Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 99: Chương 99 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 99: Chương 99




Quận vương Tây Bình Tiêu A Thứ là con trai cả của Quốc cữu nước Liêu Tiêu Hiếu Mục, từ nhỏ đã được nuôi trong cung, được chúa Liêu rất yêu thương.

Lần này Tiêu A Thứ đi sứ tới Đại Tống chẳng qua là để giải trí và thưởng thức phong tục tập quán nơi đây, vì thế chỉ gã chỉ là một thành viên bình thường nhưng thân phận là cao quý nhất trong sứ đoàn.
Chính sứ của sứ đoàn nước Liêu là con thứ của Nam Viện đại vương đã qua đời, tiểu tướng quân Da Luật Đậu Nhi.

Một nhóm 5 người bao gồm cả quan lại và tôi tớ, đều là đàn ông.
Vấn đề của sứ đoàn nước Liêu mà lúc đầu Hàn Kỳ phải xử lý là vì Da Luật Đậu Nhi xảy ra chuyện.
Theo lời khai của nhân chứng, khoảng chừng nửa canh giờ trước có một nhóm tự xưng là người của phủ Khai Phong đến tư dinh của sứ đoàn để mời Da Luật Đậu Nhi, đi theo Da Luật Đậu Nhi còn có phó sứ và 3 tùy tùng nữa.

Vì đã sắp tới giờ cơm, Tiêu A Thứ không đợi được bọn Da Luật Đậu Nhi về nên nghĩ có lẽ phủ Khai Phong đã tổ chức tiệc khoản đãi Da Luật Đậu Nhi rồi.

Tiêu A Thứ có chút không vui, sao ăn đồ ngon của Đại Tống mà không mời gã chứ?
Lúc Tiêu A Thứ đang nổi giận thì bỗng tư dinh nhận được 1 bức thư uy hiếp, thông báo Da Luật Đậu Nhi đang ở trong tay họ, chỉ cần phủ Khai Phong bằng lòng giao dịch thì chúng sẽ giao ra bọn Da Luật Đậu Nhi hoàn hảo không chút tổn hại.
Người đưa thư là một cô bé 8 tuổi, nó được một người đàn ông lạ mặt cho 10 đồng nên ngoan ngoãn chạy tới đưa thư.

Tiêu A Thứ nghi ngờ cô bé này là cùng một giuộc với kẻ địch, dưới cơn thịnh nộ đã bắt người lại.

Giờ cha mẹ cô bé nghe tin, 2 vợ chồng đang quỳ trước cửa dinh thự, van lay quan phủ thả đứa con gái vô tội của mình ra.
Bọn Thôi Đào cưỡi ngựa tới dinh thự, nhìn thấy 2 vợ chồng đang quỳ trước cửa, khóc không thành tiếng.

Người vợ xụi lơ bên cạnh chồng, đôi mắt thẫn thờ như sắp ngất.
2 vợ chồng phát hiện Thôi Đào đến, người vợ ngẩn người ra, quan sát Thôi Đào một chút rồi chợt nhận ra gì đó nên liền kéo chồng.
“Cô ấy là Thôi nương tử của phủ Khai Phong, Thôi nương tử phá án như thần đấy!”
Người chồng cũng phản ứng lại.
2 vợ chồng chưa kịp đứng dậy đã vội vàng bò tới phía của Thôi Đào, cầu xin nàng giúp họ cứu đứa con gái đáng thương của mình ra.
“Đào Tử chỉ là một đứa trẻ thôi mà, nó chẳng biết gì hết, là kẻ xấu đã lừa nó!”
Hàn Tống vừa xuống ngựa, nghe người phụ nữ khóc lóc kể lể lập tức giật mình, nhíu mày hỏi: “Ngươi gọi con gái mình là gì?”
“Đào, Đào Tử ạ.” Người phụ nữ ngẩn người ra, “Con gái tôi tên chỉ có một chữ “Đào”, người trong nhà đều gọi nó là Đào Tử.”
Khuê danh của Thôi Đào hiếm khi truyền ra ngoài, người ngoài đều gọi nàng là “Thôi nương tử” hoặc “Thôi thất nương”, vì thế người phụ nữ này không hề biết Thôi Đào cũng tên là “Đào”.
Hàn Tống không thích cảm giác trùng hợp này, rõ ràng đây là một lời cảnh cáo và khiêu khích, có kẻ đang nhắm tới Thôi Đào.
“Họ là gì?” Thôi Đào hỏi.
“Họ Lý ạ.” Người phụ nữ ngơ ngác trả lời, tự hỏi không biết mình đã nói gì sai.
Thôi Đào thầm cười mỉa.

Tiếc thật đấy, không tìm được người trùng tên trùng họ, chẳng có gì đáng kể cả.

Chỉ bằng chuyện này mà muốn dọa nàng ư? Đúng là tấm chiếu mới.
Thôi Đào bảo Lý Tài đỡ 2 vợ chồng lên, nói họ đừng quỳ nữa, cũng chẳng cần đợi ngoài cửa.

Nếu cứu được đứa trẻ, nàng sẽ sai người đưa về nhà giúp.

“Mấy người ở đây khóc rống nhiều khi còn chọc giận sứ giả nước Liêu đấy, tính tình của mấy người này hiện tại không tốt lắm đâu, đừng có châm dầu vào lửa nữa.”
2 vợ chồng không nghĩ tới chuyện này, nghe Thôi Đào kiên nhẫn giải thích nguyên nhân với mình mới vội vàng gật đầu đồng ý.

Cả hai cùng rơm rớm nước mắt van cầu Thôi Đào, xin nàng nhất định phải cứu được con gái mình, duyên con cái của vợ chồng họ mỏng manh, chỉ có mỗi một đứa con gái, tương lai còn định bắt rể để nuôi họ dưỡng già.
Thôi Đào gật đầu, bảo Lý Tài đưa họ về.
Trương Xương đến đón Thôi Đào vào phủ, giải thích cho nàng biết những chuyện mà Tiêu A Thứ gặp phải.
“Sau khi Lục lang tới đây, biết tin chính sứ và phó sứ đã mất tích nên bèn điều động người để tiến hành điều tra.

Quận vương Tây Bình nổi giận, không chỉ liên tục thúc ép mà còn đưa thư vào cung để đòi lời giải thích, bắt phủ Khai Phong và Triều đình Đại Tống phải cho một câu trả lời.”
“Ngài ta chỉ nói thế thôi à?” Thôi Đào hỏi chen vào.
Trương Xương gật đầu, “Nguyên văn hơi khó nghe, giọng điệu rất hung hãn, nhưng nội dung chính là thế.”
Không hề thúc giục phủ Khai Phong nhanh chóng tìm ra Da Luật Đậu Nhi mà chỉ muốn trách móc.

Xem ra vị Quận vương Tây Bình này không thực sự quan tâm tới an nguy của đám Da Luật Đậu Nhi rồi.
“Sau khi ngài ta trút giận xong đã trở về phòng, đuổi tất cả tùy tùng đi, tự giam mình trong đó, bảo muốn yên tĩnh một chút.

Trong phòng đập phá một chút rồi yên lặng, qua 1 nén nhang, tùy tùng gõ cửa hỏi thì chẳng ai đáp lại, chúng lo có chuyện xảy ra nên xông vào xem xét, phát hiện trong phòng trống không, không hề có một ai.”
Trương Xương nói với Thôi Đào, phòng thủ ngoài phòng như lời Lý Viễn đã nói trước đó, 5 bước 1 chốt.

Vì sợ có kẻ địch nhằm vào sứ đoàn nước Liêu, mà Tiêu A Thứ là người có thân phận cao quý nhất trong đoàn, mọi người đều sợ gã xảy ra chuyện nên cực kỳ để ý tới việc bảo vệ gã, canh giữ cũng rất nghiêm ngặt.
Trương Xương nghĩ mãi mà không hiểu, trong tình huống đó mà sẽ Tiêu A Thứ có thể mất tích như một làn khói thế chứ.
“Bọn ta đã lục soát hết trong phòng rồi, không có chỗ nào để ẩn náu, cũng không hề có mật thất.”
“Thôi quan Hàn đâu rồi?” Thôi Đào hỏi.
“Ôi xem đầu óc ta này, quên báo lại chuyện quan trọng nhất cho Thôi nương tử rồi.

Quận vương Tây Bình đưa thư vấn trách vào cung, Lục lang phải tiến cung để tường thuật lại tình hình vụ án này.”
Chắc chắn phía trên sẽ chất vấn, tạo áp lực, mọi mặt đều phải xử lý hết, hơn nữa nếu không xử lý tốt chuyện lần này thì e là 2 nước sẽ trở mặt nhau, dẫn tới phiền phức rất lớn.

Tiên đế khó khăn lắm mới kết tình hữu nghị được với nước Liêu, chỉ vì vụ án này mà bị hủy thì không cần biết là ai, có vô tội hay không, phàm là có dính dáng vào chắc chắn đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm, chửi như tội nhân.
Phủ Khai Phong mà không giải quyết được vụ án này để kịp thời cứu người, không cho ra được một câu trả lời hợp lý thì sẽ bị chụp ngay cái mũ “bất tài vô dụng”, những người phụ trách như họ tất nhiên cũng chẳng được yên thân.
Vụ án này quá đột ngột và phức tạp, dù là ai cũng chẳng thể giải quyết hoặc đối phó nổi với rủi ro như thế.

Nhưng bên trên sẽ không suy xét tới việc công bằng, họ chỉ cần có người chịu trách nhiệm giải quyết, nếu không giải quyết được thì phải truy cứu, cần có người gánh vác trách nhiệm để giúp mọi chuyện lắng xuống.

Có trách thì cũng chỉ trách người đó xui xẻo, ngay lúc này, ở vị trí đó mà dính líu tới vụ án này.
Thôi Đào đến phòng của Quận vương Tây Bình dạo quanh một vòng, bắt gặp vài sứ thần nước Liêu chạy tới.

Những người này cùng phẩm cấp nên đều ăn mặc giống nhau, đội mũ lông màu xám.

Họ huyên thuyên một tràng tiếng Khiết Đan*, nghe giọng điệu và nhìn nét mặt có thể thấy họ đang rất tức giận, hình như đang trách cứ.
(*) Tiếng Khiết Đan hay tiếng Khất Đan, cũng gọi là tiếng Liêu, là một ngôn ngữ đã biến mất từng được nói bởi người Khiết Đan.

Nó là ngôn ngữ chính thức của nhà Liêu và Tây Liêu.
Thôi Đào nghe không hiểu họ nói gì nên cứ giả mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi trong phòng, kiểm tra bệ cửa sổ xem có dấu vết bị giẫm đạp, trên đất có thứ gì bị đổ vỡ không.

Nàng phát hiện trên mặt đất có một hộp bột màu bị quật đổ, bột màu vung vãi hơn nửa ra, nhưng trên đó lại có dấu vết như từng có bàn tay túm vào.

Thôi Đào xác nhận lại với Trương Xương và Lý Viễn, sau khi xảy ra chuyện, họ biết Quận vương Tây Bình mất tích đã tích cực bảo vệ hiện trường, cố gắng không phá hỏng bất cứ manh mối nào.

Vì thế không có ai động vào bột màu này, vết cào hẳn là do Quận vương Tây Bình hoặc kẻ bắt cóc gã đã để lại.
“Tôi thấy trong phòng này cũng không ít đồ đổ vỡ đâu, lúc mọi người điều tra phải chú ý dưới chân đấy nhé.” Thôi Đào thở dài.
Lý Viễn đáp, “Chỉ đành thế thôi.”
Đám sứ thần chạy tới trách móc thấy bọn Thôi Đào không để ý tới mình bèn tức giận hét lớn.

Trong đó có 1 người cố tình gọi phiên dịch viên tới dịch giúp họ, chất vấn bọn Thôi Đào và Trương Xương đã điều tra vụ án thế nào rồi, có tìm được người hay chưa.
“Chính sứ và phó sứ của bọn ta mất tích, các người không tra ra được gì, giờ đến cả Quận vương Tây Bình cũng mất tích dưới sự bảo vệ của các người nữa.

Ta thấy đây hẳn là âm mưu của Đại Tống các người rồi, định gài bẫy sứ đoàn nước Liêu bọn ta để khơi mào chiến tranh đúng không? Vậy bọn ta sẽ giúp các người toại nguyện, bẩm báo chuyện này tới Quốc chủ, mời người phái binh đến xử tội, đòi Đại Tống một lời giải thích vậy.” Phiên dịch viên trưởng Sở Minh Kiệt dịch lại.
Trong lúc Thôi Đào lắng nghe đã bị đám kia dùng thái độ phẫn nộ và khinh bỉ nhìn chăm chăm.

Nghe xong, trong ánh mắt mong chờ của một vài người, nàng bĩu môi, nhướng mày, khẽ gật đầu rồi quay lại tiếp tục kiểm tra điểm tâm trên bàn.
4 khay bánh ngọt vẫn được bày ra gọn gàng, có vẻ như chưa từng bị đụng tới, nhưng nhìn số lượng trong đĩa thì hẳn đã giảm đi một ít.
Cơm canh ở dinh thự đều do Đại Tống cung cấp, Đại Tống giàu có sao có thể ki bo vài ba khay điểm tâm được chứ? Sao bánh ngọt không đầy trong khay mà chỉ thiếu mất một vòng? Nhất là khay bánh quế, mất nhiều nhất.
“Điểm tâm này được đưa tới khi nào vậy?” Thôi Đào hỏi.
Nha hoàn phụ trách hầu hạ vội đáp lời, báo rằng điểm tâm trong phòng này được bày ra trước khi Quận vương Tây Bình trở về phòng.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Thôi Đào vừa nói vừa chà lòng bàn tay vào cái bàn một chút, lập tức có vài vụn điểm tâm trắng dính vào tay nàng.
Nha hoàn thành thật nhìn điểm tâm trên bàn, “Hình như là hụt đi một ít ạ.”
Bọn Lý Viễn thấy thế có hơi sốt ruột.

Họ đều biết Thôi nương tử thích ăn uống, nhưng trong tình cảnh này mà nàng còn để ý Quận vương Tây Bình nước Liêu ăn gì để làm chi chứ? Chuyện quan trọng hàng đầu là phá án cơ mà!
Lý Viễn vừa nghĩ tới đây thì người trong sứ đoàn nước Liêu cũng hỏi ngay vấn đề này.

Phiên dịch viên dịch ra, thay lời “trách móc” Thôi Đào.
Thôi Đào vẫn không thèm để ý họ nói gì, bưng khay bánh quế lên mũi ngửi một chút, khen mùi hương này rất thơm.
“Không ngờ ở dinh thự các người lại có đầu bếp giỏi thế đấy!” Thôi Đào cảm khái với nha hoàn.
Nha hoàn đã phát hiện ra bầu không khí nguy hiểm trong phòng, lúng túng đáp lại rồi rụt cổ không dám lên tiếng nữa.
“Ngươi —” Một tên trong sứ đoàn là Tiêu Sa Câu đột nhiên vọt tới trước mặt Thôi Đào, trỏ vào mũi nàng rồi dùng tiếng Hán không mấy lưu loát mắng, “Ngươi dám xem thường bọn tau, to gan thật!”
“Bọn “ta”.” Thôi Đào sửa lại cách phát âm cho hắn.
Tiêu Sa Câu càng tức hơn, “Tau sẽ bắt ngươi phải hối hận!”
“Bắt tôi hối hận cái gì? Hối hận vì không cầu xin mấy người tha thứ à?” Thôi Đào hỏi.
Tiêu Sa Câu nhìn Thôi Đào, nét mặt đã bớt phẫn nộ đi, rõ ràng họ nghĩ rằng nàng nên làm thế, cầu xin họ tha thứ.
“Vậy nếu tôi xin thì mấy người có tha thứ không?” Thôi Đào mở to đôi mắt trong veo của mình, tò mò nhìn đám người đi theo.
Tiêu Sa Câu lập tức nói không thể nào.
“Vậy thì tại sao tôi phải hối hận? Khúm núm dỗ dành mấy người cũng đâu có được tha thứ, chi bằng tôi tiết kiệm sức lực, sống có mặt mũi một tí, tốn thời gian để tra án và giải quyết vấn đề thì hơn.”
Thôi Đào giải thích xong bèn hỏi bọn Tiêu Sa Câu còn định bô bô tới khi nào nữa.
“Đại Tống chúng tôi là một đất nước quy củ, có thể khoan dung cho các vị nói bậy nói bạ, nhưng nếu các người cản đường khiến tôi điều tra sai thì tôi sẽ nghĩ đó là nội bộ các người làm ra để cố tình kích động chiến tranh, trong ngoài phối hợp nhau để diễn trò vu oan cho chúng tôi đấy.”
Bọn Tiêu Sa Câu kinh ngạc, không ngờ Thôi Đào không biết tiếng Khiết Đan nhưng vẫn hiểu họ đã mắng mình.

Vì vừa nãy người phiên dịch chỉ dịch lại nhưng không nói những lời tục tĩu của họ.
“Ngươi ngậm máu phun người, bọn tau không có!” Tiêu Sa Câu giải thích rồi lại dùng tiếng Khiết Đan mắng nàng vô liêm sỉ, vì muốn trốn tránh trách nhiệm mà đổ lỗi cho họ, mắng người Tống là đám gà bẩn thỉu, cực kỳ rẻ mạt.
“Thật là không có sao?” Thôi Đào cười mỉa
“Tất nhiên là không, ngươi nói vậy có ý gì?” Tiêu Sa Câu nháy mắt, cao giọng chất vấn Thôi Đào, “Những lời ngươi vừa nói ra, phải lấy mạng ra mà đền đấy!”
Tiêu Sa Câu đề nghị Thôi Đào nên áp giải Thôi Đào như tội phạm về phủ Khai Phong, dựa theo pháp luật triều Tống mà xử theo hình phạt nghiêm khắc nhất.
Thôi Đào nhếch miệng cười, gạt đám vụn điểm tâm trong lòng bàn tay xuống, “Tau cũng rất muốn lấy mạng đền tội đấy, ngỗng quay, ngỗng nướng, ngỗng chiên giòn*… Các người cứ tự chọn đi.”
(*) Ở đây Thôi Đào đang nhại lại theo Tiêu Sa Câu, Tiêu Sa Câu nói ngọng chữ “Ta” — Trong tiếng Trung là “ngã” thành “nga”, mà “nga” có nghĩa là ngỗng =)))
Tiêu Sa Câu suy nghĩ một hồi mới nhận ra “ngỗng” mà Thôi Đào nói tới là ngỗng thật, tức tới mức giậm chân thình thịch.

Suýt chút hắn đã muốn ra tay với Thôi Đào, nhưng người của phủ Khai Phong quá đông, đám nha dịch kia lại dùng ánh mắt uy hiếp để nhìn chằm chằm hắn.
Thôi Đào kiểm tra giường chiếu thấy khá gọn gàng sạch sẽ, không phát hiện ra chỗ gì khác thường.

Nàng lại kiểm tra tủ quần áo, tìm thấy một chiếc áo choàng nhăn nhúm bên trong.

Từ chồng đồ mới, Thôi Đào cũng tìm thấy một bộ quần áo nữ được bọc bên trong, màu sắc đã cũ, sau đó lại móc ra được một chiếc áo quây đỏ thắm từ trong đó.
Bọn Tiêu Sa Câu không động tay được bèn động khẩu.

Lúc này họ càng cáu gắt, lớn tiếng quát mắng bọn Trương Xương, Lý Viễn không ra gì, thế mà để mặc cho một đứa con gái phách lối ở đây, làm nhục những người Khiết Đan cao quý như họ.
Lý Viễn nghe phiên dịch viên nói “người Khiết Đan cao quý” thì không khỏi cười xùy một tiếng, đồ ngu trên đời này chạy tới nước Liêu ở hết rồi ư?
“Cao quý con mẹ ngươi ấy!” Lý Viễn buột miệng mắng, âm lượng không quá lớn.
Phiên dịch viên ngớ người ra, tất nhiên không thể dịch lại câu này được.
Tiêu Sa Câu nghe thế, dù hắn có thể giao tiếp đơn giản bằng tiếng Hán nhưng những câu mắng người thế này không nằm trong phạm vi giao tiếp của hắn, dù sao thầy dạy tiếng nói của hắn cũng chẳng rảnh mà dạy cách mắng người bằng tiếng Hán làm gì.
Nhưng lúc này, Tiêu Sa Câu cảm thấy những lời của Lý Viễn có vẻ như đang mắng mình, bèn hỏi phiên dịch viên Lý Viễn nói gì.
Phiên dịch viên lúng túng, y là người Đại Tống, tất nhiên không thể nào chuốc thêm phiền cho nước mình, nhưng cũng không thể đắc tội đám người sứ đoàn nước Liêu này được.
Phiên dịch viên cũng chỉ có thể cười gượng giải thích với bọn Tiêu Sa Câu, Lý Viễn đang khen mẹ họ cũng rất cao quý.
“Thực sự nghĩa là thế sao?”
Tiêu Sa Câu thấy phiên dịch viên gật đầu, đôi môi khẽ mấp máy như đang lặp lại câu nói vừa rồi của Lý Viễn.
Thôi Đào vẫn phớt lờ lời nói của họ, giờ nàng đã ra tới cửa, phát hiện cửa phòng có dấu vết bị đẩy vào trong, mà trên mặt đất phía sau cánh cửa lại có một lượng nhỏ phấn bột màu trắng, nàng lập tức nhận ra đó là bột màu.
Thôi Đào quay đầu lại hỏi Lý Viễn, “Ai là người đầu tiên nói Quận vương Tây Bình mất tích vậy?”
“Là họ, còn có vài tên tùy tùng của Quận vương Tây Bình nữa.” Lý Viễn liếc mắt nhìn sang phía bọn Tiêu Sa Câu, giải thích tiếp, “Họ gõ cửa đi vào rồi lập tức hét to, sau đó nha dịch canh giữ ở cửa lập tức chạy tới thông báo cho bọn ta biết.”
“Lúc anh dẫn nha dịch vào nhà xem xét, họ đều đứng ngoài cửa à?” Thôi Đào lại hỏi.
Lý Viễn nói phải, hỏi Thôi Đào có vấn đề gì.
Thôi Đào không trả lời hắn mà hỏi tình hình canh giữ bên ngoài dinh thự thì sao.
“Bên ngoài dinh thự đều được nhân lực của phủ Khai Phong bao quanh, cũng là 5 bước 1 chốt, bất cứ ai ra vào đều phải kiểm tra.

Sau khi Quận vương Tây Bình mất tích, người trong phủ không được phép ra ngoài nữa.”
Thôi Đào nhìn về phía bọn Tiêu Sa Câu, hỏi họ có khai thật không.
Tiêu Sa Câu hùng hồn, “Khai cái gì? Chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả!”
“Lục soát đi.” Thôi Đào nói, “Nhất là phòng của họ, soát ra người thì lập tức áp tới đây, không cần quan tâm là ai, mặc quần áo thế nào.”
Bọn Lý Viễn vẫn không hiểu ý của Thôi Đào, nhưng thấy nàng nói mạnh mẽ như thế cũng hiểu nàng đã nắm chắc chuyện Quận vương Tây Bình Tiêu A Thứ mất tích rồi.

Lý Viễn lập tức dẫn người làm theo lời của nàng.
Quả nhiên có Thôi nương tử thì ắt có kết quả mà.
Lý Viễn lục soát được 1 người trong phòng của Tiêu Sa Câu, gã mặc quần áo tùy tùng trong sứ đoàn, nhưng theo số người thì tất cả đã tập hợp đủ trong phòng Quận vương Tây Bình vừa nãy, không thể có thêm 1 người thế này được.
Gã này đội mũ lông màu xám, cúi gằm mặt xuống khiến người ta không thể nhìn rõ được mặt mày.
“Ngươi là ai?”
Lý Viễn thấy gã không đáp bèn dùng vỏ đao xốc mũ lông của gã lên.

Gương mặt lộ ra khiến tất cả mọi người vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vừa cảm thấy không ngoài dự đoán chút nào.
Sở dĩ “không ngoài dự đoán” là vì thái độ ban nãy của Thôi nương tử đã cho họ cảm giác này.

Nhưng khi tận mắt trông thấy gã này thật sự là Quận vương Tây Bình Tiêu A Thứ, họ vẫn hết sức kinh ngạc và khó hiểu sao lại có người ở đây được, sao Thôi nương tử lại liệu việc như thần tới thế?
Sau khi bị phát hiện, Tiêu A Thứ “xùy” một tiếng, bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Lúc Lý Viễn dẫn Tiêu A Thứ tới gặp Thôi Đào, nàng đang cầm một khay bánh quế mới, nhã nhặn ăn.

Thấy Lý Viễn đi tới cùng một “tùy tùng” mũi cao mày kiếm, Thôi Đào lập tức vỗ tay đứng dậy như thể đang chào đón Tiêu A Thứ một cách trang trọng.
Vì Tiêu A Thứ đã bị tìm thấy nên bọn Tiêu Sa Câu hơi đuối lý, chợt thấy thái độ của nàng như thế liền trở nên đắc ý.

Xem ra con chó nhà Tống này cuối cùng vẫn chột dạ vì phạm phải lỗi lớn, đang định nịnh bợ Quận vương Tây Bình của họ đây mà.
Thôi Đào đi tới trước mặt Tiêu A Thứ, dù gã khá cao lớn và dũng mãnh, lại cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng không ảnh hưởng tới việc Thôi Đào nghiêng đầu nhìn chút nào.
“Ngài bao nhiêu tuổi rồi hả?” Thôi Đào mở miệng khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Câu này ít chữ nhưng giọng điệu quá mạnh mẽ.

Rõ ràng đây là giọng điệu chọc trẻ, hơn nữa không phải đứa nhóc 8 tuổi mà chỉ mới lên 3 thôi mới chết.
Tiêu A Thứ ngẩng cao đầu, vốn dĩ gã không hề sợ bị quan viên Đại Tống trách móc.

Nhưng vừa thấy người phụ trách lại là con gái, đã thế còn dùng giọng điệu chọc con nít để nói chuyện với gã, bị chế giễu trước mặt mọi người như thế đã khiến gò má của gã không khỏi nóng lên vì xấu hổ.
“Từ trước tới nay, chỉ có trẻ con mới chơi bịt mắt trốn tìm, khiến tình thế đã loạn còn thêm phiền thôi.” Thôi Đào nghiêm túc nói, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu A Thứ.
Trước khi Tiêu A Thứ kịp phản ứng lại, ánh mắt của Thôi Đào đã quét tới Tiêu Sa Câu, mỉa mai những lời hắn đã nói lúc nãy.
“Thật sự không diễn trò với nhau à?”
Tiêu Sa Câu chột dạ né ánh mắt của nàng, “Tau chả biết cô đang nói gì hết.”
“Ngài ta còn mặc bộ đồ này kia kìa, cần tôi giải thích cho không?”
Ít bột màu sót lại sau cửa là do Quận vương Tây Bình đánh đổ bột màu rồi bị dính lên người.

Gã mặc đồ của tùy tùng, tránh sau cửa, đợi lúc bọn Tiêu Sa Câu bước vào phối hợp che giấu cho mình, trà trộn thành 1 người trong đám đi theo, lúc mọi người bận tìm kiếm Quận vương Tây Bình đã mất tích, gã lại nhân cơ hội ra khỏi phòng, giả vờ như mình đã thật sự mất tích.
“Làm gì có ai vừa nổi giận đập đồ vừa có tâm trạng ăn vặt chứ hả? Vì thế hẳn là Quận vương Tây Bình không mấy buồn phiền về việc sứ đoàn xảy ra chuyện nhỉ?” Thôi Đào nói xong liền nhìn về phía Tiêu A Thứ một mực im lặng nãy giờ.
Khóe miệng Tiêu A Thứ co giật, bật cười ha hả rồi vung áo choàng sảng khoái tự ngồi xuống, giơ một chân gác lên chân còn lại.
“Thật ra cũng hơi buồn đấy,” Tiêu A Thứ ước chừng một đoạn nhỏ ngón út, “Nhưng cũng chỉ có chừng này thôi! Chúng không có khả năng tự bảo vệ mình thì đáng đời thôi! Nhưng mà sứ đoàn nước Liêu gặp chuyện ở Đại Tống các ngươi, đáng truy cứu thì vẫn nên truy cứu, không liên quan gì tới chuyện ta có buồn phiền hay không.”
Tiếng Hán của Tiêu A Thứ cực kỳ lưu loát, thậm chí còn có chút khẩu âm Biện Kinh, có thể thấy gã chắc chắn không phải kẻ ngốc.
“Quận vương Tây Bình chơi trò mất tích là có ý gì?” Thôi Đào lại hỏi.
“Chẳng có ý gì hết, chỉ sợ các ngươi không quan trọng việc bọn Da Luật Đậu Nhi có chuyện thôi, nếu có thêm ta thì tất nhiên các ngươi sẽ khẩn trương hơn.

Hơn nữa nhiều người trong sứ đoàn xảy ra chuyện như thế, ta cũng phải lo cho an toàn của mình chứ, sắp xếp như thế thì kẻ địch sẽ nghĩ ta cũng mất tích rồi, chẳng phải ta sẽ thoát nạn sao?” Tiêu A Thứ giải thích.
“Quận vương Tây Bình giỏi tính toán thật, làm gì cũng có lợi cho mình, còn nồi thì cứ để Đại Tống đội.”
Tiêu A Thứ cười toe toét lộ ra 2 hàm răng trắng, cười đến ngây ngốc, nhìn Thôi Đào, “Tiếc là không thông minh được như tiểu nương tử.”
“Giờ Quận vương Tây Bình nên vào cung xin lỗi ngay lập tức, để Quan gia thấy vụ án sứ đoàn mất tích sẽ không ảnh hưởng gì tới quan hệ ngoại giao của 2 nước, cũng nên tin phủ Khai Phong có thể phá án thành công để cho nước Liêu một câu trả lời đi.” Thôi Đào nói.
Tiêu A Thứ kinh ngạc: “Mới khen ngươi thông minh mà sao tiểu nương tử lại ngốc rồi? Sao ta phải giúp ngươi nói những lời này chứ?”
“Vừa nãy Quận vương Tây Bình nghĩ sai về tôi rồi, đó mới là ngu ngốc đấy.” Thôi Đào chỉ xuống chỗ bột màu dưới đất, nhìn Quận vương Tây Bình rồi lại dùng giọng điệu để hỏi trẻ con, hỏi Tiêu A Thứ đã bao nhiêu tuổi rồi.
Tiêu A Thứ biến sắc, lạnh lùng nhìn Thôi Đào chằm chằm.
“Có đi không?” Thôi Đào khẽ hỏi.
Tiêu A Thứ đối diện với ánh mắt của Thôi Đào, sắc mặt càng lúc càng khó coi, gã lập tức đứng dậy, sai người thay quần áo để tiến cung.
Sau khi những người không phận sự đi hết, Tiêu Sa Câu vội hỏi Tiêu A Thứ sao lại nghe theo.

Tốt hơn cứ yên lặng chờ xem thế nào, một khi bọn Da Luật Đậu Nhi mà có chuyện thì đây là một cơ hội tốt.

Nên báo tin cho Quốc chủ, để Quốc chủ tự mình quyết định chứ.
“Câm miệng lại, quyết định của ta mới đáng tin.” Tiêu A Thứ mắng.
“Nhưng rõ ràng ban nãy Quận vương không —” Tiêu Sa Câu chợt hiểu ra, “Lẽ nào là vì hộp bột màu đó sao? Từ xưa tới nay anh hùng đều thích người đẹp, Quận vương trẻ tuổi mà, có ham mê nữ sắc cũng đâu phải chuyện mất mặt gì.”
Nếu chỉ vì ham mê nữ sắc thì sao gã lại chịu bị uy hiếp được chứ.
Tiêu A Thứ đỏ mặt mắng: “Câm miệng! Cút!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.