Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 107: Chương 107 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 107: Chương 107




Hôm sau, Vương Chiêu rửa mặt, thay đồ sạch sẽ rồi vội vàng trình kết quả thẩm vấn lên cho Hàn Kỳ.
Tô Xuân Hỉ đã nhận tội rồi, khai mình là Tả hộ pháp của Thiên Cơ Các, quản lý kinh tế, tất cả những chi tiêu đều sẽ qua tay ông ta, vì thế ngoài Các chủ ra, ở Thiên Cơ Các ông ta đúng thật là người có địa vị cao nhất.

Giờ Các chủ Thiên Cơ Các đã lớn tuổi nên không thể đảm đương được mọi việc, đồng thời từ sau khi Tô Ngọc Uyển trốn khỏi Thiên Cơ Các, Các chủ lại càng ỷ lại và tin tưởng ông ta, bởi vậy hiện tại ông ta đã nắm được thực quyền của Thiên Cơ Các.
Ông ta luôn ái mộ Tô Ngọc Uyển, từng bày tỏ lòng mình với bà ta, nhưng lúc đó bà ta đã là vợ Các chủ rồi, không thể tiếp nhận được.

Chính Tô Ngọc Uyển là người đã chọn ra 3 cô gái có ngoại hình tương tự với mình cho ông ta, nghĩ kế để ông ta nhận cả ba làm con gái để dễ lợi dụng, dùng thủ đoạn làm thông gia để giúp ông ta vơ vét thêm của cải.
Trong lòng Tô Xuân Hỉ luôn có Tô Ngọc Uyển, vì thế sau khi nghe được Thôi Đào đã hại chết bà ta từ miệng Hồng Y, ông ta thề phải báo thù, hơn nữa còn phải bắt Thôi Đào chết đau khổ hơn nhiều, bắt nàng phải bị Triều đình và quan phủ mà nàng đã từng thành tâm cống hiến sức lực bức tử, khiến nàng cảm thấy hối hận mà mỉa mai!
“Ông ta nói hiện tại Các chủ không hay quản lý mọi chuyện nữa mà chỉ chuyên tâm bảo vệ sức khỏe, đa phần đều do ông ta xử lý, chỉ có việc lớn mới cần báo cáo lại.”
“Thời lời khai của ông ta, Các chủ Thiên Cơ Các là một ông lão hơn 60, để một chòm râu dê, râu tóc đã bạc phơ, trông rất có sức sống, khuôn mặt hồng hào.

Nhưng 2 năm gần đây vì vấn đề sức khỏe mà không còn được như trước nữa.”
Vương Chiêu lập tức trình chân dung họa sĩ đã vẽ ra theo miêu tả của Tô Xuân Hỉ lên.
Ông lão trong bức tranh đang chống gậy, trên búi tóc cắm một cây trâm gỗ, trán rộng, râu dê, dáng vẻ không hề hung ác chút nào.
Hàn Kỳ nhìn bức tranh, sau đó liếc nhìn Vương Chiêu.
Vương Chiêu hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn chân dung một chút, “Người này thoạt nhìn có vài phần hiền lành, không giống như người xấu, nhưng Tô Xuân Hỉ cười lên cũng chất phác như Phật Di Lặc đấy thôi.

Xem ra đám người Thiên Cơ Các này đều rất giỏi giả vờ.”
“Không thấy kẻ này quen mắt à?” Hàn Kỳ hỏi.
Vương Chiêu lại hơi sững sờ, cẩn thận nhìn kỹ người trên bức tranh, nhất thời vẫn chưa hiểu gì.

Hắn thấy Hàn Kỳ đang duyệt hồ sơ, ngại không dám hỏi nên bèn hỏi Trương Xương đứng bên Hàn Kỳ.
Trương Xương cũng thấy quen, nhưng đột nhiên không thể nói ra được cụ thể, “Đúng rồi, là Thọ Tinh!”
“Thọ Tinh?”
Vị thần trường thọ mà mọi người thường thờ đấy ư? Nhìn lại người trên bức họa lần nữa, đúng là thế thật!
Vương Chiêu tức tới mức ném chân dung xuống đất, “Được lắm, tên này lại dám giỡn mặt với chúng ta à! Tôi đi tìm ông ta tính sổ!”
Hàn Kỳ gọi Vương Chiêu lại, “Đã dùng hình tới mức này rồi mà còn không chịu nói thật, có tái thẩm cũng vô dụng thôi.

Dù có hỏi ra được thì hơn nửa cũng giống như bức tranh này, giả cả.”
“Vậy phải làm sao đây ạ?” Vương Chiêu vội hỏi.
“Xử lý theo luật, không cần tái thẩm.” Hàn Kỳ nói.
Vương Chiêu: “Vậy ông ta nói mình là hộ pháp của Thiên Cơ Các, còn có quan hệ giữa ông ta với Tô Ngọc Uyển, cũng đều là giả ư?”
“Có lẽ là nửa thật nửa giả, định lừa chúng ta.” Hàn Kỳ nói.
“Nhưng mà bức tranh này nếu không cố nhớ lại thì sẽ chẳng nghĩ ra được.

Có khi nào Các chủ Thiên Cơ Các thật sự trông thế này không ạ.” Vương Chiêu cảm khái.
“Chủ dựa vào chân dung thì khó mà phán đoán được.

Khi có hoài nghi, người ta mới tìm thấy dấu vết từ bức chân dung này.”
Hàn Kỳ nói với Vương Chiêu, sở dĩ chàng nghi ngờ Tô Xuân Hỉ không hề nói thật là vì lúc đầu ông ta khai mình là Các chủ Thiên Cơ Các, rất có thể ông ta đang cố ý bao che cho Các chủ Thiên Cơ Các, muốn gánh tội thay, vậy sao lại thành thật mà khai ra ngoại hình của Các chủ thật sự được chứ.
“Ra là vậy.” Vương Chiêu hiểu ra.
Sau khi ra khỏi chỗ của Hàn Kỳ, Vương Chiêu không kìm được mà lắc đầu thở dài.

Cảnh tượng này tình cờ bị Lý Viễn nhìn thấy, hắn bèn hỏi duyên cớ.
Vương Chiêu kể lại mọi chuyện vừa rồi, nhíu mày than: “Thôi quan Hàn vẫn là Thôi quan Hàn, nhìn thấu mọi chuyện, oai hùng bất phàm, nhưng mà —”
Lý Viễn lập tức hiểu ra Vương Chiêu đang nói tới chuyện của Thôi nương tử, hắn cũng thở dài.
“Vương tứ nương nói, Thôi nương tử mong chúng ta đều có thể sống tốt như trước kia, nếu không cô ấy dưới suối vàng sẽ buồn đấy, anh cũng đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Vương Chiêu gật đầu, ra hiệu Lý Viễn đi làm việc đi.

Hắn tựa bên tường một chốc, sau đó sai thuộc hạ bắt giam Tô Xuân Hỉ.
Tối qua trong nhà tù xảy ra chuyện, có phạm nhân vượt ngục, hiện tại cai ngục Tôn đang ráo riết truy bắt người, còn nhờ tới cả quân tuần trải bên này, mượn Vương Chiêu một nhóm người.
Giờ vẫn chưa tìm được người, cai ngục Tôn hoảng hốt, thấy Vương Chiêu tới vội chạy tới năn nỉ, hỏi có thể cử thêm người để tìm không.
“Có chân dung truy nã không, có thể thông báo cho bên trấn giữ cửa thành.”
Cai ngục Tôn gật đầu, lo lắng nói: “Phán quan Vương đã báo tin rồi, nhưng ta lo vẫn không bắt được tên này.

Chỉ trách bọn ta phát hiện ra sự tình thì hắn đã chạy được nửa canh giờ rồi.

Ôi chao, ta thật sự là… Lúc trước nếu nghe theo lời dặn của Thôi nương tử, tăng cường đề phòng với hắn, cho thêm vài cái ổ khóa và vài tên canh giữa thì cũng sẽ không như ngày hôm nay.”
Vương Chiêu khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì tới Thôi nương tử, tên tội phạm bỏ trốn đó tên là Phạm Ân đúng không? Thôi nương tử cũng quen à?”
“Không tính là quen.” Cai ngục Tôn giải thích với Vương Chiêu, “Tuần phủ Vương còn nhớ vụ án 19 xác chết cháy không?”
“Vụ án của Lâm tam lang? Tất nhiên là nhớ.” Vụ án lớn như thế, sao Vương Chiêu có thể quên cho được.
“Nhân chứng liên quan tới vụ đó là Chu Nhị Ngưu đã bị bạn tù bắt nạt sẽ khi vào đại lao, lúc Thôi nương tử đưa cơm cho hắn còn giúp hắn dạy dỗ tên tội phạm cùng lao đó nữa.

Bấy giờ có một tên tội phạm để râu quai nón khiến Thôi nương tử để ý, đó chính là Phạm Ân đang vượt ngục đấy.”
Vương Chiêu bảo cai ngục Tôn lại nói kỹ hơn.
“Lúc đó Thôi nương tử hỏi ta hắn vì tội gì mà phải vào tù.

Sau khi ta giải thích xong, Thôi nương tử dặn ta phải đặc biệt để ý trông coi tên này, bảo hắn có chỗ lạ, nhiều khi sẽ không chịu an phận.
Tôi đồng ý nhưng lại không để ý tới.

Đại lao phủ Khai Phong trông coi rất cẩn mật, bảo vệ 3 lớp trong 3 lớp ngoài, sao có thể chạy trốn được chứ? Ai mà ngờ qua vài tháng sau, hắn thật sự chạy trốn rồi.”
Cai ngục Tôn tức đến mức vỗ đầu mình mấy cái, cực kỳ hối hận
Vì vụ án sứ đoàn nước Liêu mà Thôi nương tử không còn nữa, người ở nhà tù bên này đều khá thân thiết với nàng, bọn cai ngục Tôn rất đau buồn.

Vì thế lúc hung thủ có liên quan tới vụ án này bị áp tới đại lao, cai ngục Tôn đặc biệt để ý, sợ xảy ra chuyện nên bắt mọi người phải chăm chăm quản lý tốt đám phạm nhân này.
Còn chuyện trông coi những phạm nhân khác trong lao, nhân viên được phái đi làm không nhiều lắm.

Vì thế Phạm Ân nhân cơ hội này, không biết làm thế nào mà cạy mở được ổ khóa, đánh ngất ngục tốt canh giữ, thay quần áo thành ngục tốt rồi nghênh ngang trốn ra khỏi nhà tù theo cửa chính.
Trước đó Vương Chiêu biệt chuyện vượt ngục cũng có xem qua hồ sơ của tội phạm đang lẩn trốn, là phường trộm cướp, không có thân phận gì lớn cả.
Vượt ngục là chuyện lớn, nhưng so với những vụ án mà phủ Khai Phong phải tiếp nhận thì chẳng là bao, chỉ cần truy bắt theo quy tắc là được.

Trong tay của Vương Chiêu cũng đang có vụ án quan trọng hơn cần phụ trách, vì thế hắn không mấy để tâm tới chuyện này.
Nhưng nếu Thôi nương tử đã để ý tới Phạm Ân thì hắn nghĩ cần báo lại với Thôi quan Hàn một tiếng, lỡ như là một vụ án lớn thì cũng có thể sớm ngày lên kế hoạch trù tính.
Phản ứng của Hàn Kỳ cũng giống như Vương Chiêu, biết Thôi Đào từng để ý tới Phạm Ân nên cũng lấy hồ sơ ra đọc thử.
Vương Chiêu thấy Hàn Kỳ như thế, tâm trạng lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Lúc trước khi hắn theo Thôi quan Hàn ra ngoại thành giao dịch với bọn Phan thị, cảnh Thôi quan Hàn dùng dao đâm một nhát lên người Thôi nương tử vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng, thậm chí còn gặp ác mộng.
Thôi quan Hàn khi đó tựa như không phải là người hắn quen biết nữa, dù biết Thôi quan Hàn phải gánh chịu rất nhiều thứ, có lẽ không nghĩ nhiều như thế, tất cả vì đại cục… Nhưng hắn vẫn không kìm được, rất khó chịu, cứ muốn trách móc chàng.

Thậm chí hắn còn nghĩ Thôi quan Hàn căn bản chưa từng yêu thương Thôi nương tử thật lòng, nếu không chàng cũng sẽ chẳng lạnh lùng như thế, ra tay thật sự rất tuyệt tình.
Nhưng khi mọi chuyện qua đi, thấy Thôi quan Hàn thường xuyên vuốt ve mặt ngọc bội mà Thôi nương tử đã tặng, thất thần trước bức tranh hoa đào trên tường, hắn mới hiểu thực ra trong lòng Thôi quan Hàn luôn có Thôi nương tử, chỉ là chàng không biểu hiện ra mà thôi.
Cộng thêm Vương tứ nương đã chuyển lời của Thôi nương tử khi còn sống lại, vì thế Vương Chiêu mới không từ chức nữa mà lựa chọn ở lại phủ Khai Phong, tiếp tục ra sức phục vụ.
“Phạm Ân này vốn là kẻ chặn đường cướp giật, thường dẫn theo vài tên anh em lượn lờ trên các con đường.

Chúng cướp chỗ này xong sẽ đổi sang chỗ khác, rất khó bắt.

Vài tháng trước, hắn một mình chạy tới nhà Viên ngoại Vương để cướp, lựa chọn thời điểm gây án là vào buổi trưa trong ngày.

Nhà Viên ngoại Vương không phải ít người, làm như hắn chắc chắn sẽ bị bắt.”
Trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười rực rỡ của Thôi Đào, Hàn Kỳ khựng lại, từ từ hít một hơi.
“Rõ ràng là hành động lộ liễu để bị bắt vào tù.

Cô ấy nói không sai, đúng thực rất kỳ lạ.”
Vương Chiêu lập tức nói mình sẽ điều tra rõ ràng việc này.
“Ngươi còn việc quan trọng hơn phải làm, vụ án này giao cho Lý Tài đi.” Hàn Kỳ nói xong bèn dùng bút chu sa vẽ một vòng lên sổ.
Vương Chiêu đi tới nhìn, phát hiện những quyển sổ Hàn Kỳ đã xem đều có liên quan tới Tuyền Châu.
“Các giao dịch mua bán quy mô lớn của cửa hàng son phấn Tam Thái đều ở Tuyền Châu, lúc trước chủ chứa Tôn cũng đã từng khai, tổng đà Thiên Cơ Các ở khu vực Tuyền Châu.”
Vương Chiêu chợt nhớ lại, đúng là chủ chứa Tôn đã từng nói lúc bà ta đi tới tổng đà từng nghỉ lại nhà trọ ở Tuyền Châu rồi chờ người tới đón.

Đám người kia không chỉ che mặt mà còn bịt kín mũi và tai bà ta, bà ta chỉ có thể dùng miệng để thở, sau đó thì bị cho vài một cái rương gỗ khoảng 3 tấc vuông, vận chuyển bằng xe lừa, đi khoảng 1 ngày mới tới được tổng đà.
Hàn Kỳ giao một bức thư cho Vương Chiêu, bảo hắn trong thư có ghi tên vài cửa hàng ở Tuyền Châu có khả năng là cửa Thiên Cơ Các, sai hắn đi tới Tuyền Châu âm thầm điều tra những thứ này, nhưng phải tuyệt đối cẩn thận, không được bị lộ.
“Bên Tuyền Châu ta đã sắp xếp sẵn người rồi, ngươi tới chỗ đó rồi tiếp ứng với họ.” Hàn Kỳ bảo Trương Xương dặn dò công việc cụ thể cho hắn.
Cuối cùng cũng có thể tiêu diệt tận gốc Thiên Cơ Các, Vương Chiêu cực kỳ phấn khích, vội hỏi Hàn Kỳ mình được dẫn bao nhiêu người tới Tuyền Châu.
“Tối nay ngươi uống rượu mắng ta, ngày mai sẽ có người kiện cáo với ta, ngươi tức giận lập tức từ chức rời kinh, đi tìm bạn nơi khác mà nương tựa.” Hàn Kỳ nói.

Vương Chiêu ngơ ngác, lập tức nhận ra hành động lần này của mình rất bí mật, để tránh đánh cỏ động rắn mà phải cẩn thận với cả Biện Kinh bên này, tất nhiên không được tùy tiện dẫn người theo.
“Chẳng lẽ phủ Khai Phong có gian tế sao ạ?”
“Suỵt!” Trương Xương tiến đến cạnh Vương Chiêu, vừa ấn vai hắn vừa nhỏ giọng nói, “Trước kia thì không, nhưng giờ đúng là có.”
Vương Chiêu giật mình, “Ta đã sớm nghi rồi! Đám người lừa sứ đoàn nước Liêu kia mặc quần áo quân tuần trải, còn có thẻ bài, chắc chắn là có liên quan tới nội bộ nha môn!”
Sau khi Vương Chiêu rời đi, Trương Xương hơi e ngại nói với Hàn Kỳ: “Mấy ngày nay tâm trạng của tuần phủ Vương rất chập chờn, giao bên Tuyền Châu cho hắn có sao không ạ?”
“Không đâu.” Hàn Kỳ không hề do dự nói.
Trương Xương chuẩn bị bàn giao hết mọi việc của Vương Chiêu, nhưng vừa quay người đi được vài bước, hắn đã bị Hàn Kỳ gọi lại.
“Vẫn chưa có thư của cô ấy à?”
Trương Xương ngẩn người, từ sáng sớm hôm nay tới giờ Lục lang nhà hắn đã hỏi câu này 3 lần rồi.
Hắn mím chặt môi, ngăn bản thân không bật cười.
Trương Xương cung kính hành lễ với Hàn Kỳ, kiên nhẫn giải thích với chàng: “Nếu thư tới, tiểu nhân nhất định sẽ vội chạy tới để giao thư cho Lục lang trước mà.”
Hàn Kỳ không nói gì nữa, vùi đầu làm việc tiếp.
Gần trưa, Yến Cư Hậu phái người làm tới hỏi Hàn Kỳ có muốn tới lầu Bát Tiên ăn cơm không.
Hàn Kỳ và Yến Cư Hậu là bạn tốt, gọi nhau đi ăn cơm cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Nhưng trong thời điểm nhạy cảm thế này, dù ai mời thì chàng cũng phải suy nghĩ nhiều.
“Có người khác không?” Hàn Kỳ làm như chỉ tiện miệng hỏi.
Người làm không hề né tránh, ngoan ngoãn báo lại cho Hàn Kỳ, hiện tại lang quân nhà gã đang đánh cờ với Triệu Tông Thanh, xem ra buổi trưa có thể đi chung.
Hàn Kỳ: “Rất tốt, nhiều người thì vui.”
Đến trưa, Hàn Kỳ tới lầu Bát Tiên như đã hẹn.

Nhưng trong phòng không hề thấy bóng dáng của Yến Cư Hậu, chỉ thấy Triệu Tông Thanh đứng bên cửa sổ.
“Trong nhà huynh ấy có việc đột xuất nên vừa đi rồi, không kịp báo cho huynh.

Tôi đang đói bụng nên muốn ở lại dùng cơm, không biết Thôi quan Hàn có nể mặt ăn cùng không?” Triệu Tông Thanh cười hỏi.
Hàn Kỳ đồng ý, “Rất vinh dự.”
Xem ra vụ án sứ đoàn không hề đơn giản là Thiên Cơ Các báo thù, Hàn Kỳ luôn cảm thấy có kẻ đứng sau, vẫn còn một mục đích khác nữa.

Nhưng chàng không đoán ra được, vì thế chỉ có thể kiên trì đợi con cáo tự ló cái đuôi của mình ra mà thôi.
Đã vài ngày trôi qua, không hề có gì khác thường.
Hàn Kỳ không khỏi tò mò, người đứng trước mặt mình hôm nay có phải là con cáo đó không? Nếu phải thì y có mục đích gì?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.