châu, có qua lại với quan chức nên không dám vạch trần.

Nhưng chuyện này lại luôn ám ảnh anh ta, cuối cùng cũng đợi được tới hôm nay, nghe nói ngươi bị bắt, nhà bị kê biên tài sản, quan phủ treo thưởng cho manh mối có liên quan tới ngươi nên mới có can đảm nói với quan phủ chuyện mà mình đã tận mắt trông thấy.”
Vương Chiêu nói xong bèn gọi người nông dân trẻ tuổi kia tới, bảo anh ta đối chất với Trần Nhất Phát.
Người đó ăn mặc như một nông dân, trên mặt lởm chởm gốc râu, mặc quần áo vải thô cũ nát, 2 chân mang một đôi giày xanh cực kỳ bẩn thỉu.

Anh ta vừa thấy Trần Nhất Phát đã hét lên “Chính là hắn” bằng một giọng địa phương đặc sệt.
Trần Nhất Phát cúi gằm mặt xuống, không muốn để đối phương nhìn thấy mặt mình.
Vương Chiêu cười nhạo hỏi: “Sao vậy, ngươi còn biết xấu hổ cơ à?”
“Một tên đê tiện như hắn, đúng là một con cá chình đáng chết, làm gì mà biết xấu hổ chứ? Thương là thương tiểu nương tử xinh đẹp kia bị hắn làm hại kìa!” Người đàn ông cắn răng nghiến lợi mắng, càng lúc càng kích động, định giơ chân đạp, mắng Trần Nhất Phát đã hại mình cắn rứt lương tâm bao nhiêu năm nay.
Vương Chiêu vội gọi người cản anh ta lại, người đàn ông lại không chịu, tránh khỏi sự khống chế rồi đạp một cú vào đũng quần của Trần Nhất Phát.

Trần Nhất Phát đau đớn hét lên một tiếng “Á”, Vương Chiêu vội sai thuộc hạ mau kéo người đàn ông ra ngoài.
Người đàn ông vẫn liên tục mắng chửi, cho tới khi bị kéo ra ngoài phòng tra tấn thật xa, anh ta mới đứng thẳng người lên.
Lý Viễn và Lý Tài kéo Trương Xương đều buông tay ra, không khỏi bật cười, cảm thán Trương Xương học rất hay, đúng là không nhìn ra được.
“Đúng là nông dân!”
Trương Xương sờ gốc râu trên mặt mình, khiêm tốn cười nói: “Nhờ có thứ này ngụy trang, dù ai dán lên mặt cũng chẳng nhận ra được.”
Trong phòng tra tấn, cuộc thẩm vấn vẫn chưa kết thúc.
“Khai thác quặng sắt tư nhân, buôn bán sắt đã là tội chết rồi, thêm tội lên người ta thì cuối cùng vẫn phải chết thôi.

Các ngươi cứ tùy ý đi, có vụ án khó nào chưa giải quyết được cứ đẩy hết lên người ta, dù sao ta chết cũng là hết rồi.”
Sắc mặt Trần Nhất Phát rất kém, có thể thấy 1 cú lúc nãy người đàn ông đá ra đau như thế nào, mồ hôi lăn dài bên trán hắn.

Hắn yếu ớt nói xong rồi nhắm mắt lại, trưng ra bộ dàng “Các ngươi tra tấn, vu oan cho ta thế nào thì ta cũng không mở mắt ra đâu”.
Rõ ràng là tội phạm mà nói cứ như mình chịu nhiều oan ức lắm vậy.

Vương Chiêu tức tới mức muốn cho hắn thêm vài roi.
“Ông già Bính Châu.”
Trong căn phòng âm u tràn đầy mùi rỉ sét và mùi máu tươi bỗng vang lên một giọng nam trong trẻo êm tai, cộng thêm 4 chữ này, thật sự đã khiến trong lòng Trần Nhất Phát cả kinh.
Trần Nhất Phát hơi hé mắt ra nhìn người đang tới.
Chỉ thấy một thiếu niên dung mạo xấu xí đang đẩy một người đàn ông đẹp trai đi vào phòng tra tấn.

Người đàn ông đó mặc quan bào đỏ son, thể hiện rõ thân phận và địa vị của mình.

Trần Nhất Phát vừa liếc mắt đã nhận ra Hàn Kỳ, thấy bọn Vương Chiêu trong phòng tra tấn đều cung kính hành lễ với chàng lại càng khẳng định mình không hề nhìn lầm.
Trần Nhất Phát không khỏi tự giễu, “Lúc mới gặp Thôi quan Hàn, Thôi quan Hàn vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, trên bàn rượu đầy lời khiếm nhã, một mình ngài ngồi đó.

Lúc ấy ta còn nghĩ ngài bị cô lập, cố tình hàn huyên với ngài vài câu.

Giờ gặp lại không ngờ lại trong tình cảnh này, một người làm quan, một kẻ làm tù nhân.

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây* ư? Chỉ cần dăm ba năm là đủ rồi.
(*) Nhân sự thịnh suy nối nhau, biến đổi thất thường, có đôi khi sẽ chuyển biến theo hướng phản diện, khó có thể đoán trước.
“Ngươi không phải là người thôn Bính Châu mà lại lấy biệt danh này, là vì có chút duyên cớ, trong lòng luôn nhớ nhung một người chăng?” Hàn Kỳ không để ý tới việc Trần Nhất Phát “ôn lại chuyện xưa”, tiếp tục hỏi hắn, thấy hắn lại nhắm mắt lần nữa.
Làm như nhắm mắt lại là sẽ trốn tránh được mọi thứ, khiến người ta càng thấy được rõ sự chột dạ của hắn.
“Tô Ngọc Uyển chết rồi, ngươi có biết không?” Giọng điệu của Hàn Kỳ vẫn không đổi, làm như không nhìn thấy sự kháng cự của Trần Nhất Phát mà vẫn hỏi tới.
Trần Nhất Phát vẫn nhắm mắt, nhưng từ vẻ mặt vô cùng căng thẳng của hắn đã thể hiện hắn biết chuyện này, hơn nữa còn cực kỳ phẫn nộ, đang cố gắng chịu đựng.
“Có ai nói với ngươi rằng Tô Ngọc Uyển bị phủ Khai Phong giết chết không?”
Con ngươi dưới mí mắt của Trần Nhất Phát hơi chuyển động, hắn cau mày lại.
“Phủ Khai Phong đã tốn công sức điều tra Thiên Cơ Các và Thiên Cơ Các, không phải bất đắc dĩ thì sẽ không ngu ngốc tới mức giết chết tên cầm đầu trong lúc mọi chuyện chưa rõ ràng được.

Huống hồ gì Tô Ngọc Uyển lại rất thông minh, bà ta chủ động đưa ra giao dịch, chọn sẵn địa điểm, thế mà không chừa đường lui cho mình sao?”
Trần Nhất Phát mở mắt ra.
“Năm đó Thiên Cơ Các đã sớm để ý tới Tô Ngọc Uyển, nhưng chúng cần có “cơ hội” để lưu giữ và dạy dỗ bà ta.

Thế là ngươi đã trở thành công cụ để dẫn “cơ hội” đó tới, khiến Tô Ngọc Uyển bị xâm hại rồi sẽ tự nguyên quy hàng Thiên Cơ Các.

Con người thường mạnh mẽ hơn khi tức giận, thậm chí là quên đi nỗi đau về thể xác, đó là lời được Khuyết Ảnh Thư truyền lại cho Thiên Cơ Các.

Nếu Thiên Cơ Các dùng Tô Ngọc Uyển đã chết để lừa ngươi, hẳn là muốn dùng “tình cũ khó quên” của ngươi với bà ta để khiến ngươi phẫn nộ, từ đó càng dốc sức cho Thiên Cơ Các hơn.”
Hàn Kỳ khẽ xì một tiếng.
“Các ngươi đều rất thông minh, thế mà lại bị đùa như khỉ.”
Trần Nhất Phát vẫn nhìn Hàn Kỳ đầy đề phòng, nghĩ chàng đang khích tướng mình, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân không thể nghe theo.
“Ta có hơi tò mò, khi đó tại sao ngươi lại lựa chọn trung thành cống hiến sức lực cho Thiên Cơ Các vậy? Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, “cơ hội” đó của ngươi cũng giống như Tô Ngọc Uyển, cũng là bị sắp đặt trước mà thôi?”
Câu hỏi này như một mũi tên đâm thẳng vào hồng tâm.
Trần Nhất Phát trợn tròn mắt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.