Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 88: Chương 88 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 88: Chương 88




Sắc mặt Tống thị lạnh xuống, trong mắt tràn đầy phẫn nộ nhưng vẫn duy trì dáng ngồi đoan trang như trước.
“Trời đã muộn, chị dâu nên sớm nghỉ ngơi đi ạ.” Hàn Kỳ hỏi Tống thị ở đâu, sau đó sai Trương Xương và trù nương Phương tiễn bà ta.
Dù tuổi tác giữa Tống thị và Hàn Kỳ chênh lệch khá nhiều, nhưng cũng là quan hệ chị em trong nhà, giờ Hàn Kỳ sống một mình tất nhiên không tiện giữ Tống thị ở lại.

Nếu Tống thị có chỗ ở thì tiễn bà ta sang đó, nếu không có thì chàng cũng sẽ sắp xếp một chỗ khác cho bà ta.
Rất nhiều lời khiển trách mà Tống thị đã kìm nén lại không thốt ra được chỉ vì vài câu đuổi khách này của Hàn Kỳ, bà ta tức đến mức đầu óc trở nên trống rỗng.
Hàn Thiện Ngạn nhìn cảnh này thì âm thầm bĩu môi.

Quả nhiên đọc nhiều sách rất có ích, có thể dùng lời nói ôn hòa mà không mất lịch sự để bác bỏ mẹ y! Y lập tức tự kiểm điểm vì mình có hơi bất hiếu, nhưng sao trong lòng lại thấy sảng khoái vì chuyện này chứ?
“Lợi hại quá rồi! Quả nhiên là làm quan, cứng cánh rồi nên đến cả chị dâu cũng không đặt trong mắt nữa! Hàn Trĩ Khuê, uổng cho cậu đọc nhiều sách như thế mà ngay cả đạo lý làm người đơn giản nhất cũng không hiểu!”
Tống thị cực kỳ tức giận, lập tức đứng dậy định bỏ đi.

Hàn Kỳ đã đuổi rồi, bà ta há có thể mặt dày ngồi tiếp chứ.
“Chị dâu nói chí phải, làm người đúng là không nên quên bổn phận của mình.” Hàn Kỳ đáp.
Lần này Tống thị đã chuẩn bị sẵn, bà ta biết Hàn Kỳ đồng tình với mình cũng chưa chắc là lời hay ý đẹp gì, chỉ biết nhìn chàng đề phòng, đợi chàng nói tiếp.
“Trĩ Khuê luôn nhớ cách đây không bao lâu anh trưởng có dạy, tu thân trước, tề gia sau.” Hàn Kỳ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp với Tống thị, “Trĩ Khuê hiểu chị dâu tại sao lại chướng mắt cô ấy, không có gì lạ cả, cha cô ấy là Thôi Mậu cũng có thái độ như thế, sau đó thì bị Thái hậu phê một câu “Tu thân nuôi đức”.”
Hàn Kỳ không chỉ mượn lời của Thái hậu để nhắc nhở Tống thị mà còn nói bóng gió rằng:
Bà ta không phải người đầu tiên như thế, chàng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cũng đã có sẵn cách đối phó.

Nếu cứ ầm ĩ thì mọi người đều tan đàn không vui, chi bằng sáng suốt mà chọn cách không phải phiền lòng ngay từ đầu đi.
Sắc mặt Tống thị tối sầm, lạnh lùng nhìn Hàn Kỳ chằm chằm, thái độ vẫn không hề thay đổi.
“Sau này ở kinh, em sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Lúc Hàn Kỳ nói câu này, chàng nhìn về phía Hàn Thiện Ngạn sau lưng 2 bọn họ.
Hàn Thiện Ngạn bỗng bị gọi tên nên hơi sửng sốt, sau đó vội rụt đầu tiếp, cố gắng hạ thấp mức độ tồn tại của mình.
Tống thị nhíu chặt mày, Hàn Kỳ đang uy hiếp bà ta.

Chàng đang nói rằng nếu bà ta không xen vào việc của người khác thì lúc đó 2 nhà còn có thể qua lại bình thường, sau này chàng có thể dùng năng lực của mình để chăm sóc cho Hàn Thiện Ngạn.

Nhưng nếu chia lìa, không cần nói cũng hiểu.
Kẻ làm quan mà bất hiếu thì ắt sẽ bị chế giễu và trừng phạt.

Nhưng anh em trở mặt nhau không phải chuyện gì to tát cả, tối đa chỉ phải nhận vài ba câu răn dạy, bị người đời đàm tiếu một thoáng mà thôi.

Bà ta đúng là không thể uy hiếp Hàn Kỳ được.
Năm đó cha chồng mất sớm, để lại mẹ con Hồ thị và Hàn Kỳ.

Các anh trai nhà họ Hàn tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho em út.

Tống thị từng có ý ngăn cản, nhưng giữ lại 2 mẹ con thì chẳng có gì phiền phức, sau này có thể giữ lại một phần tài sản mà Hàn Kỳ được chia cho cháu đích tôn nữa.
Mẹ con chàng thực sự không gây phiền hà gì, chỉ cần cho họ một khoảng sân và thêm ít bát đũa, đồ ăn và quần áo là được.

Chưa từng than phiền một câu nào, cũng không hề trách móc gì, cuối cùng nhờ Hàn Kỳ có ý chí, ngoại hình ưa nhìn lại thông minh hiểu chuyện nên được các thầy giáo dạy học thương yêu, do đó chàng mới được các anh trai cưng chiều.
Sau này Tống thị cảm thấy chàng là một người tài, tương lai tất sẽ giúp nhà họ Hàn tăng thể diện, giúp con cháu nhà họ vẻ vang, vì thế mới bắt đầu quan tâm chăm sóc chàng.
Nhưng Hàn Kỳ càng lớn lại càng lễ phép với mọi người, không vạch được chỗ nào sai nhưng cũng rất khó mà thân thiết.
Đã nhiều năm qua đi, vốn Tống thị nghĩ mình dù sao cũng là người thân đối với Hàn Kỳ.

So với mẹ đẻ Hồ thị, bà ta ít ra cũng được một nửa chứ? Nhưng hôm nay đã khiến bà ta hoàn toàn nhận ra, quan hệ giữa cả hai chỉ là “xã giao”.

Tất nhiên Hàn Kỳ sẽ không đặc biệt quan tâm chăm sóc con của những người xã giao, vì thế không thể nói là Hàn Kỳ vô tình khi chàng đã hứa sẽ chăm sóc Hàn Thiện Ngạn được.
Càng nghĩ, Tống thị càng hiểu được phần nào giới hạn của Hàn Kỳ.

Trong cái giới hạn của chàng, không thể thiếu việc tới lui và chăm sóc người thân.

Nhưng vượt khỏi giới hạn, muốn tuyệt tình sẽ tuyệt tình, chàng hoàn toàn không để ý tới quan hệ tình thân gần 20 năm nữa, đừng hòng dùng cách này để khống chế chàng.
Trước khi đi, Tống thị bảo Hàn Thiện Ngạn lên xe ngựa trước rồi nheo mắt chất vấn Hàn Kỳ.
“Chị thật sự rất muốn nghe cậu nói thật, nhường ấy năm rồi, trong lòng cậu anh cả chị cả là gì?”
“Trĩ Khuê rất kính trọng anh chị dâu.” Hàn Kỳ trả lời.
Tống thị hỏi thái độ của Hàn Kỳ đối với anh chị cả thế nào, chàng lại trả lời thái độ của mình đối với tất cả các anh chị dâu.
Bà ta đã bị Hàn Kỳ qua mặt vài lần bằng lời nói nên không khỏi nghĩ nhiều, chàng nói như thế có phải là có ý khác nữa không?
Giờ chàng đã làm quan, giúp nhà họ Hàn tăng thêm mặt mũi, đích tôn không muốn qua lại với chàng thì vẫn còn 4 phòng khác.
Tống thị cũng biết các anh em nhà họ Hàn đều có tính cách riêng, chắc chắn sẽ không cứng rắn như bà ta mà nhất trí phản đối Hàn Kỳ.
Quả nhiên bà ta chẳng đấu lại với người thông minh, thế mà lại tự lao đầu vào đường cụt rồi.
Bà ta nghĩ tới việc mình đã làm chủ nhà nhiều năm như thế, xử lý mọi chuyện đều đàng hoàng thỏa đáng, xem như cũng là khéo miệng, thế mà hôm nay trước mặt Hàn Kỳ lại không hề thể hiện được gì.

Hơn nữa từ trước tới giờ bà ta chưa bao giờ bị mất mặt như thế này.
Tống thị hừ lạnh rồi leo lên xe ngựa, hoàn toàn phớt lờ lời tạm biệt lễ phép của Hàn Kỳ.
Sau khi xe ngựa di chuyển, sắc mặt Tống thị cũng lạnh hơn cả trời đông giá rét.
Hàn Thiện Ngạn ngồi co ro một góc trong xe, sợ trêu đến bà ta.
Nhưng chỉ chốc sau, Tống thị vẫn làm khó dễ y, bảo y không được học theo Hàn Kỳ.
“Chú sáu có chỗ nào hư hỏng đâu ạ?” Hàn Thiện Ngạn cảm thấy chú sáu của mình là hoàn hảo, học hỏi chàng là vinh dự.
“Cái thằng này, tới con cũng muốn chọc tức ta đúng không? Không thấy vừa nãy chú sáu con đối xử với mẹ mình thế nào à?” Tống thị nhịn lửa giận đã lâu, lúc này lập tức bùng nổ với Hàn Thiện Ngạn.
Hàn Thiện Ngạn tủi thân cúi đầu im lặng, y hiểu tính của mẹ mình.

Lúc bà ta đang nổi giận thì không nên trêu vào.
Tống thị lại xả ra một trận, phát hiện con trai có thái độ qua loa bèn than thở mình số khổ, khổ tâm tính toán cho cái nhà này, rốt cuộc chẳng nhờ vả được gì.
Hàn Thiện Ngạn bĩu môi, cúi đầu sâu hơn nữa.
Tống thị thấy Hàn Thiện Ngạn không đồng tình với mình bèn bảo y có gì cứ nói thẳng ra.

Hàn Thiện Ngạn không dám nói, sợ nói ra Tống thị lại càng mắng mình.
“Hình như trong mắt bọn con ta là người không nói đạo lý nhỉ?” Tống thị bảo Hàn Thiện Ngạn mau nói, bà ta hứa sẽ không trút giận lên người y.
“Mẹ muốn chú sáu cưới thím sáu xuất thân từ nhà gia thế cao quý, có danh tiếng đàng hoàng đúng là ý tốt.

Nhưng trong lòng chú sáu cũng có ý của mình, người ta không cần thì mẹ cần gì kiên trì chứ? Khiến 2 bên trở mặt nhau thì có ích gì?
Nói không chừng sau này cả đời không qua lại nhau nữa, thua thiệt là chúng ta đấy.

Con học ở Quốc Tử Học có rất nhiều kiến thức không hiểu được, cần nhờ chú sáu giảng giúp, lúc trước chú ấy còn cho con một quyển sách luận, giúp con rất nhiều.

Con trai về Quốc Tử Học được tiến sĩ khen ngợi rất nhiều, có thêm thể diện nên mới dễ kết bạn với nhóm học trò quý tộc kia ạ.”
Học trò có thể vào Quốc Tử Học, hoặc là hoàng thân quốc thích, hoặc là quý tộc, nhưng cũng có giới hạn chứ không phải học trò quý tộc nào cũng có thể vào được.

Gia thế của Hàn Thiện Ngạn trong Quốc Tử Học có thể nói là cấp thấp nhất, thường không ai để ý tới.

Hơn nữa y được vào Quốc Tử Học là vì ông nội đã mất của y làm quan có công, y là cháu trai trưởng nên cả nhà họ Hàn chỉ có mình y được vào.
Thoạt đầu Tống thị nghe con trai quở trách bản thân không đúng thì có chút khó chịu, nhưng sau khi nghe phân tích lợi và hại, bà ta đã hiểu được phần nào.
“Con trai có nghe chút ít lời đồn về vị Thôi nương tử kia, đó là một nữ thần đấy, đến cả Thái hậu và Quan gia cũng phải ngước nhìn cô ấy! Hơn nữa xuất thân của cô ấy cũng đâu có thấp, Bác Lăng Thôi Gia sao mà kém được ạ?”
“Nhưng 2 tay nó đã sờ qua xác người rồi! Con có chấp nhận được một người thường xuyên chạm vào xác chết ngồi ăn cùng bàn, thân mật nói chuyện với mình không?” Tống thị đưa ra một giả thiết cho Hàn Thiện Ngạn.
Hàn Thiện Ngạn im lặng, nói không sợ là nói dối, “Nhưng chú sáu không sợ là được rồi, nếu mẹ ngại thì cùng lắm sau này cứ giữ khoảng cách với cô ấy đi, cũng đâu phải lúc nào cũng gặp.”
“Con thì biết cái gì.” Tống thị nhíu mày suy tư, nghĩ việc này không thể cứ thế mà qua được, đường bên Hàn Kỳ không thông được, nhưng vẫn còn con đường khác có thể thử mà.
“Mẹ à, hay là thôi đi mà!” Hàn Thiện Ngạn phát hiện Tống thị vẫn chưa từ bỏ, không kìm được mà khuyên bà ta đừng bao giờ quá đáng.
“Lúc còn bé con không nghe lời, cứ thích ăn đồ ngọt.

Phú Thuận con trai bà vú cũng như con vậy.

Ta chăm con, bà vú lại chăm Phú Thuận.

Con nhìn xem giờ Phú Thuận nó thành ra thế nào, còn con thì thế nào đi?”
Phú Thuận là thư đồng của Hàn Thiện Ngạn, nhưng vì hàm răng đen của gã quá xấu nên không có cơ hội đi theo Hàn Thiện Ngạn tới Biện Kinh học hành, cũng không được làm công việc thoải mái như hầu hạ sách mực, giờ chỉ có thể làm những việc lặt vặt và nặng nhọc trong nhà.
Tống thị kể câu chuyện này cho Hàn Thiện Ngạn nghe là để cho y biết, bà ta là người từng trải, thấy mọi chuyện rất rõ ràng.

Giờ Hàn Kỳ vẫn còn trẻ tuổi, có rất nhiều chuyện chưa đủ kinh nghiệm, cần có một người lớn để nhắc nhở, giúp đỡ chàng.
Giờ chàng cũng giống như Hàn Thiện Ngạn thích ăn đồ ngọt khi trước, vì bị bắt từ bỏ thói quen yêu thích hiện tại nên sẽ sinh ra buồn bực, nhưng dần dà sẽ nhận ra được lợi ích của việc này, tất nhiên cũng sẽ không còn oán hận, hơn nữa còn biết ơn bà ta nữa.
Hàn Thiện Ngạn thấy có gì đó sai ai, nếu tìm được điểm sai có thể phản bác lại mẹ mình, nhưng y tìm mãi vẫn không thể nói rõ được.

Quả nhiên y vẫn phải đọc thêm nhiều sách rồi!
Hôm sau, Thôi Đào rời giường từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Vương tứ nương và Bình Nhi, xem như quà chuộc lỗi vì đã giấu giếm mối quan hệ giữa mình với Hàn Kỳ.
Một nồi cháo bích canh thơm nức, hạt gạo mảnh nhỏ có màu xanh lá nhạt, lúc nấu mùi thơm tỏa ra khắp gian phòng.

Gạo bích canh này là từ huyện Ngọc Điền, số lượng sản xuất hàng năm không nhiều, có thể nói là hạt ngọc trời.

Thôi Đào có được món quý này là nhờ Thái hậu ban thưởng, cũng nhờ có La Sùng Huân biết nàng thích ăn uống nên mới cố tình đề nghị sau khi Thái hậu nói “ban thưởng”.
Thôi Đào thật sự rất thích nhận những loại cống phẩm ngon tuyệt cú mèo này, đồ ăn hiếm có, ăn vào bụng mới là hời nhất.
Nàng bưng 3 bát cháo bích canh nóng hổi ra bàn đá dưới mái đình trước.

Không cần tới gian phòng phụ để đánh thức 2 người kia, cả hai ngửi mùi thơm tự khắc tỉnh dậy, chủ động mở cửa sổ nhìn xem chuyện gì.
Họ thấy Thôi Đào đang bưng một đĩa bánh nướng và gỏi cần tây trộn trứng gà, cả hai sợ bỏ lỡ món ngon nên vội hớt hải mặc quần áo rồi chạy tót ra.
Bình Nhi còn ăn mặc chỉnh tề, lúc đi ra đang bận đưa tay sửa lại búi tóc.

Vương tứ nương thì ăn mặc lộn xộn cả lên, dây thắt lưng sai vị trí, chỉ là gắn lên để đảm bảo váy không bị tuột xuống mà thôi.

Tất nhiên trên đầu thị cũng rối bời, vì lúc thị ngủ có thói quen gãi đầu, lúc này đầu tóc đã như ổ gà.
Vương tứ nương ngồi xuống cạnh bàn đầu tiên, ghé mũi ngửi một hơi cháo thật sâu rồi như ăn được tiên dược gì đó, từ từ nhắm hai mắt lại ngửa đầu ra một lúc, sau đó mới mở mắt.
“Đã lâu rồi không được thưởng thức tay nghề của Thôi nương tử, thèm quá đi mất!” Vương tứ nương nói xong bèn bưng bát cháo bích canh lên, không sợ bỏng, hút sụp một ngụm trước, sau đó trợn tròn cả mắt, “Ối, đúng là vị vừa ngửi được này, ngon quá đi mất! Cháo này có hơi xanh xanh nữa à? Lão đại đã rắc thuốc tiên gì lên gạo mà thơm đến thế vậy?”
Lúc Vương tứ nương nói chuyện, ổ gà trên đầu thoáng run lên.

Cuối cùng Bình Nhi không chịu nổi nữa, lập tức nhào sang túm tóc Vương tứ nương, định bảo thị ngưng ăn, để cô ta chải tóc lại cho đã.
“Cô cứ làm đi, không cản được cái miệng ta ăn đâu.” Vương tứ nương nói.
“Cản trở ta đấy, nếu cô bắt đầu ăn rồi thì lát nữa ta sẽ ăn chậm hơn, e là không còn bát thứ 2 nữa, trước đây không sao vì sau này còn ăn được.

Nhưng lần này là gạo cống phẩm đấy, làm gì mà có nhiều.” Bình Nhi quay đầu hỏi Thôi Đào mình nói có đúng không, cô ta nhớ trước đó Thôi Đào đã từng nói rồi, gạo cống phẩm này có màu xanh nhạt, hôm nay nhìn thấy cô ta càng chắc chắn hơn.
Thôi Đào gật đầu.
“Hèn chi mà thơm đến thế, chà, đúng là làm quý nhân sẽ được ăn gạo ngon thế này.” Vương tứ nương cực kỳ hâm mộ, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Bình Nhi, thị lưu luyến buông bát cháo trong tay xuống.
Sau khi Vương tứ nương chải tóc đàng hoàng xong, mọi người ngồi quanh bàn bắt đầu ăn.
Trứng gà non mịn, được trộn đều với phần lõi mềm của cần tây, trong vị mặn có chút vị chua ngọt, gắp một miếng ăn chung với cháo bích canh rất hợp.

Còn có dưa chuột muối chua nên lại càng ngon hơn nữa, dưa chuột còn non được ướp gia vị, giòn mà tươi rói, ăn vào giòn tan, vô thức trở nên phát nghiện.
Một bàn bữa sáng này thoạt nhìn không có ý đặc biệt, nhưng đều vừa thơm vừa tươi, hoàn toàn thỏa mãn vị giác của họ.
Vương tứ nương và Bình Nhi ăn đến no căng bụng, vì quá no nên chẳng muốn động đậy gì nữa, chỉ muốn lăn ra đánh một giấc ngay tại chỗ.
“Có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, hôm nay 2 vị ăn đồ quý của ta rồi đấy nhé.”
Thôi Đào cười đầy ẩn ý với 2 người khiến Vương tứ nương và Bình Nhi nảy sinh lòng cảnh giác.
Vương tứ nương: “Có chuyện gì lão đại cứ nói thẳng đi, đừng làm ta sợ mà.”
Bình Nhi: “Đừng nói là Thôi nương tử định bảo bọn ta đi chịu chết đấy nhé? Này là tiệc tiễn đưa à?”
“Tối hôm qua là bí mật của 3 chúng ta, không được tiết lộ cho người thứ 4 nghe.” Thôi Đào nói.
Vương tứ nương và Bình Nhi lập tức thở phào nhẹ nhõm, họ còn nghĩ là chuyện lớn gì.

Đó là tất nhiên rồi, dù Thôi Đào không nói thì họ cũng hiểu phải giữ bí mật, thế nên bảo nàng cứ yên tâm.
“Lúc gặp Thôi quan Hàn cũng không được dùng ánh mắt khác thường nào nhìn chàng ấy, càng không được đưa mắt liếc nhìn giữa ta và chàng ấy.”
Thôi Đào hiểu rất rõ tính của 2 người này, dù không nói ra nhưng nếu mỗi ngày cả hai dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng với Hàn Kỳ thì chắc chắn không quá 3 ngày, cả phủ Khai Phong đều dùng ngón chân đoán ra được mọi chuyện.
“Chuyện này hơi khó, ta luôn không tự chủ được đôi mắt của mình.” Vương tứ nương thở dài.
Thị còn định hôm nay gặp lại Thôi quan Hàn sẽ quan sát 2 người thêm một chút, để rình xem cả hai liếc mắt đưa tình lúc nào, khi ở bên nhau sẽ ra sao… Chết tiệt, đều bị Thôi Đào đoán ra trước rồi.
“Nhìn 1 cái, 1 kim bạc, đâm vào huyệt vị đau đơn, ngứa ngáy và nhạy cảm nhất.” Thôi Đào nói xong bèn rút ra 2 cây, quay đầu tỏ ý nếu họ không biết chừng mực thì cuối cùng sẽ nhận lấy hậu quả.
“Không không không cần, bọn ta có chừng mực mà, rất có chừng mực.” 2 người đồng thanh, không dám lười nữa, viện cớ đi buôn bán ở cửa hàng rồi chạy mất.
Nhưng chỉ một lát sau cả hai đã quay lại, đưa một bức bái thiếp cho Thôi Đào.
Đã là bái thiếp thì đối phương tất nhiên không thể nào tới phủ Khai Phong viếng thăm nàng được, người đó mời nàng giữa trưa gặp mặt ở nhã gian lầu Bát Tiên.
Thôi Đào nhìn lạc khoản, biết là chị dâu của Hàn Kỳ, sau đó lại nhìn lướt qua kiểu chữ bên trên, phong cách thoải mái, thế bút hào phóng mà có thể viết chữ nhỏ như thế, có thể thấy lúc bà ta chấp bút tâm trạng hơi thất thường, hẳn là đang tức giận.
Đúng lúc hôm qua nàng vừa bàn bạc chuyện ăn hỏi với Hàn Kỳ.

Bên Hàn Kỳ đã gửi thư truyền tin từ nửa tháng trước về Tuyền Châu, tính toán thời gian, có lẽ Tống thị vì chuyện này mà chạy tới Biện Kinh rồi.
Nếu Tống thị hài lòng về nàng thì việc gì cần gấp gáp như thế, lại còn muốn mời nàng gặp riêng.

Đã không hài lòng, ắt là đang tức giận.
Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đoán được lần này Tống thị hẹn gặp Thôi Đào là không có ý tốt, chủ động xin đi cùng Thôi Đào.
“Cũng được.” Thôi Đào không biết Tống thị đang tính toán gì, dẫn theo 2 người làm chứng dù sao cũng an toàn hơn.
Nàng ngửi được một mùi hương trên tờ giấy, sau đó dùng Tô Hạp Hương* làm nguyên liệu chính để chế ra một hộp hương, dùng đó làm quà gặp mặt Tống thị.
(*) Một phương thuốc có tác dụng kháng khuẩn nhẹ, thường được dùng trong chữa trị các bệnh nhiễm trùng đường hô hấp.
Tống thị vừa tới lầu Bát Tiên đã có một gã sai vặt chạy tới hỏi khách quan xưng hô thế nào.

Người hầu đi theo Tống thị lo tư ba của tửu lâu này không hầu hạ tận tâm nên bèn nói rõ thân phận, sai gã chuẩn bị một căn phòng cao cấp.
Hà An nghe vì này là người Thôi nương tử sẽ gặp buổi trưa hôm nay xong bèn nhướng mày vui vẻ, lập tức sắp xếp nhã gian lịch sự và rộng rãi nhất ở lầu Bát Tiên, “Nhã gian này rất tinh xảo, là gian tốt nhất trong quán.

Từ trước tới nay chúng tôi chỉ chừa cho khách quý nhất thôi, bình thường thà để trống chứ không tùy tiện nhận người ạ.”
Vốn Tống thị cho rằng tên tư ba này chỉ nói ba hoa, nhưng lúc bà ta vào nhã gian đó, thấy những bày trí trong phòng, trên tường còn treo những tác phẩm thật của những nghệ sĩ nổi tiếng mới biết gã không hề nói ngoa.
Điều này khiến bà ta thấy lạ, với thân phận của bà ta ở Tuyền Châu thì đây không có gì quá đáng, nhưng ở chỗ quý nhân khắp nơi như Biện Kinh thì hơi kỳ lạ.
Sau đó, không cần bà ta gọi món gì, tư ba đã gọi hết tất cả những món ngon, sau đó cẩn thận hỏi Tống thị uống trà gì rồi bưng Long Tỉnh lên.
Tống thị thấy điểm tâm gã tư ba tự ý gọi này có vẻ không tệ bèn cầm một miếng lên ăn, lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Tất nhiên Hà An thấy được đôi mày nhướng lên của Tống thị lúc ăn điểm tâm, gã cười giới thiệu với Tống thị, món ăn ở quán nhà họ đều đã được cao nhân chỉ điểm qua, trước đây không dám tự xưng hạng nhất ở Biện Kinh, nhưng giờ đúng là hạng nhất trong lòng đa số mọi người rồi.

Tống thị gật đầu, bà ta biết chuyện này, nếu không cũng không chọn gặp người ở đây.
“Thôi nương tử đến ạ!”
“Thôi nương tử đến ạ!”
“Thôi nương tử đến ạ!”

Bên ngoài truyền tới liên tiếp vài tiếng, có vẻ như không phải cố tình truyền lời mà là đang chào hỏi?
Lúc Tống thị đang thắc mắc thì thấy tư ba Hà An vốn đang cần mẫn trước mặt mình đã chạy tới cửa, cố tình giữ cửa mở, cung kính mời một cô gái dáng người thon thả, dung nhan xinh đẹp và trẻ tuổi đi vào.
Tống thị đoán ra người này là Thôi thất nương, cố tình quan sát quần áo nàng đang mặc.

Giày gấm trắng đế bồi, váy xanh xếp ly, trang sức không phức tạp, tất cả đều không đắt tiền nhưng lại rất phù hợp với thân phận của nàng, không bị người ta xem thường, cũng không khiến người ta nghĩ rằng nàng đang khoe khoang.

Nhận ra điểm này, Tống thị không khỏi nghĩ tới Hàn Kỳ.
Sau lưng nàng còn có 2 cô gái nữa, 1 xấu 1 đẹp, tất cả đều cúi đầu an phận, trông rất đoan trang.
“Bái kiến Đại nương tử.” Thôi Đào hành lễ.
Tống thị thấy nàng không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, tự nhiên hào phóng, nụ cười xán lạn, trong nhất thời hơi sửng sốt.

Tất nhiên cũng chỉ trong chốc lát, bà ta không đến mức thật thố như thế.
Tống thị lịch sự mỉm cười, mời Thôi Đào ngồi xuống.
Sau đó bà ta bảo Hà An lên món, tất cả cứ nghe theo sắp xếp của gã.
Hà An đáp lại, cứ dựa theo thực đơn trước đó đã chọn, bưng lên tất cả những món sở trường của lầu Bát Tiên.

Có rất nhiều món vì cung không đủ cầu mà phải đặt trước, ví dụ như gân hươu ngũ vị, nhưng vì nể mặt Thôi Đào nên cũng được cho lên.
Tống thị khách sáo xin lỗi vì mình đã làm phiền Thôi Đào trước, sau đó hỏi thăm một số thông tin cơ bản của nàng.

Ví dụ như cha mẹ trong nhà thế nào, quan tâm tới chuyện nàng bị mất trí nhớ đã khôi phục lại được chưa, than thở số phận của Thôi Đào quá khổ, sau đó bèn bắt đầu hỏi tới chuyện Thôi Đào ngồi tù, làm nghiệm thi ở phủ Khai Phong.
Lúc này Hà An đã dọn món xong xuôi, cả phòng tràn ngập hương thơm, nhất là vào buổi trưa ai nấy đều đói bụng, hoàn toàn khiến Tống thị cảm thấy thòm thèm.

Bà ta thật sự tò mò không hiểu sao thức ăn ở lầu Bát Tiên lại thơm đến thế.
Thôi Đào bèn niềm nở đề nghị dùng cơm trước, chuyện nghiệm thi này tất nhiên không hợp để nói lúc ăn cơm.
Nhưng Thôi Đào vẫn kể cho Tống thị nghe một vụ án nhẹ nhàng hơn, kể cảnh ngộ của góa phụ Tôn phải tự vẫn cho bà ta nghe.
Tống thị nghe cảnh ngộ của góa phụ Tôn xong không khỏi thổn thức, “Ngốc quá, vì thế mà mất mạng nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ vì thanh danh trong sạch mà thôi.”
“Tôi thực sự không hiểu, vốn thị đã trong sạch thì sao phải dùng mạng để chứng minh chứ.

Từ đầu tới cuối thị nào có lỗi gì, tại sao lại bắt thị phải gánh những chuyện này? Sao làm người mà phải để tâm tới việc người khác nói gì chứ? Sống theo miệng người khác không mệt ư? Chẳng phải cuộc đời này là của bản thân mình sao? Quan tâm họ nói làm gì? Cứ chăm sóc và nuôi nấng đứa con trai của mình, nhìn nó trưởng thành không phải tốt hơn sao?”
Tống thị hơi sửng sốt, giật mình cảm thấy một loạt câu hỏi của Thôi Đào dường như không phải đang bình luận về chuyện của góa phụ Tôn mà như thể đang trào phúng, chất vấn bà ta vậy? Kể cả câu cuối cùng, nàng nói quan tâm người khác làm gì, lo cho con trai của mình đi…
Lần này bà ta hẹn gặp Thôi Đào là định hỏi về chuyện nàng nghiệm thi, uyển chuyển bày tỏ cái nhìn không hay của người đời đối với nghề này, để nàng ý thức được công việc hiện tại và quá khứ của mình đều không xứng với Hàn Kỳ.

Nhưng giờ chỉ mới bắt đầu mà đã bị câu chuyện của Thôi Đào đánh trở lại rồi.
“Vậy nếu cô là thị, đối diện với việc như thế sẽ xử lý thế nào?”
Thôi Đào bày tỏ thái độ sau khi kể chuyện đã khiến Tống thị không tiện cãi lại.
Nhưng Tống thị cũng tò mò nên mượn cớ hỏi Thôi Đào như thế để xem nàng sẽ đối phó với tình huống khó khăn này thế nào.
Dù nói nàng đã vượt qua được chuyện ngồi tù ở phủ Khai Phong, nhưng cũng là vì nàng may mắn đụng phải phủ Khai Phong công bằng mà thôi.

Nhưng chuyện của góa phụ Tôn lại khác hẳn, xung quanh đều là một đám ngu dân, không chịu nghe lý lẽ, kêu oan cũng khó, nếu không góa phụ Tôn đã không chọn cách tự vẫn để chứng minh trong sạch rồi.
“Báo quan thôi.” Thôi Đào trả lời rất dứt khoát.
Tống thị khẽ cười, “Báo quan được, nhưng không có nhân chứng bằng chứng, lỡ đụng phải vị quan hồ đồ nào đó, người dân trong thôn lại nhất trí chỉ tội thị cũng sẽ bị phán tội như thế, vẫn chẳng có cách nào chứng minh trong sạch được.”
Thôi Đào tự tin cười: “Căn bản không cần tới bước gặp quan đâu ạ.”
Tống thị khó hiểu, vội hỏi Thôi Đào duyên cớ.
Vương tứ nương và Bình Nhi đứng bên cạnh cũng tò mò, lắng tai nghe.

Họ lại càng khâm phục Thôi Đào hơn, vị dâu cả nhà họ Hàn này rõ ràng có ý không tốt, giờ lại giống với Thái hậu Lưu rồi, bị câu chuyện này của hấp dẫn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.