Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 62: Chương 62 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 62: Chương 62




Cả nhà họ Thôi nghe tin Thôi Đào trở về lập tức náo loạn.
Lúc tin được đưa tới, con cháu nhà họ Thôi tình cờ đều đang ở cùng với cụ bà Thôi.
Bấy giờ cụ bà Thôi vẫn chưa đi ra, Thôi Mậu nghe tin xong liền ngạc nhiên vì hôm nay Thôi Đào lại muốn quay về.

Sau khi kinh ngạc xong, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, trong nhà hò hét ầm ĩ hết cả lên.
Thôi Mậu liên tục hừ lạnh, trách mắng Thôi Đào là đứa con gái bất hiếu, “Lúc ta đến tìm thì nó lại đuổi ta, hôm nay ta phải đuổi nó đi! Chẳng phải nó không muốn nhận cha sao? Về làm cái gì! Nghĩ mình có năng lực, ở phủ Khai Phong có mặt mũi rồi thì định đến thể hiện trước mặt ta à!”
Tiểu Mã thị vợ Thôi Mậu sau khi biết Thôi Đào vẫn còn sống vẫn luôn nóng lòng, suy tư rối bời, Thôi cửu nương và Lữ Công Bật truyền lời hộ rằng hiện tại nàng rất ổn, dặn bà không cần quá lo, nhưng người làm mẹ sao có thể yên tâm chỉ vì lời nói suông cho được cơ chứ?
Tiểu Mã thị biết rõ tình hình nhà họ Thôi, con gái tạm thời không về chính là một hành động sáng suốt.

Giờ nghe nàng đã sắp về tới nơi, bà vừa vui mừng, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.

Kích động đến mức nước mắt rơi lã chã, giờ mọi người có nói gì bà cũng không quan tâm nữa.

Nhưng ít ra người trong nhà đều biết chừa tí mặt mũi cho bà, thế mà chồng bà, cha của nàng — Thôi Mậu, lại là kẻ buông lời tàn nhẫn nhất.
Tiểu Mã thị cười xuỳ một tiếng, chùi nước mắt trên mặt đi: “Nói ra thì phải trách tôi, không nên sinh ra nó để phải chịu tội như thế! Cha nhà người ta đều tin tưởng con mình, hận không thể ôm vào lòng, cha nhà mình lại hận không thể giẫm nó chết trong bùn!”
“Chị ba đừng giận mà! Anh ba chỉ nói lung tung thôi.” Bà bốn trong nhà – Chu thị vội nắm tay Tiểu Mã thị, sốt ruột nói, “Người về là chuyện tốt, năm xưa còn nhỏ không hiểu chuyện, anh ba chớ tức giận chi với trẻ con.”
Lúc này Thôi lục nương đang đỡ cụ bà Thôi tới phòng khách, cụ bà Thôi nghe vậy bèn dừng lại ngay cửa, im lặng nghe mọi người nói chuyện.
Thôi lục nương vô thức khẽ nói: “Chuyện bỏ nhà ra đi lớn như thế, không hiểu chuyện gì chứ? Hơn nữa trẻ con không hiểu chuyện chẳng phải nên để Đại nhân dạy bảo hay sao? Làm gì có chuyện trưởng bối bị tiểu bối khinh khi cơ chứ.”
Cụ bà Thôi nghe vậy liền quay đầu nhìn Thôi lục nương.
Thôi lục nương vội hỏi khéo cụ bà Thôi: “Bà bà, Kiều nhi nói sai chỗ nào ạ?”
“Thật ra cũng không sai.” Cụ bà Thôi đáp lại, rõ ràng là không quan tâm vì đang suy nghĩ.
Từ nhỏ Thôi Kiều đã lớn lên bên cạnh cụ bà Thôi, tất nhiên cũng hiểu được chút tính tình của cụ, thấy thái độ của cụ lúc này thì vội im miệng không dám nói gì nữa.
Thôi cửu nương Thôi Chi trong phòng khách vẫn luôn cúi đầu túm chặt góc áo, cực kỳ thấp thỏm.

Cô ta biết vì năm đó mình nói dối nên mới gây hiểu lầm chuyện Thôi Đào bỏ nhà ra đi.

Giờ nàng đã về rồi, sẽ công bố hết tất thảy, những ngày tháng an nhàn của cô ta cũng xem như chấm dứt rồi.
“Chị chín sao vậy? Cuối cùng chị bảy cũng về rồi, chị không vui sao?” Thôi thập nương phát hiện Thôi Chi kỳ lạ nên vội nhỏ giọng hỏi.
Thôi Chi nhếch khóe miệng lên, trên mặt rõ ràng là lo lắng nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Vui chứ.”
“Em thấy chị trông lo lắng chứ có gì vui vẻ đâu.

Là vì chị bảy bị mất trí nhớ nên sợ chị ấy không nhớ chị à? Haizz, trước đây chị với chị ấy thân nhau nhất trong đám chị em, chị lo cũng đúng.

Em cũng lo, sợ chị bảy sẽ quên mất mình.

Nhưng nghĩ cho cùng thì chị bảy nên là người lo hơn chúng ta, chị ấy cũng chẳng dễ dàng gì.” Thôi thập nương nói tới đây thì thở dài, than thở với Thôi Chi rằng mình không thể nào tưởng tượng ra được Thôi Đào ở trong đại lao ra làm sao.
Thôi Chi nắm chặt tay Thôi thập nương, định mở miệng đã nghe chú ba với thím ba đang cãi nhau bên kia.
“Nó ngỗ nghịch hỗn láo, hoàn toàn không hề có ý hối cải, hơn nữa còn bất kính với cha mình.

Chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con mà nó còn nói được mà, vậy thì ta làm theo ý nó cắt đứt quan hệ này đi, để cho cả đời này nó không có cơ hội trèo vào cửa nhà họ Thôi chúng ta nữa!” Thôi Mậu cáu kỉnh quát.
Tiểu Mã thị lập tức đứng dậy nói với Thôi Mậu: “Vậy lão gia cũng bỏ tôi luôn đi!”
“Bà lại lấy chuyện này ra uy hiếp ta nữa à?” Thôi Mậu tức giận trừng Tiểu Mã thị.
Tiểu Mã thị cười lạnh: “Có phải là uy hiếp hay không, lão gia cứ thử là biết ngay.”
Anh em Thôi Nguyên, Thôi Khê thấy thế vội chạy tới can cha mẹ, những người khác cũng nhao nhao khuyên bảo.
Lúc này cụ bà Thôi đã bước vào, nghiêm nghị quát lớn một câu, tất cả mọi người trong phòng đều trở nên yên tĩnh.
“Đã là con gái nhà họ Thôi chúng ta, về rồi thì phải gặp.

Anh ba đã lớn từng tuổi này rồi mà vẫn nói những lời bốc đồng như thế à? Đã quên Thái hậu trả lời sổ gấp của anh thế nào rồi ư? Anh vừa tố cáo nói phủ Khai Phong không thả con gái anh về, giờ người về thì lại muốn cắt đứt quan hệ cha con, vậy là anh đang trêu đùa Triều đình, không đặt Thái hậu vào mắt có đúng không?”
Cụ bà Thôi răn dạy một phen khiến Thôi Mậu không thể nào đáp lại được.
Ông ta đành phải cung kính gật đầu, đáp lại những lời của cụ bà Thôi.
“Nếu còn như thế thì đừng làm quan nữa.” Cụ bà Thôi ngồi xuống, lạnh lùng liếc nhìn Thôi Mậu rồi hừ lạnh tiếng nữa.

Trước đây cụ rất xem trọng đứa con thứ 3 này, giờ thấy thật ngớ ngẩn.
Tam phòng còn lại vô cùng kinh ngạc, họ không biết chuyện Thái hậu Lưu trả lời, sau khi hỏi rõ nguyên do đều đồng ý với lời của bà cụ.

Châu phê của Thái hậu há phải chuyện đùa, Thái hậu Lưu là người như thế nào chứ? Là người đã lẳng lặng thu hết quyền hành trên triều chính đấy! Đến cả tư cách quan viên vào triều nhà họ Thôi bọn họ còn không có, sao có thể vì chuyện này mà làm ầm lên được? Thế chẳng phải là tìm đường chết hay sao!
3 anh em nhao nhao chỉ trích Thôi Mậu, bảo ông ta không nên so đo với Thôi Đào, chẳng qua chỉ là con gái trong nhà, có lợi hại tới đâu thì cũng chẳng thể lật trời được, đúng không? Con trai thứ 2 nhà Lữ tướng vẫn chung tình với Thôi Đào, giờ nàng lại được Thái hậu Lưu ưu ái nữa.

Còn nói gì đây? Còn bàn tán cái gì? Phải cung phụng nàng thôi!
“Sao anh ba lại trở nên hồ đồ như thế chứ? Nếu ta có đứa con gái như thế thì đã cung phụng tận trời rồi.

Dù lúc trước bỏ nhà ra đi, ngồi tù ở phủ Khai Phong thì đã làm sao? Giờ người ta đã có mặt mũi rồi, Thái hậu còn không chê thì chúng ta ngại cái gì! Cô gái này không phải nên nhận mà còn phải hầu hạ cho tốt nữa.”
Lão tứ nhà họ Thôi, Thôi Đổng nói đạo lý với Thôi Mậu xong còn cảm thấy thiếu, liền bổ sung thêm một câu.
“Nếu anh không muốn nhận cũng được, vậy thì ta nhận.

Nhận cháu họ thành con gái cũng đâu có gì quá đáng đúng không?”
“Vớ vẩn!” Cụ bà Thôi quát lớn.

Nếu con trai tư nhận Thôi Đào làm con gái, vậy vợ lão tam phải dùng thân phận gì đây?
Tiểu Mã thị vẫn chưa phát hiện những lời của Thôi Đổng sẽ làm mình khó xử, trái lại chỉ thấy hả hê, ánh mắt nhìn Thôi Mậu lại càng căm ghét hơn.

Bà lập tức dặn 2 đứa con trai Thôi Nguyên và Thôi Khê của mình đích thân đi đón Thôi Đào về, không cho phép họ để lộ ra một tia ý nghĩ ghét bỏ nàng.
“Nó đã chịu quá nhiều khổ cực bên ngoài rồi, nếu ai khiến nó tủi thân thì ta không tha cho hai đứa đâu!” Tiểu Mã thị nói đến đây, nước mắt lại chực trào.
Thôi Nguyên và Thôi Khê vội đồng ý, xin Tiểu Mã thị cứ yên tâm.
Trước khi xe ngựa của Thôi Đào đến phủ Thôi, nữ quản gia Đặng thị dẫn theo vài tên người làm đứng chờ ở đầu phố, tất nhiên anh em Thôi Nguyên và Thôi Khê cũng ở đây.
Thấy có một chiếc xe ngựa đến, phía sau xe lại chở rất nhiều hàng hoá, lại còn là nữ giới lái xe.

Đặng thị bèn đoán có thể là chiếc xe này liền bước lên hỏi có phải xe của Thất nương không.
Vương tứ nương hơi bất ngờ, vội vàng gật đầu đáp lại.
Thôi Nguyên và Thôi Khê thấy thế đều mỉm cười, lập tức cùng với Đặng thị dẫn Thôi Đào đi qua cửa chính phủ Thôi, định đi về phía cửa hông.
Tất nhiên Vương tứ nương nhớ lời dặn của Thôi Đào, dừng xe ngựa ngay cửa chính.
Đặng thị quay lại thấy xe ngựa không đi tiếp liền vội hỏi thăm, vừa cười vừa nói với Vương tứ nương: “Đi tới trước một chút nữa là tới rồi.”
“Nương tử bọn ta muốn đi cửa chính.” Vương tứ nương nói xong thì nhảy xuống xe ngựa.
Đặng thị kinh ngạc như bị sét đánh, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, lầm bầm trong miệng: “Chuyện này, sao có thể được? Thế này không hợp quy tắc đâu! Nào có cô gái chưa xuất giá nào đi cửa chính chứ?”
Vương tứ nương cười với Đặng thị: “Được rồi, vậy hôm nay sẽ cho cô mở mang tầm mắt vậy!”
Khóe miệng Đặng thị co giật, thầm chê cười Vương tứ nương càn rỡ, vừa sai người nhanh đi báo lại tình hình vừa vội nhờ 2 vị lang quân Thôi Nguyên và Thôi Khê đến giúp khuyên một chút.
Thôi Nguyên và Thôi Khê cũng cảm thấy hành động lần này của Thôi Đào quá kỳ lạ, vốn chuyện nàng quay về đã gây tranh cãi rồi.

Nhất là cha bọn họ, nếu biết Thôi Đào yêu cầu như thế e sẽ lại càng tức giận.
Lúc Thôi Đào xuống xe, Thôi Nguyên và Thôi Khê vội chạy tới.
3 năm rồi Thôi Nguyên và Thôi Khê mới gặp lại em gái, cả hai đều không kìm được mà kích động.

Ánh mắt hai người đồng loạt dò xét Thôi Đào từ trên xuống dưới.

Vẫn là gương mặt mà họ quen thuộc, nhưng đã mất đi rất nhiều sự ngây ngô, đôi mắt đen láy sáng rực, trông lanh lợi hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn họ lại vô cùng lạ lẫm, nàng thật sự mất trí nhớ rồi ư?
Hai anh em nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi chua xót.
“Chị bảy về là được rồi, bọn ta đều cực kỳ lo lắng.

Mẹ càng lo hơn nữa, mấy ngày nay đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt vì em đấy.” Thôi Nguyên nói.
Nhờ vậy mà Thôi Đào đã biết 2 thanh niên tuấn tú trước mặt chính là anh trai cùng mẹ của mình, đứng hàng thứ 3 và thứ 5 trong nhà họ Thôi.
“Anh ba, anh năm.” Thôi Đào mỉm cười chào hỏi.
Thôi Nguyên và Thôi Khê kinh ngạc, vội hỏi Thôi Đào có phải đã nhớ ra họ là ai rồi không.
Thôi Đào lắc đầu.
Bấy giờ cả hai mới hiểu Thôi Đào đoán được thân phận của mình từ lời nói.

Thật thông minh, còn thông minh hơn cả trước kia nữa.
Thôi Nguyên rất vui, bàn bạc với Thôi Đào: “Chúng ta đều là vãn bối không tên tuổi, ai cũng phải đi cửa nhỏ, đến cả chú, bác và cha chúng ta còn chưa được đi cửa chính đấy, vì cửa chính chỉ mở cho khách quý mà thôi.

Ta biết chị bảy chịu rất nhiều cực khổ bên ngoài, bọn ta cũng rất mừng vì em đã về.

Nhưng không thể phá vỡ quy tắc được, nếu như bị người ngoài biết được dòng họ lớn như chúng ta mà lại không có thể thống thì sẽ bị chê cười mất.

Cha và chú bác lại còn ở trong quan trường nữa, chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp dè bỉu.”
“Đúng đúng, Tam lang nói rất có lý, Thất nương cứ nên đi theo người làm đi ạ.” Đặng thị lại nói.
“Ta sẽ đi cửa chính.” Thôi Đào nói.
Lúc này người được Đặng thị sai đi thông báo đã chạy về, ghé sát tai Đặng thị nói khẽ một câu.
Đặng thị nghe xong cũng không có gì bất ngờ, chỉ là ánh mắt dò xét Thôi Đào có thêm một chút chế giễu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười lễ phép: “Thất nương, ngài xem, lão phu nhân cũng đã lên tiếng rồi, không thể đi cửa chính được, không hợp quy tắc đâu!”
Thôi Nguyên và Thôi Khê nghe vậy cũng đều cảm thấy xấu hổ, đang định khuyên Thôi Đào tiếp thì thấy nàng lấy từ trong tay áo ra 2 tấm thẻ bài rồi đưa tới trước mặt Thôi Khê.
“Phiền anh năm mang giúp thứ này cho bà nội xem, đồng thời truyền lại một câu, em mang lời dặn dò của Thái hậu tới.” Thôi Đào khẽ dặn Thôi Khê, đám người làm Đặng thị đứng hơi xa nên không nghe rõ.
Thôi Khê vừa thấy 2 tấm thẻ bài này đã cảm thấy không đơn giản, lại nghe Thôi Đào nói vậy liền lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng cầm 2 tấm thẻ bài đi.
Trong phòng khách, cụ bà Thôi nghe xong yêu cầu của Thôi Đào thì thật sự giận sôi người.
Lúc này cụ cảm thấy con nhóc này đúng y như lời Thôi Mậu nói, đang cố tình về để gây chuyện, làm gì có việc không có phép tắc như thế chứ?
Thôi Mậu vội đứng bên cạnh than thở cụ bà Thôi đã đổ oan cho mình, lúc nãy không nghe lời đề nghị của ông ta, lại không kìm được mà nhắc tới chuyện Thôi Đào không phép tắc, không nghe lời thế nào, không thể để lại mặt mũi cho nàng được, dù có cho nàng bước vào cửa nhà họ Thôi đi nữa thì cũng phải nhân cơ hội dạy dỗ nàng một trận.
Cụ bà Thôi trừng Thôi Mậu: “Anh còn nói ta à, nó là con gái của ai hả? Của ta hay sao? Có mất dạy thì cũng là cái sai của kẻ làm cha mẹ như các anh đấy!”
Thôi Mậu ngượng ngùng ngậm miệng.
Tiểu Mã thị ở bên không cam lòng nắm chặt khăn tay, yêu cầu đi cửa chính này đúng là hơi quá đáng, giống như đang cố ý gây chuyện vậy.

Nhưng con gái bà cố tình gây chuyện thì làm sao? Nó đã chịu nhiều khổ sở như thế rồi mà! Nếu nó thật sự muốn ầm ĩ thì bà sẽ ầm ĩ chung với nó, dù sao bà cũng đã ở nhà họ Thôi chịu đủ rồi!
Lúc này Thôi Khê vội vàng chạy vào cửa, trình 2 tấm thẻ bài lên cho cụ bà Thôi xem.
Cụ bà Thôi nhìn thấy ngọc bài và thẻ bài phủ Khai Phong xong thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, nghe Thôi Khê nói Thôi Đào mang lời dặn của Thái hậu đến liền hoảng hốt đứng dậy.

Cụ vội sai người nhanh mở cửa chính, tất cả mọi người đều phải ra đón.
Vốn mọi người trong phòng đang chế giễu hoặc lặng lẽ đứng xem kịch, lúc này cũng hoảng hốt theo.

Tất nhiên Thôi Mậu là người mất mặt nhất, ông ta liếc nhìn 2 tấm thẻ bài trong tay cụ, nhưng không thấy rõ lắm.

Chỉ biết ngọc bài trông rất quý giá, mà tấm còn lại hình như là thẻ bài phủ Khai Phong, nhưng sao trên mặt sau lại có nhiều chữ thế chứ?
Bọn Đặng thị đang đứng đợi xem hài ở trước cửa chính, thế nhưng chỉ chờ được cửa chính từ từ mở ra, cụ bà Thôi và những người khác đích thân ra nghênh đón Thôi Đào.
Lần này bọn người làm Đặng thị tuyệt đối không dám xem thường vị Thất nương tử đã rời nhà 3 năm này nữa.

Lợi hại, quá lợi hại rồi! Rốt cuộc làm thế nào mà được vậy chứ? Nàng chỉ đưa thứ gì đó cho Thôi ngũ lang mà đã có thể thay đổi cục diện thành ra thế này rồi ư?
Mọi người đi theo sau lưng cụ bà Thôi, hiếu kỳ nhìn xung quanh, lập tức trông thấy Thôi Đào mặc váy dài xanh nhạt, dung mạo xinh đẹp, dẫn theo 2 cô gái 1 cường tráng 1 gầy đẹp đang sải bước tới trước mặt cụ bà Thôi.
Thôi Đào chào một cách hoàn hảo, gọi một tiếng “Bà bà”.
Cụ bà Thôi kinh ngạc dò xét Thôi Đào, vội vươn tay kéo tay nàng, “Bé ngoan, mau đến để bà nội trông con chút nào, khác rồi, càng xinh đẹp duyên dáng hơn rồi.

Con bé tệ bạc con rời nhà 3 năm, có biết ta nhớ con tới cỡ nào không hả?”
Cụ bà Thôi nói xong thì bật khóc, phụ nữ trong nhà cũng vội phụ hoạ theo.
Tiểu Mã thị vẫn luôn nhìn Thôi Đào chăm chú, đợi nàng rời khỏi lòng cụ bà Thôi mới nghẹn ngào gọi một tiếng “Đào nhi”.
“Mẹ.” Nhờ quan sát, Thôi Đào đã đoán được chính xác thân phận của cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị.
“Hu — hu!” Tiểu Mã thị kích động ôm chầm lấy Thôi Đào, nước mắt chảy giàn giụa, bà không nói gì, vì có quá nhiều lời muốn nói nên trong bất chợt lại không biết nói câu nào trước.
Sau đó nhờ có mọi người vỗ về, tất cả đi tới phòng khách.
Cụ bà Thôi hỏi Thôi Đào tại sao trên thẻ bài lại viết nhiều chức vụ đến thế.
Mọi người nghe vậy đều vây quanh nhìn, nghe Thôi Đào nói đây là vật mà Quan gia đặc biệt ngự tứ cho nàng thì lại càng kinh ngạc hơn.

Những người trước đó xem thường Thôi Đào, lúc này đã bất giác cảm thấy chua xót trong lòng, cảm thấy nàng may mắn, thế mà lại được cả Thái hậu và Hoàng đế ban thưởng.

Chẳng trách nàng lại muốn về đây, về để khoe khoang đấy.
Cụ bà Thôi thực sự vui mừng vì Thôi Đào có được nhiều vinh quang như thế, liên tục khen ngợi nàng tài giỏi, tất nhiên mọi người cũng phụ hoạ theo lời của bà cụ.
Chỉ mới qua chốc lát mà Thôi Đào cảm thấy như bản thân mình đã nghe được hết thảy những lời khen ngợi trên đời này.
Vì các con còn phải đến nha môn trực nên cụ bà Thôi vội giới thiệu những người trong ngũ phòng cho nàng.
Thôi Mậu cũng định nhân cơ hội đi theo các anh em, nhưng lại bị cụ bà Thôi gọi lại, bảo ông ta xin nghỉ phép hôm nay.
“Tại sao ạ?” Khó khăn lắm mới có lý do chính đáng để rút lui, tất nhiên Thôi Mậu không muốn ở lại rồi.

Giờ ông ta đã hiểu thấu, Thôi Đào đã chuẩn bị sẵn “chỗ dựa” để đến, đang định giả vờ giả vịt để ép ông ta đây mà.
“Không nghe Đào nhi nói Thái hậu có lời dặn à? Anh đi như thế chẳng phải là đại bất kính ư?” Cụ bà Thôi bắt Thôi Mậu nhất định phải ở lại.
Thôi Mậu bất đắc dĩ không thể làm gì khác, nhưng vẫn không muốn ở lại quá lâu, chỉ hỏi lời dặn là gì, ông ta nghe xong sẽ đi.
“Vì đi Biện Kinh tìm nó mà con đã xin nghỉ 2 lần rồi, không tiện nghỉ nhiều hơn nữa đâu.”
“Cha có thể đi, lời dặn của Thái hậu không liên quan gì đến cha cả.” Thôi Đào cười với Thôi Mậu.
Thôi Mậu lại càng cảnh giác, cảm thấy nụ cười này của Thôi Đào không hề có ý gì tốt lành.

Lúc này ông ta lại muốn tiếp tục ở lại, nhưng cụ bà Thôi lại giục ông ta nhanh đi, Thôi Mậu không cách nào đổi ý được nữa.
Cụ bà Thôi nghe theo yêu cầu của Thôi Đào, giải tán hết những người không có phận sự, liên tục hứa với nàng rằng mình tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho ai biết.
“Thái hậu dặn con bắt cho được kẻ ẩn náu trong nhà họ Thôi đã hại mình, sau đó báo cáo lại với bà ấy.

Lần này về xem như con đang tuân theo ý chỉ của Thái hậu để điều tra ạ.”
Thôi Đào lập tức giải thích nguyên do tại sao 2 lần trước nàng không về nhà, lần đầu là vì còn thấp cổ bé họng, thế đơn lực bạc; nếu nàng về, chỉ với lời giải thích của một mình nàng thì e là không thể nào tự bảo vệ bản thân được.

Lần thứ hai là vì buồn thái độ lạnh lùng của Thôi Mậu, ông ta không hề hỏi han tới nỗi khổ của nàng, chỉ chăm chăm lo chuyện hôn sự và vẻ vang của nhà họ Thôi.
Cụ bà Thôi giật mình, nghi hoặc hỏi Thôi Đào: “Kẻ hại con? Con nói năm đó không phải con bỏ nhà ra đi mà là trong nhà có kẻ —”
Thôi Đào gật đầu, lập tức nói thật tình hình điều tra của nàng và Thôi cửu nương với cụ bà Thôi.

Thôi cửu nương nhanh chóng được mời tới, tự mình thừa nhận với cụ bà Thôi.
Lúc này Tiểu Mã thị cũng được mời tới, biết được chuyện năm đó con gái bỏ nhà ra đi căn bản là bị oan thì tức đến đau thắt lồng ngực, thẳng thừng mắng Thôi cửu nương chẳng ra thể thống gì.

Cụ bà Thôi cũng hung hăng mắng Thôi cửu nương một trận, còn định trừng phạt cô ta.
Thôi cửu nương run rẩy quỳ xuống đất nhận tội, không dám cãi lại một câu.
“Xin bà bà và mẹ tha cho em ấy.” Thôi Đào lên tiếng xin giúp Thôi cửu nương, “Chẳng qua em ấy chỉ vì bốc đồng mà bị người khác lợi dụng thôi.

Em ấy đã bị con phạt rồi, cũng đã thành thật nhận lỗi với con, hơn nữa chấp nhận mạo hiểm để giúp con, lấy công chuộc tội, đây là chuyện khó có được.”
Cụ bà Thôi nghe Thôi Đào nói thế mới thở phào, cho Thôi cửu nương đứng dậy nhưng vẫn còn đau lòng cho nàng, tức đến mức rơi nước mắt.
“Bé ngoan, con chịu khổ rồi, chịu nhiều tội ở bên ngoài như thế, cha con lại còn — Ta sẽ gọi cha con về, nói cho nó biết chuyện này để nó nhận lỗi với con!” Cụ bà Thôi vội nói.
“Bà bà có biết tại sao lúc nãy con lại muốn để cha đi không ạ?”
Cụ bà Thôi sững sờ nhận ra, “Lẽ nào con muốn giấu cha con sao?”
“Con chỉ nói sự thật mình điều tra được cho người mà mình tin tưởng thôi.”
Thôi Đào nói thẳng với cụ bà Thôi, Thôi Mậu không nằm trong danh sách những người nàng tin tưởng, điều này có thể nhìn ra từ thái độ của ông ta đối với nàng.
“Người có thể nói chuyện Lữ nhị lang quái gở với con, đồng thời khiến con tin tưởng sâu sắc, ắt phải là người mà khi ấy con thân thiết và rất tin tưởng.

Trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, tất cả mọi người trong nhà này đều có hiềm nghi cả.”
Tuy Thôi Mậu là con trai ruột của cụ bà Thôi, nhưng cụ cũng cảm thấy thái độ của ông ta đối với con gái hơi tàn nhẫn.

Nhưng chắc chắn không phải con trai ba của cụ tung tin đồn Lữ nhị lang quái gở, vì ông ta vẫn luôn ngóng trông hai người kết hôn.

Tuy nhiên Thôi Đào cẩn thận cũng có lý, càng nhiều người biết thì mồm sẽ càng hở.

Con trai thứ ba cũng không yêu thương Thôi Đào là bao, biết chuyện rồi thì rất có thể sẽ không giữ bí mật được.
“Vậy sao con lại dám nói với ta?” Cụ bà Thôi cố tình hỏi, dù sao Thôi Đào cũng đã bị mất trí nhớ rồi mà.
“Lúc trước con có nghe ngóng một chút, biết được từ xưa đến nay bà bà là người hiểu rõ lý lẽ, ắt sẽ thông cảm cho nỗi khó xử của cháu gái ạ.”
Đây cũng là nhờ có tài liệu của Hàn Kỳ giúp, hơn nữa sau khi gặp mặt, Thôi Đào đã quan sát qua hành vi của cụ bà Thôi, thấy cụ bà Thôi là người nghĩ cho đại cục, luôn mong những điều tốt cho người nhà họ Thôi nên mới quyết định nói thẳng với cụ.

Hơn nữa cụ bà Thôi là người được kính trọng nhất trong nhà, nếu có sự giúp đỡ của cụ, sau này dù làm gì cũng tiện hơn nhiều.
Thôi Đào không quên kể lại với cụ bà Thôi về sự gian trá, xảo quyệt và ngoan độc của Địa Tang Các, nếu không tra rõ việc này, để kẻ đó mãi ẩn náu trong nhà họ Thôi thì tương lai sẽ gây hại rất nhiều.
“Đến lúc đó không phải chỉ có mỗi chuyện con “bỏ nhà ra đi” gây ảnh hưởng tới danh tiếng nhà họ Thôi đâu ạ.”
Những lời này đã đâm trúng chỗ bà cụ lo lắng nhất, cụ bà Thôi vốn đã căm hận kẻ hại cháu gái yêu quý của mình, giờ lại càng hạ quyết tâm muốn giúp Thôi Đào bắt cho được con sâu này.
“Nghe nói giờ con điều tra vụ án rất giỏi, vậy chuyện trong nhà giao hết cho con, nếu cần gì cứ nói với bà bà, bà bà sẽ cố gắng giúp đỡ.

Đứa nhỏ đáng thương của ta, con chịu bao nhiêu tội, gặp bao nhiêu oan, thật khiến bà bà đau lòng chết mất!” Cụ bà Thôi bật khóc, dùng tay đấm vào ngực.
Tiểu Mã thị mới ổn hơn một chút, thấy cụ bà Thôi như thế cũng rơi lệ theo, nhưng vẫn vội khuyên cụ bình tĩnh lại một chút chứ đừng quá kích động.
Dù sao cụ bà Thôi cũng đã lớn tuổi rồi, lúc nãy cảm thấy tức ngực, giờ đập vào người như thế suýt chút đã ngất xỉu.

Thôi Đào vội bắt mạch cho cụ, lấy kim bạc rồi lại viết ra đơn thuốc, sai Vương tứ nương và Bình Nhi đi bốc thuốc.
“Để ta đi cho.” Đặng thị đợi ở ngoài, thấy Vương tứ nương bảo đi bốc thuốc thì vội đòi đơn thuốc để tự đi.
Vương tứ nương không nghĩ ngợi gì liền đưa đơn thuốc ra.
Bình Nhi lập tức giật lại đơn thuốc vào tay mình, nói cảm ơn với Đặng thị: “Không phiền, bọn ta tự đi là được rồi.”
Ra khỏi nhà lớn của họ Thôi, Vương tứ nương khó hiểu hỏi Bình Nhi: “Sao chúng ta không tiết kiệm sức lực tí đi, có kẻ chạy việc không cần mà cô đuổi đi làm gì? Chẳng phải là người ta tự nguyện giúp à?”
“Cô thì biết cái gì, bên trong nhà cao cửa rộng không biết có bao nhiêu âm mưu, phụ nữ mà lục đục với nhau thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn đấy.”
Bình Nhi ví dụ cho Vương tứ nương, nếu bốc thuốc xong mà có kẻ cho thêm thứ gì đó vào, sau khi nấu xong cứ thay bã thuốc bình thường để lại.

Lỡ mà cụ bà Thôi uống vào, xảy ra chuyện thì mọi tội lỗi sẽ đổ xuống đầu ai đây.
Vương Tứ Nương trợn trừng mắt.
Bình Nhi nói với thị, cha cô ta là người có thể dụ dỗ được rất nhiều phụ nữ, nhưng hậu trạch chắc chắn sẽ không tránh khỏi những toan tính và phân tranh.

Từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong chuyện này rồi.
“Giờ nghĩ lại, cách nói chuyện của ta cũng là bị họ mưa dầm thấm lâu mà thành, cái tính thích khóc cũng thế!”
Vương tứ nương gãi đầu, “Ai da, nhà cao cửa rộng phiền phức quá nhỉ.

Thế này đi, chúng ta cẩn thận bốc thuốc, cố gắng nấu xong rồi đưa đi, tuyệt đối không cho bất cứ ai đụng tay vào.”
Sau khi được Thôi Đào châm cứu, cụ bà Thôi đã đỡ hơn rất nhiều, cụ được nàng đỡ tựa vào thành giường, không nhịn được mà hỏi sao Thôi Đào lại biết y thuật và nghiệm thi như thế.
“Thực ra con cũng nghi hoặc, nhưng gần đây có lẽ đã hiểu, hoá ra trước đây con đã từng được huấn luyện ở Địa Tang Các, hẳn là phải chịu nhiều cực khổ nên mới khai khiếu, có thể học được mọi thứ.” Thôi Đào giải thích.
Cụ bà Thôi nghe vậy, lòng càng chua xót nhưng cũng không kìm được mà gật đầu: “Trong các chị em, con vốn đã thông minh và tài giỏi nhất, nếu không cũng sẽ không được Lữ nhị lang để ý.

Nhưng nếu bị kẻ khác cầm dao, dùng roi buộc học thì…”
Cụ bà Thôi lại nghẹn ngào lần nữa.
Ngưng lại chốc lát, cụ nói tiếp với Thôi Đào: “Ta âm thầm quan sát, hình như là lúc con 10 tuổi, trong buổi thọ yến của ta, Lữ nhị lang đã rất kinh ngạc trước bản tấu đàn của con.

Lúc con xảy ra chuyện, trong khi tất cả mọi người đều hiểu lầm con thì nó là người vẫn sẵn sàng chờ con.”
“Bà bà, con không muốn liên quan gì tới anh ta nữa.” Thôi Đào cất kim bạc lại rồi nói thẳng với cụ bà Thôi.
Cụ bà Thôi sửng sốt, không hiểu tại sao Thôi Đào lại muốn từ bỏ một mối lương duyên như thế, đây là cuộc hôn nhân mà không biết bao nhiêu cô gái muốn có đấy.
Tiểu Mã thị cũng khó hiểu, rõ ràng nàng rất thân thiết với Lữ Công Bật mà.
“Bà bà cũng đã nói rồi, khó mà tưởng tượng được 3 năm qua con đã trải qua những gì.

Con cũng không thể tưởng tượng được, hơn nữa giờ con đã có đủ lý trí, bình tĩnh, thậm chí có thể nhìn thấu được tất cả, không dễ xúc động nữa, trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện cũng không muốn gả đi ạ.”
Lúc Thôi Đào nói lời này, nét mặt rất bình thản, dù gương mặt vẫn rất trẻ tuổi nhưng giọng điệu lại tang thương như một người trải đời.
Trong nháy mắt, thậm chí cụ bà Thôi còn cảm thấy Thôi Đào già và hiểu biết hơn cả mình.

Chuyện này khiến cụ cực kỳ đau lòng, rưng rưng đồng ý với Thôi Đào rằng sẽ không ép nàng chuyện hôn sự này, để nàng hoàn toàn quyết định.
“Sở dĩ bà bà đồng ý với con, một là vì thương con, hai là cũng biết con không phải vật trong ao, không nên bị chuyện thế tục trói buộc, bà bà không thể để người nhà họ Thôi kéo chân con lại được.”
Thực ra lúc sáng khi nghe mọi người nói tới Thôi Đào, cụ bà Thôi đã có suy nghĩ khác trong lòng.

Cụ đã nghe qua chuyện của nàng ở kinh, sống mấy chục năm rồi, chồng đi trước, một mình cụ vất vả nuôi lớn đàn con, chống đỡ cả nhà họ Thôi lớn thế này, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện này hay sao?
Thôi Đào nghe vậy liền quỳ xuống dập đầu với cụ bà Thôi, cảm ơn cụ đã thông cảm cho mình.
Hầu hạ cụ bà Thôi uống thuốc nghỉ ngơi xong, Thôi Đào mới có cơ hội gặp riêng Tiểu Mã thị.
Tiểu Mã thị vừa ôm Thôi Đào vừa khóc, mặt nàng sắp bị bà vuốt mòn mất một lớp da rồi.

Trong lúc đó tất nhiên Thôi Đào cũng cảm nhận được tình mẹ con sâu đậm.

Trong những năm tháng mất trí nhớ dài đằng đẵng, thật sự nàng chưa từng được trải qua cảm giác tình thân ấm áp thế này.

Tựa như một mảnh ấu trùng hóa thạch bỗng trỗi lên một tia sự sống vậy.

Thôi Đào cũng tựa vào lòng Tiểu Mã thị khóc, nghe bà kể lại chuyện thuở nhỏ của mình, nói khi còn bé nàng vừa hiểu chuyện lại vừa thông minh.
Tiểu Mã thị đích thân đưa Thôi Đào về phòng nàng, tất cả mọi thứ bên trong đều không hề thay đổi.

Bà chỉ cho nàng những bức tranh và chữ trước kia nàng vẽ ra.
Thôi Đào phát hiện chữ viết của mình không hề thay đổi, huân hương đốt trong phòng cũng là mùi hoa lan mà nàng thích, mùi hương nhàn nhạt, rất hợp ý nàng.

Hóa ra dù nàng mất trí nhớ đã lâu nhưng vẫn còn lưu lại những thói quen khi trước.

Thôi Đào nhìn quanh phòng, bỗng có một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
“Mẹ, để mẹ chịu khổ 3 năm rồi, nhất là khi biết tin con ngồi tù ở phủ Khai Phong, chắc hẳn mẹ đã rất đau đớn.

Lại còn có nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn mẹ, bàn tán sau lưng mẹ nữa…”
“Bé ngoan, những thứ này có tính là gì, người khổ nhất là con mới phải!” Tiểu Mã thị không kìm được mà lại vuốt một bên má Thôi Đào, như thể phải không ngừng xác nhận lại sự tồn tại của nàng.
“Khổ tận cam lai, đã qua hết rồi.”
Thôi Đào mỉm cười, khuyên Tiểu Mã thị đừng quá đau buồn, nếu không mặt nàng thật sự sẽ bị Tiểu Mã thị xoa đến rách mất.
“Chúng ta ra ngoài chút đi, mẹ kể cho con nghe chuyện trong nhà với.”
2 mẹ con bèn ra vườn hoa tản bộ, Thôi Nguyên và Thôi Khê vốn đang chờ ở ngoài, thấy thế cũng đi theo.

Phàm là đi tới chỗ nào có liên quan tới Thôi Đào, hai anh em đều tranh nhau kể.

Một nhà 4 người cười cười nói nói trong vườn hoa.
“Lúc biết chị bảy ở trong đại lao phủ Khai Phong, ta và anh ba đều muốn đi theo cha để thăm em nhưng cha lại không cho.

Sau đó ta lại định lén đi, nhưng bị tên người làm bên cạnh mách lẻo với cha nên không đi được nữa.” Thôi Khê áy náy vì mình không thể đến đưa cơm cho Thôi Đào, chăm sóc nàng chút ít trong lúc ngồi tù.

Thật không ngờ lần đó cha lại nhẫn tâm đến mức không hề ngó ngàng gì tới nàng.
“Không đi cũng tốt, vì gặp em một lần mà về lại bị đánh, không đáng chút nào.

Chẳng phải bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Thế này cũng rất tốt mà!” Thôi Đào cười an ủi Thôi Khê, kể nàng ở phủ Khai Phong rất tốt, từ không có cơm ăn, không được tắm đến có cơm ăn, đổi nhà tù, được tắm rửa, càng ăn càng nhiều… rất thuận lợi.

Chưa biết chừng có một ngày còn có thể thăng chức lên làm phu nhân Thôi quan nữa kìa.

Tất nhiên câu cuối chỉ là Thôi Đào nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra.
3 mẹ con Tiểu Mã thị nghe xong đều kinh ngạc, vừa thán phục vừa xót xa cho Thôi Đào, ai nấy đều tự nhủ với lòng, sau này sẽ không để nàng chịu khổ nữa.
Chạng vạng tối, cụ bà Thôi sắp xếp tổ chức một bữa tiệc lớn để mừng cho Thôi Đào, mời rất nhiều nghệ nhân từ gánh xiếc, không khí rất náo nhiệt.
Các nhà thấy cụ bà Thôi yêu chiều Thôi Đào như thế cũng biết giờ nàng là một người được xem trọng, hơn nữa còn được cả Thái hậu và Quan gia đặt biệt ban thưởng thẻ bài, rõ rành rành như thế rồi, tất cả đều thuận theo chiều gió mà tán thưởng nàng.
Nhờ có Thôi Đào xin giúp, Thôi Chi đã được cụ bà Thôi tha thứ, qua một buổi trưa cũng đã ổn trở lại.

Lúc này cô ta đang kéo Thập nương Thôi Liễu đi tìm nàng, định rủ nàng đến cùng chơi trò chơi với nhóm anh chị em.
“Chị không chơi đâu, mọi người chơi đi.” Thôi Đào từ chối.
“Thôi, vì em nên mới tổ chức mà, hôm nay em là nhân vật chính, thiếu em thì còn gì vui nữa.” Lục nương Thôi Kiều cũng đi tới rủ Thôi Đào.
Các anh họ và Thôi Nguyên, Thôi Khê cũng tới.
Trẻ con tụ tập lại tất nhiên sẽ khiến nhóm Đại nhân chú ý.

Cụ bà Thôi nghe họ định chơi trò chơi thì vui vẻ giục họ, cụ còn mở đặt cược, thậm chí là cược Thôi Đào sẽ thắng.
“Bà bà rất tinh tường, chắc chắn là con thắng rồi, nhưng nếu con chơi thì không ai chơi nổi nữa đâu.”
Tất cả mọi người đều cười Thôi Đào khoe mẽ.
Thôi Đào cầm 5 viên đá, nhìn sơ qua vị trí của mảnh ngói phía trước rồi gọi người đến lấy vải bịt mắt mình lại, lập tức thảy 5 viên đá ra, 5 mảnh ngói vốn lành lặn đều bị đập nát.
Lần này tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Thôi Đào thờ ơ giật miếng vải xuống, hỏi bọn Thôi Chi, Thôi Kiều và Thôi Nguyên: “Còn muốn chơi chung nữa không?”
Mọi người đều ngoan ngoãn lắc đầu.
Thôi Đào bèn trở lại ngồi cạnh bàn, tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon trên đó.
Nàng thích món thịt Phù Dung trên bàn, vừa ăn đã biết nguyên liệu có thịt lợn và thịt tôm, nhờ nguyên lý thịt tôm chín sẽ chuyển sang màu đỏ nên món mới có màu hồng phấn như hoa Phù Dung, cực kỳ đẹp mắt, thịt lợn thơm phức, thịt tôm trong veo, mềm mại trong miệng khiến người ta có cảm giác như đang quay cuồng giữa những cánh hoa Phù Dung vậy.
Nhưng đây là một bữa tiệc lớn, Thôi Đào không thể chỉ chăm chăm ăn một món thịt được, vì thế nàng chỉ ăn vài miếng rồi bỏ qua.

Ở đây không phải là phủ Khai Phong, nàng không thể tuỳ tiện được, ở nhà họ Thôi nàng không chỉ phải lo cho mình mà còn phải lo cho mặt mũi Tiểu Mã thị.

Dù sao cũng không thể để Tiểu Mã thị tiếp tục bị người khác dè bỉu, nói con gái bà ăn uống không hề có phép tắc gì được.
Sau khi tiệc tàn, Thôi Đào và Tiểu Mã thị lại dính nhau một lúc rồi mới tạm biệt.

Còn Thôi Mậu, sau khi làm việc xong về nhà đã bị cụ bà Thôi gọi đến khiển trách một phen, không dự tiệc mà đến từ đường ngẫm nghĩ lại.
Trong lúc Thôi Mậu quỳ, trong đầu luôn hiện lên nụ cười ban ngày của Thôi Đào, quả nhiên con nhóc này cười với ông ta thì chẳng có gì tốt lành cả!
Thôi Đào về phòng, thấy có 8 nha hoàn mà Tiểu Mã thị phái tới đang chờ sẵn.

Thôi Đào không để những người này vào phòng hầu hạ mà chỉ dẫn theo Vương tứ nương và Bình Nhi vào cùng.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, đang định đi ngủ thì bên ngoài bỗng có tiếng nói truyền tới.
“Lục nương tới ạ.”
Nha hoàn vừa thông báo xong, Thôi Đào đã nhìn thấy Thôi Kiều bưng một đĩa thịt Phù Dung mỉm cười bước vào, phía sau còn có một người phụ nữ trung niên, Thôi Kiều gọi người đó là má Vương.
“Chị thấy chị bảy thích ăn món thịt Phù Dung này nhưng ban nãy trên tiệc lại không thấy ăn nhiều.

Đúng lúc má Vương làm món này là ngon nhất, chị bèn nhờ má Vương xuống bếp làm cho chị bảy một đĩa đây.” Thôi Kiều nói xong bèn khéo léo đặt đĩa thịt Phù Dung lên bàn, đưa đũa cho Thôi Đào rồi bảo nàng nếm thử.
Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt chân thành, lại thêm ngoại hình thanh tú của cô ta, trông thực sự rất hút mắt.
Thôi Đào nhận đũa, ngước mắt nhìn má Vương lần nữa, nhan sắc bình thường nhưng dáng người không tệ, chỉ đứng thôi cũng toát ra nét quy củ và nghiêm túc.

Thôi Đào còn để ý từ khi thị bước vào cửa tới giờ vẫn luôn cúi thấp đầu, cụp mắt nhìn đất, chưa từng liếc ngang liếc dọc, càng không có ý định lén nhìn nàng.
Hiện tại nàng là tiêu điểm của tất cả những người trong nhà họ Thôi, hơn nữa thị còn là người nấu món này, thế mà chẳng hề lo lắng, không quan tâm sau khi nàng ăn sẽ có phản ứng thế nào sao?
Thôi Đào lấy đũa chọc vào thịt Phù Dung trong đĩa, làm như vô tình hỏi, “Món này thoạt nhìn không đơn giản chút nào, thơm quá đi.

Không biết má Vương là người ở đâu vậy? Ở trong phủ bao năm rồi?”
“Người bản địa Thâm Châu, ở trong phủ hơn 10 năm rồi.” Thôi Kiều đáp thay.
Thôi Đào lấy đũa gắp một miếng thịt Phù Dung rồi lại hỏi: “Vẫn luôn làm việc trong phủ này ư?”
“Má Vương không giống với những người làm khác, thị là người mà bà bà cố tình tuyển vào để dạy chị tay nghề nữ công, lúc không có việc thì sẽ về nhà để chăm sóc cháu trai.” Thôi Kiều giải thích tiếp.
“Trùng hợp thật, những người có tay nghề nữ công tốt mà em quen đều có khuê danh rất hay, không biết má Vương có phải cũng như thế không?” Thôi Đào thuận thế hỏi.
Thôi Kiều kinh ngạc, “Còn có chuyện đó nữa sao? Ừm, nhưng hình như tên của má Vương chẳng có gì hết, chỉ có duy nhất 1 chữ “Kiều” thì có gọi là đặc biệt không?”
Thôi Kiều còn chưa nói xong, má Vương cuối cùng cũng đã ngẩng đầu lên liếc nhìn Thôi Đào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.