Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 27 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 27




“Này, chúng ta đi đâu vậy?” Vương tứ nương hất cằm, lớn tiếng hỏi Bình Nhi.

Bình Nhi ai oán trừng Vương tứ nương, cực kỳ bất mãn thái độ của Vương tứ nương đối với mình, nhưng cô ta biết rõ nếu mình nhao nhao lên với Vương tứ nương này sẽ chỉ càng xui xẻo, vì thế đành trả lời thị.Thôi Đào lập tức lắc đầu, bảo nàng không biết.

“Sư phụ ta có một người bạn tốt, giang hồ gọi là Vọng Nguyệt tiên sinh, bình thường ở ngoại thành Biện Kinh. Ông ta là kẻ biết nhiều thông tin, hẳn sẽ có manh mối về Thiên Cơ Các.”“Nói mà cứ như đánh rắm vậy, chẳng lẽ cô vì để được ra đây mà cố tình biên lời nói dối phủ Khai Phong à?”Thôi Đào hái một quả xanh to bằng móng tay từ bụi cây bên cạnh rồi ném thẳng xuống đất, quả tròn nhanh chóng lăn theo con đường lát đá xanh.

“Vậy còn chờ chi nữa, mau đi thôi!” Vương tứ nương hất cằm một cái rồi dẫn mọi người đi lên phía trước.Thật sự Vương tứ nương không ngờ mình lại thua như thế, bèn cười thỉnh giáo Thôi Đào bí quyết luyện võ công.Bình Nhi ai oán trừng Vương tứ nương, cực kỳ bất mãn thái độ của Vương tứ nương đối với mình, nhưng cô ta biết rõ nếu mình nhao nhao lên với Vương tứ nương này sẽ chỉ càng xui xẻo, vì thế đành trả lời thị.Vương tứ nương đã đi xa vài bước lại phải vác đao hùng hổ trở về.

“Nhưng ta cũng không biết cụ thể người đó ở đâu.” Bình Nhi nói nhỏ, từ từ rủ mắt xuống, nhìn hơi đáng thương.Thôi Đào lập tức xếp cho nhóm ăn chân ngỗng ngồi lại chung một chỗ, để khỏi ai trong bàn chê họ nữa. Những người giang hồ này đều thẳng thắn, nhao nhao đồng ý với Thôi Đào, vui vẻ khi được ngồi chung với một cô gái xinh đẹp như nàng.

Thôi Đào nhìn bộ quần áo thu hương sắc* mà Bình Nhi mới thay ra, thầm nghĩ quả nhiên cô ta hợp với màu trắng hơn.Mọi người cứ đi như thế, khoảng 2 nén nhang thì Vương tứ nương phát hiện có một gốc cây hòe thô ven đường rất quen mắt, lập tức nhìn thấy trên thân cây bị thiếu mất một mảnh vỏ bèn kinh hãi nói: “Chúng ta vừa đi qua chỗ này rồi! Mảnh vỏ này là do ta tiện tay bóc ra, chúng ta đã vòng về lần nữa rồi!”Vương tứ nương thấy hình như mình gặp ma rồi, rõ ràng họ vẫn luôn đi về phía trước mà. Thị đề nghị mọi người quay về, chắc chắn vì sương mù quá dày nên lúc nãy không đi thẳng, xuất hiện sai lầm. Thị quay đầu lại chạy đi, nhưng chạy vừa được vài bước đã thấy khung cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm, dường như không phải con đường lúc nãy họ đi vào.“Chưa thử sao biết được?” Thôi Đào hỏi lại.

Vương tứ nương trợn tròn mắt, lại tiến gần Thôi Đào thêm chút nữa: “Ta nhìn vóc dáng Thôi quan Hàn không mấy khỏe mạnh, thế mà lợi hại đến vậy ư? Một đêm bao lần?”(*) Tên một màu sắc truyền thống của Trung Quốc, kiểu như màu ô liu nhạt í.Mọi người đều lắc đầu, khuyên Thôi Đào đừng tìm nữa, Vọng Nguyệt tiên sinh này là một kẻ quái đản, chưa bao giờ để lộ nơi ở của mình, không ai tìm được ông ta cả, chỉ có ông ta tự tìm đến người khác mà thôi.“Vậy thì ta không khách sáo đâu.” Vương tứ nương vòng đao lớn ra trước định chém tới Thôi Đào, chợt thấy có một bóng xanh hiện lên trước mặt, sau đó cảm thấy sau gáy mình có kim châm vào đau buốt.“Tiểu nương tử này nói không sai, dùng tay ăn chân ngỗng thì có làm sao, chướng tai gai mắt cái gì, chẳng lẽ chỉ có cô dùng tay ăn đậu phộng mới là lịch sự à?” Một người đàn ông trung niên để râu quai nón ở bàn bên cạnh lựa chọn đứng về phía Thôi Đào.

“Mẹ nó, cô không thể nói một lần luôn à!”Hai người không ai nhường ai, tìm một chỗ vắng vẻ ngay bên đường để bắt đầu so chiêu.

Vương tứ nương đã đi xa vài bước lại phải vác đao hùng hổ trở về.“Cái bộ dạng dùng tay ăn này của cô thật chướng tai gai mắt.” Thôi Đào lớn tiếng nói khiến đám người ở bàn ăn xung quanh đều liếc nhìn.Thôi Đào liếm ngón tay, không nói gì. Đợi đến lúc Bình Nhi nghe bàn kế bên đồn đại về giang hồ, thuận tay bóc vỏ đậu phộng trên bàn, Thôi Đào lập tức ném đũa cho Bình Nhi.

“Nói mà cứ như đánh rắm vậy, chẳng lẽ cô vì để được ra đây mà cố tình biên lời nói dối phủ Khai Phong à?”

Bình Nhi tức giận trừng Vương tứ nương, “Ta thật sự không biết mà, nhưng ở phía Đông thành có một quán trà tên Nhị Lâm, là nơi người giang hồ hay lui tới, chúng ta tới đó nghe ngóng một chút là biết ngay.”Bình Nhi thấy hơi xấu hổ, giận dỗi trừng Thôi Đào rồi nói với nàng: “Đây là hai chuyện khác nhau, đậu phộng tất nhiên có thể bóc ăn như thế, còn chân ngỗng bẩn thỉu, dùng tay cầm tất nhiên là gai mắt rồi!”

“Được.” Vừa nghe tới quán trà, Thôi Đào liền nghĩ chắc chắn có đồ ngọt để ăn bèn lập tức cười ngọt ngào.“Này, chúng ta đi đâu vậy?” Vương tứ nương hất cằm, lớn tiếng hỏi Bình Nhi.

Lúc đi đến quán trà Nhị Lâm, Vương tứ nương bước lên cạnh Thôi Đào, nhỏ giọng hỏi nàng gần đây đi theo cạnh Hàn Kỳ để làm việc có xảy ra chuyện gì không.“Chẳng phải đều là dùng tay đấy ư? Sao cô dùng tay thì lịch sự, còn ta thì lại chướng tai gai mắt hả?” Thôi Đào phản bác lại Bình Nhi rồi chắp tay nói với mọi người, “Vậy mời mọi người phân xử rõ ràng xem!”“Được đó.” Thôi Đào thoải mái đồng ý, lập tức rút ra một cây kim bạc dài 2 tấc từ trong tay áo ra.Thôi Đào bắt Vương tứ nương câm miệng, nếu không thì đừng trách nàng không khách sáo.

“Ngày nào cũng xảy ra.” Thôi Đào kết luận.“Ngày nào cũng xảy ra chuyện, người chết, nghiệm thi, tra án, tìm hung thủ, tìm manh mối…” Thôi Đào trỏ vào mũi Vương tứ nương, cảnh cáo thị không được hiểu sai.

Vương tứ nương trợn tròn mắt, lại tiến gần Thôi Đào thêm chút nữa: “Ta nhìn vóc dáng Thôi quan Hàn không mấy khỏe mạnh, thế mà lợi hại đến vậy ư? Một đêm bao lần?”“Đừng đâm, đừng đâm, tất nhiên là không đâm rồi! Ta sai rồi, ngài là tổ tông của ta, ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô mà!”(*) Tên một màu sắc truyền thống của Trung Quốc, kiểu như màu ô liu nhạt í.

“Ngày nào cũng xảy ra chuyện, người chết, nghiệm thi, tra án, tìm hung thủ, tìm manh mối…” Thôi Đào trỏ vào mũi Vương tứ nương, cảnh cáo thị không được hiểu sai.“Đây, băng qua ngọn núi này thì các cô có thể tìm được chỗ ở của Vọng Nguyệt tiên sinh.” Thư sinh lui sang một bên, để họ tự chọn xem có vào hay không, “Bên trong sư phụ ta bày ra một trận pháp rất đáng ghét, người thường vào trong không chỉ có mất tăm mà còn thành một con chó chết trong đó đấy.”

Vương tứ nương học theo Bình Nhi cho Thôi Đào một ánh mắt ai oán, trách nàng bất lực.“Hay là chúng ta quay về đi, ít ra vẫn còn sống, đừng liều mạng quá.” Vương tứ nương còn chưa dứt lời đã bị người khác đẩy ra, bước chân lên đá xanh, sau đó Thôi Đào cũng đuổi theo. Bình Nhi thấy thế bèn theo vào.

“Cô nhìn xem dung mạo của cô động lòng người đến thế, có tên đàn ông nào mà chống cự được chứ? Sao cô không biết tận dụng gương mặt này để dụ ngài ấy thả mình ra.”Cuối cùng, mọi người cãi nhau đến đỏ tía mang tai vẫn không chịu buông tha, đành phải đoàn kết lại với nhau trong nhóm cùng chí hướng với mình.

Thôi Đào bắt Vương tứ nương câm miệng, nếu không thì đừng trách nàng không khách sáo.Bình Nhi vốn đang tùy ý dựa vào bên tường, nghe vậy cũng dựng tai lên muốn nghe xem có đúng là có bí quyết gì không.Vương tứ nương lắc đầu ngay, loại đồ chơi này không phải thứ mà thị hiểu được.

Vương tứ nương chế nhạo, “Ta chỉ nể mặt Thôi nương tử từng giúp ta nên mới không so đo với cô thôi. Trước đây ta bị thương, cả người đều không nhúc nhích gì được, tất nhiên sẽ không đánh lại cô. Giờ ta đã lành lặn rồi, đối phó với loại người như cô chỉ cần 3 chiêu là dư xài. Sao hả, cô muốn luyện với ta một chút không?”Thôi Đào không nghĩ bản thân có gì lợi hại cả, thật sự là do Vương tứ nương quá hèn thôi. Nếu so trình độ của Vương tứ nương với bọn thích khách ở Địa Tang Các, có thể nói là cách biệt một trời một vực. Đây chính là sự khác nhau giữa giang hồ đích thực và những tổ chức ba xu bên ngoài.

“Được đó.” Thôi Đào thoải mái đồng ý, lập tức rút ra một cây kim bạc dài 2 tấc từ trong tay áo ra.Vương tứ nương nhìn thứ nhỏ nhắn xinh xắn trong tay Thôi Đào, vậy mà định cầm một cây kim bạc nhỏ xíu để hù dọa thị cơ đấy? Hừ, trước khi nàng lấy kim bạc gãi ngứa cho thị thì đã bị đao lớn dài 3 thước của mình chém chết rồi. Đúng là không biết tự lượng sức mình mà!

“Nhưng phải nói trước, đã là so chiêu thì không tránh khỏi quyền cước không có mắt, sinh tử không cam kết được, đừng có gây phiền thêm cho người kia đấy.” Thôi Đào nói.Chỉ một chốc sau, tư ba bưng điểm tâm, đậu phộng và một đĩa chân ngỗng đỏ rực lên. Tất cả chân ngỗng đều được sắp xếp hết sức gọn gàng, móng chĩa vào một hướng, phía trên còn rắc một lớp vừng trắng để trang trí.

Vương tứ nương nhìn thứ nhỏ nhắn xinh xắn trong tay Thôi Đào, vậy mà định cầm một cây kim bạc nhỏ xíu để hù dọa thị cơ đấy? Hừ, trước khi nàng lấy kim bạc gãi ngứa cho thị thì đã bị đao lớn dài 3 thước của mình chém chết rồi. Đúng là không biết tự lượng sức mình mà!Sương mù trong khe núi nhiều đến mức hoàn toàn không thể thấy rõ được con đường phía trước nữa.“Ta cũng không biết những thứ này.” Bình Nhi khẽ nói.

Hai người không ai nhường ai, tìm một chỗ vắng vẻ ngay bên đường để bắt đầu so chiêu.Trương Vọng thấy họ đều vào, tất nhiên cũng đi theo.

Bình Nhi vui vẻ hóng hớt, đứng bên tường quan sát.Hai nhóm người giang hồ đều bắt đầu kích động, nói ra quan điểm riêng của mình, càng lúc càng náo nhiệt, thậm chí còn có xu thế động thủ.

“Vậy thì ta không khách sáo đâu.” Vương tứ nương vòng đao lớn ra trước định chém tới Thôi Đào, chợt thấy có một bóng xanh hiện lên trước mặt, sau đó cảm thấy sau gáy mình có kim châm vào đau buốt.“Đâm xuống thêm nửa tấc nữa là cô sẽ mất mạng ngay. Cô nói tôi nên đâm hay không đâm đây?” Thôi Đào ghé vào tai Vương tứ nương khẽ hỏi.2 canh giờ sau, thư sinh cưỡi ngựa đi phía trước dẫn Thôi Đào và những người khác đi tới khu rừng vắng phía Tây cách Biện Kinh 20 dặm. Cây cối xung quanh đều vô cùng cao lớn, giữa ban ngày nhưng lại hơi âm u.

“Đâm xuống thêm nửa tấc nữa là cô sẽ mất mạng ngay. Cô nói tôi nên đâm hay không đâm đây?” Thôi Đào ghé vào tai Vương tứ nương khẽ hỏi.Lúc đi đến quán trà Nhị Lâm, Vương tứ nương bước lên cạnh Thôi Đào, nhỏ giọng hỏi nàng gần đây đi theo cạnh Hàn Kỳ để làm việc có xảy ra chuyện gì không.

“Đừng đâm, đừng đâm, tất nhiên là không đâm rồi! Ta sai rồi, ngài là tổ tông của ta, ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô mà!”Vương tứ nương và Bình Nhi đều cảm thấy lời này rất có lý, nhưng lại hơi thất vọng. Nói thì dễ, nhưng làm lại quá khó khăn.

Vương tứ nương bị dọa đến mức vứt đao đi, giơ hai tay lên xin Thôi Đào hạ thủ lưu tình.“Ngày nào cũng xảy ra.” Thôi Đào kết luận.

Thôi Đào không nghĩ bản thân có gì lợi hại cả, thật sự là do Vương tứ nương quá hèn thôi. Nếu so trình độ của Vương tứ nương với bọn thích khách ở Địa Tang Các, có thể nói là cách biệt một trời một vực. Đây chính là sự khác nhau giữa giang hồ đích thực và những tổ chức ba xu bên ngoài.Cả bốn cứ thế đi men theo con đường lát đá xanh, sương mù xung quanh càng lúc càng dày khiến cả đám hơi mơ hồ.

Thật sự Vương tứ nương không ngờ mình lại thua như thế, bèn cười thỉnh giáo Thôi Đào bí quyết luyện võ công.Thư sinh dẫn bọn Thôi Đào đi qua một con đường đất rất khó đi, sau đó dừng lại trước một con đường lát đá xanh.

Bình Nhi vốn đang tùy ý dựa vào bên tường, nghe vậy cũng dựng tai lên muốn nghe xem có đúng là có bí quyết gì không.Vương tứ nương bị dọa đến mức vứt đao đi, giơ hai tay lên xin Thôi Đào hạ thủ lưu tình.

“Rất đơn giản, một chữ nhanh thôi.” Thôi Đào không chút do dự mà truyền thụ lại, “Chỉ cần cô đủ nhanh thì không có chuyện gì không giải quyết được.”Thư sinh dò xét Thôi Đào một chút, không nói nhiều lời mà dứt khoát bảo bọn Thôi Đào đi theo y.Thôi Đào gặm 2 miếng xong, thấy dùng đũa phiền quá nên hỏi chủ quán xin nước rửa tay, trực tiếp dùng tay để gặm cho nhanh. Bình Nhi nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ trắng thanh khiết xinh đẹp của Thôi Đào, lại nhìn dáng vẻ phàm ăn tục uống của nàng, chỉ biết ném cho Thôi Đào một ánh nhìn đầy ghét bỏ.

Vương tứ nương và Bình Nhi đều cảm thấy lời này rất có lý, nhưng lại hơi thất vọng. Nói thì dễ, nhưng làm lại quá khó khăn.(*) Tên một màu sắc truyền thống của Trung Quốc, kiểu như màu ô liu nhạt í.

Đến quán trà Nhị Lâm, 3 người cố tình chọn cái bàn giữa quán trà để ngồi, gọi một ấm nước trà. Tất nhiên Thôi Đào không chỉ uống trà suông, sai tư ba đem hết tất cả những điểm tâm ngon lên. Nghe nói đặc sản của quán trà này là món chân ngỗng, vậy càng không thể bỏ qua được, nàng vui vẻ đập bàn bảo họ nhanh mang tới.Thôi Đào: “…” Thỉnh thoảng của mấy người cũng quá thỉnh thoảng rồi đấy.

Chỉ một chốc sau, tư ba bưng điểm tâm, đậu phộng và một đĩa chân ngỗng đỏ rực lên. Tất cả chân ngỗng đều được sắp xếp hết sức gọn gàng, móng chĩa vào một hướng, phía trên còn rắc một lớp vừng trắng để trang trí.

Thôi Đào như một đứa trẻ háu ăn, đầu tiên là chúi đầu vào đĩa để ngửi qua một lần, mùi nước sốt đậm đà, chân ngỗng cũng rất đều màu, có vẻ đã được ướp kỹ, chắc chắn hương vị không thể dở được.Trận pháp có cao thâm đến mấy cũng chẳng qua được tác dụng của trọng lực đâu.

Thôi Đào lập tức gắp một miếng chân ngỗng cho vào miệng, quả thực như nàng đoán lúc nãy, nước sốt hoàn toàn thấm vào chân ngỗng, mùi thơm thuần hậu, ăn vào giòn mà tươi chứ không ngán. Thịt ngỗng thì mỏng, giống như đậu phộng, hạt dưa vậy, đều dùng để từ từ vừa ăn vừa nói chuyện, bấy nhiêu đã đủ rồi.Thôi Đào như một đứa trẻ háu ăn, đầu tiên là chúi đầu vào đĩa để ngửi qua một lần, mùi nước sốt đậm đà, chân ngỗng cũng rất đều màu, có vẻ đã được ướp kỹ, chắc chắn hương vị không thể dở được.

Thôi Đào gặm 2 miếng xong, thấy dùng đũa phiền quá nên hỏi chủ quán xin nước rửa tay, trực tiếp dùng tay để gặm cho nhanh. Bình Nhi nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ trắng thanh khiết xinh đẹp của Thôi Đào, lại nhìn dáng vẻ phàm ăn tục uống của nàng, chỉ biết ném cho Thôi Đào một ánh nhìn đầy ghét bỏ.

“Cái dáng vẻ dùng tay này của cô đúng là chướng tai gai mắt mà.” Cuối cùng Bình Nhi cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng nhắc nhở.“Nhưng phải nói trước, đã là so chiêu thì không tránh khỏi quyền cước không có mắt, sinh tử không cam kết được, đừng có gây phiền thêm cho người kia đấy.” Thôi Đào nói.

Thôi Đào liếm ngón tay, không nói gì. Đợi đến lúc Bình Nhi nghe bàn kế bên đồn đại về giang hồ, thuận tay bóc vỏ đậu phộng trên bàn, Thôi Đào lập tức ném đũa cho Bình Nhi.

“Cái bộ dạng dùng tay ăn này của cô thật chướng tai gai mắt.” Thôi Đào lớn tiếng nói khiến đám người ở bàn ăn xung quanh đều liếc nhìn.“Cô nhìn xem dung mạo của cô động lòng người đến thế, có tên đàn ông nào mà chống cự được chứ? Sao cô không biết tận dụng gương mặt này để dụ ngài ấy thả mình ra.”

Bình Nhi thấy hơi xấu hổ, giận dỗi trừng Thôi Đào rồi nói với nàng: “Đây là hai chuyện khác nhau, đậu phộng tất nhiên có thể bóc ăn như thế, còn chân ngỗng bẩn thỉu, dùng tay cầm tất nhiên là gai mắt rồi!”Bình Nhi vui vẻ hóng hớt, đứng bên tường quan sát.

“Chẳng phải đều là dùng tay đấy ư? Sao cô dùng tay thì lịch sự, còn ta thì lại chướng tai gai mắt hả?” Thôi Đào phản bác lại Bình Nhi rồi chắp tay nói với mọi người, “Vậy mời mọi người phân xử rõ ràng xem!”

“Tiểu nương tử này nói không sai, dùng tay ăn chân ngỗng thì có làm sao, chướng tai gai mắt cái gì, chẳng lẽ chỉ có cô dùng tay ăn đậu phộng mới là lịch sự à?” Một người đàn ông trung niên để râu quai nón ở bàn bên cạnh lựa chọn đứng về phía Thôi Đào.

“Bẩn thật mà, còn khó coi nữa.” Một thanh niên trẻ tuổi khác lại đứng về phía Bình Nhi.

“Bẩn thì sao, đậu phộng rang của các người thì không bẩn à? Lại đây, lại đây, đưa tay của các người ra xem nào.” Lại có một thanh niên trẻ chọn đứng về phía Thôi Đào, bộ dáng y thanh tú, mặc áo trắng thêu hình trúc xanh, nhã nhặn và nhẹ nhàng, hoàn toàn không hợp với đám người giang hồ thô kệch trong quán trà này.

Mấy người đã ăn đậu phộng đều nhao nhao nhìn vào tay mình, quả nhiên phát hiện tay họ thực ra cũng chẳng sạch sẽ gì.“Bẩn thật mà, còn khó coi nữa.” Một thanh niên trẻ tuổi khác lại đứng về phía Bình Nhi.

Nhưng lúc này lại có người nói dù ăn đậu phộng có không sạch, nhưng nếu so với chân ngỗng thì còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hai nhóm người giang hồ đều bắt đầu kích động, nói ra quan điểm riêng của mình, càng lúc càng náo nhiệt, thậm chí còn có xu thế động thủ.

Cuối cùng, mọi người cãi nhau đến đỏ tía mang tai vẫn không chịu buông tha, đành phải đoàn kết lại với nhau trong nhóm cùng chí hướng với mình.

Thôi Đào lập tức xếp cho nhóm ăn chân ngỗng ngồi lại chung một chỗ, để khỏi ai trong bàn chê họ nữa. Những người giang hồ này đều thẳng thắn, nhao nhao đồng ý với Thôi Đào, vui vẻ khi được ngồi chung với một cô gái xinh đẹp như nàng.

5 gã đàn ông trong nhóm bóc đậu phộng thấy thế cũng lập tức chuyển sang nhóm chân ngỗng. Không có lý do gì khác, chỉ vì dung mạo Thôi Đào xinh đẹp thôi, trên bàn ăn mà có một người đẹp như thế thì quản gì đến chuyện lịch sự hay chướng tai gai mắt chứ.

Thôi Đào thuận thế bắt đầu nói chuyện với những người này, hỏi thăm họ: “Các vị đại hiệp có biết Vọng Nguyệt tiên sinh ở nơi nào không? Tôi có chuyện gấp muốn nhờ ông ấy, việc liên quan đến mạng người đấy.”Sau đó y bèn hỏi bọn Thôi Đào có ai biết ngũ hành bát quái, am hiểu trận pháp không, nếu biết rõ thì có thể thử một lần.

Mọi người đều lắc đầu, khuyên Thôi Đào đừng tìm nữa, Vọng Nguyệt tiên sinh này là một kẻ quái đản, chưa bao giờ để lộ nơi ở của mình, không ai tìm được ông ta cả, chỉ có ông ta tự tìm đến người khác mà thôi.

“Nhưng hình như thi thoảng sẽ tới quán trà này uống trà đấy.”

“Vậy thì tốt quá, khoảng bao lâu thì ông ta tới một lần vậy?” Thôi Đào vui mừng hỏi.“Thỉnh thoảng sẽ đến, hình như lần trước là cách đây nửa năm thì phải?” Người đàn ông trung niên để râu quai nón hỏi Chưởng quỹ* quán trà.

“Thỉnh thoảng sẽ đến, hình như lần trước là cách đây nửa năm thì phải?” Người đàn ông trung niên để râu quai nón hỏi Chưởng quỹ* quán trà.

“Sư phụ ta có một người bạn tốt, giang hồ gọi là Vọng Nguyệt tiên sinh, bình thường ở ngoại thành Biện Kinh. Ông ta là kẻ biết nhiều thông tin, hẳn sẽ có manh mối về Thiên Cơ Các.”Vương tứ nương học theo Bình Nhi cho Thôi Đào một ánh mắt ai oán, trách nàng bất lực.(*) Chủ hàng quán.

“Là 7 tháng trước.” Chưởng quỹ sửa lại.Bình Nhi tức giận trừng Vương tứ nương, “Ta thật sự không biết mà, nhưng ở phía Đông thành có một quán trà tên Nhị Lâm, là nơi người giang hồ hay lui tới, chúng ta tới đó nghe ngóng một chút là biết ngay.”Đến quán trà Nhị Lâm, 3 người cố tình chọn cái bàn giữa quán trà để ngồi, gọi một ấm nước trà. Tất nhiên Thôi Đào không chỉ uống trà suông, sai tư ba đem hết tất cả những điểm tâm ngon lên. Nghe nói đặc sản của quán trà này là món chân ngỗng, vậy càng không thể bỏ qua được, nàng vui vẻ đập bàn bảo họ nhanh mang tới.

Thôi Đào: “…” Thỉnh thoảng của mấy người cũng quá thỉnh thoảng rồi đấy.“Là 7 tháng trước.” Chưởng quỹ sửa lại.

3 người Thôi Đào thất vọng ra khỏi quán trà Nhị Lâm, đang buồn bực vì không có manh mối thì thấy người ăn mặc thư sinh kia cũng theo ra, chạy thẳng tới trước mặt họ.“À, hóa ra Vọng Nguyệt tiên sinh là sư phụ anh à? Vậy anh dẫn bọn ta vào trong đi!” Vương tứ nương nói.

“Ta biết Vọng Nguyệt tiên sinh ở đâu, cũng có thể dẫn đường cho các cô, nhưng các cô không vào được chỗ ở của ông ta đâu.”“Cái dáng vẻ dùng tay này của cô đúng là chướng tai gai mắt mà.” Cuối cùng Bình Nhi cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng nhắc nhở.Sự thật là đơn giản và phũ phàng thế đấy.

“Chưa thử sao biết được?” Thôi Đào hỏi lại.

Thư sinh dò xét Thôi Đào một chút, không nói nhiều lời mà dứt khoát bảo bọn Thôi Đào đi theo y.

2 canh giờ sau, thư sinh cưỡi ngựa đi phía trước dẫn Thôi Đào và những người khác đi tới khu rừng vắng phía Tây cách Biện Kinh 20 dặm. Cây cối xung quanh đều vô cùng cao lớn, giữa ban ngày nhưng lại hơi âm u.

Thư sinh dẫn bọn Thôi Đào đi qua một con đường đất rất khó đi, sau đó dừng lại trước một con đường lát đá xanh.“Chuyện này, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?” Vương tứ nương luống cuống, thấy cái trận pháp này thật sự quá quỷ dị rồi.

Sương mù trong khe núi nhiều đến mức hoàn toàn không thể thấy rõ được con đường phía trước nữa.

“Đây, băng qua ngọn núi này thì các cô có thể tìm được chỗ ở của Vọng Nguyệt tiên sinh.” Thư sinh lui sang một bên, để họ tự chọn xem có vào hay không, “Bên trong sư phụ ta bày ra một trận pháp rất đáng ghét, người thường vào trong không chỉ có mất tăm mà còn thành một con chó chết trong đó đấy.”

“À, hóa ra Vọng Nguyệt tiên sinh là sư phụ anh à? Vậy anh dẫn bọn ta vào trong đi!” Vương tứ nương nói.“Được.” Vừa nghe tới quán trà, Thôi Đào liền nghĩ chắc chắn có đồ ngọt để ăn bèn lập tức cười ngọt ngào.

Trương Vọng lắc đầu cười khổ, “Ta cũng không vào được, sư phụ bảo nếu ta không phá được trận pháp này của ông ta thì đời này đừng mong còn gặp lại với làm đồ đệ của người nữa.”“Bẩn thì sao, đậu phộng rang của các người thì không bẩn à? Lại đây, lại đây, đưa tay của các người ra xem nào.” Lại có một thanh niên trẻ chọn đứng về phía Thôi Đào, bộ dáng y thanh tú, mặc áo trắng thêu hình trúc xanh, nhã nhặn và nhẹ nhàng, hoàn toàn không hợp với đám người giang hồ thô kệch trong quán trà này.

Sau đó y bèn hỏi bọn Thôi Đào có ai biết ngũ hành bát quái, am hiểu trận pháp không, nếu biết rõ thì có thể thử một lần.“Ta vốn nghĩ nương tử là một vị cao nhân, xem ra ta nhìn lầm rồi, giờ chúng ta đành phải chịu chết ở đây thôi.” Trương Vọng tuyệt vọng, thở dài rồi ngồi bệt xuống đất chờ chết.

Vương tứ nương lắc đầu ngay, loại đồ chơi này không phải thứ mà thị hiểu được.

“Ta cũng không biết những thứ này.” Bình Nhi khẽ nói.

“Hay là chúng ta quay về đi, ít ra vẫn còn sống, đừng liều mạng quá.” Vương tứ nương còn chưa dứt lời đã bị người khác đẩy ra, bước chân lên đá xanh, sau đó Thôi Đào cũng đuổi theo. Bình Nhi thấy thế bèn theo vào.

Trương Vọng thấy họ đều vào, tất nhiên cũng đi theo.

Cả bốn cứ thế đi men theo con đường lát đá xanh, sương mù xung quanh càng lúc càng dày khiến cả đám hơi mơ hồ.Thôi Đào thuận thế bắt đầu nói chuyện với những người này, hỏi thăm họ: “Các vị đại hiệp có biết Vọng Nguyệt tiên sinh ở nơi nào không? Tôi có chuyện gấp muốn nhờ ông ấy, việc liên quan đến mạng người đấy.”

Mọi người cứ đi như thế, khoảng 2 nén nhang thì Vương tứ nương phát hiện có một gốc cây hòe thô ven đường rất quen mắt, lập tức nhìn thấy trên thân cây bị thiếu mất một mảnh vỏ bèn kinh hãi nói: “Chúng ta vừa đi qua chỗ này rồi! Mảnh vỏ này là do ta tiện tay bóc ra, chúng ta đã vòng về lần nữa rồi!”(*) Chủ hàng quán.3 người Thôi Đào thất vọng ra khỏi quán trà Nhị Lâm, đang buồn bực vì không có manh mối thì thấy người ăn mặc thư sinh kia cũng theo ra, chạy thẳng tới trước mặt họ.

Vương tứ nương thấy hình như mình gặp ma rồi, rõ ràng họ vẫn luôn đi về phía trước mà. Thị đề nghị mọi người quay về, chắc chắn vì sương mù quá dày nên lúc nãy không đi thẳng, xuất hiện sai lầm. Thị quay đầu lại chạy đi, nhưng chạy vừa được vài bước đã thấy khung cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm, dường như không phải con đường lúc nãy họ đi vào.

“Chuyện này, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?” Vương tứ nương luống cuống, thấy cái trận pháp này thật sự quá quỷ dị rồi.

“Không thấy gì hết, khó nói ra phong thủy, phương hướng hỗn loạn, khó định ngũ hành bát quái.” Thôi Đào nói.

Trương Vọng vội gật đầu đồng ý với Thôi Đào, hỏi nàng có cách nào để lên quẻ tìm lối ra không.Thôi Đào nhìn bộ quần áo thu hương sắc* mà Bình Nhi mới thay ra, thầm nghĩ quả nhiên cô ta hợp với màu trắng hơn.

Thôi Đào lập tức lắc đầu, bảo nàng không biết.

“Ta vốn nghĩ nương tử là một vị cao nhân, xem ra ta nhìn lầm rồi, giờ chúng ta đành phải chịu chết ở đây thôi.” Trương Vọng tuyệt vọng, thở dài rồi ngồi bệt xuống đất chờ chết.“Thực ra phá trận cũng không nhất định phải dùng ngũ hành bát quái gì gì đó.”

“Thực ra phá trận cũng không nhất định phải dùng ngũ hành bát quái gì gì đó.”

Thôi Đào hái một quả xanh to bằng móng tay từ bụi cây bên cạnh rồi ném thẳng xuống đất, quả tròn nhanh chóng lăn theo con đường lát đá xanh.(*) Chủ hàng quán.“Nhưng ta cũng không biết cụ thể người đó ở đâu.” Bình Nhi nói nhỏ, từ từ rủ mắt xuống, nhìn hơi đáng thương.

Trận pháp có cao thâm đến mấy cũng chẳng qua được tác dụng của trọng lực đâu.5 gã đàn ông trong nhóm bóc đậu phộng thấy thế cũng lập tức chuyển sang nhóm chân ngỗng. Không có lý do gì k

Trận pháp có cao thâm đến mấy cũng chẳng qua được tác dụng của trọng lực đâu.5 gã đàn ông trong nhóm bóc đậu phộng thấy thế cũng lập tức chuyển sang nhóm chân ngỗng. Không có lý do gì khác, chỉ vì dung mạo Thôi Đào xinh đẹp thôi, trên bàn ăn mà có một người đẹp như thế thì quản gì đến chuyện lịch sự hay chướng tai gai mắt chứ.

Sự thật là đơn giản và phũ phàng thế đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.