Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 29 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 29




Cả Vương tứ nương và Bình Nhi đều mở to mắt, hồi lâu sau mới tự hiểu ra.

Bình Nhi mím môi, hơi gật đầu, cố giả vờ bình tĩnh.

Vương tứ nương thì không quan tâm được nhiều như thế, phụt một tiếng bèn vỗ đùi cười ha hả.

Bình Nhi bị thị làm cho không nhịn được nữa, cũng bật cười thành tiếng.

Trương Vọng đứng thẳng lưng, lặng lẽ quét mắt về phía Vương tứ nương và Bình Nhi, “Luận học cầu tiến thôi mà, thua có gì mà mất mặt? Trái lại là các người đấy, 4 – 5 ngu xuẩn không biết gì lại còn chế giễu 7 – 8, sống có ích gì hả? Lãng phí thóc gạo! Đến cả phân trâu cũng không bằng, phân trâu còn có thể vỗ béo hoa màu đấy.”

Trương Vọng dứt lời bèn phẩy nhẹ ống tay áo, đi về phía rừng rậm sương mù dày đặc.

“Tiền bối, thật sự rất xin lỗi!” Bình Nhi hoảng hốt vội khom mình xin lỗi.

Trương Vọng không thèm để ý, trước khi biến mất chỉ bỏ lại một câu: “Lầu Thiên Hương.”

“Cái thằng này sao lại mắng người rồi, sao ta lại không bằng phân trâu được chứ? Phân trâu có thể vỗ béo hoa màu, ta cũng có thể mà?” Vương tứ nương tức giận hỏi, quay đầu nhìn Thôi Đào và Bình Nhi, hỏi hai người có đúng không.

Bình Nhi kinh ngạc nhíu mày, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ Vương tứ nương: “Sao cô lại nói chuyện thô tục đến thế cơ chứ.”

“Hả, thô tục á? Cô không có phân à, cô đều thải ra bánh bao thủy tinh, có thể ăn được ư?” Vương tứ nương cứng cổ chất vấn Bình Nhi.

Bình Nhi nghe thị nói thế lại càng cảm thấy thô thiển, nghiêng người lánh sang một bên. Trách thì trách cô ta hay quên, cứ muốn giảng đạo lý với lũ quỷ sứ như Vương tứ nương này, đúng là chuyện không thể mà.

Thôi Đào bị chọc cho cười ha hả một lúc, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Vương tứ nương, “Nói đại nhưng cũng có lý đó, con người… Đúng là cũng, vỗ béo hoa màu được.”

Vương tứ nương đắc ý cười ha hả, mắng Bình Nhi nhiều chuyện.

Sau đó cả ba trở về Kinh, trong đêm quay về phủ Khai Phong.

Hàn Kỳ đang ở trong thư phòng xử lý công vụ, đến cả Vương Chiêu cũng phải chờ bên ngoài, thế nên Thôi Đào và những người khác cũng chờ theo.

“Đúng rồi, vụ án ở hẻm Hạnh Hoa tra thế nào rồi? Có manh mối mới gì không?” Thôi Đào có ấn tượng rất sâu sắc với cái hẻm Hạnh Hoa đầy nhà thế hung kia.

Vương Chiêu lắc đầu.

Họ đã kiểm tra lại lịch sử xây dựng của những nhà dân trong hẻm Hạnh Hoa kia rồi, đều được xây bởi một thợ mộc già tên là Vương Quan. Nhưng cách đây 3 năm, người thợ mộc già này đã chết rồi, chỉ có một cô con gái, đã lập gia đình. Hàng xóm đều bảo ông ta là một lão già quái gở, không thích giao du gì với người khác, bởi thế mọi người đều không biết nhiều về quá khứ của ông ta, cũng không biết ông ta có biết phong thủy gì không.

Còn về Vương thị, con gái của Vương Quan, vì được gả đi xa nên nha môn đã phái người đến chỗ thị để lấy lời khai, nhưng ít nhất cũng phải chờ 5 ngày nữa mới có tin.

“… Tóm lại là hiện giờ quá ít manh mối, một là không có nhân chứng, hai là không có kẻ tình nghi, hoàn toàn không có đầu mối gì.” Vương Chiêu thở dài.

“Két” một tiếng, cửa được mở ra. Trương Xương bước đến, mời mọi người đi vào.

Hàn Kỳ vừa đặt bút xuống, làn mi dài phủ một lớp bóng đen dưới mắt, dung mạo anh tuấn như tranh vẽ nhưng lại mang theo một chút mệt mỏi, tựa như đêm qua vẫn chưa hề được nghỉ ngơi.

Chàng thấy Thôi Đào và mọi người tới thì có hơi bất ngờ.

“Tra ra được rồi à?”

“Lầu Thiên Hương.” Thôi Đào nói, “Nhưng chả biết cái lầu Thiên Hương này ở đâu nữa?”

Vương tứ nương đi theo vào phòng, từ khi nhìn thấy Hàn Kỳ vẫn luôn chăm chú vào một mục đích: Nhìn lén chàng, nhìn lén chàng, cứ mãi nhìn lén chàng.

Đột nhiên, ánh mắt của Hàn Kỳ bắn về phía Vương tứ nương.

Bình Nhi vội lén giật ống tay áo của Vương tứ nương, để thị nhanh chóng thu nết mình lại.

Vương tứ nương hoảng hốt, vội vàng dùng lời nói để che giấu: “Tôi từng đi qua rất nhiều quán rượu nổi danh trong thành Biện Kinh này, nhưng chớ hề nghe qua lầu Thiên Hương, tôi nghĩ 8 phần là một chỗ nhỏ, đồ ăn không ngon lành gì rồi.”

Hàn Kỳ liếc nhìn Vương tứ nương một chút rồi lập tức thu mắt về. Chàng nhận lấy hồ sơ vụ án từ tay Vương Chiêu, sau khi đọc qua liền sai Vương Chiêu phái người đi thăm dò lầu Thiên Hương này. Chàng dặn hắn không được liều lĩnh, cứ đứng bên ngoài nghe ngóng là được, rồi quay về cùng bàn bạc lại với mọi người sau.

Vương Chiêu tuân thủ, lĩnh mệnh lui xuống, trước khi đi hắn còn cho Vương tứ nương một ánh mắt cảnh cáo.

Vương tứ nương lại không phát hiện ra, ánh mắt vẫn như vô tình hoặc cố ý lén quét qua người Hàn Kỳ. Không chỉ gương mặt đẹp mà tay cũng đẹp, đến cả bờ vai và cánh tay áo bào cũng đẹp hơn người khác rất nhiều.

Sau đó 3 người cũng cáo lui, đợi nghỉ ngơi 1 đêm, mai tra rõ lầu Thiên Hương rồi mới quyết định bước tiếp theo. Lúc Vương tứ nương đi ra còn lưu luyến mãi không thôi, ánh mắt không hề rời đi một giây. Thị ra tới cửa còn muốn quay đầu lại nhìn, Trương Xương lập tức đóng cửa lại, hung hăng trừng Vương tứ nương một cái.

Vương tứ nương giật mình, sau đó ngượng ngùng đi theo phía sau Thôi Đào.

Bình Nhi đã thấy hết mọi hành động của Vương tứ nương, lúc này không nhịn được nữa phải nói lại thị: “Lúc trước không biết là ai đã mỉa mai ta cả nghĩ đến Thôi quan Hàn nhỉ. Ta thấy cô mới phải cất lại ý nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đi đấy! Nói cô thô tục cô không chịu, vừa nãy cô nhìn chằm chằm Thôi quan Hàn như thế, vừa bẩn thỉu vừa thất lễ, cô có biết xấu hổ hay không hả?”

“Ai nói ta muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ! Ta có ngốc cũng biết nhân vật như Thôi quan Hàn không phải kiểu người để chúng ta mơ tưởng được. Nhưng ngài ấy đẹp trai, ta nhịn không được mới nhìn trộm ngài ấy vài lần thôi, có sao đâu? Chuyện này có sai gì? Phạm pháp à?”

Bình Nhi thấy Vương tứ nương lại bắt đầu vô lý nên không nói gì với thị nữa.

Vương tứ nương lại không chịu im, hỏi Thôi Đào mình đúng hay sai.

“Hiểu mà, ai mà chẳng có lòng ham mê cái đẹp —”

Thôi Đào còn chưa kịp nói hết thì Vương tứ nương đã đắc ý. Giờ đối với Vương tứ nương, từng lời của Thôi Đào cứ như là thánh chỉ vậy, tất cả đều đúng hết! Thánh chỉ nói thị đúng thì tức là thị đúng, Vương tứ nương bèn hất cằm nhìn Bình Nhi.

“Nhưng thứ gì càng đẹp thì lại càng nguy hiểm đấy.”

Thôi Đào nói hết nửa câu sau, sự đắc ý trên mặt Vương tứ nương đã biến mất tăm.

“Là, là sao?” Vương tứ nương mơ hồ.

Bình Nhi luôn bị sỉ nhục vì ở thế yếu, lúc này đã được “xoay người”, “Ý là cô, xui, xẻo, rồi, đấy!”

Nếu là trước kia, chắc chắn Vương tứ nương sẽ không thèm để ý đến mấy lời này, nhưng giờ thì khác rồi. Thôi Đào nói chuyện linh lắm, hơn nữa trong 3 người thì nàng là người hiểu rõ Thôi quan Hàn nhất mà.

“Thật, thật ư?” Vương tứ nương lắp bắp hỏi.

“Cũng không tuyệt đối, chắc khoảng 8 phần thôi.” Thôi Đào nói.

“Nhưng ta đâu có phạm pháp, ngài ấy dựa vào cái gì mà phạt ta chứ? Chẳng lẽ muốn lạm dụng tư hình với ta sao? Vậy ta sẽ đi mách với Phủ doãn Bao!” Sở dĩ lần này Vương tứ nương có cơ hội ra tù lập công cũng là nhờ lần trước thị khóc lóc om sòm náo tới Bao Chửng. Phủ doãn Bao là một người chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không dung túng cho Thôi quan Hàn lạm dụng tư hình với thị đâu.

Rốt cuộc thì thị chẳng qua chỉ nhìn Thôi quan Hàn nhiều một chút thôi mà, có ăn thịt ngài ấy đâu, sao lại keo kiệt mà so đo với thị như thế chứ?

Bình Nhi cười lớn: “Bởi thế mới bảo cô đọc nhiều sách hơn đi, đọc sách mới biết được quy củ lễ nghi đấy. Dân thường gặp quan không được nhìn thẳng, huống chi cô chỉ là một tù nhân hạ đẳng, người ta lại càng có lý do để trị cô tội đại bất kính, sao cô tránh được hả.”

Vương tứ nương trợn trừng mắt, quay đầu lại nhìn Thôi Đào, thấy Thôi Đào gật đầu, thị bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, hối hận bản thân mình khó lắm mới có cơ hội ra khỏi đại lao, vậy mà lại “đắc chí tiện xương cuồng*”, dám ngấp nghé sắc đẹp của Thôi quan Hàn. Thị chỉ bị đánh 50 trượng là tốt lắm rồi, nhiều khi sẽ không bị đánh nữa đấy chứ!

(*) Một câu trong Chính sách đề vịnh chi 06 – Hồng Lâu Mộng, ý chỉ vì đắc ý mà trở nên ngông cuồng.

Vương tứ nương vội xin Thôi Đào can thiệp, cứu thị một mạng này.

“Với năng lực của Thôi nương tử thì chắc chắn Thôi quan Hàn sẽ nể mặt cô mà. Sau này tôi nhất định sẽ quản chặt cặp mắt này, không nhìn ngài ấy như thế nữa, tôi thề đấy!”

“Không giúp.”

Nếu một người phạm lỗi lại muốn phiền người bên cạnh gánh chịu thì sẽ rất khó nhớ bài học này, lần sau lại tái phạm. Từ trước đến nay quan hệ giữa Thôi Đào và Vương tứ nương cũng đâu phải bạn bè có thể giúp đỡ lẫn nhau, nàng đâu có rảnh mà ôm phiền phức vào người mình làm gì.

Vương tứ nương gào khóc, lúc này đã nằm vật ra đất, vỗ đùi khóc lóc mình số khổ, gì mà chồng thì chết, tình nhân cũng chết rồi, bạn bè bên cạnh thì chẳng còn ai. Nhưng thị cứ như vậy một hồi, Bình Nhi và Thôi Đào đều xem như không có gì mà đi thẳng về phía trước, thị đành phải vội đứng dậy đuổi theo.

Vương tứ nương vội vọt tới trước mặt Thôi Đào để xin lỗi, bình tĩnh thương lượng với nàng: “Ta không mong Thôi nương tử cầu xin giúp ta, chỉ cần cho ta chủ ý, tốt xấu gì cũng giúp ta chịu phạt ít lại thôi, xem như nể tình ta, ta… Đã lột da con thỏ vậy.”

Đây chỉ là vì Vương tứ nương không biết nói gì nên nói bừa mà thôi, nhưng sau khi Thôi Đào nghe thấy lại như bị đâm trúng tim đen vậy.

“Ta thích ăn lòng lợn, ruột già gì đó, nhưng mấy thứ đồ chơi này quá phiền phức đi.”

“Ta ta ta, sau này chỉ cần có việc bẩn, việc cực, việc thối gì thì cứ để ta làm hết, chỉ cần giờ Thôi nương tử chịu chỉ cho ta một con đường sáng thôi.” Vương tứ nương vội học theo tư thế của những người có văn hóa, bắt chước dáng thi lễ của Thôi Đào.

Thôi Đào ghé sát vào tai Vương tứ nương thì thầm vài câu, Vương tứ nương liên tục gật đầu, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Nửa canh giờ sau, Hàn Kỳ xử lý xong hết công vụ liền bước ra khỏi phòng, chợt thấy có một bóng đen đang quỳ trong sân bèn quay đầu lại nhìn Trương Xương bên cạnh.

“Đến chuộc tội ạ.” Trương Xương giải thích. Tất nhiên hắn sẽ không vì loại chuyện vặt vãnh này mà đi quấy rầy trong lúc chủ nhân mình bận rộn, lúc này cũng chỉ giải thích bằng 4 chữ ngắn gọn.

Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng, tất nhiên chàng đã thấy rõ người kia là Vương tứ nương, nhưng chàng bất ngờ là vì tính cách của thị như thế mà lại biết điều.

“Ai sai khiến ngươi?” Hàn Kỳ bước đến trước mặt Vương tứ nương nhưng ánh mắt không hề dừng trên người thị.

Mùi đàn hương nhàn nhạt thấm nhuần vào không khí xung quanh, như thể ngưng đọng lại.

Đàn hương vốn có hiệu quả giúp an thần, nhưng lúc này trái tim của Vương tứ nương đã bị dọa đến mức muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi lạnh trên trán tuôn rơi không ngừng. Thôi quan Hàn quả nhiên là người có dáng vẻ nhã nhặn nhưng lại là nhân tinh, mở miệng ra đã đâm thẳng vào vấn đề rồi.

May là Thôi Đào đã đoán được chuyện này, dạy thị nên ứng phó ra sao, quả nhiên chỉ có người thông minh mới đối phó được với người thông minh, kẻ ngu đần như thị chỉ có phá hoại thôi.

“Bẩm Thôi quan Hàn, đúng là Thôi nương tử đã cho tiện thiếp chủ ý này.”

Lúc này Hàn Kỳ mới rủ mắt nhìn lướt qua Vương tứ nương.

Vương tứ nương vội vàng nắm chặt thời cơ, run run nói: “Là Thôi nương tử tốt bụng, chỉ điểm cho tiện thiếp một phen, tiện thiếp mới ý thức được bản thân đã thô lỗ với Thôi quan Hàn. Tiện thiếp tự biết Thôi quan Hàn cao không với tới được, tuyệt đối không hề có ý nghĩ không an phận gì cả, tiện thiếp là người thô tục, xưa nay đã quen đi thẳng về thẳng, thấy thứ gì đẹp mắt sẽ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Nhưng đối với Thôi quan Hàn, tiện thiếp quên đi quy củ lễ nghĩa, thật sự không nên nhìn, tiện thiếp đã biết sai rồi, lạy Thôi quan Hàn thứ tội ạ!”

Vương tứ nương dứt lời còn dùng tư thế tiêu chuẩn để thành kính dập đầu 3 cái với Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ đi rồi.

Vương tứ nương ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt trống không thì hơi sững sờ.

Trương Xương bước tới, khó chịu nói với thị: “Đứng lên đi, xem như hôm nay số cô may đấy.”

Dứt lời, hắn cũng theo chủ nhân mình về nhà.

Vương tứ nương thở phào nhẹ nhõm, may mà có Thôi Đào đã nghĩ kế giúp thị.

Ngày hôm sau, cả 3 lại tập hợp lần nữa, chuẩn bị đi gặp Hàn Kỳ để bàn bạc cách đối phó với lầu Thiên Hương. Nhưng lần này chỉ có Bình Nhi và Thôi Đào được phép đi vào gặp Hàn Kỳ, Vương tứ nương phải một mình ở ngoài.

Vương tứ nương thở phào nhẹ nhõm, thị sợ nhìn thấy Thôi quan Hàn, lại càng sợ bản thân mình hay quên, lại không khống chế được cặp mắt này, bị loại ra trái lại càng khiến thị cảm thấy vui.

“Gì cơ? Lầu Thiên Hương là kỹ viện ư!” Bình Nhi sợ trợn tròn mắt, rụt cổ lại liên tục lắc đầu, sợ sự trong sạch của mình sẽ bị hủy hoại, “Tôi không đến những nơi như thế được, có chết cũng không đi đâu.”

“Tôi có thể.” Thôi Đào hưng phấn nói, lúc này Hàn Kỳ mới lẳng lặng nhìn sang.

“Cô điên rồi à, nơi ấy là kỹ viện, cô có biết kỹ viện là gì không hả?” Bình Nhi khó tin nhìn về phía Thôi Đào, Thôi Đào là mỹ nhân, đến nơi tra tấn phụ nữ không nhả xương đó chỉ e sẽ không còn một miếng da thịt nào.

“Ta thấy cô bị những lời đồn thổi ngoài kia dọa sợ rồi, trong lầu Thiên Hương này có 2 loại phụ nữ, kỹ và xướng. Kỹ là bán nghệ không bán thân, dạng như hoa khôi, có thể tự mình quyết định gặp khách hay không, chủ chứa cũng không dám làm khó đâu.” Thôi Đào vỗ vai Bình Nhi, trách cô ta phải học hỏi nhiều hơn, đừng cứ tin sái cổ vào những lời đồn thổi.

Hàn Kỳ biết Thôi Đào có năng lực, tính tình cũng khác hẳn với người thường, lần này dường như nàng đã hạ quyết tâm phải đi.

“Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, chân dung của ngươi còn bị dán thiếp trong thành vài ngày nữa, lỡ như bại lộ thì rất nguy hiểm.” Hàn Kỳ vẫn nhắc Thôi Đào phải cẩn thận, “Nếu không đi thì vẫn còn cách khác.”

“Chẳng qua chỉ là một bức chân dung quệt vài đường mực đen thôi mà, dù có giống vài phần, nhưng tổng thể vẫn không toát lên hết dung mạo của tôi đâu. Mấy ngày nay ra ngoài cũng đâu có ai nhận ra tôi, nếu đổi cách ăn mặc nữa tất sẽ khó nhìn ra.”

Thôi Đào biết rõ với tính cách của Hàn Kỳ, chàng sẽ không chủ động đẩy một cô gái vào hố lửa này. Nhưng không vào hang cọp làm mấy nhiệm vụ nguy hiểm thì sao mà đủ “công lao” để chèo chống nàng được đặc xá đây.

“Thôi quan Hàn yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ thấu đáo những chuyện nên suy xét, chờ khi thành công rồi thì ghi nhớ giúp tôi công lớn này là được.”

Bình Nhi không ngờ Thôi Đào lại dám làm thế, hơn nữa suy nghĩ của nàng rất bài bản, khiến người ta không thể không tin phục được, chắc chắn rằng nàng nhất định có thể.

“Cũng được.” Hàn Kỳ thấy Thôi Đào kiên trì cũng không nói gì nhiều.

Mọi người lập tức bàn bạc nên dùng cách nào để sắp đặt cho Thôi Đào vào lầu Thiên Hương, chẳng hạn như một cô gái nhà lành nhưng gia đình gặp khó khăn, hoặc vợ lẽ của một gia đình nào đó, nữ ăn mày lang thang, hoặc nữ tù đang đào thoát khỏi tay quan.

Thôi Đào lắc đầu từ chối cả 4, “Đều không ổn, những loại này đều bò lên từ tầng dưới chót, xuất phát điểm quá thấp, cần bao lâu mới có thể leo lên tới tầng trên được chứ? Thời gian cũng chẳng cho phép.”

Dù lầu Thiên Hương có thú vị đến đâu thì Thôi Đào cũng không có ý định thường trú ở đó.

“Vậy thì dùng thân phận gì bây giờ? Xuất phát điểm cao… Không phải là hoa khôi đấy chứ?” Vương Chiêu kinh ngạc hỏi.

“Đúng thế, vậy làm một hoa khôi từ Dương Châu tới đi, tên là Bách Nhật Hồng.” Thôi Đào đã nghĩ luôn “nghệ danh” cho mình rồi.

Bình Nhi và những người khác đều giật mình, lúc này mới hiểu cái gọi là “xuất phát điểm cao” của Thôi Đào có nghĩa là gì.

Vương Chiêu nhíu mày: “Nhưng không phải ai cũng giả làm hoa khôi được đâu, không chỉ cần dung mạo xinh đẹp mà còn phải cầm, kỳ, thi, họa, ca, múa,… Tất cả các tài nghệ đều phải biết hết, đây cũng chẳng phải chuyện dễ lừa, nếu bị tú bà ở lầu Thiên Hương phát hiện sơ hở thì há chẳng phải nguy hiểm hơn sao?”

“Nói thì tất nhiên là dễ, bắt trộm nào có chuyện không mạo hiểm chứ, để Vương tứ nương làm nha hoàn đi theo tôi đi.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ.

Bình Nhi im lặng trong chốc lát, có lẽ vì bị lây nhiễm sự dũng cảm của Thôi Đào mà cũng vội nói: “Ta cũng muốn đi! Chuyện điều tra Thiên Cơ Các này căn bản là chuyện của ta, để Thôi nương tử và Vương tứ nương mạo hiểm, còn ta lại lợi dụng cơ hội để rời khỏi phủ Khai Phong thì không tốt lắm.”

Thôi Đào bật cười, tán thưởng Bình Nhi: “Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy! Chúng ta đang làm việc để bảo vệ thái bình thành Đông Kinh, có đến thanh lâu cũng là một chuyện đáng để tự hào, chẳng có gì mất mặt cả.”

Hàn Kỳ nghiêng mắt nghiêm túc nhìn Thôi Đào, bảo nàng cẩn thận nghĩ kỹ lại.

Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ có thể cho nàng xin ít bút mực không.

Hàn Kỳ liền đứng dậy, nhường bàn lại cho Thôi Đào.

Chỉ chốc lát sau, Thôi Đào đã viết xong thứ gì đó rồi giao lại cho Hàn Kỳ.

Mọi thứ đều là nàng tự nguyện tham gia điều tra Thiên Cơ Các, dù trong quá trình điều tra có gặp bất kỳ nguy hiểm gì thì cũng đều không liên quan đến Thôi quan Hàn và phủ Khai Phong, nàng nguyện một mình gánh chịu hậu quả.

Hàn Kỳ đọc hết nội dung, bàn tay cầm tờ giấy hơi dùng sức, trên trang giấy hằn lên một vết nhăn.

Chàng biết Thôi Đào viết tờ giấy này là có ý tốt, một khi nàng xảy ra chuyện trong lúc làm nhiệm vụ thì tờ giấy này có thể trở thành kim bài bảo vệ sự nghiệp của chàng không bị ảnh hưởng gì.

Chàng căn bản không cần Thôi Đào bảo đảm, nhưng giờ cũng không thể phụ ý tốt của Thôi Đào được.

Đợi đến khi mọi người trong phòng giải tán hết, Hàn Kỳ đặt tờ giấy kia lên bàn, im lặng nhìn nét chữ Khải thanh tú trên trang giấy, một lát sau, chàng đặt tờ giấy xuống dưới một chồng sách. Sau đó lập tức chấp bút điểm mực, viết một quyển sổ gấp* về việc xin tha tội cho Thôi Đào.

(*) Sổ mà quan lại thường dùng để viết báo cáo, ý kiến để trình lên Hoàng đế.

3 ngày sau, trong Biện Kinh bắt đầu lan truyền một tin tức. Hoa khôi Bách Nhật Hồng nổi tiếng ở Dương Châu đã đến Biện Kinh, nghe nói cô gái này quốc sắc thiên hương, tài nghệ song tuyệt, được các công tử ở Dương Châu vô cùng yêu mến.

“Giờ Bách Nhật Hồng này đã đến Kinh rồi, không chỉ được Lữ tam lang ở phủ Tể tướng tìm khắp nơi, mà đến Yến Cư Hậu con nhà quyền quý cũng si mê cô ấy, thậm chí còn cố tình làm thơ để tán thưởng dung mạo của cô ấy đấy. Nếu mọi người không biết Yến Cư Hậu này là ai, thì nói ra cha y mọi người sẽ biết ngay, chính là thần đồng 14 tuổi Yến Thù đấy.”

Người trong quán trà nghe thế bèn nhao nhao tò mò không biết Bách Nhật Hồng dáng dấp thế nào mà khiến nhiều cậu ấm quyền quý theo đuổi như thế.

Càng bí ẩn lại càng tốt, càng tò mò thì càng phải thảo luận, nghe ngóng, rất nhanh tin này đã truyền ra khắp Biện Kinh, dân làm ăn đều phải biết đến Bách Nhật Hồng này.

Không ít thanh lâu trong Kinh đã bắt đầu chủ động nghe ngóng hướng đi của Bách Nhật Hồng, muốn mời vị hoa khôi này vào lầu nhà mình để chiêu tài tiến bảo.

Lúc này Thôi Đào mới xuất hiện, tìm tới lầu Thiên Hương.

Không giống với những thanh lâu kỹ viện khác, lầu Thiên Hương một mình đứng sừng sững ở ngõ Hoa Lê phía Tây Biện Kinh. Vị trí hẻo lánh, trước cửa treo cao đèn lồng đỏ, nhưng không hề thiếu xe ngựa. Lầu Thiên Hương có 2 viện Đông và Tây, phía Đông là đắt và phía Tây là rẻ. Người ở phía Đồng đều là kỹ, ai nấy đều sắc nước hương trời, tài nghệ giỏi giang nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, đa số là để mua vui cho những văn nhân nhã sĩ và công tử quyền quý. Phía Tây thì là “xướng”, đều là những người có nhan sắc bình thường lại không giỏi tài nghệ, lấy chút ít da thịt để làm ăn, khách đến đều là mọi hạng người trong xã hội, ham giá rẻ.

Trời tối, Thôi Đào mặc một thân váy đỏ hải đường, bước ra khỏi kiệu trong sự nâng đỡ của Bình Nhi. Lập tức đã được tú bà của lầu Thiên Hương, má mì Tôn đón vào Nhã gian.

“Thật không ngờ lại được tiểu thư Bách nể mặt mà đến lầu Thiên Hương chúng tôi, quả là may mắn của lầu Thiên Hương tôi mà.” Lúc này má mì Tôn đang giới thiệu hoàn cảnh của lầu Thiên Hương cho Thôi Đào và giá cả mà họ có thể trả cho Thôi Đào.

Má mì Tôn có gương mặt tròn, nhan sắc bình thường nhưng cười lên thì rất thân thiết và vui vẻ, đúng là chủ sự trong lầu, một người khéo léo, nói chuyện cực kỳ êm tai, tâng bốc người khác để người ta thoải mái như đang lăn lộn trên mây vậy.

Thôi Đào lại không nuốt nổi bộ dạng này của má mì Tôn, chỉ nhàn nhạt cầm tách trà bạch ngọc trong tay lên, hơi lắc nhẹ rồi đưa lên mũi ngửi một chút.

Má mì Tôn thấy Thôi Đào không nói gì tới điều kiện của mình, biết việc này còn phải thương lượng nên vội mời Thôi Đào nếm thử trà trước, “Vì để nghênh đón tiểu thư Bách mà chúng tôi đã lấy ra loại trà tuyệt vời nhất đấy ạ!”

“Sắc trà xanh biếc, hình dáng lá đẹp, có thể thấy đây đích thực là Minh Tiền Long Tỉnh loại một.” Thôi Đào nói xong bèn buông tách trà xuống, không hề uống trà vào miệng.

Má mì Tôn vội tán thưởng mắt nhìn của Thôi Đào, “Quả nhiên tiểu thư Bách rất am hiểu, đúng là không phụ công tôi chuẩn bị trà ngon này cho tiểu thư Bách.”

“Nhưng đây chắc chắn không phải loại trà ngon nhất trong lầu của bà, hương vị đã phai nhạt, thiếu đi nét trong trẻo, lại thêm vào một tia trầm đậm trong hương trà, là trà trần* đấy à?” Thôi Đào hỏi lại.

(*) Loại trà được thu hoạch và chế biến từ năm trước, thậm chí là lâu hơn.

Má mì Tôn kinh ngạc, bà ta thật sự không ngờ chuyện trà này lại bị nhìn thấu như thế. Đây đúng là trà trần từ năm ngoái, nhưng bảo quản rất tốt, bà ta đã lấy ra cho biết bao nhiêu khách quý tự xưng am hiểu trà để dùng, không ai nhìn ra cả, không ngờ hôm nay lại bị vị kỹ này nhìn ra, thậm chí nàng còn chưa nếm chút nào hết.

Má mì Tôn giả vờ không biết là trà trần, sau khi uống một ngụm mới mắng nha hoàn pha trà cầm nhầm, sau đó xin lỗi Thôi Đào, cứ như thế lừa cho qua chuyện này.

Thôi Đào cười nhạt một tiếng, thấy ánh mắt má mì Tôn nhu mì nhưng không xa cách, thái độ rất cưng chiều nàng.

Lần này má mì Tôn không dám xem thường vị Bách Nhật Hồng này nữa, quả nhiên là hoa khôi nổi tiếng, rất có kiến thức. Nhìn dung mạo này, tư thái này, còn có khí chất thần bí mà hơi cao quý của nàng nữa, thật sự quá mức phù hợp với khẩu vị của các quý tử ở lầu này rồi.

“Không biết tài nghệ của tiểu thư thế nào ạ?” Bà ta không thể bỏ ra nhiều tiền như thế chỉ để đưa về một vị kỹ không biết gì được.

Thôi Đào lập tức thử đàn đàn tranh, tỳ bà, sáo trúc, các loại nhạc khí, dù cái nào cũng như thế, đều là thể loại tươi sáng, uyển chuyển mà du dương, khiến má mì Tôn đứng bên nghe cũng phải trầm trồ thán phục.

Bà ta nhặt được báu vật rồi!

“Tôi tuyệt đối sẽ không ép tiểu thư, cô muốn tiếp khách lúc nào cũng được, nếu không muốn thì tôi sẽ dốc sức giúp cô sắp xếp, tiền cô nhận được, lầu Thiên Hương chỉ lấy 4, tiểu thư lấy 6, thế có được không? Chỉ cần tiểu thư có thể hầu hạ khách quý ở đây tốt thì quần áo, bảo vật thượng hạng đều đủ cả.” Má mì Tôn lập tức sửa lại điều kiện giá cả lúc nãy cao hơn một chút, nói với Thôi Đào đây là “phá lệ” chia cho nàng.

Thôi Đào nhìn bình trà mới pha, “Màu xanh tươi đẹp, ngay ngắn sáng bóng, uống vào trong veo, mùi thơm ngát hòa với vị tươi mới. Trà này cũng giống như phụ nữ trong thanh lâu đối với những người đàn ông kia vậy, lúc đầu thì tươi mới, mùi vị rất tốt, nhưng nếu nếm nhiều một chút sẽ thành ngán, cuối cùng giống như nước lã, mất hết hương vị.”

Má mì Tôn thở dài rồi gật đầu phụ họa, “Nhưng hết cách rồi, ai cũng có ngày già đi mà.”

“Lúc tôi còn ở Dương Châu cũng tốt, nhưng má mì có biết tại sao tôi lại không tiếc ngàn dặm xa xôi mà đến Biện Kinh không?” Thôi Đào hơi rủ mắt xuống, làn mi khe khẽ run lên, có thể thấy nét mặt nàng bị phủ lên một tầng bi thương nhàn nhạt, dường như đang sầu não vì điều gì đó.

“Tại sao?” Má mì Tôn thực sự muốn biết chuyện này, lầu Thiên Hương bọn họ không phải nơi mà ai cũng có thể bước vào được.

“Vì tương lai.”

“Chuyện này không khó, chỉ cần tiểu thư bằng lòng ở lại lầu chúng tôi, tôi nhất định sẽ tìm được một đức lang quân như ý cho tiểu thư, đến làm thiếp ở phủ Tướng quân còn được nữa là.”

Thôi Đào xùy cười một tiếng, “Ai mà muốn làm thiếp chứ.”

Má mì Tôn nghe xong liền giật mình, không ngờ vị hoa khôi trước mắt này khẩu vị cũng lớn thật, nhưng với xuất thân của nàng thế này thì sao mà làm vợ lớn được? Đây chẳng phải là một giấc mơ viển vông đấy sao!

“Tựa lưng vào núi thì vững, nhưng tựa vào người đàn ông thì sẽ chạy đấy. Tôi muốn như má mì Tôn vậy, tự mình đứng vững, tự tìm kế sinh nhai cho mình.”

Má mì Tôn giật mình gật đầu, sau cuộc nói chuyện này trái lại bà ta lại càng bội phục Thôi Đào. Kỹ nữ trong lầu đều dựa vào việc phục vụ thú vui cho đàn ông mà sống, thật hiếm có một người có chí hướng như nàng.

“Nếu không được thì thôi đi.” Thôi Đào đứng dậy định rời đi.

Má mì Tôn ngồi cạnh khẽ nhúc nhích, cười nhìn Thôi Đào: “Nếu tiểu thư muốn thứ khác thì có lẽ lầu Thiên Hương không có, nhưng nếu cô muốn tự mình đứng vững, có tiền đồ của riêng mình, vậy thì những thanh lâu khác trong Kinh thành này không thể bì được với nhà tôi rồi. Sao cô không nghĩ thử đi, ai mà lại nuôi một kẻ muốn đoạt bát cơm của người trong lầu chứ, nhận cô vào cũng là lừa gạt cô đấy thôi, nhưng chúng tôi thì lại khác.”

“Hả?” Thôi Đào quay người nhìn về phía má mì Tôn, “Sao lại khác?”

“Sau này cô từ từ sẽ biết thôi.”

“Vậy làm thế nào tôi biết được má mì Tôn không gạt tôi chứ?” Thôi Đào hỏi sát.

“Thôi, kể cô nghe luôn vậy, lầu Thiên Hương chẳng qua chỉ là một sản nghiệp của chủ nhân nhà tôi mà thôi. Nếu tiểu thư làm xong việc, được chủ nhân yêu thích thì chuyện vì cô mà mở thêm một lầu Thiên Hương cũng chẳng có gì quá đáng.” Má mì Tôn nhỏ giọng nói với Thôi Đào, đồng thời nhắc nàng tuyệt đối không được truyền chuyện này ra ngoài, nếu không là chết chắc.

Thôi Đào lập tức đồng ý.

Sau một cuộc đàm phán gian khổ, má mì Tôn mới giữ được Thôi Đào ở lại, tất nhiên cũng quý trọng người tài như nàng, lập tức sắp xếp cho Thôi Đào căn phòng tốt nhất ở lầu Thiên Hương, trên tầng 4 cao nhất, ban đêm mở cửa sổ ra có thể nhìn được cảnh đêm của hơn phân nửa Biện Kinh.

Thôi Đào quan sát bố trí gian phòng cũng như phong cảnh tuyệt vời bên ngoài cửa sổ, không khỏi thổn thức, quả nhiên là động tiêu tiền, cực kỳ xa hoa. So với căn phòng nhỏ của nàng ở phủ Khai Phong, đó đúng thật là hang chuột mà. Đáng lẽ nên cho Hàn Kỳ nhìn xem, để chàng biết đãi ngộ với người tài cho nàng quá kém rồi, không bằng được cả cái kỹ viện nữa.

Vương tứ nương và Bình Nhi cũng được sắp xếp vào phòng Thôi Đào để phụ trách hầu hạ nàng. Hai người cũng bị các loại ngọc hương lô*, tranh chữ cổ trong phòng làm cho kinh ngạc.

(*) Lư hương bằng ngọc.

“Trời ạ, nếu ta bưng được cái ngọc lô này ra đường thì nửa đời sau khỏi phải lo gì nữa rồi!” Vương tứ nương sờ lên cái ngọc lô hiếm thấy rồi nói.

“Đúng là không cần lo, chết không còn dấu vết thì còn lo gì nữa.” Bình Nhi nhắc Vương tứ nương đừng quên, rất có thể đây là phân đà của Thiên Cơ Các ở Biện Kinh, tất nhiên cao thủ nhiều như mây, trong thanh lâu lại có nhiều vệ sĩ như thế, sao lại để thị bưng được thứ lớn thế này chạy đi được.

“Các người đi nghe ngóng thông tin với những người cũ trong lầu này đi, đừng quá lộ liễu, nói chuyện khách sáo một chút chứ đừng để lại dấu vết đấy.” Thôi Đào dạy cho họ kỹ thuật nói chuyện xã giao, cho Vương tứ nương phụ trách nữ đầu bếp và nha hoàn dưới phòng bếp, còn Bình Nhi thì phụ trách lôi kéo, làm quen với nha hoàn của các cô nương khác trong lầu.

Thôi Đào thì viện cớ tham quan lầu Thiên Hương để má mì Tôn tìm người dẫn nàng đi xung quanh một chút. Sau đó, Thôi Đào được cho hay sân sau phòng bếp của lầu Thiên Hương có một nhà kho để trữ các bảo bối, quanh năm khóa kín, kẻ không có phận sự không được phép tùy tiện bước vào, kể cả phụ nữ trong lầu.

Thôi Đào lấy cớ “làm quen lẫn nhau” để đến gặp các cô gái khác, thực chất muốn từ cửa sổ phòng của những người này để quan sát tình hình sân sau lầu Thiên Hương. Thôi Đào lập tức phát hiện ra ở góc Tây Bắc sân sau có 2 tòa nhà rất cũ nát, nhìn thoáng qua có vẻ là kho củi, trong sân chất rất nhiều củi đốt. Có 4 tên đàn ông dáng vẻ thô kệch ngồi trên chồng củi nói chuyện phiếm, một lát sau lại có 5 người đến thay họ, cũng ngồi đó tán dốc, số lượng vừa đủ, có gì đó hơi kỳ lạ.

Thôi Đào nhớ kỹ chỗ này, sau đó bị má mì Tôn đuổi về phòng mình, vì lầu sẽ lập tức mở cửa đón khách.

Má mì Tôn cười hỏi Thôi Đào đã quen với nơi này chưa, vì thấy tâm trạng của Thôi Đào không tệ bèn hỏi tối nay nàng có muốn tiếp khách hay không.

“Vậy thì múa một điệu đi.” Thôi Đào nói.

Đèn đuốc thướt tha, chiếu sáng đại sảnh lộng lẫy và sang trọng của lầu Thiên Hương.

Tiếng nhạc chợt nổi lên làm thu hút sự chú ý của những vị khách đang ăn uống linh đình trong lầu. Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền tới tiếng kinh hô, khiến những vị khách đang nghe nhạc trong Nhã gian đều phải ra đứng cạnh lan can tầng 2 và tầng 3 để nhìn xuống.

Một cô gái mặc váy màu đỏ hải đường, trong tay nắm 2 dải lụa treo trên nóc nhà, dẻo như rắn, hoặc quấn vào eo, hoặc quấn vào chân, hoàn toàn khống chế được lụa đỏ trên người mình. Dáng người có lồi có lõm, không hề có chút thịt thừa nào, nhẹ nhàng như một con bướm đang bay dập dìu, đôi mắt đẹp lưu luyến toát lên nét mê người đến cùng cực, khiến tất cả nam nhân trên dưới lầu đều phải vỗ tay tán thưởng.

Lúc này Hàn Kỳ và Yến Cư Hậu cũng đứng cạnh lan can tầng 3. Yến Cư Hậu nhìn điệu múa nhẹ nhàng dưới lầu mà không chớp mắt, dù cô gái có bay lên nhảy múa thì hắn vẫn không rời mắt đi, thán phục rồi tán dương, liên tục vỗ tay.

“Trĩ Khuê huynh, đúng là hôm nay huynh tới thật rồi, thường ngày đâu có thấy huynh vui đùa như thế. Nhất định là vì hôm nay Trĩ Khuê huynh đến nên tú bà mới cố ý cho vũ cơ giỏi nhất trong lầu ra mặt đấy. Ôi, điệu múa này cũng quá đẹp rồi, chà chà, cái eo nhỏ kia kìa…”

Vốn Hàn Kỳ không hề nhìn xuống lầu dưới, chàng đang chờ tin của Trương Xương, chợt nghe thấy những lời này của Yến Cư Hậu bèn lạnh nhạt liếc hắn một cái.

“Trĩ Khuê huynh, huynh mau đến xem đi, nếu không tiểu nương tử sẽ múa xong mất!” Yến Cư Hậu gấp đến mức lay cánh tay Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ đứng bất động, không định phản ứng lại hắn chút nào, lúc này Trương Xương đã quay về.

“ “Bách Nhật Hồng” đang múa dưới sảnh chính ạ.” Trương Xương bẩm báo với Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ lập tức nhìn xuống phía lầu dưới, thấy một cô gái treo trên lụa đỏ từ từ hạ xuống, hơi thi lễ với mọi người, quay đầu lên lầu trong tiếng hoan hô nhiệt liệt. Cả người đều đổi thành cách ăn mặc tiên diễm, che mặt nhưng Hàn Kỳ chỉ cần nhìn một chút là đã có thể nhận ra bóng lưng của Thôi Đào.

Chủ chứa má mì Tôn rất nhiệt tình với Thôi Đào, bà ta cùng đi lên lầu, tươi cười theo sau.

Không ngờ đến có một ngày nàng lại có thể “lên đỉnh cao” của Lầu Thiên Hương thế này.

“Hóa ra nàng ta chính là Bách Nhật Hồng mà huynh bảo tôi tìm trước à, chẳng trách Trĩ Khuê huynh hôm nay lại chịu đến phường hái hoa này với tôi.” Yến Cư Hậu cười trêu Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn Thôi Đào đã từ từ đi lên lầu.

Vẻ ngoài nàng trâm vàng, vòng ngọc, trang điểm quý phái lại không hề toát lên khí chất tục tĩu, tay áo viền đỏ lớn và giày vải đế bồi, ngực áo thêu một hình hoa mẫu đơn phú quý tinh xảo. Hoa mẫu đơn theo mỗi bước chân của nàng tựa như đang sống, tỏa hương thơm ngát. Nơi để bọn đàn ông để mắt nhiều nhất chính là cái cổ để trần phía trên ngực áo, xương quai xanh lồi ra, làn da trắng mịn, còn tinh tế hơn cả tuyết.

Hàn Kỳ thấy Thôi Đào đã lên tầng 3, lập tức bị tú bà mời và Nhã gian số 3. Chàng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sắc mặt trầm xuống.

Trương Xương lập tức dạo bước đến trước Nhã gian số 3, vờ như đang đi dạo bình thường, nhưng thực chất là đang thăm dò.

Yến Cư Hậu thấy Hàn Kỳ trầm mặt thì dường như cũng bận tâm chuyện gì đó, lại thấy Trương Xương “lén lén lút lút” trước Nhã gian số 3 liền giật mình hiểu ra, hí ha hí hửng huých vai Hàn Kỳ một cái, “Trĩ Khuê huynh để ý hoa khôi rồi à? Không biết có mang đủ tiền không? Hoa khôi nhiều khi giá cũng khá đắt đấy, nhưng tôi có mang theo chút tiền, có thể góp với Trĩ Khuê huynh một ít.”

“Không cần phiền, huynh đi trước đi.” Hàn Kỳ nói.

“Thật sự không thiếu à? Vậy tôi tìm người của mình đây, chúc Trĩ Khuê huynh lấy được trái tim của giai nhân nhé.” Yến Cư Hậu vỗ vai Hàn Kỳ cười rồi lập tức rời đi.

Lúc này Trương Xương đã về, bẩm báo lại với Hàn Kỳ: “Bên trong chỉ có Thôi nương tử và chủ chứa ạ.”

Hàn Kỳ không nhiều lời nữa, định đi xuống lầu.

Lúc chàng đi tới trước cửa Nhã gian số 3, cửa đột nhiên mở ra.

Thôi Đào mở cửa chợt trông thấy Hàn Kỳ liền hết sức kinh ngạc. Hàn Kỳ cũng nhìn sang phía Thôi Đào.

“Sao người lại tới đây?” Thôi Đào hỏi.

Má mì Tôn nhìn ra hai người có quen biết nhau: “Vị này là?”

“Má mì, đây là khách quen trước kia của tôi, không ngờ chúng tôi lại gặp nhau ở nơi này.” Thôi Đào khẽ cười giải thích với chủ chứa.

“Trùng hợp thế ư?” Vừa đến lầu Thiên Hương đã gặp được cố nhân rồi, chuyện này hơi trùng hợp thái quá. Nhớ tới lúc trước có người của triều đình đến dò hỏi tình hình của Thiên Cơ Các, má mì Tôn càng nghi ngờ hơn.

“Ừm! Tôi và Đại nhân đã quen nhau 3 năm, chàng vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.” Thôi Đào bình tĩnh nói.

Má mì Tôn hơi sửng sốt: “Đại nhân?”

“Chàng… Chàng thích tôi gọi chàng như thế, má mì đừng hỏi đến nữa.” Thôi Đào lúng túng cúi đầu, gò má đỏ ửng, trông rất xấu hổ.

Má mì Tôn giật mình hiểu ra, quý nhân có đam mê như thế không giống ai cả, chuyện này bà ta cũng biết không ít. Dám chơi với danh xưng “Đại nhân” thế này, hẳn cũng không phải mật thám gì của quan phủ cả, đều là dân chơi có kinh nghiệm thôi. Má mì Tôn hơi an tâm, đưa một đôi vòng ngọc vào tay nàng, bảo là thưởng vì tối nay Thôi Đào múa rất tốt.

Sau đó má mì Tôn lại nhiệt tình mời Hàn Kỳ vào gian phòng số 3, nhưng lúc bà ta đóng cửa đi ra lại cố ý chừa lại một khe hở nhỏ. Má mì Tôn đứng trước khe cửa ngó vào.

“Đại nhân nghe nói em ở đây nên cố ý đến tìm em đấy ư?” Thôi Đào vui sướng bước tới cạnh Hàn Kỳ, khoác lấy cánh tay chàng rồi tựa vào người chàng.

Hàn Kỳ vẫn đứng sừng sững không động đậy, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Thôi Đào, một lát sau cánh môi mỏng mới khẽ động đậy: “Từ Dương Châu đến Biện Kinh tìm em, đúng là ta vất vả vô cùng.”

“Ai da, vậy đúng là vinh hạnh của nô gia rồi!” Thôi Đào lập tức ghé sát bên tai Hàn Kỳ, thổi một hơi vào lỗ tai chàng, “Vậy tối nay nô gia nhất định sẽ phục vụ Đại nhân thật tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.