Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 77: Chương 77 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 77: Chương 77




Trần tam lang nghe vậy vội dập đầu với Hàn Kỳ, “Thật sự là 2 bà vú đó sai chúng tôi cướp nhà nương tử của họ mà, đám tiểu nhân chỉ tham tiền thôi, ai ngờ họ lại nhân cơ hội mà ra tay độc ác, dìm chết nương tử nhà mình, đến cả 2 người đốn củi cũng không tha nữa!”
“Theo lời của ngươi thì mười mấy người các người chẳng ai ra tay cả, chỉ có 2 người họ giết 3 người kia thôi sao?” Thôi Đào chất vấn.
Trần tam lang vội nói: “Đám tiểu nhân có tội, đúng là đám tiểu nhân có ra tay, nhưng chúng tôi chỉ định trói 3 người họ lại rồi dọa một chút thôi.

Cũng trách chúng tôi còn non dại, kích động không biết suy nghĩ nên bất cẩn nói cho họ biết chuyện chúng tôi hợp tác với nhau.

Ai mà ngờ 2 bà vú đó độc ác tới vậy, nhân lúc ấn họ xuống nước đã khiến họ chết đuối hết! (EbookTruyen.Net)
Họ nói chuyện cũng tới nước này rồi, nếu không làm vậy thì tất cả sẽ gặp chuyện hết.

Để chặn miệng chúng tôi, họ lấy của hồi môn mà Thái nương tử mang theo chia gần hết cho chúng tôi, còn sai đám tiểu nhân xử lý thi thể, mọi người cứ thế mà quên đi chuyện này, sau này không ai được phép nhắc lại, nếu không thì tất cả sẽ cùng vào tù.”
Trần tam lang kể tiếp, chúng đều là kẻ nhát gan, đúng lúc khi ấy có người tới xưởng gốm nên không dám mạo hiểm chuyển xác ra ngoài, cứ vùi tạm thi thể trong đống cát cạnh lò gạch.
Chúng biết lò gạch đã bỏ hoang, đống cát này tạm thời không có ai dùng, đợi khi nào có cơ hội thì chuyển xác đi.

Nhưng chẳng ai trong số chúng dám dụng vào 3 cái xác, cứ thế kéo dài, sau đó nghĩ đã lâu vậy rồi chắc thi thể cũng đã mục rữa thành xương trắng, không nhìn ra được gì, dù có đào ra được cũng chẳng sợ nên cứ mặc kệ ở đó.
Mãi đến mấy ngày trước có người của phủ Khai Phong đến điều tra đào ra, chúng mới biết 3 cái xác đã trở thành thây khô.
“Thường ngày đám tiểu nhân dùng mánh lới để trộm cắp, hù dọa chiếm hời của mọi người, đó là lỗi của đám tiểu nhân, đám tiểu nhân có tội, nhưng chúng tôi thật sự không có giết người mà.

Lạy Thôi quan Hàn minh giám cho ạ!” Trần tam lang kêu oan, dập đầu với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ bèn hỏi Trần tam lang còn nhớ hôm xảy ra chuyện cụ thể là ngày mấy không.
Trần tam lang: “28 tháng 5 ạ, bình thường tiểu nhân không hay nhớ thời gian, nhưng vì hôm đó xảy ra chuyện lớn nên tiểu nhân nhớ rất rõ.”
Hàn Kỳ lại hỏi y ngày 28 tháng 5 đã cướp lúc nào, Trần tam lang đáp lại là vào buổi chiều.
“Lúc đó trời có mưa không?” Hàn Kỳ lại hỏi.
Trần tam lang hơi sửng sốt, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lúc, “Không nhớ rõ lắm ạ.”
Hỏi bà vú Tôn và bà vú Chu như thế, cả hai cũng trả lời giống thời gian, là xuất phát từ buổi chiều, còn trời có mưa hay không thì 2 người không nhớ rõ.
Tiếp đó Vương Chiêu dẫn người tới thẩm vấn hơn 10 tên đồng bọn của Trần tam lang, lời khai tất cả đều thống nhất, không khác mấy so với miêu tả của y.
“Nếu chúng đã biết phủ Khai Phong điều tra ra thây khô từ trước thì chuẩn bị sẵn cũng là bình thường thôi.” Thôi Đào không nghĩ rằng những bằng chứng này hoàn toàn đáng tin.
“Vậy rốt cuộc bên nào mới là người nói thật đây?” Lý Viễn thấy dù mình có cào nát da đầu cũng không nghĩ ra được.
Khó khăn lắm mới tra ra được mặt mày của vụ án xảy ra từ 1 năm trước, nhưng giờ 2 bên nghi phạm bên nào cũng cho mình là đúng cả.

Lý Viễn lo đến mức chỉ hận không có mặt ở hiện trường lúc đó, nếu không hắn đã biết được sự thật rồi.
Thôi Đào nhìn về phía Hàn Kỳ.
“Theo ghi chép thời tiết địa phương, sáng ngày 28 tháng 5 trời trong xanh, đến trưa đột nhiên bắt đầu đổ mưa to.

Thái thị đến chùa Đại Phật lễ Phật không phải ngày một ngày hai, sau lại có thể lựa lúc trời mưa to để vội về nhà chứ?” Hàn Kỳ nói.
Ghi chép thời tiết của huyện chắc chắn là chính xác hơn đám Trần tam lang và bà vú Chu nhiều.
“Tất nhiên phải có duyên cớ gì nên mới sốt ruột về ngay như thế, mà bà vú Tôn và bà vú Chu đều không nhắc tới chuyện này, có thể thấy 2 người này đã nói láo.”
Thôi Đào tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại nói.
“Nhưng lời khai của đám Trần tam lang cũng có vấn đề, nếu 2 bà vú thật sự là người có tâm địa độc ác thì chẳng cần phải phí tâm gọi hơn mười mấy người Trần tam lang giúp ra tay làm gì.

Cả hai đều là người bên cạnh Thái nương tử, có rất nhiều cơ hội để tự ra tay, nhờ nhiều người như thế, chưa nói tới rủi ro, tiền cũng phải chia nhỏ ra nữa.”
Hàn Kỳ gật đầu đồng ý với Thôi Đào.
Lý Viễn nghe xong lại càng mông lung, hắn gãi đầu, nghiêm túc phân tích, “Vậy đúng là đám Trần tam lang giết người sao? Nhưng 2 bà vú cũng chẳng phải vô tội gì?”
“2 bên đều đang nói dối,” Hàn Kỳ tổng kết, “Tất cả đều khai ra những lời có lợi cho phe mình.”
Hung thủ đang muốn giảo biện để hòng thoát khỏi trừng phạt.

Chuyện thế này rất thường thấy trong quá trình thẩm lý vụ án.
Thôi Đào bảo Vương Chiêu mang bức vẽ trâm cài tóc tới, lần lượt hỏi 2 bà vú và đám Trần tam lang rằng có phải họ đã từng thấy qua cây trâm này không, giờ đang ở đâu.
Đám Trần tam lang bảo đã từng trông thấy, sau khi cướp được cây trâm từ tay Thái Liên Chi, chúng vốn định giữ làm của riêng, nhưng bị 2 bà vú cầm đi mất.

2 bà vú thì lại nói cây trâm đã bị đám Trần tam lang lấy đi rồi.
Thôi Đào bèn để cho 2 bên giằng co với nhau, cả hai phe vừa bước vào công đường đã bắt đầu nhao nhao.
“Đúng lúc ta có vài lá bùa nói thật đây, chỉ cần các người giơ bùa lên thề, lát nữa nói xong thì đốt đi là sẽ linh nghiệm ngay.”
2 bà vú liền thề độc rằng mình không hề lấy cây trâm, nếu có họ sẽ chết không toàn thây, cả nhà không được yên lành.
Đến lượt đám Trần tam lang, cả bọn đều tỏ ra e sợ, do dự một chút sau đó mới giơ tay thề độc theo Trần tam lang.
Thái độ trên công đường của Trần tam lang thực sự rất phách lối, nếu chỉ thẩm vấn riêng mình y thì Thôi Đào e là khó đánh giá ra được gì.

Nhưng nhiều người thì sẽ luôn có kẻ yếu đuối, dễ lộ sơ hở hơn.
Chuyện đã quá rõ ràng, hẳn là đám Trần tam lang đã giết người, 2 bà vú không nói dối chuyện này.
Thôi Đào không thẩm vấn đám Trần tam lang nữa, những kẻ này rõ ràng không hề khai thật, không có chứng cứ bắt giữ thì chúng sẽ ngậm miệng đến chết cũng không nhận.

Thôi Đào cho chúng lui xuống, thẩm vấn bà vú Chu và bà vú Tôn trước.
Thôi Đào lập tức nhắc tới con trai bà vú Chu và con gái bà vú Tôn, “Tôi vừa đến thăm họ, ai cũng tốt, hiểu chuyện và hay cười.”
Bà vú Chu nghĩ tới đứa con thơ, bà vú Tôn cũng nghĩ tới đứa con gái sắp gả…
“Nếu không phải vì các người mở miệng xúi giục thì Thái thị sẽ hớt hải chạy về nhà vào ngày mưa sao? Trời đổ mưa to như thế, dù đám Trần tam lang có thích đứng ven đường giả cướp đi nữa cũng sẽ không ngu tới mức đứng đợi trong vô định như thế.

Chỉ có một khả năng, chúng biết chắc sẽ có người tới.

Đám Trần tam lang là do các người thuê, chuyện này là thật, chúng không nói dối.”
Thôi Đào khiến bà vú Chu và bà vú Tôn trở nên lo lắng, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, người hơi run rẩy.
“Nếu 2 người là kẻ đã sai khiến gây ra vụ án này thì dù 2 người không tự mình ra tay cũng chính là chủ mưu, nên phạt thế nào đây?” Thôi Đào nhìn về phía Vương Chiêu.
Vương Chiêu nói to: “Nô bộc mưu hại chủ nhân, tội thêm một bậc, trảm lập quyết!”
Bà vú Chu và bà vú Tôn nghe 3 chữ “trảm lập quyết” thì sợ tới mức cả người run bần bật.
“Các người nghĩ sau này con mình còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt người ngoài nữa không? Các người là tội phạm giết người rồi đấy! Xuất giá ư? Ai dám lấy hả? Cưới vợ? Ai dám gả chứ? Đó là con gái và con trai của tội phạm giết người đấy!”
Thôi Đào quay đầu lại hỏi Lý Viễn có bằng lòng để con gái hoặc con trai nhà mình kết hôn với con người như thế không.
“Ta đâu có điên! Mà dù có điên cũng không! Ta chỉ muốn tránh xa mấy người đó thôi!” Lý Viễn phối hợp làm ra vẻ mặt căm ghét.
“Các người chính là chủ mưu!” Thôi Đào lặp lại lần nữa, “Dù các người có tự tay giết người hay không thì đều là chủ mưu cả!”
Bà vú Chu không chịu nổi cái danh này, cả kinh trợn mắt lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, chúng tôi không phải mà!”
“Chúng tôi không có giết người! Chúng tôi không hề muốn Thái nương tử chết mà!” Bà vú Tôn cũng luống cuống theo, “Đó không phải là ý định của chúng tôi! Không phải chúng tôi chỉ điểm mà, là Lý nhị nương! Là Lý nhị nương đấy!”
Rõ ràng rồi.
Thôi Đào vô thức nhìn về phía Hàn Kỳ, bấy giờ sắc mặt của chàng đã lạnh lùng đến cùng cực.

Vì chàng biết rõ liên quan tới Lý nhị nương là thế nào.
Tiếng kinh đường mộc vang vọng cả công đường.
Bà vú Chu và bà vú Tôn không dám nói dối nữa, lần lượt khai thật ra.
Từ sau khi Thái Liên Chi rời khỏi nhà họ Lý để đến chùa Đại Phật, Lý nhị nương sẽ thỉnh thoảng phái người tới tìm bà vú Chu và bà vú Tôn, không đưa tiền thì đưa đồ, dặn 2 bà vú chăm sóc cho Thái Liên Chi thật tốt.

2 người Chu, Tôn vốn đã nhìn Lý nhị nương trưởng thành, cũng có ít nhiều tình cảm với cô ta.

Họ thấy Lý nhị nương khéo hiểu lòng người như thế lại càng đau lòng hơn cho cô ta, hiểu rằng Lý nhị nương lo lắng cho Thái Liên Chi như thế cũng là mong Thái Liên Chi có thể cho cô ta một cơ hội để nối duyên cho mình với Hàn lục lang.
Vì nhận quá nhiều lợi ích từ Lý nhị nương nên cả 2 bà vú đều vô thức cảm thấy Thái Liên Chi có chút không nể tình thân.

Đều là người nhà cả, cũng đâu phải ép cưới gì người ta, sao không thể nói đỡ giúp vài câu để xúc tiến một chút chứ? Tuy trước đây cũng khó chịu, nhưng người thân thì làm gì có chuyện thù ghét nhau?
2 bà vú Chu, Tôn bèn lựa thời cơ mà khuyên nhủ Thái Liên Chi.

Nhưng lần này Thái Liên Chi đã không dễ nghe lời như lúc thị mới gả vào cửa nữa, có khuyên rách mồm cũng vô ích.
2 người chỉ có thể thầm oán trách Thái Liên Chi không biết thức thời, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Đến giữa tháng 5, Lý nhị nương tự mình tới chùa Đại Phật một chuyến để bàn bạc với 2 người Chu, Tôn, chi bằng cứ nghĩ cách cho Thái thị về nhà sớm để nhanh chóng giải hòa với cha cô ta.

2 bà vú vốn đã chán ngấy cuộc sống kham khổ trong chùa, một là thấy 2 vợ chồng xa nhau lâu ngày không tốt, 2 là họ cũng nhớ con của mình, vì thế cả hai lập tức đồng ý với ý kiến của Lý nhị nương.
“Bà vú Đông đi theo Lý nhị nương hỏi nếu giờ chúng tôi có cơ hội thì có nguyện ý giúp Nhị nương không.

Thị nói dù có khuyên Thái nương tử thế nào thì người cũng sẽ không chịu đi tìm Hàn lục lang đâu, vì vậy không thể chỉ thuyết phục bằng miệng được.”
Vì nhắc tới Hàn Kỳ nên bà vú Tôn và bà vú Chu đều sợ hãi nhìn người đang ngồi chính giữa công đường kia.
Hàn Kỳ lạnh nhạt nhìn họ, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt bình thản đến mức đáng sợ, dù không nhìn ra bao nhiêu ý hận thù nhưng lại khiến người bị nhìn cảm thấy run sợ trong vô thức.
Bà vú Tôn mấp máy nói: “Thị nói cần phải có một liều thuốc mạnh để Thái nương tử cảm động, khi có tác dụng thì…”
Bà vú Đông kể lần này họ tới chùa Đại Phật đã đụng phải một đám côn đồ nhỏ tuổi trên đường đang giả cướp hù dọa người khác.

Có thể sắp đặt một chút, dọa Thái Liên Chi sợ sau đó để Lý nhị nương dẫn người tới cứu, như thế Thái Liên Chi sao không cảm động được?
Họ đều biết Thái Liên Chi là một người dễ mềm lòng, sau khi được Lý nhị nương cứu giúp, dù cô ta có nài nỉ chuyện gì cũng sẽ không có lý do từ chối.
Cả Chu và Tôn đều thấy ý kiến này rất hay, bằng lòng phối hợp với kế hoạch của Lý nhị nương và bà vú Đông.

Bà vú Đông bèn bảo cả hai đợi tin, sau này cứ dựa theo chỉ dẫn của họ là được.
Ngày 27 tháng 5 năm đó, cả hai nhận được thông tin của bà vú Đông truyền tới, báo cho họ phải xuất phát vào buổi chiều ngày 28 tháng 5, kèm theo là một bức thư của Lý nhị nương báo tin cha mình bị bệnh nặng, cứ tùy thời mà dùng.
Bà vú Đông còn nói với 2 người Chu, Tôn rằng sau khi xuất phát sẽ có “bất trắc”, không cần phải sợ, chỉ là diễn kịch mà thôi, sau đó Lý nhị nương sẽ dẫn người chạy tới cứu họ.
2 bà vú Chu, Tôn dò hỏi Thái Liên Chi trước, thấy Thái Liên Chi kiên quyết muốn chờ Lý Triêu Nhạc đích thân tới xin lỗi mới về nhà họ Lý nên cả hai không dám nói thêm gì nữa.
Buổi trưa ngày hôm sau trời bắt đầu mưa, cả hai thấy thế lại càng không tiện khuyên Thái Liên Chi khởi hành hôm nay, chỉ có thể giả vờ lo lắng vì nhận được thư, nói với Thái Liên Chi rằng lão gia ở nhà đã bị bệnh nặng.

Dù gì cũng là chồng mình, Thái Liên Chi đọc thư của Lý nhị nương xong sao có thể ở lại chùa được nữa, tất nhiên là phải về gấp rồi.
Lúc sắp tới huyện Trần Lưu, xe của họ bị đám Trần tam lương cướp rồi bị ép tới xưởng gốm.

2 bà vú Chu, Tôn vững tâm lý, không sợ mấy, nhưng Thái Liên Chi thì bắt đầu hoảng loạn.

Thị lấy của hồi môn mang theo ra giao hết tất cả, chỉ giữ rịt lại cây trâm cài tóc, xin đám Trần tam lang thả họ ra.
Đám Trần tam lang thấy tiền liền sáng mắt, nào biết đạo lý gì, tất nhiên là muốn lấy hết.

Vì trời mưa nên quần áo bị ướt dính sát vào da, có kẻ tinh mắt thấy Thái Liên Chi giấu gì đó trong ngực.

Đám Trần tam lang nghĩ hẳn đây là của quý nên bắt thị giao ra, Thái Liên Chi không chịu, 2 bên giằng co nhau, đám Trần tam lang bị chọc giận bèn đá vào cái vào Thái Liên Chi, ấn thị xuống ao.

Lúc này 2 người dân theo dõi của bị phát hiện, cứ thế cũng bị ấn xuống ao.

Đám Trần tam lang chỉ mới mười mấy tuổi, thiếu niên khỏe mạnh, nổi điên lên ra tay không biết chừng mực, đợi tới lúc chúng ý thức được vấn đề thì người cũng đã chết rồi.
Bà vú Chu và bà vú Tôn ở bên cạnh đều sợ đến trợn trừng mắt.

Đám Trần tam lang cũng sợ đến choáng váng, trong nháy mắt tất cả đã im bặt, thậm chí không có tiếng hô hấp.
Sau đó, 2 người Chu, Tôn bắt đầu khóc lóc hô hoán rằng giết người rồi.
Cuối cùng Trần tam lang cũng tỉnh hồn lại, nhìn chằm chằm bà vú Chu và bà vú Tôn, cả hai cảm giác được không ổn liền vội xin tha.
Lúc này có người tới xưởng gốm, Trần tam lang bèn để lại vài anh em để cản người, y thì dẫn người khiêng thi thể đi, bắt Chu và Tôn đào hố chôn xác, đồng thời uy hiếp nếu 2 người dám tùy tiện nói ra ngoài thì chúng sẽ đồng loạt chỉ điểm họ là kẻ giết người.

Với lại hơn nửa vụ bắt cóc này vốn là chúng nhận tiền mà làm thuê, chúng sẽ khai ra hết rằng 2 bà vú là người giúp đỡ.
2 bà vú Chu, Tôn tự biết mình cũng không trong sạch gì cho cam, chỉ có thể làm theo và ngoan ngoãn im miệng.

Họ về Trần Lưu được nửa đường mới gặp được Lý nhị nương dẫn người chạy tới.
Lúc ra cửa Lý nhị nương gặp chút tai nạn, trên đường gặp phải một người đánh xe chở củi chặn được nên mới tới muộn.
2 người Chu, Tôn khóc lóc kể rõ với Lý nhị nương, Lý nhị nương cũng bị dọa đến phát khóc, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Sau đó dưới sự đề nghị của bà vú Đông, Lý nhị nương sắp xếp cho 2 người tới ở trong Mai Hoa Quan.

Vốn định để cả hai ở đó vài năm, đợi khi mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống sẽ viện cớ cho họ xuất hiện trở lại.
Thôi Đào và Hàn Kỳ nghe kể như thế, cảm thấy mọi chuyện rất hợp lý.
Sau đó đám Trần tam lang bị thẩm vấn lại giằng co với 2 bà vú lần nữa, Trần tam lang bắt đầu cãi cùn, không chịu nhận.

Y nói lúc đó chúng chỉ là người đứng xem, nhưng đám thiếu niên không thực sự giết người lại không chịu nổi nữa, cuối cùng chịu khai thật ra.

Tất cả kể lại mọi chuyện, cơ bản đều giống với lời khai của 2 bà vú.
Chúng còn nói, sau khi xảy ra chuyện Trần tam lang còn sai chúng đi lấy 2 bó củi và đao bổ củi còn sót lại trên đường của 2 người dân.
Còn cây trâm cài tóc đó, Trần tam lang đã dẫn theo 2 tên anh em tới một cửa hàng mua bán trang sức tên Trân Bảo ở Biện Kinh, chỗ đó không ai biết thân phận của chúng, hơn nữa chọn cửa hàng lớn ở Biện Kinh cũng bán được nhiều tiền hơn.

Trần tam lang có tiền tất nhiên sẽ chia đều có mọi người, như thế tất cả mới ngoan ngoãn câm miệng lại, không ai trách ai, tất cả đều giữ bí mật, không hề nhắc tới chuyện hôm đó nữa.
“Chúng… chúng tôi thật sự không ngờ chỉ đùa một chút, trêu đùa họ một chút mà họ đã chết rồi!”
Thấy hầu hết anh em đều đã khai ra, tất nhiên Trần tam lang cũng hết cách cãi cùn, chỉ biết đau đớn biện giải cho mình.
Từ trước tới nay Vương Chiêu không hề nói bừa trên công đường, nhưng lần này hắn không nhịn được nữa, hung hăng nhìn Trần tam lang chầm chầm: “Đúng là một tên súc sinh mà.”
Hàn Kỳ im lặng ngồi sau bàn xử án, hờ hững nhìn Trần tam lang đang khóc thét hối hận và đám bà vú Chu, bà vú Tôn, một lúc lâu sau, chàng mới lên tiếng ra lệnh thẩm vấn Lý nhị nương và bà vú Đông.
Với tư cách là người liên quan mật thiết, Lý Triêu Nhạc cũng bị giam trong phủ Khai Phong chờ lệnh thẩm vấn.
Thôi Đào và Vương Chiêu cùng nhau dẫn người tới Trần Lưu Lý Gia, vì việc điều tra và bắt giữ 2 bà vú Chu, Tôn đều được tiến hành trong âm thầm, không đánh động gì ra ngoài nên bên nhà họ Lý không hề hay biết.
Đầu tiên bọn Thôi Đào bắt Lý nhị nương và bà vú Đông trước.

Trùng hợp lúc tiến hành bắt giữ Lý Triêu Nhạc, ông ta đang trốn trong phòng nhậu nhẹt.

Dù Lý Triêu Nhạc đã từ quan để chịu đại tang nhưng sau thời gian báo hiếu vẫn có thể phục chức được.

Tuy nhiên hành động này của ông ta đã cắt đứt mối duyên với chữ “quan” rồi.
Lúc Lý nhị nương và bà vú Đông bị bắt vẫn không hiểu tại sao, chất vấn bọn Vương Chiêu: “Các người có lý do gì mà đột nhiên xông vào bắt bọn ta chứ?”
“Vì các người xúi giục giết người đấy!” Vương Chiêu tức tối nói.
Nói cho cùng thì cả hai đã xúi giục đám côn đồ Trần tam lang cướp xe dọa Thái Liên Chi cũng không tính là xúi giục giết người được, nhưng chính vì hành vi khốn kiếp này đã hại chết Thái Liên Chi và 2 người dân có lòng tốt, chẳng khác gì với xúi giục giết người cả.
Lý nhị nương và bà vú Đông nghe vậy liền giật nảy mình, sự thấp thỏm trong lòng họ đột nhiên trương phình ra, cuối cùng trở thành một nỗi sợ vô tận.

Sau khi nghe lời khai của bà vú Chu, bà vú Tôn và Trần tam lang, 2 người hoàn toàn ý thức được: Xong hết rồi!
Khi Lý nhị nương và bà vú Đông bị lôi ra, chân đã mềm nhũn, chỉ có thể kéo ra ngoài.
Lý Triêu Nhạc bị dẫn ra, thấy con gái thứ hai của mình bị trói như hung thủ, trên khóe miệng còn vết dầu mỡ chưa kịp lau bèn mở miệng hét: “Thế này là thế nào? Sao các người lại bắt con gái thứ hai của ta nữa?”
“Đến phủ Khai Phong là biết ngay!”
Thôi Đào lười nói nhảm với Lý Triêu Nhạc, nhưng nàng đặc biệt chú ý tới Lý nhị nương, đúng là vóc người thon thả, có chút nhan sắc, nhưng không tới mức khuynh nước khuynh thành.

Không hiểu từ đâu mà cô ta sinh ra cái ảo giác “Cho tôi một cơ hội được gặp Hàn lục lang đi, chắc chắn chàng ấy sẽ yêu tôi” nữa? Nếu không phải vì cái ảo giác này, không phải vì sự tranh thủ “cơ hội” đã phá vỡ ranh giới đạo đức cuối cùng thì Thái Liên Chi và 2 người dân tốt bụng kia đâu đến mức mất mạng chứ?
Một khi sự ngu xuẩn và lòng tham của con người trở nên dữ dội, thật sự vượt xa trí tưởng tượng của người thường mà.
Cuối cùng giờ Lý nhị nương cũng đã được thỏa lòng, được gặp lại Hàn Kỳ, nhưng là trên công đường.
Trên đường bị áp giải đến phủ Khai Phong, Lý nhị nương khóc tới mức ngất 2 lần, cả 2 lần đều được Thôi Đào châm cứu cho tỉnh lại.

Sau đó cô ta lại sắp ngất đi lần nữa, Thôi Đào dứt khoát ghim luôn 2 cây kim bạc lên đầu cô ta để Lý nhị nương không bị trúng gió vì quá hoảng sợ.
Lúc Hàn Kỳ thấy Lý nhị nương quỳ lạy thăng đường, trên đỉnh đầu cắm 2 cây kim bạc thì không khỏi nhớ tới khi trước Thôi Đào cũng thế này, chàng bèn bảo Thôi Đào rút kim ra.
“Để đảm bảo cho cô ta không ngất lần nữa ấy ạ.” Thôi Đào giải thích.
“Rút ra đi.” Hàn Kỳ kiên quyết.
“Vâng!” Thôi Đào ngoan ngoãn hành lễ chào cấp trên rồi rút 2 cây kim bạc trên đỉnh đầu Lý nhị nương xuống.

Ngày nào Lý nhị nương cũng trang điểm đầy mặt, giờ đã khóc sưng húp mắt, mặt mày nhòa đi hết, búi tóc cũng rối bù trong lúc bị áp giải.

Cô ta dùng bộ dạng này để gặp Hàn lục lang, hơn nữa Hàn lục lang cũng đã biết hết chuyện cô ta lên kế hoạch hại dì nhỏ chàng bỏ mạng rồi.
Lý nhị nương nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên chạm mắt với Hàn Kỳ, cả kinh quá mức nên lại ngất lần nữa.
Quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, cô ta lại ngất đi rồi.
Thôi Đào nhướng mày nhìn về phía Hàn Kỳ, định bụng lấy kim của mình ra.
Ánh mắt Hàn Kỳ lạnh như băng, giọng nói lại càng lạnh hơn: “Giội.”
Lúc này Vương Chiêu đã chuẩn bị sẵn một chậu nước đá, lập tức giội thẳng lên đầu Lý nhị nương.
Thôi Đào: “…”
Thôi được rồi, cách này cũng ổn.
Thôi Đào lẳng lặng cất kim bạc lại.
Con gái nhà cao cửa rộng nào có bao giờ bị thẩm vấn ở chốn nha môn, huống chi giờ đã đầy đủ bằng chứng, họ đành phải thú nhận mọi chuyện.
“Tìm được trâm cài tóc rồi ạ.” Lý Tài trình cây trâm vừa tìm được lên.
Trên cây trâm có đính 7 bông hoa vàng ngọc bích, có thể thấy trong đó có 1 bông hoa không giống với những bông còn lại, rõ ràng là được thêm vào sau, còn bông hoa ban đầu đã bị chôn cùng với Thái Liên Chi trong đống cát.
Cây trâm này đã bị Trân Bảo Các bán ra, may mà được một người khách quen mua, Trân Bảo Các biết chỗ ở của người đó nên tìm về cũng không mấy khó khăn.
Hàn Kỳ nhìn cây trâm cài tóc trên bàn, siết chặt kinh đường mộc trong tay, thúc giục bà vú Đông và Lý nhị nương khai ra.
Tất nhiên bà vú Đông không dám giấu gì, ngoan ngoãn kể lại hết mọi chuyện, tất cả đều giống với lời của 2 bà vú Chu, Tôn.

Nhưng ý kiến dùng côn đồ đe dọa Thái Liên Chi không hoàn toàn là của bà ta.
Lúc đó họ tình cờ bắt gặp đám Trần tam lang vây xe dọa người khác giữa đường, vì họ có người làm đi theo nên tất nhiên là không sợ gì.
Lý nhị nương bèn nảy ra ý tưởng “anh hùng cứu mỹ nhân”, nghĩ nếu lỡ một ngày nào đó mình thật sự gặp nạn mà người trong lòng cô ta đến giải cứu thì tốt biết mấy.

Tiếp đó cô ta nghĩ tới nếu để Thái Liên Chi gặp chuyện, cô ta xả thân đi cứu thì có khi nào Thái Liên Chi sẽ mềm lòng, thị sẽ hết lòng sắp xếp cho cô ta như chị cả khi trước không? Chị cả cô ta dung mạo bình thường, thất bại là đúng.

Nhưng cô ta lại khác, người trong nhà đều khen dung mạo cô ta như tiên trên trời mà.
Vì bà vú Đông nhìn ra ý của Lý nhị nương, cũng vì ngày thường Lý nhị nương ra tay hào phóng, đối xử với bà ta rất tốt nên tất nhiên đều nghe theo ý của cô ta, thế là nghĩ kế theo suy nghĩ này.

Cả hai bàn nhau đến chùa Đại Phật thăm Thái Liên Chi, nhân đó mà lén gặp bà vú Chu và bà vú Tôn bên cạnh Thái Liên Chi để thông đồng nhau.
Lý nhị nương thấy bà vú Đông nói ra hết suy nghĩ nhỏ của mình trên xe, lại còn nói trước mặt Hàn Kỳ thì trở nên hốt hoảng, cả người lung lay như sắp ngã, dường như lại muốn ngất xỉu.
“Nếu không chịu khai thì xem như đang cản trở thẩm án, trượng hình 20.”
Lúc Hàn Kỳ nói câu này thậm chí còn không buồn đặt mắt vào Lý nhị nương.
Lý nhị nương nghe mình sắp bị đánh liền tỉnh táo lại, cố gắng không để bản thân ngất đi nữa.

Cô ta chống 2 tay xuống đất, nghẹn ngào khóc lóc xin lỗi: “Tôi không hề có ý sát hại mẹ đâu, tôi không ngờ sự việc lại trở nên thế này, tôi không ngờ mà.

Là vì đám Trần tam lang thấy hơi tiền nên nổi lòng tham, hại chết mẹ đấy!”
“Nếu không muốn thì tại sao lúc ấy không báo quan?” Hàn Kỳ lạnh giọng hỏi.
Tiếng khóc của Lý nhị nương lập tức nghẹn lại, cô ta ấp úng, sợ hãi giải thích vì lúc đó mình sợ nên không dám nói.
“Đâu chỉ là không dám.” Hàn Kỳ hỏi ngược lại 2 bà vú Chu, Tôn, hơn 1 năm nay ai là tiếp tế cho người nhà cả hai.
Cả hai đều cùng nhìn về phía Lý nhị nương, “Là Nhị nương cho tiền để bà vú Đông sắp xếp cho chúng tôi ở lại Mai Hoa Quan, trong nhà cũng không cần chúng tôi quan tâm, vì thế chúng tôi mới cố chịu cô đơn mà ở lại.

Nếu thực sự quá nhớ con thì sẽ lén về nhìn, tất cả đều thông qua chồng ạ.”
“Hu hu…”
Lý nhị nương rụt cổ nằm rạp xuống đất, đau đớn bật khóc.

Rõ ràng là những lời giảo biện của cô ta đã bị lật tẩy trong chớp mắt.
Cô ta không chỉ không dám nói mà còn bỏ tiền ra để người khác không nói.

Cô ta ích kỷ bảo vệ thanh danh của mình, khiến không một ai biết được Thái Liên Chi đã chết thảm và phơi thây dưới đống cát trong xưởng gốm.
Còn chuyện tại sao thi thể của Thái Liên Chi vẫn còn ở đống cát chứ không bị chuyển đi thì giống như Trần tam lang đã nói trước đó, chúng không dám chuyển, cũng lười chuyển, sau này thời gian qua lâu lại càng nghĩ không ai phát hiện ra, nát thành xương rồi, cũng chẳng cần thiết phải chuyển đi làm gì.
Năm nay Lý nhị nương chỉ mới 14 tuổi, Trần tam lang 17, đám thiếu niên chơi bời với Trần tam lang lớn nhất thì 19, nhỏ nhất là 13.
Một đám thiếu niên tạo ra một vụ giết người “bất ngờ”.
“Bất ngờ” bao nhiêu? Nếu không có quá nhiều hành động vượt khỏi ranh giới đạo đức thì sẽ chẳng có kết cục thế này.
Sau khi Lý Triêu Nhạc biết được con gái thứ hai của mình là kẻ đầu têu, ông ta khóc ròng cầu xin Hàn Kỳ phán nhẹ.
“Nó thật sự có lỗi, nhưng nó cũng không hề có ý định mưu hại giết người mà! Nó chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi…”
“Nếu không nói được tiếng người thì câm miệng lại đi.”
Thôi Đào thấy sắc mặt của Hàn Kỳ đã lạnh lùng tới cùng cực, nghe Lý Triêu Nhạc có thể nói ra được những lời này thì chỉ hận không thể đạp một cái đá bay ông ta đi.
“Sao Thái nương tử lại gặp phải loại chồng như ông cơ chứ? Vì con gái của ông là thị bị hại chết thảm, chết không có chỗ về, chết không ai hay biết đấy.

Ông thì hay rồi, biết rõ chuyện lại chỉ than rằng con gái mình nhất thời hồ đồ.

Người của nhà họ Lý các ông cho rằng 3 người bỏ mạng chỉ là “hồ đồ” thôi à?”
“Đúng là cha thế nào sẽ dạy ra con thế ấy mà.” Bình Nhi tức giận nói.
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cái mông con lừa chỉ có thể ị ra được cục phân thối mà thôi!” Vương tứ nương mắng xong liền nhổ một cái vào Lý Triêu Nhạc.
Bình Nhi không hề thấy cách mắng của Vương tứ nương buồn nôn, lập tức vỗ tay khen thị chửi rất hay.
“Ông nên lo cho thân mình trước đi, ông nhậu nhẹt trong thời gian báo hiếu, lại còn nuôi ra một đứa con gái thế này nữa, sau này ta còn phải kể kết quả vụ án này cho Thái hậu nghe đấy, để xem kết cục của ông thế nào.” Thôi Đào nói.
Lý Triêu Nhạc nghe Thôi Đào nói sẽ kể tình tiết vụ án này cho Thái hậu nghe liền hoảng hốt dập đầu xin tha, tự nhận bản thân mình đã sai, tất cả đều sai, ông ta sẵn sàng sám hối, còn con gái thế nào cũng được.
Tất nhiên Thôi Đào không thèm để ý tới ông ta, chỉ bảo bọn Lý Viễn kéo ông ta đi.
Hàn Kỳ vẫn ngồi bất động sau bàn xử án.
Vương tứ nương và Bình Nhi chưa từng thấy Thôi quan Hàn có nét mặt lạnh lùng, thậm chí có chút thù địch như thế, cả hai đều không dám thở mạnh, họ nghĩ chuyện khuyên người thông minh đang tức giận không phải việc mà mình đảm đương được, vội nháy mắt với Thôi Đào, cổ vũ nàng rồi lập tức lui ra.
Vương Chiêu thấy thế, vốn muốn khuyên vài câu nhưng cũng bị Vương tứ nương lôi đi.
Trong công đường chỉ còn lại Thôi Đào và Hàn Kỳ.
Thôi Đào đứng đó một lát, xác nhận không ai tới nữa mới bước tới cạnh Hàn Kỳ, im lặng đặt tay lên mu bàn tay chàng.
Tay Hàn Kỳ vẫn bất động, ánh mắt cũng không lay chuyển, chàng cụp mắt xuống, nhìn chồng tội trạng trên bàn xử án.

Thông thường sau khi xét xử sẽ không có nhiều tội trạng thế này, nhưng vụ án lần này có khá nhiều người tham gia, chỉ bên Trần tam lang thôi là đã có 15 tờ rồi.

“Khi nhỏ bướng bỉnh, mẹ hay dùng roi răn dạy, mỗi lần như thế đều là dì nhỏ xin giúp ta.”
Hàn Kỳ không nói gì nhiều, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ chứng minh chàng thật sự rất đau lòng với cái chết của Thái Liên Chi.
Thôi Đào nắm chặt tay Hàn Kỳ.
Lúc này Hàn Kỳ mới đáp lại, từ từ xoay tay rồi nắm lấy tay Thôi Đào.
Lát sau, Thôi Đào thấy vẻ thù địch trên mặt Hàn Kỳ hơi tan bớt mới nói với chàng: “Chúng ta chọn một mảnh đất phong thủy quý rồi hậu táng dì nhỏ đàng hoàng đi.

Mời đạo sĩ đức cao vọng trọng nhất để niệm kinh siêu độ dì ấy, cầu cho đời sau dì ấy có thể sinh ra trong gia đình phú quý, cả đời bình an trôi chảy.”
“Ừm.”
Hôm sau, có không ít người của nhà họ Lý tới phủ Khai Phong, dẫn đầu là vài lão già lớn tuổi, họ muốn nhận lãnh thi thể của Thái Liên Chi về để chôn cất trong mộ tổ nhà họ Lý.
Thôi Đào đã bị mạch não của người nhà họ Lý đánh bại rồi, chẳng lẽ họ nghĩ làm thế sẽ giữ được quan hệ thân thích với nhà họ Hàn, khiến Hàn Kỳ nương tay với cha con Lý Triêu Nhạc à?
Thôi Đào trực tiếp chặn đám người nhà họ Lý phiền phức này bên ngoài phủ Khai Phong, không cho họ có cơ hội gặp Hàn Kỳ sẽ khiến chàng tức giận hơn.
Người nhà họ Lý thừa nhận Lý nhị nương đúng thực đã phạm phải sai lầm lớn, nhưng dù sao họ vẫn muốn nhận thi thể của Thái thị vì đó là con dâu nhà họ Lý, không thể nào để xác trong nha môn mãi được.

Họ còn nói có thể bảo Lý Triêu Nhạc cắt đứt quan hệ cha con với Lý nhị nương.
“Thái nương tử đã gả vào cửa nhà họ Lý thì chính là người của nhà họ Lý rồi.

Giờ thị cũng đã đi rồi, chúng tôi muốn an táng Thái nương tử cho đàng hoàng, nhà họ Lý có lỗi với thị, giờ càng phải đối xử tốt hơn.

Dù sao thị cũng có hôn thư với lão gia Lý, nếu chúng tôi không thể nhận xác về thì về tình về lý đều không hợp lẽ.”
“Vậy tốt nhất các người bảo Lý Triêu Nhạc ngoan ngoãn ký giấy cam kết đi, để từ nay về sau Thái nương tử không liên quan gì tới người nhà họ Lý các người nữa.”
Thôi Đào đã chuẩn bị sẵn giấy cam kết, lúc này đưa cho người nhà họ Lý.
“Thế này sao mà được?”
“Chuyện này không hợp lý đâu.”

“Không muốn ký cũng được, nhưng các người phải về nhà đếm xem trong nhà họ Lý có bao nhiêu người có tiền đồ đấy, năm dài tháng rộng mà, phải cố mà chịu thôi.”
Thôi Đào cười nhạo nhưng không mất đi vẻ lịch sự, trong mắt tràn đầy sự uy hiếp, ánh mắt đủ để giết người.
Người nhà họ Lý bị thái độ này của Thôi Đào dọa sợ, dù ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng không hiểu có gì sai, chỉ có thể xấu hổ rời đi, về nhà bàn lại.
“1 ngày, trễ hơn sẽ không đợi đâu.” Thôi Đào cảnh cáo rồi quay người đi mất.
Nửa ngày sau, nhà họ Lý gửi tới giấy cam kết đã được Lý Triêu Nhạc ký tên.
Thôi Đào cầm la bàn tìm một vị trí phong thủy cực tốt ở ngoài Biện Kinh để an táng Thái Liên Chi, đồng thời mời Vô Ưu đạo trưởng đức cao vọng trọng nhất ở đây để siêu độ cho Thái Liên Chi.
Vị Vô Ưu đạo trưởng này cũng chẳng dễ mời, lúc Thôi Đào tới mời đã tình cờ gặp Triệu Tông Thanh.

Vô Ưu đạo trưởng vốn định từ chối nàng, nhưng nhờ có Triệu Tông Thanh mở miệng nên mới đồng ý.
Sau khi Vô Ưu đạo trưởng đến nghĩa địa, phát hiện phong thủy xung quanh cực kỳ tốt, lại nghe nói đây là nơi do Thôi Đào chọn liền nhìn thoáng qua nàng.
Sau khi làm phép xong, Vô Ưu đạo trưởng bèn tạm biệt Thôi Đào và Hàn Kỳ, trước khi đi còn cố ý để lại cho Thôi Đào một câu, sau này nếu muốn nghiên cứu phong thủy thì có thể tới Quán tìm ông ta.
Hàn Kỳ đứng trước mộ phần của Thái Liên Chi bái tế, chàng đưa tay sờ lên hàng chữ trên bia mộ.
Thôi Đào tiễn Vô Ưu đạo trưởng xong liền đi tới.
“Chữ của ta ư?” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào nói: “Hôm qua nhờ Lục lang viết chữ, sau đó em tự tay khắc lên đấy.”
“Em còn khắc được bia mộ nữa ư?” Hàn Kỳ hỏi nhưng ý nghi vấn lại không bao nhiêu.
Thôi Đào ừm một tiếng.
Hàn Kỳ cong khóe miệng lên, rủ mí mắt tiếp tục đốt vàng mã cho Thái Liên Chi.
“Dì nhỏ xem xem, cô gái Trĩ Khuê nhìn trúng là thế đấy, dì lại không thể gặp được.”
Thôi Đào: “…”
Sau khi trở lại Biện Kinh, Thôi Đào bèn hồi phủ theo Hàn Kỳ để nấu canh đậu phụ cho chàng.
Canh đậu phụ là món không thể thiếu trong tang lễ.

Tương truyền thời Chiến Quốc, vua Xương Quốc là Nhạc Nghị vì hiếu thuận cha mẹ mà đã phát minh ra đậu phụ, ngày nào cũng làm cho cha mẹ ăn, nhờ thế mà 2 người mới sống thọ.

Sau khi cha mẹ Nhạc Nghị chết, Nhạc Nghị bèn mời tất cả những người tham gia tang lễ ăn đậu phụ, ý là mong mọi người đều trường thọ, vì thế đã hình thành nên tập tục ăn canh đậu phụ trong tang lễ*.
(*) Theo Wikipedia.
Canh đậu phụ Thôi Đào nấu rất đơn giản, cho đậu phụ vào nước rồi cho thêm bắp cải, nấm xắt nhỏ, sau đó nêm nhạt bằng muối.
Đối với người bình thường mà nói, món này ít béo, không thơm như món có thịt.

Món này lại cực kỳ thích hợp cho người tham dự tang lễ ăn, nước canh thanh đạm, đậu phụ tươi non không cần nhai kỹ, vừa cho vài miếng đã trôi trượt xuống bụng, đối với người đau buồn ăn nuốt không trôi mà nói lại là món duy nhất có thể nuốt xuống.

Nhưng canh đậu phụ này không phải không có mùi vị gì, mùi đậu nhàn nhạt lưu lại giữa răng môi, thậm chí còn có chút ngòn ngọt.

Trong bụng có đồ ăn thì người sống cũng sẽ bớt đau buồn hơn một chút.
Sụp tối, Hàn Kỳ đưa Thôi Đào về, Thôi Đào còn dịu dàng khuyên chàng nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Cuối cùng Hàn Kỳ vẫn không thể khống chế được bản thân nữa, chàng bất chợt ôm chầm lấy Thôi Đào.
Trương Xương đang đi theo sau 2 người, rõ ràng không ngờ rằng lang quân nhà mình lại có hành động xúc động như thế, hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó vội cúi đầu im lặng đứng sang một bên.
Thôi Đào vỗ lưng Hàn Kỳ, an ủi chàng.
“Sao ta lại may mắn đến thế chứ, được gặp em.”
“Vậy phải là nhờ lúc trước may mắn được Thôi quan Hàn đao hạ lưu tình, bởi thế tình mới tới được đấy.”
Thôi Đào khiến Hàn Kỳ không khỏi bật cười.
“Được rồi, ngoan ngoãn về ngủ một giấc đi, rồi sẽ ổn hơn mà.” Thôi Đào khiễng chân vươn tay vỗ lên trán Hàn Kỳ, tỏ ra an ủi chàng.
Hàn Kỳ đồng ý, sai Trương Xương lái xe đưa Thôi Đào về.
Hôm nay Thôi Đào mặc một bộ quần áo nam màu xanh, trên đầu vấn khăn xanh, mặc thế cũng là để dễ làm việc.

Nhắc mới nhớ, bộ quần áo này chính là bộ trước đây Hàn Kỳ sai Trương Xương đưa cho nàng.
Thôi Đào xuống xe ngựa, tạm biệt Trương Xương sau đó vào cửa sau phủ Khai Phong, lúc quay đầu đóng cửa, nàng nghe sau lưng có tiếng động.
“Thôi nương tử về rồi!” Giọng con gái lanh lảnh.
Thôi Đào nhíu mày, quay đầu nhìn về phía giọng nói liền bắt gặp một cô gái ăn mặc y đúc mình, trên đầu cũng vấn khăn xanh, đang nghiêng đầu cười với nàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.