Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 115-116 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 115-116




Chương 115:

Hàn Kỳ hỏi lý do lần này của Tống tam nương, cô ta đành phải nói thật lòng mình với chàng.

Chỉ cần cô ta chịu mở lòng, với miệng lưỡi của Hàn Kỳ, chàng sẽ giải thích được mọi chuyện chỉ qua vài câu nói.
Lúc này Tống tam nương mới chợt hiểu là mình không đúng, không thể nào đặt sự tiếc nuối với một người lên một người khác, tự nghĩ đó là bù đắp được, kiểu “hy sinh” này rất vô nghĩa, chỉ đang lãng phí bản thân mà thôi.
“Chú sáu ơi, giờ phải làm sao ạ, những lời con đã nói với Sửu Đồng, lại còn ngay trước mặt chú sáu nữa, con đã hứa rồi —”
Tống tam nương càng nghĩ càng hối hận, nước mắt chảy dài, đến mức cả người bắt đầu run lẩy bẩy, có vẻ như đang nghĩ tới cuộc sống sau này nếu mình gả cho Sửu Đồng, cô ta cực kỳ sợ hãi.
“Kết thúc ở hôm nay đi, đừng nhắc lại nữa, bên Sửu Đồng ta sẽ thay con giải quyết cho.” Hàn Kỳ nói.
Tống tam nương lập tức cảm kích nói cảm ơn Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ đợi Tống tam nương cảm ơn, hành lễ xong mới từ từ mở miệng.
“Ta cũng có một chuyện định nhờ con giúp.”
Tống tam nương vội cung kính mời Hàn Kỳ nói ra, cô ta sẽ dốc hết sức…
Tống thị nghe ngóng tình hình những người con gái thế gia chưa lập gia đình từ chỗ quan môi xong, chọn ra một danh sách khuê tú có ngoại hình đoan chính, gia thế tốt nhất rồi cùng bàn bạc với Hồ thị.
Người vợ chưa cưới của Hàn Kỳ đã chết rồi, nên tìm một mối hôn sự để xua đi xúi quẩy, giúp chàng sớm ngày thành gia lập nghiệp cũng là lý do chính đáng.

Tốt nhất phải giải quyết cho sớm, nếu không lại có một người con gái giống như Thôi Đào thừa cơ lợi dụng nữa.
Tống thị đang cầm danh sách đi ra ngoài thì đụng phải Tống tam nương vừa bước vào.
Tống tam nương vội cười đỡ Tống thị, “Cô có chuyện gì mà gấp gáp thế ạ? Sổ này là?”
Cô ta là cháu gái bên nhà mẹ đẻ nên Tống thị cũng rất thích, nếu không sao lại giữ cô ta ở lại trong phủ lâu như thế được.

Tống thị cũng không giấu gì Tống tam nương, nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra.
Tống tam nương lập tức trầm mặt xuống, nhíu chặt mày.
Tống thị thấy vẻ mặt này liền biết trong lòng cô ta có chuyện, bảo cô ta cứ nói đừng ngại.
“Tuy nói là vợ chưa gả, nhưng rốt cuộc cũng đã đặt thiếp đính hôn rồi mà ạ.

Cô ấy đi chưa bao lâu mà cô đã vội vàng thu xếp chuyện hôn nhân cho chú sáu rồi, nếu bị người ngoài biết được e sẽ vu cho chú sáu cái danh bất nghĩa đấy.

Lại không để ý tới cảm xúc của chú sáu, dù sao còn phải giữ mặt mũi với Triều đình nữa, người ta cũng được tính là hy sinh vì nước mà ạ!”
Tống tam nương càng nói càng nhỏ giọng, nhưng làm thế lại khiến chuyện càng nghiêm trọng hơn.
Tống thị lập tức giật mình.
“Cô có biết tại sao 2 ngày trước Hồ nương tử đột nhiên chịu chuyển chỗ ở không?” Tống tam nương lại nói.
Tống thị chỉ nghĩ là Hồ thị nghĩ thông thôi, giờ nghe Tống tam nương hỏi thế chợt biết ắt là có duyên cớ bên trong, bèn bảo Tống tam nương đừng nói ấp úng nữa, cứ nói thẳng ra đi.
Hóa ra là để ngừa bệnh cho Hồ nương tử!
Tống thị lại càng bất an hơn.

Sau khi cha chồng qua đời, là bà ta đã sắp xếp cho mẹ con Hồ thị và Hàn Kỳ ở đó.

Khoảng sân đó khá rộng rãi và yên tĩnh, chỉ là hướng phòng không tốt, lúc đó bà ta cũng không để ý, chỉ nghĩ chỗ đó vắng vẻ, hợp với vợ lẽ và con thứ thôi, không tới mức để người ta nói ra nói vào là được rồi.

Sau vài năm, thấy Hàn Kỳ thông minh đáng yêu nên bà ta bèn sắp xếp đổi chỗ khác cho Hồ thị.

Hồ thị lại nhớ nhung tình xưa, muốn giữ nguyên nên không chịu đổi.

Giờ nguyên nhân mà bà chịu đổi chỗ ở, nói cho cùng cũng có thể trách lên đầu bà ta được.
Tất nhiên Tống thị cũng hiểu, Hồ thị và Hàn Kỳ không phải kiểu người tính toán chi li như thế, nhưng nếu bà ta làm ầm chuyện kết hôn, cộng thêm việc này nữa, thì khó mà nói được.

Hiện tại trong đám anh em, Hàn Kỳ là người danh giá nhất, người trong tộc đều nói chàng tiền đồ vô lượng, tương lai cả tộc họ Hàn có lẽ phải dựa vào mình chàng.
Không sợ làm sai, không sợ tị nạnh, nhưng sợ nếu làm quá sẽ khiến người ta buồn lòng, cuối cùng tình cảm cách mấy cũng nhẵn nhụi hết, đó gọi là tự tìm được chết đấy.
Sau khi cân nhắc qua lại, Tống thị lại vỗ lên mu bàn tay Tống tam nương, khen cô ta suy nghĩ cẩn thận, là một đứa trẻ giỏi.

May mà có cô ta nhắc nhở, nếu không bà ta đã làm ra chuyện lớn.
Tống tam nương nghe Tống thị liên tục khen ngợi mình thì có hơi chột dạ, rất ngại.

Cô ta có phải là đứa trẻ giỏi gì đâu, vừa làm ra một vụ náo loạn gây phiền cho chú sáu, giờ chủ ý an ủi Tống thị cũng là do chú sáu nghĩ ra.

Cô ta không cần gì nhiều, chỉ cần sau này có thể thông minh bằng 1 – 2 phần trăm của chú sáu là đủ rồi.

Tháng 9 ở Tuyền Châu vẫn chưa lạnh mà cực kỳ nóng nực.
Bọn Vương Chiêu cẩn thận âm thầm điều tra, đã xác định được vị trí tổng đà của Thiên Cơ Các, đồng thời bí mật khống chế chúng.

Đợi sau khi sắp xếp xong xuôi hết sẽ đề xuất Hàn Kỳ hạ lệnh, bắt đầu vây quét Thiên Cơ Các.
Dù Thôi Đào không tham gia điều tra nhưng cũng không cản trở được sự tò mò của nàng.
Vị trí tổng đà Thiên Cơ Các nằm ở thôn An Định cách Tuyền Châu chưa tới 15 dặm.

Theo lời khai của chủ chứa Tôn, bà ta bị che mắt, bịt mũi, nằm trong thùng gỗ được lừa kéo đi 1 ngày mới tới được tổng đà.
Nếu ước tính khoảng cách từ lời khai thì lẽ ra tổng đà phải nằm ở xa hơn, không ngờ lại gần Tuyền Châu như thế.

Qua chuyện này cũng có thể thấy Thiên Cơ Các cực kỳ tinh ranh, ngay cả chủ phân đà Biện Kinh như chủ chứa Tôn mà vẫn giở mánh khóe.
Vì lý do này, Hàn Kỳ đã ra lệnh cho mọi người phải đặc biệt cẩn thận khi điều tra, không được khinh thường bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Hầu hết địa hình xung quanh Tuyền Châu đều là đồi núi, thôn An Định này cũng nằm trong núi, bề ngoài không có gì kỳ quái nhưng nhìn kỹ mới thấy bên trong ẩn chứa huyền cơ.
Những người dân thoạt nhìn như cằm cuốc hướng mặt cho đất, hướng lưng cho trời, nhưng tất cả dao cuốc đều được mài sắc lẹm, nhà nào cũng có gậy gộc và đại đao, đến cả phụ nữ cũng biết võ.

Trong thôn không có trẻ con dưới 6 tuổi, trẻ con 7 tuổi trở lên đều tập võ, hơn nữa chúng còn dẻo dai hơn cả người lớn.

Đám nhóc này thức dậy khi mới hừng đông, tụ tập ở một khu rừng gần thôn rồi bắt đầu tập võ.
Đợi tới khi mặt trời lên cao, đám nhỏ này sẽ tản ra như những đứa trẻ trong thôn quê bình thường, hoặc là đi giúp “cha mẹ” trồng trọt, hoặc là đi khắp nói, trông như “chơi đùa” nhưng thật ra chúng đang đi tuần tra quanh thôn.

Một khi có kẻ lạ mặt nào xâm nhập vào phạm vi thôn, chúng sẽ lập tức báo tin cho người lớn.
Thôn An Định xung quanh toàn là núi, chỉ có một con đường thông ra bên ngoài, phía Đông là ngọn núi cao nhất, có một hang động khổng lồ, đấy chính là chỗ ở của Các chủ Thiên Cơ Các.

Để điều tra rõ ràng những chuyện về thôn An Định mà không đánh cỏ động rắn thực sự tốn rất nhiều công sức.

Đã có 2 tên thuộc hạ của Vương Chiêu bị sát hại dã man khi cải trang dò hỏi thông tin.
Mấy năm nay Thiên Cơ Các làm sát thủ trên giang hồ đã đắc tội không ít người.

Lúc bọn nha dịch thăm dò thông tin đều cải trang 2 lần, lần đầu là cải trang thành người dân trong thôn gần đó, sau khi thân phận này bị phát hiện thì lại giả thành kẻ thù của Thiên Cơ Các, vì thế mới không bị nghi ngờ mà đánh cỏ động rắn.
Đồng nghiệp hy sinh đã khiến người ta đau buồn và phẫn nộ trong một thời gian.
Giờ đây, cuối cùng họ cũng chờ được ngày bao vây và tấn công, họ nhất định phải tóm trọn ổ thôn An Định, bắt được Các chủ Thiên Cơ Các.
Nhưng nhắc mới nhớ, tới giờ họ vẫn chưa biết dáng dấp Các chủ Thiên Cơ Các ra sao.

Theo lời khai của chủ chứa Tôn, đó là một người đàn ông che mặt.

Nhưng đến cả địa điểm mà Thiên Cơ Các còn giấu chủ chứa Tôn thì chưa chắc người đàn ông bà ta gặp lúc đó thật sự là Các chủ.
Vây quét Thiên Cơ Các náo nhiệt như thế, sao Thôi Đào có thể bỏ lỡ cơ hội chứng kiến được chứ.
Lúc Hàn Kỳ dẫn bọn Vương Chiêu đi vây quét thôn An Định, Thôi Đào bèn chờ ở ngã ba đường, là ngã ba mà con đường hướng tới thôn An Định ở phía Bắc.

Hàn Kỳ có chuẩn bị kem cho nàng trên xe, Thôi Đào bèn lấy ra một bát rồi tựa vào xe ăn.
Giờ đã là giữa trưa, trong lúc nóng nực nhất mà múc một thìa kem mát lạnh cho vào miệng, mùi sữa ngọt lịm lan từ đầu lưỡi ra khắp miệng, lúc trượt qua cổ họng tựa như đã tan hết.

Kem lạnh buốt, ngọt thanh, không chỉ thỏa mãn cơn thèm ăn mà còn khiến tâm trạng vui vẻ, đây chính là cảm giác thoải mái nhất của người thích ăn đồ ngọt lạnh.
Ở phía thôn An Định truyền tới 2 tiếng pháo vang trời, hẳn là tín hiệu của bọn Vương Chiêu báo cho nha dịch bọc đánh bên ngoài.
Trước khi xuất phát, Hàn Kỳ và bọn Vương Chiêu đã chốt bao nhiêu tiếng pháo sẽ có nghĩa là gì, 1 tiếng là cần nhiều người tới viện trợ hơn, 2 tiếng liên tục có nghĩa là có nhân vật quan trọng đã trốn mất, cần người bên ngoài tăng cường đề phòng và lục soát.
Giờ nàng là người “ăn cơm mềm”, Thôi Đào nghĩ Hàn Kỳ sắp đặt rất chu đáo, căn bản không cần nàng nhúng tay can thiệp gì nữa.
Làn mi Thôi Đào khẽ run, nhìn kem còn lại trong bát rồi tiếp tục ăn thêm miếng nữa.
Có tiếng bước chân rời rạc chạy từ phía Bắc ngã ba tới, cũng là hướng của thôn An Định.
Thôi Đào ngẩng đầu lên nhìn, đó là một thằng nhóc 6 – 7 tuổi, mặc quần áo vải thô, mang giày cỏ, ngón chân trắng dính đầy bùn đất.

Khuôn mặt của nó cũng rất bẩn, nhưng không thể nào che giấu được khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của nó.
Thằng nhóc trông thấy Thôi Đào, hơi sửng sốt rồi xoay người chạy.
Thôi Đào nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của thằng nhóc, xúc một thìa kem vào miệng.

Kem từ trong thùng lấy ra phải ăn nhanh một chút, nếu không tan hết thì tiếc lắm.
Thằng nhóc chạy được vài bước, phát hiện Thôi Đào không đuổi theo mình bèn dừng lại quay đầu nhìn nàng.

Có lẽ là vì trông thấy Thôi Đào chỉ chăm chăm ăn gì đó mà không để ý tới nó nên nó lại to gan hơn, từ từ tới gần, còn khịt mũi ngửi vài cái.
“Kem ngọt quá, ta cũng muốn ăn.”
Thôi Đào nhìn thằng nhóc một chút, lập tức múc một thìa lớn ra, dưới ánh mắt trông chờ của nó mà nhét hết vào miệng, đồng thời nhanh chóng ăn xong mớ kem còn lại trong bát.
Thằng bé nhìn cái bát trống rỗng rồi lại nhìn Thôi Đào, bấy giờ vành mắt đã rưng rưng chực trào.
Thôi Đào lấy khăn lau miệng rồi hỏi nó: “Ngươi với Thiên Cơ Các có quan hệ gì?”
Thằng nhóc hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức vỗ ngực, cực kỳ khí thế tuyên bố với Thôi Đào: “Ta chính là Các chủ Thiên Cơ Các!”
Lúc này ở sườn núi phía Đông có tiếng bước chân, chạy rất nhanh.

Người tới là một người đàn ông râu tóc bạc phơ, trông hơi đứng tuổi, có lẽ đã trên lục tuần.

Lão dắt ngựa từ trên núi xuống, thấy Thôi Đào và thằng nhóc thì hơi sửng sốt, lập tức lấy đại đao ra nhắm thẳng vào nàng.
“Nhanh lên, hắn chạy ra ngoài rồi.”
Là tiếng hét của bọn nha dịch, nghe bước chân thì ít nhất cũng có khoảng 30 – 40 tên.
Lão già tóc bạc không để ý tới Thôi Đào nữa, lập tức phóng lên ngựa, “Đám chó Triều đình các người, đừng hòng bắt được ta.”
Lão lập tức giục ngựa chạy như điên.
Thằng nhóc lập tức túm lấy tay áo Thôi Đào, sợ nàng đuổi theo lão già tóc bạc, “Ta là Các chủ Thiên Cơ Các đây, bắt ta là được rồi!”
Thôi Đào nhìn nó rồi cười, “Ngươi nghĩ ngươi giống Các chủ Thiên Cơ Các à?”
Lúc này bọn Vương Chiêu cũng đuổi tới, biết được người đã chạy theo hướng Nam liền vội vã cưỡi ngựa chạy theo.
“Võ công kẻ đó cực cao.”
Vương Chiêu định dẫn thuộc hạ dốc hết sức đối phó, còn thằng nhóc ở lại, hắn nhờ Thôi Đào giúp trông chừng.

Trẻ con thế này trong thôn An Định có rất nhiều, thành thạo võ công, nhưng cuối cùng vẫn là những đứa trẻ non nớt và ngây thơ mà thôi, không lão luyện nên rất dễ bắt.
Thằng bé lập tức duỗi tay ra để Thôi Đào và bọn Vương Chiêu trói mình lại, “Ta mới là Các chủ Thiên Cơ Các thật, mấy người bắt ta là đúng rồi, ông lão râu bạc lúc nãy không phải đâu.”
Vương Chiêu cười lạnh, không để ý tới nó nữa, cố tình nói với Thôi Đào rằng tất cả trẻ con trong thôn An Định đều tự xưng mình là Các chủ Thiên Cơ Các.
Thôi Đào gật đầu.
Sau khi bọn Vương Chiêu rời khỏi, bên triền núi phía Đông lại có tiếng bước chân, một thiếu nữ áo đỏ khoảng 14 – 15 tuổi dắt người ra đường cái, cô ta vừa trông thấy Thôi Đào và thằng nhóc lại hơi sửng sốt..

Chương 116:

Thiếu nữ áo đỏ lập tức định leo lên ngựa chạy trốn, Thôi Đào cúi người nhặt 2 cục đá trên đất lên, phóng thẳng vào bụng ngựa.
Con ngựa hoảng hốt nhảy vó trước lên, lập tức phi nước đại.

Lúc đầu thiếu nữ áo đỏ còn định khống chế con ngựa lại, nhưng cuối cùng là thất bại, cả người rơi xuống đất.

Cô ta lăn trên đất vài vòng rồi nằm sấp, ôm eo thở hổn hển, xem ra cực kỳ đau đớn, nhưng lại không hề rên rỉ câu nào.
Lúc Thôi Đào định thẩm vấn thiếu nữ áo đỏ này thì bên triền núi phía Đông lại có tiếng bước chân, lần này là một thiếu niên mặc áo gấm, khoảng 11 – 12 tuổi, cũng dắt theo một con ngựa.

Thiếu niên áo gấm nhíu màu nhìn Thôi Đào và thằng nhóc rồi vội xem xét thương tích của thiếu nữ áo đỏ, lập tức nổi giận, rút đao định vung tới phía Thôi Đào.
Thiếu nữ áo đỏ nhíu mày hét lên: “Thiếu chủ đừng để ý tới tôi, mau chạy đi! Mau chạy đi!”
Thiếu niên áo gấm không nghe, đánh nhau với Thôi Đào, trên tay nàng không hề có vũ khí, chỉ có bát và thìa, sau khi so vài chiêu với thiếu niên áo gấm, nàng bèn ném cái bát trong tay vào ngực áo gấm của hắn, thìa thì quăng vào đầu gối.

Thiếu niên quỳ xuống, phun ra một ngụm máu, không cam tâm trừng mắt nhìn Thôi Đào.
“Ngươi là người của phủ Khai Phong ư? Tên là gì? Sao ta không biết có kẻ như ngươi?”
“Tiểu bối không tên, không ai biết cả.”
Thôi Đào đánh giá thiếu niên mặc áo gấm này một phen, bộ dạng tuấn tú, mặt mày có vài phần giống với Tô Ngọc Uyển.

Có vẻ như thiếu nữ áo đỏ vừa rồi có quan hệ chủ tớ với hắn rất sâu đậm, chỉ một câu đã làm lộ thân phận thiếu chủ của hắn rồi.

Vị trí tổng đà Thiên Cơ Các phải giấu cả chủ phân đà, dù giờ là tình huống nguy cấp nhưng tiết lộ thế này hình như cũng quá dễ dàng rồi đúng không?
Người có phần mắt giống nhau, chỉ cần muốn tìm là sẽ tìm ra thôi.
“Ngươi xấu như thế mà võ công lại lợi hại, không thể không có tên được, ta cũng không thể không biết được.” Thiếu niên áo gấm có sự tự tin khác thường và cảm giác cao ngạo, giọng điệu nói chuyện rất trịch thượng.
“Phải thừa nhận đi, là ngươi hiểu biết nông cạn.” Thôi Đào tiện miệng đáp.
Thiếu niên áo gấm tức đến mức sắp phun lửa, tức tối đứng dậy đánh nhau với Thôi Đào lần nữa nhưng lại bị nàng đánh ngã.
Sau khi trói thiếu niên áo gấm và thiếu nữ áo đỏ lại, Thôi Đào lại nghe có tiếng bước chân ở triền núi phía Đông.
2 đứa nhóc trai gái khoảng 7 – 8 tuổi chạy dọc theo sườn núi.

Đứa con gái mặc bộ đồ đi đêm, bịt mặt.

Đứa con trai lại mặc áo trong bằng gấm, áo ngoài là vải thô, cũng bịt mặt, trên khóe mắt phải có nốt ruồi lệ rất rõ ràng.

Cả hai lao tới ven đường, thấy cảnh tượng đó cũng chẳng thèm quan tâm, lập tức lên ngựa định chạy.

Thôi Đào đành phải dùng chiêu cũ, nhặt đá đánh tới.
Đứa con gái phản ứng rất nhạy, lập tức lấy đao chặn cục đá mà Thôi Đào đánh tới.

Thấy Thôi Đào còn định ra tay tiếp, nó lập tức nhìn thằng nhóc nốt ruồi lệ rồi phi ngựa tới trước mặt Thôi Đào, cố tình ngăn không cho nàng tấn công thằng nhóc kia.
Thôi Đào đánh ra 3 cục đá cùng lúc.

Đứa con gái thấy cả 3 đều đánh tới điểm yếu của con ngựa, ắt sẽ khiến ngựa mình hoảng hốt phi nước đại nên lập tức nhảy xuống ngựa, móc cây roi bên hông ra đánh tới Thôi Đào.

Lúc Thôi Đào trốn, thằng nhóc nốt ruồi lệ đã cưỡi ngựa đi xa.

Sau mấy chiêu, đứa con gái bị Thôi Đào đánh bại, nhưng thấy thằng nhóc kia đã chạy được xa, trên mặt nó lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Khi bóng dáng của thằng nhóc nốt ruồi lệ sắp biến mất cuối đường, cây cỏ 2 bên đường đột nhiên rung lên, sau đó có nha dịch vứt bỏ lớp cỏ ngụy trang đi, vung đao cản thằng nhóc đó trốn.
Đứa con gái thấy thế, cả người run rẩy tức tối, cuối cùng là bất lực cúi gằm mặt xuống.
Thiếu nữ áo đỏ thấy cảnh tượng đó còn tức tới mức chảy nước mắt.
Bọn Lý Viễn lập tức áp thằng nhóc nốt ruồi lệ tới trước mặt Thôi Đào, khen ngợi may là Thôi quan Hàn cơ trí bảo họ mai phục ven đường, không phải quá bất đắc dĩ thì đừng ra mặt.
Lúc lão già tóc bạc kia cưỡi ngựa trốn đi, Lý Viễn vốn định chặn đường rồi, nhưng vì sau đó có bọn Vương Chiêu đuổi tới nên họ mới không ra mặt.

Thôi quan Hàn đã nói rồi, người của Thiên Cơ Các này cực kỳ gian xảo, không tuân theo suy đoán bình thường của họ được.

Quả nhiên hắn không tùy tiện ra mặt là đúng, giờ thành công chặn được con cá lọt lưới rồi.
“Sửu Đồng, lần này chúng ta lập công lớn rồi, nhìn quần áo của nó đi, áo trong là vải gấm thượng hạng đấy.

Trên cổ còn đeo một miếng ngọc bội nữa, khắc hình rồng cơ đấy, đây là mưu phản rồi!”

Lý Viễn đưa ngọc bội lục soát được cho Thôi Đào.
Thôi Đào xem qua, “Đúng là chất ngọc thượng thừa.”
Lý Viễn nhìn thiếu nữ áo đỏ và thiếu niên áo gấm bị khống chế trên đất, bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Nhìn 2 kẻ này đi, còn có lão già tóc bạc ban nãy nữa, đều là trải đường cả, đây mới là nhân vật chính.”
“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Là Các chủ hay thiếu chủ của Thiên Cơ Các hả?” Lý Viễn hỏi thằng nhóc.
Thằng nhóc vẫn lạnh mặt, không thèm nhìn Lý Viễn một cái, cũng chẳng rên một tiếng.
Đã bắt được người rồi, cũng chẳng vội thẩm vấn.
Lý Viễn dẫn người kiểm tra triền núi phía Đông trước, phát hiện ở đó không chỉ có 1 lối ra.
Có 5 lối ra được ẩn giấu trong bụi rậm, tất cả đều rộng rãi, đủ để ngựa đi lọt.
Lý Viễn định dẫn người vào hang núi lục soát nhưng bị Thôi Đào ngăn lại
Hắn cũng không biết Sửu Đồng là Thôi Đào, chỉ biết Sửu Đồng là người được Thôi quan Hàn nhặt giữa đường, vì thế trong lúc gấp gáp, thái độ nói chuyện với Thôi Đào không mấy thân thiện.
“Ngươi không phải nha soa của phủ Khai Phong, dựa vào đâu mà sai bảo ta nên hay không nên làm cái gì chứ?” Lý Viễn nói xong bèn bảo Sửu Đồng đi ra.
“Chỉ riêng triền núi phía Đông này đã có 5 lối ra rồi, có thể thấy các đường trong hang núi thông ra mọi hướng, nếu không quen rất dễ bị lạc đường, lạc đường là chuyện nhỏ, lỡ như trúng phải cơ quan ám khí gì thì sẽ mất mạng đấy.” Thôi Đào nhắc nhở Lý Viễn.
Lý Viễn giật mình, không hiểu sao lại có một cảm giác rất quen thuộc, hắn không khỏi đánh giá lại Sửu Đồng một chút.

Nhưng nghĩ tới đám khốn nạn Thiên Cơ Các đã hại hắn mất đi Thôi nương tử mà mình tôn kính nhất, nỗi hận trong lòng Lý Viễn khó mà kìm lại được.

Thấy đã sắp có thể báo thù cho Thôi nương tử, hắn tuyệt đối không thể để cho đám oắt con Thiên Cơ Các kia có cơ hội chạy thoát nữa.
Thôi Đào thấy Lý Viễn kiên quyết bèn thả 3 tiếng pháo ra ngoài.
Lý Viễn tức giận trừng mắt nhìn Sửu Đồng.
Sửu Đồng đã phóng pháo gọi Thôi quan Hàn tới, giờ hắn không thể đi vào được nữa.
Sau khi Hàn Kỳ chạy tới, đầu tiên là xác nhận Thôi Đào vẫn an toàn, sau khi biết rõ tình hình bèn đi tới cửa hang quan sát một chút.
“Ở núi phía Đông của thôn An Định cũng phát hiện hang núi, bên trong cũng rắc rối thế này, Vương Chiêu đã dẫn theo 30 người vào trong mà tới giờ vẫn chưa có tin gì.”
Lý Viễn nghe nói vậy mới ý thức được sự nguy hiểm của hang núi này, đồng thời cũng rất lo lắng cho an toàn của đám Vương Chiêu.

Hắn vội hỏi ý Hàn Kỳ.
Em trai Lý Tài của Lý Viễn không nhịn được mà đi chất vấn bọn thiếu nữ áo đỏ, thiếu niên áo gấm và thằng nhóc nốt ruồi lệ con đường chính xác trong hang núi, 4 đứa nhóc này lại cắn chặt răng, chẳng đứa nào chịu nói.
“Ta khuyên các ngươi mau chóng đi tiếp ứng đi, một khi trúng phải cơ quan độc trong hang núi rồi sẽ bị phát tác trong vòng nửa canh giờ, chắc chắn sẽ chết trong 1 canh giờ.” Thằng nhóc nốt ruồi lệ hừ lạnh.
Sau đó, dù bọn nha dịch có đánh mắng thế nào, nó đều không nói gì nữa.
Thằng nhóc mặc đồ vải thô từ ngã ba hô hào thừa nhận với Thôi Đào rằng mình là Các chủ Thiên Cơ Các, vốn dĩ luôn luôn ngoan ngoãn đứng một bên, bấy giờ chợt chạy ra cản trước mặt thằng nhóc kia, không cho nha dịch làm hại nó.
Nha dịch bật cười, khen thằng nhóc tốt bụng: “Hành động này của ngươi không khác gì đang nói nó chính là thiếu chủ Thiên Cơ Các đâu.”
“Mấy người nói bậy, tôi mới là Các chủ Thiên Cơ Các!” Nó mở miệng định nói lại thì bị Thôi Đào dùng một miếng vải nhét đầy miệng, cũng bị nhốt nốt vào xe chở tù.
“Lấy dây thừng ra.”
Hàn Kỳ buộc dây thừng vào eo, định vào dò đường trước.
“Thế sao mà được, lỡ như bên trong có gì nguy hiểm thì chẳng phải —
Hay cứ để thuộc hạ đi đi ạ! Tốt xấu gì thuộc hạ cũng đứng tuổi rồi, từng phá không ít vụ án ở phủ Khai Phong, có chút kiến thức, hang núi này không làm khó được thuộc hạ đâu.”
“Về chỗ cũ đợi lệnh, tránh lại có cá lọt lưới.” Hàn Kỳ đuổi Lý Viễn về.
Lý Viễn không chịu, chắp tay xin lần nữa: “Tiểu nhân chỉ là một cái mạng hèn, có chết bên trong cũng chẳng đáng tiền.

Nhưng Thôi quan Hàn thì khác, Triều đình còn chuyện quan trọng hơn chờ Thôi quan Hàn làm, thù của Thôi nương tử còn chờ Thôi quan Hàn báo cho mà! Xin hãy để thuộc hạ đi đi!”
“Đã gọi ta là Thôi quan thì tuân theo mệnh lệnh đi.”
“Vậy hôm nay thuộc hạ phải bất kính một lần rồi, không thể tuân lệnh được.” Lý Viễn kiên quyết không đi, vẫn giữ tư thế hành lễ cung kính với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nhìn Lý Viễn chằm chằm, thấy hắn cực kỳ bướng bỉnh, không chịu đổi ý bèn nhíu chặt lông mày.
“Ta biết tại sao ngươi muốn tiên phong, nhưng ngươi đã từng nghĩ tới mẹ già con thơ trong nhà chưa? Nếu ngươi có chuyện gì thì ta phải nói sao với họ đây?
Lúc trước ngươi là người đầu tiên đối xử thật lòng với cô ấy, tất nhiên cô ấy cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.

So với ngươi, ta học hành nhiều hơn một chút, có đọc lướt qua về cơ quan bí mật này nọ, ta vào trong sẽ có khả năng bình an, nhưng ngươi thì không như thế.”
Lý Viễn giật mình vì Hàn Kỳ nhắc tới Thôi Đào, hắn lại càng nghĩ tới nàng nhiều hơn, vành mắt lập tức đỏ bừng.
Thôi Đào đứng bên thấy cảnh này cũng thấy ê cái mũi, dũng cảm giơ tay xung phong: “Tôi đi, tôi có thể ạ.”
“Không được!” Lý Viễn lập tức phản đối.
Thôi Đào chớp mắt nhìn họ.
Lý Viễn giải thích: “Ngươi không phải người của phủ Khai Phong, mà nha dịch phủ Khai Phong bọn ta cũng chẳng phải kẻ hèn nhát, sao lại để một người ngoài như ngươi xung phong chứ?”
Lời nói này lập tức được những nha dịch khác đồng ý.
Thôi Đào hết cách đành phải nhìn về phía Hàn Kỳ.

Người khác không biết thân phận của nàng nhưng Hàn Kỳ thì biết.

Chàng biết rất rõ khả năng của nàng, đối với nàng mà nói, chuyện xông vào mê cung, phá cơ quan không có gì khó khăn cả.
Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, sau đó gật đầu tán thành với Lý Viễn: “Người ngoài không tiện xen vào.”
Thôi Đào: “…”
Lý Viễn không có tài hùng biện, tất nhiên chẳng thể nói lại Hàn Kỳ, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lệnh mai phục ven đường.
Trước khi vào hang núi, Hàn Kỳ mỉm cười với Thôi Đào.
Thời gian gấp gáp, có rất nhiều nha dịch đang theo dõi nên chàng không có thời gian để nói với Thôi Đào chuyện khác.

Hơn nữa lần này chàng đi vào cũng không phải tạm biệt với Thôi Đào.
Sau khi bọn Hàn Kỳ vào hang núi, Thôi Đào canh giữ ở chỗ ngã ba, thi thoảng lại liếc mắt sang triền núi phía Đông.
Dù nàng nghĩ Hàn Kỳ sẽ không có chuyện gì, nhưng chẳng ai biết tình hình trong hang núi cả, một con bướm đập cánh cũng sẽ ảnh hưởng tới những chuyện tiếp theo, chưa kể phải đi qua bao nhiêu lựa chọn như thế, kết quả là thứ mà không ai đoán trước được.
Sau khi Hàn Kỳ vào hang núi không bao lâu, đã có 6 thi thể nha dịch lần lượt được đưa ra.
6 người này không phải nha dịch trong đội của Hàn Kỳ, là người trong số 30 nha dịch do Vương Chiêu dẫn đầu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.