Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong - Chương 20 : truyenyy.mobi

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 20




Từ sau khi Thôi Mậu đến cửa nhận Thôi Đào, Hàn Kỳ đã cho người điều tra rõ ràng tình hình và các mối quan hệ của nhà họ Thôi rồi.

Tất nhiên chàng biết quan hệ anh em họ của Lữ Công Bật và Thôi Đào.(*) Tự của Lữ Công Bật.

Nhà họ Thôi là một dòng dõi có nề nếp, quý tộc có quan hệ thân thích với họ không ít. Trước đây Hàn Kỳ cũng thắc mắc, sau khi Thôi Mậu đi rồi sẽ có có kẻ nào đến tìm Thôi Đào nữa không. Nghĩ qua rất nhiều người, trái lại chẳng ngờ vị anh họ là Lữ Công Bật này sẽ tìm đến, thậm chí là trực tiếp tìm Bao Chửng.Tác giả có lời muốn nói:Lữ Công Bật nhìn Thôi Đào ngây thơ đang hỏi những câu hỏi ngu ngốc, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng lại càng sâu hơn. Vốn hắn nghĩ nàng sẽ xấu hổ vì bản thân, dù cho có mất trí nhớ đi nữa thì cũng nên biết rõ tình cảnh của mình mà không dám gặp hắn.Mọi người đều thấy rất rõ biểu hiện của Lữ Công Bật lúc nãy, hắn cực kỳ tức giận, tựa như hận không thể đẩy Thôi Đào vào chỗ chết ngay được.

Lữ Công Bật là con thứ của Tể tướng đương triều Lữ Di Giản, có thân phận nhưng không có tước vị, trái lại rất thích hợp để ra mặt trong thời điểm nhạy cảm này.Lữ Công Bật mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đi theo Hàn Kỳ đến một khoảng sân nhỏ ở phía Tây phủ.

“Đến Bảo Thần* huynh còn đến à.” Hàn Kỳ cố ý nói để thăm dò Lữ Công Bật.Thôi Đào nghe thấy tiếng đồng bèn nâng cái thìa gỗ trong tay lên, thò đầu ra từ cửa sổ phòng bếp.

Thôi Đào lấy mảnh khăn vuông quấn quanh đầu mình xuống, làn tóc dài như thác nước trong nháy mắt đã phủ trên vai, càng khiến dung nhan nàng trở nên xinh đẹp và dịu dàng hơn. Nàng vui vẻ đi tới trước mặt Hàn Kỳ chào hỏi, có vài sợi tóc bay lên trong gió, càng thêm cảm giác phiêu dật, không chút thoát tục nào.Thôi Đào vội xoay người đi, cho thêm nước vào nồi dầu hành.(*) Tự của Lữ Công Bật.Bao Chửng gật đầu tỏ ý tán dương hành động không can thiệp vào vụ án trong phủ Khai Phong của Lữ tướng công*, mà vốn phủ Khai Phong cũng không có ý đề cao thân phận của Thôi Đào cho lắm.Thôi Đào bất đắc dĩ nhún vai, sau khi chắc chắn cả hai đã đi khỏi mới vội vàng chạy về bếp, mở nắp nồi ra xem nước súp bên trong.

Lữ Công Bật lạnh lùng nói: “Sao tôi phải bảo vệ cô ta làm gì? Cô ta làm chuyện phi pháp là nỗi hổ thẹn của nhà họ Thôi, đáng bị như thế. Cha tôi nói không cần khoan dung, chỉ mong Phủ doãn Bao có thể cho nhà họ Thôi chút tình mọn, chuyện xấu không cần quá khua chiêng múa trống làm gì.”“Yêu càng đậm, hận càng sâu mà.” Hàn Kỳ nói.Lữ Công Bật nhìn Thôi Đào một lúc lâu, nắm đấm sau lưng hơi run lên. Bỗng, hắn bật cười, giọng cười trầm thấp, lạnh lẽo đến mức không có chút nhiệt độ nào.

Bao Chửng gật đầu tỏ ý tán dương hành động không can thiệp vào vụ án trong phủ Khai Phong của Lữ tướng công*, mà vốn phủ Khai Phong cũng không có ý đề cao thân phận của Thôi Đào cho lắm.

Giọng nói của nàng rất vui vẻ, nụ cười xán lạn, dung nhan vẫn thanh thoát và xinh đẹp như trước. Chiếc khăn choàng trên đầu nàng như thể khói lửa phàm trần, e là thần tiên thấy cảnh này cũng sẵn lòng bỏ cốt tiên vì nàng để cùng trầm luân nơi trần thế.(*) Tướng công ngoài để chỉ chồng ra còn dùng để chỉ người đàn ông thành niên thời xưa.May quá, may quá, kịp đuổi người đi rồi, không bị dính nồi.Nhưng thực tế lại không phải thế, nàng như một đứa nhóc ngây thơ chẳng biết gì, lại càng không biết tại sao phải xấu hổ, lại còn thực sự nghĩ hắn sẽ cứu nàng ra cơ đấy.

“Trĩ Khuê à, thay ta chiêu đãi Bảo Thần cho tốt nhé.” Bao Chửng dứt lời bèn vội vàng đi mất. Giờ vẫn chưa đến lúc ông đích thân ra trận, cứ để hai tên trẻ tuổi so chiêu với nhau chút đi.Lúc này Thôi Đào mới nhìn lại Lữ Công Bật, dùng ánh mắt xa lạ cẩn thận dò xét hắn.——————–

“Sao huynh lại muốn bảo đảm cho cô ta thế?” Lữ Công Bật lập tức hỏi Hàn Kỳ.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào một cái rồi lập tức đuổi theo Lữ Công Bật. Có vài chuyện chàng còn cần phải moi ra từ miệng của Lữ Công Bật.

Hàn Kỳ cười một tiếng, không đáp lại Lữ Công Bật nhưng cũng xem như đã trả lời rồi. Chàng muốn bảo đảm thì bảo đảm thôi, còn về lý do, lẽ ra Lữ Công Bật đã nghe được trong lúc anh ta thay quần áo ở trong nhà rồi chứ, nếu không nghe thấy thì với địa vị nhà họ Lữ của họ cũng có thể dễ dàng hỏi tới chuyện mà.Thôi Đào nhận ra mình đã nói hớ, đôi mắt bắt đầu dấy lên ý cười, vuốt mông ngựa với Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn anh tuấn hơn anh họ thứ hai dữ dằn kia của tôi rất nhiều, lại còn có tài hơn anh ta nữa. Nghe nói anh họ lớn hơn Thôi quan Hàn 1 tuổi mà đến nay vẫn chưa thi Trạng nguyên, đúng là không có dáng vẻ của kẻ làm chuyện lớn.”“Thật không ngờ dượng tôi lại là Tướng công đương triều đấy!” Thôi Đào vui vẻ nói, lập cười hỏi Lữ Công Bật sức khỏe dì dượng thế nào, rồi lại hỏi khi nào hắn sẽ cứu nàng ra ngoài.

“Đi thôi.” Hàn Kỳ dẫn đường.Lữ Công Bật cười mỉa: “Đúng rồi, có người như Trĩ Khuê huynh bảo đảm cho cô ta mà, tất nhiên cô ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp ở phủ Khai Phong rồi. Tôi khuyên Trĩ Khuê huynh một câu nhé, đừng vì cô ta mà làm ra những việc trái với pháp luật, cô ta không đáng đâu.”Hàn Kỳ nín thở một hơi, dò xét nhìn Thôi Đào lần nữa.Không có lý do gì khác, vì Hàn Kỳ không tin vào ma quỷ.

Lữ Công Bật mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đi theo Hàn Kỳ đến một khoảng sân nhỏ ở phía Tây phủ.Bao Chửng trầm ngâm gật đầu, dặn Hàn Kỳ phải để ý thật kỹ và cẩn thận hơn. Đừng để không câu được cá lớn mà trượt luôn con cá nhỏ.Từ đó không khỏi nghĩ tới một màn ngớ ngẩn vừa rồi của Thôi Đào, chẳng lẽ nàng ta đang cố tình đuổi khách để được ăn mì sốt dầu hành lúc còn nóng sao?

Mảnh đất này rất hẻo lánh và yên tĩnh, Lữ Công Bật ngẩng đầu nhìn lên tấm biển, tên là “Hoang viện”.Lữ Công Bật không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của Thôi Đào hết, thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi.

Chợt có một cơn gió nhẹ thoáng qua, trong sân thoang thoảng mùi thơm bay ra, càng lúc càng nồng đậm, xen lẫn chút hương tươi mới. Lúc này đã sắp đến giờ ăn tối, ngửi thấy mùi vị này rất dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu vì đói.Thôi Đào dùng thìa gỗ khuấy súp trong nồi, sau đó cho thêm tôm vào. Hơi nước sôi bốc lên cùng với mùi thơm nồng nàn bay ra.

Lữ Công Bật nghi hoặc nhìn Hàn Kỳ, vốn hắn cứ nghĩ Hàn Kỳ sẽ dẫn mình đến đại lao thăm Thôi Đào, không ngờ chàng lại dẫn hắn tới chỗ này. Đang định hỏi thì cửa sân đột nhiên mở ra, hai tên nha dịch khiêm tốn hành lễ chào hỏi Hàn Kỳ.Nhà họ Thôi là một dòng dõi có nề nếp, quý tộc có quan hệ thân thích với họ không ít. Trước đây Hàn Kỳ cũng thắc mắc, sau khi Thôi Mậu đi rồi sẽ có có kẻ nào đến tìm Thôi Đào nữa không. Nghĩ qua rất nhiều người, trái lại chẳng ngờ vị anh họ là Lữ Công Bật này sẽ tìm đến, thậm chí là trực tiếp tìm Bao Chửng.Xem ra Lữ Công Bật kia cũng không phải hạng lương thiện gì, chỉ đến tìm nàng để tính sổ thôi. Thôi Đào cũng không thích lắm, bên ta hoàn toàn trống rỗng. Đối phương thì lại xuất ra toàn bộ mã lực, trạng thái đều là loại tốt nhất.

Trong sân có hoa có cỏ, cảnh sắc rất yên tĩnh, chỉ có một căn phòng phía Tây truyền ra tiếng xào nấu đồ ăn.

Thôi Đào nghe thấy tiếng đồng bèn nâng cái thìa gỗ trong tay lên, thò đầu ra từ cửa sổ phòng bếp.Sau khi đậy kín nắp nồi, nàng mới vội chạy từ trong nhà ra.

“Thôi quan Hàn tới rồi đấy ư? Tôi đang làm mì sốt dầu hành đây.”Lý Tài cười ha hả, biết nhờ bản thân giúp Thôi nương tử được vào chỗ này ở nên Thôi nương tử đã xem hắn như “người một nhà” rồi. Nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ được học thêm từ Thôi nương tử rất nhiều kỹ năng, trong lòng Lý Tài càng thêm sung sướng, muốn nhảy cẫng cả lên.

Giọng nói của nàng rất vui vẻ, nụ cười xán lạn, dung nhan vẫn thanh thoát và xinh đẹp như trước. Chiếc khăn choàng trên đầu nàng như thể khói lửa phàm trần, e là thần tiên thấy cảnh này cũng sẵn lòng bỏ cốt tiên vì nàng để cùng trầm luân nơi trần thế.“Dường như Bảo Thần huynh có rất nhiều oán hận với Thôi thị nhỉ.” Hàn Kỳ thấy Lữ Công Bật càng bước đi càng nhanh bèn dừng lại trước.

Lữ Công Bật nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thôi Đào, bàn tay sau lưng siết chặt thành nắm đấm.

Hàn Kỳ liếc mắt sang Lữ Công Bật bên cạnh, thấy cơ má của hắn kéo căng ra, hình như đang nghiến chặt răng. Có vẻ như giữa Lữ Công Bật và Thôi Đào có gì đó, xem như không phí công dẫn hắn tới đây rồi.Thôi Đào nghe Hàn Kỳ giới thiệu sơ qua Lữ Công Bật liền vui vẻ chào hắn, nghiêng đầu nhíu mày hỏi: “Anh họ đến để cứu tôi ư?”

Tất nhiên Thôi Đào đã để ý thấy Hàn Kỳ còn dẫn thêm một người nữa, nhưng nàng chỉ vội dò xét Lữ Công Bật một chút. Đẹp trai tuấn tú, đôi mắt lạnh lẽo khiến cả người hắn trở nên cực kỳ lạnh lùng, cả người dù là quần áo, giày, thắt lưng hay ngọc bội đều có giá trị không nhỏ, hẳn xuất thân rất tốt.Hàn Kỳ lập tức hiểu ra giọng điệu của Thôi Đào, hóa ra nàng ta ghét việc mình dẫn Lữ Công Bật tới lúc nàng ta đang ăn cơm ư?

Dù là dung mạo hay khí chất hắn đều không bì được với Hàn Kỳ, nhưng về nét lạnh lùng và cao ngạo thì lại bỏ xa chàng.Lữ Công Bật là con thứ của Tể tướng đương triều Lữ Di Giản, có thân phận nhưng không có tước vị, trái lại rất thích hợp để ra mặt trong thời điểm nhạy cảm này.

Thôi Đào vội xoay người đi, cho thêm nước vào nồi dầu hành.“Đến Bảo Thần* huynh còn đến à.” Hàn Kỳ cố ý nói để thăm dò Lữ Công Bật.

Sau khi đậy kín nắp nồi, nàng mới vội chạy từ trong nhà ra.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lữ Công Bật đều dán lên người Thôi Đào, nắm tay càng lúc càng siết chặt. Trong mắt hắn toàn là phẫn nộ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người khác, rút gân lột da, ép thịt cạo xương.Lữ Công Bật nghe vậy cũng dừng, quay phắt người lại.

Thôi Đào lấy mảnh khăn vuông quấn quanh đầu mình xuống, làn tóc dài như thác nước trong nháy mắt đã phủ trên vai, càng khiến dung nhan nàng trở nên xinh đẹp và dịu dàng hơn. Nàng vui vẻ đi tới trước mặt Hàn Kỳ chào hỏi, có vài sợi tóc bay lên trong gió, càng thêm cảm giác phiêu dật, không chút thoát tục nào.

Hàn Kỳ thấy Thôi Đào như thế thì không khỏi nhớ tới dáng vẻ suy sụp tối qua lúc về phủ Khai Phong của nàng. Nàng ta bị bệnh hay quên đấy à? Hay là dễ vui vẻ quá chăng?

“Vị này là anh họ của ngươi.” Hàn Kỳ nhàn nhạt giới thiệu.Thôi Đào vội lấy khăn lau miệng rồi mỉm cười với Hàn Kỳ.

Lúc này Thôi Đào mới nhìn lại Lữ Công Bật, dùng ánh mắt xa lạ cẩn thận dò xét hắn.Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lữ Công Bật đều dán lên người Thôi Đào, nắm tay càng lúc càng siết chặt. Trong mắt hắn toàn là phẫn nộ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người khác, rút gân lột da, ép thịt cạo xương.

Dù đã biết chuyện Thôi Đào mất trí nhớ nhưng Lữ Công Bật vẫn không thể chịu đựng được, ánh mắt nhìn chằm chằm Thôi Đào càng thêm lạnh lẽo, khí thế bức người lại tăng thêm.Dù là dung mạo hay khí chất hắn đều không bì được với Hàn Kỳ, nhưng về nét lạnh lùng và cao ngạo thì lại bỏ xa chàng.

Thôi Đào nghe Hàn Kỳ giới thiệu sơ qua Lữ Công Bật liền vui vẻ chào hắn, nghiêng đầu nhíu mày hỏi: “Anh họ đến để cứu tôi ư?”

Trong ánh mắt nàng tràn ngập sự mong chờ, đáy mắt trong veo, đầy vẻ khẩn cầu.Chợt có một cơn gió nhẹ thoáng qua, trong sân thoang thoảng mùi thơm bay ra, càng lúc càng nồng đậm, xen lẫn chút hương tươi mới. Lúc này đã sắp đến giờ ăn tối, ngửi thấy mùi vị này rất dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu vì đói.

Lữ Công Bật nhìn Thôi Đào một lúc lâu, nắm đấm sau lưng hơi run lên. Bỗng, hắn bật cười, giọng cười trầm thấp, lạnh lẽo đến mức không có chút nhiệt độ nào.“Vị này là anh họ của ngươi.” Hàn Kỳ nhàn nhạt giới thiệu.

“Đúng vậy, tới thăm em đấy.”

Tới xem ngươi đã chết hay chưa, để còn nhặt xác cho ngươi.“Tôi cũng phải hỏi lại huynh, phủ Khai Phong có còn xử án công bằng như phủ Khai Phong trước kia không? Nào có phạm nhân, hung thủ nào mà được tiếp đãi như khách trọ thế kia? Cô ta đã có liên quan tới bản đồ vận chuyển muối rồi, đáng lẽ là tội chết, phải ngồi tử lao mới đúng.”Tới xem ngươi đã chết hay chưa, để còn nhặt xác cho ngươi.

“Thật không ngờ dượng tôi lại là Tướng công đương triều đấy!” Thôi Đào vui vẻ nói, lập cười hỏi Lữ Công Bật sức khỏe dì dượng thế nào, rồi lại hỏi khi nào hắn sẽ cứu nàng ra ngoài.Lữ Công Bật nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thôi Đào, bàn tay sau lưng siết chặt thành nắm đấm.

Lữ Công Bật nhìn Thôi Đào ngây thơ đang hỏi những câu hỏi ngu ngốc, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng lại càng sâu hơn. Vốn hắn nghĩ nàng sẽ xấu hổ vì bản thân, dù cho có mất trí nhớ đi nữa thì cũng nên biết rõ tình cảnh của mình mà không dám gặp hắn.Trong sân có hoa có cỏ, cảnh sắc rất yên tĩnh, chỉ có một căn phòng phía Tây truyền ra tiếng xào nấu đồ ăn.

Nhưng thực tế lại không phải thế, nàng như một đứa nhóc ngây thơ chẳng biết gì, lại càng không biết tại sao phải xấu hổ, lại còn thực sự nghĩ hắn sẽ cứu nàng ra cơ đấy.

Lữ Công Bật không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của Thôi Đào hết, thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi.Trong ánh mắt nàng tràn ngập sự mong chờ, đáy mắt trong veo, đầy vẻ khẩn cầu.

Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào một cái rồi lập tức đuổi theo Lữ Công Bật. Có vài chuyện chàng còn cần phải moi ra từ miệng của Lữ Công Bật.“Cô ấy phụ huynh à?” Hàn Kỳ nói thẳng.

Thôi Đào bất đắc dĩ nhún vai, sau khi chắc chắn cả hai đã đi khỏi mới vội vàng chạy về bếp, mở nắp nồi ra xem nước súp bên trong.Bao Chửng kinh ngạc nhướng mày, “Nhớ mãi không quên ư?”

May quá, may quá, kịp đuổi người đi rồi, không bị dính nồi.“Thôi thị này có chút thú vị, có thể khiến cậu hai nhà Tể tướng nhớ mãi không quên.”

Xem ra Lữ Công Bật kia cũng không phải hạng lương thiện gì, chỉ đến tìm nàng để tính sổ thôi. Thôi Đào cũng không thích lắm, bên ta hoàn toàn trống rỗng. Đối phương thì lại xuất ra toàn bộ mã lực, trạng thái đều là loại tốt nhất.

Thôi Đào dùng thìa gỗ khuấy súp trong nồi, sau đó cho thêm tôm vào. Hơi nước sôi bốc lên cùng với mùi thơm nồng nàn bay ra.Nấu dầu hành, ý nghĩa như tên vậy, mùi hành phải nồng đậm thì mới thành công được. Lúc mỡ heo vừa tan ra trong nồi thì phải cho hành lá vào nhân lúc chưa quá nóng, chờ đến khi sôi lại vớt ra, bỏ hành mới vào nấu tiếp, cứ thế nấu xong hết hành mới bỏ xì dầu, muối, đường và nước luộc gà vào. Cuối cùng là áp chảo tôm, không được nấu quá lâu, nếu không tôm sẽ không chín mềm.

Nấu dầu hành, ý nghĩa như tên vậy, mùi hành phải nồng đậm thì mới thành công được. Lúc mỡ heo vừa tan ra trong nồi thì phải cho hành lá vào nhân lúc chưa quá nóng, chờ đến khi sôi lại vớt ra, bỏ hành mới vào nấu tiếp, cứ thế nấu xong hết hành mới bỏ xì dầu, muối, đường và nước luộc gà vào. Cuối cùng là áp chảo tôm, không được nấu quá lâu, nếu không tôm sẽ không chín mềm.“Hạ quan ghi nhớ ạ.”

Thôi Đào ăn mì sốt dầu hành thì thích thêm trứng vào, khuấy trứng gà sau đó thêm một ít bột vào, tráng trứng thành một lớp thật mỏng vàng, sau đó thái thành sợi mịn, cuối cùng trộn đều với hành lá xắt nhỏ, rau thơm và mè, một bàn mì sốt dầu hành thơm ngào ngạt cứ thế mà hoàn thành rồi.Thôi Đào ăn mì sốt dầu hành thì thích thêm trứng vào, khuấy trứng gà sau đó thêm một ít bột vào, tráng trứng thành một lớp thật mỏng vàng, sau đó thái thành sợi mịn, cuối cùng trộn đều với hành lá xắt nhỏ, rau thơm và mè, một bàn mì sốt dầu hành thơm ngào ngạt cứ thế mà hoàn thành rồi.

Thêm một đĩa cà rốt trộn dấm chua ngọt ăn cùng với mì sốt dầu hành nữa thì tuyệt cú mèo.Hàn Kỳ giật mình, lập tức nghĩ tới lời cảnh cáo “Cô ta không đáng” của Lữ Công Bật. Là vì nàng ta giỏi dùng ngôn từ để lừa gạt tình cảm chân thành của người khác ư?

Lúc Thôi Đào bưng đồ ăn vào nhà, Lý Tài và một nha dịch khác phụ trách trông chừng không khỏi trợn tròn mắt, vô thức nuốt nước bọt. Không phải họ tham ăn, nhưng thật sự là dầu hành Thôi nương tử làm ra quá thơm rồi, thơm hơn cả thịt hầm ngoài quán nữa.Thôi Đào cất cao giọng nói: “Tôi bấm đốt ngón tay tính qua, tối nay mà ra ngoài thì tất có họa sát thân.”

“Có muốn ăn không? Tôi có thể làm cho bọn anh một phần.” Thôi Đào nói.Đã chết nhiều năm thế rồi, lại còn trải qua vô số kiếp luân hồi, Thôi Đào đã sớm xem nhẹ một vài chuyện. Không nhớ là không nhớ, có xoắn xuýt lên thì cũng không có kết quả gì tốt hơn, chi bằng cứ hưởng thụ đi, ăn đồ ngon mới là chân lý.Lúc Thôi Đào bưng đồ ăn vào nhà, Lý Tài và một nha dịch khác phụ trách trông chừng không khỏi trợn tròn mắt, vô thức nuốt nước bọt. Không phải họ tham ăn, nhưng thật sự là dầu hành Thôi nương tử làm ra quá thơm rồi, thơm hơn cả thịt hầm ngoài quán nữa.

Lý Tài vội lắc đầu: “Cảm ơn Thôi nương tử, bọn ta vẫn đang trực mà, không thể ăn lung tung được. Nhưng Thôi nương tử có thể nói cho ta biết cách làm không, về ta sẽ bảo chị dâu làm cho ta ăn.”

Thôi Đào khẽ nháy mắt ra hiệu với Lý Tài, bảo không sao, đây đều là chuyện nhỏ cả.Hàn Kỳ nhìn bóng lưng của Lữ Công Bật, khẽ cười một tiếng. Lúc quay về đã thấy Bao Chửng đứng gần đó, cũng đang nhìn theo bóng lưng của Lữ Công Bật.“Anh họ thứ hai của ngươi và ngươi có thể có tình cũ nên không muốn thể hiện quá nhiều. Để lúc nào ta dẫn ngươi đi gặp anh họ thứ ba của ngươi, Lữ Công Nhụ.”

Lý Tài cười ha hả, biết nhờ bản thân giúp Thôi nương tử được vào chỗ này ở nên Thôi nương tử đã xem hắn như “người một nhà” rồi. Nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ được học thêm từ Thôi nương tử rất nhiều kỹ năng, trong lòng Lý Tài càng thêm sung sướng, muốn nhảy cẫng cả lên.Dù là ai, khi thấy nàng như thế cũng khó mà tưởng tượng được nàng lại xuất thân từ danh môn.Lúc Hàn Kỳ đến gặp Thôi Đào, nàng đang húp ngụm mì dầu hành cuối cùng, đôi môi hồng lấp lánh bởi nước súp màu đỏ nâu.

“Dường như Bảo Thần huynh có rất nhiều oán hận với Thôi thị nhỉ.” Hàn Kỳ thấy Lữ Công Bật càng bước đi càng nhanh bèn dừng lại trước.

Lữ Công Bật nghe vậy cũng dừng, quay phắt người lại.Hàn Kỳ: “…”“Đi thôi.” Hàn Kỳ dẫn đường.

“Tôi cũng phải hỏi lại huynh, phủ Khai Phong có còn xử án công bằng như phủ Khai Phong trước kia không? Nào có phạm nhân, hung thủ nào mà được tiếp đãi như khách trọ thế kia? Cô ta đã có liên quan tới bản đồ vận chuyển muối rồi, đáng lẽ là tội chết, phải ngồi tử lao mới đúng.”Thôi Đào khẽ nháy mắt ra hiệu với Lý Tài, bảo không sao, đây đều là chuyện nhỏ cả.

“Vẫn chưa định tội, lại có công hỗ trợ phá án nên đãi ngộ này cũng chẳng quá phận đâu.”

Lữ Công Bật cười mỉa: “Đúng rồi, có người như Trĩ Khuê huynh bảo đảm cho cô ta mà, tất nhiên cô ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp ở phủ Khai Phong rồi. Tôi khuyên Trĩ Khuê huynh một câu nhé, đừng vì cô ta mà làm ra những việc trái với pháp luật, cô ta không đáng đâu.”Hàm ý: Anh họ ngươi đột nhiên đến lại còn tỏ ra hung hăng, vậy mà ngươi chẳng thèm phản ứng tí nào à?

“Cô ấy phụ huynh à?” Hàn Kỳ nói thẳng.

Lữ Công Bật giống như một con thú bị bẫy kẹp bị thương, bây giờ lại bị chọc vào vết thương lần nữa, hung hăng nhìn Hàn Kỳ rồi xoay người rời đi.

Hàn Kỳ nhìn bóng lưng của Lữ Công Bật, khẽ cười một tiếng. Lúc quay về đã thấy Bao Chửng đứng gần đó, cũng đang nhìn theo bóng lưng của Lữ Công Bật.Hàn Kỳ thấy Thôi Đào như thế thì không khỏi nhớ tới dáng vẻ suy sụp tối qua lúc về phủ Khai Phong của nàng. Nàng ta bị bệnh hay quên đấy à? Hay là dễ vui vẻ quá chăng?

“Có hỏi ra gì không?” Bao Chửng hỏi.

“Thôi thị này có chút thú vị, có thể khiến cậu hai nhà Tể tướng nhớ mãi không quên.”

Bao Chửng kinh ngạc nhướng mày, “Nhớ mãi không quên ư?”

Mọi người đều thấy rất rõ biểu hiện của Lữ Công Bật lúc nãy, hắn cực kỳ tức giận, tựa như hận không thể đẩy Thôi Đào vào chỗ chết ngay được.

“Yêu càng đậm, hận càng sâu mà.” Hàn Kỳ nói.Lữ Công Bật nghi hoặc nhìn Hàn Kỳ, vốn hắn cứ nghĩ Hàn Kỳ sẽ dẫn mình đến đại lao thăm Thôi Đào, không ngờ chàng lại dẫn hắn tới chỗ này. Đang định hỏi thì cửa sân đột nhiên mở ra, hai tên nha dịch khiêm tốn hành lễ chào hỏi Hàn Kỳ.

Bao Chửng trầm ngâm gật đầu, dặn Hàn Kỳ phải để ý thật kỹ và cẩn thận hơn. Đừng để không câu được cá lớn mà trượt luôn con cá nhỏ.Lữ Công Bật giống như một con thú bị bẫy kẹp bị thương, bây giờ lại bị chọc vào vết thương lần nữa, hung hăng nhìn Hàn Kỳ rồi xoay người rời đi.

“Hạ quan ghi nhớ ạ.”“Ngươi ăn ngon quá nhỉ.”

Lúc Hàn Kỳ đến gặp Thôi Đào, nàng đang húp ngụm mì dầu hành cuối cùng, đôi môi hồng lấp lánh bởi nước súp màu đỏ nâu.

Dù là ai, khi thấy nàng như thế cũng khó mà tưởng tượng được nàng lại xuất thân từ danh môn.

Thôi Đào vội lấy khăn lau miệng rồi mỉm cười với Hàn Kỳ.Lúc Thôi Đào đang cười đã vô tình đánh đổ tách trà. Nàng đột nhiên cúi gằm mặt đi, nhìn trạng thái lá trà đang nằm vương vãi trên bàn. Thôi Đào ngẩng đầu bấm đốt ngón tay một cái, nhíu mày hỏi Hàn Kỳ hôm nay có thể đừng ra ngoài gặp Lữ Công Nhụ không.

“Ngươi ăn ngon quá nhỉ.”

Hàm ý: Anh họ ngươi đột nhiên đến lại còn tỏ ra hung hăng, vậy mà ngươi chẳng thèm phản ứng tí nào à?

“Chẳng nhớ gì cả, buồn cũng vô ích thôi.”Tất nhiên Thôi Đào đã để ý thấy Hàn Kỳ còn dẫn thêm một người nữa, nhưng nàng chỉ vội dò xét Lữ Công Bật một chút. Đẹp trai tuấn tú, đôi mắt lạnh lẽo khiến cả người hắn trở nên cực kỳ lạnh lùng, cả người dù là quần áo, giày, thắt lưng hay ngọc bội đều có giá trị không nhỏ, hẳn xuất thân rất tốt.

Đã chết nhiều năm thế rồi, lại còn trải qua vô số kiếp luân hồi, Thôi Đào đã sớm xem nhẹ một vài chuyện. Không nhớ là không nhớ, có xoắn xuýt lên thì cũng không có kết quả gì tốt hơn, chi bằng cứ hưởng thụ đi, ăn đồ ngon mới là chân lý.

“Anh họ thứ hai của ngươi và ngươi có thể có tình cũ nên không muốn thể hiện quá nhiều. Để lúc nào ta dẫn ngươi đi gặp anh họ thứ ba của ngươi, Lữ Công Nhụ.”“Vẫn chưa định tội, lại có công hỗ trợ phá án nên đãi ngộ này cũng chẳng quá phận đâu.”

“Được thôi, nhưng tốt nhất đừng gặp vào bữa cơm tối nhé.” Thôi Đào thuận mồm đáp.

Hàn Kỳ lập tức hiểu ra giọng điệu của Thôi Đào, hóa ra nàng ta ghét việc mình dẫn Lữ Công Bật tới lúc nàng ta đang ăn cơm ư?Chập choạng tối, họ vẫn ra ngoài.

Từ đó không khỏi nghĩ tới một màn ngớ ngẩn vừa rồi của Thôi Đào, chẳng lẽ nàng ta đang cố tình đuổi khách để được ăn mì sốt dầu hành lúc còn nóng sao?

Hàn Kỳ nín thở một hơi, dò xét nhìn Thôi Đào lần nữa.

Thôi Đào nhận ra mình đã nói hớ, đôi mắt bắt đầu dấy lên ý cười, vuốt mông ngựa với Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn anh tuấn hơn anh họ thứ hai dữ dằn kia của tôi rất nhiều, lại còn có tài hơn anh ta nữa. Nghe nói anh họ lớn hơn Thôi quan Hàn 1 tuổi mà đến nay vẫn chưa thi Trạng nguyên, đúng là không có dáng vẻ của kẻ làm chuyện lớn.”Cả ba vừa bước xuống thềm đá được vài bước, đột nhiên có một bóng người lao tới, quỳ xuống trước mặt Hàn Kỳ rồi khóc rống lên.

Hàn Kỳ giật mình, lập tức nghĩ tới lời cảnh cáo “Cô ta không đáng” của Lữ Công Bật. Là vì nàng ta giỏi dùng ngôn từ để lừa gạt tình cảm chân thành của người khác ư?

Lúc Thôi Đào đang cười đã vô tình đánh đổ tách trà. Nàng đột nhiên cúi gằm mặt đi, nhìn trạng thái lá trà đang nằm vương vãi trên bàn. Thôi Đào ngẩng đầu bấm đốt ngón tay một cái, nhíu mày hỏi Hàn Kỳ hôm nay có thể đừng ra ngoài gặp Lữ Công Nhụ không.Dù đã biết chuyện Thôi Đào mất trí nhớ nhưng Lữ Công Bật vẫn không thể chịu đựng được, ánh mắt nhìn chằm chằm Thôi Đào càng thêm lạnh lẽo, khí thế bức người lại tăng thêm.

“Lý do?”Từ sau khi Thôi Mậu đến cửa nhận Thôi Đào, Hàn Kỳ đã cho người điều tra rõ ràng tình hình và các mối quan hệ của nhà họ Thôi rồi.

Thôi Đào cất cao giọng nói: “Tôi bấm đốt ngón tay tính qua, tối nay mà ra ngoài thì tất có họa sát thân.”(*) Tướng công ngoài để chỉ chồng ra còn dùng để chỉ người đàn ông thành niên thời xưa.

Hàn Kỳ: “…”“Thôi quan Hàn tới rồi đấy ư? Tôi đang làm mì sốt dầu hành đây.”

Chập choạng tối, họ vẫn ra ngoài.

Không có lý do gì khác, vì Hàn Kỳ không tin vào ma quỷ.“Sao huynh lại muốn bảo đảm cho cô ta thế?” Lữ Công Bật lập tức hỏi Hàn Kỳ.

Thôi Đào đã thay quần áo nam, ăn mặc như một người hầu rồi cùng với Vương Chiêu đi theo Hàn Kỳ ra khỏi phủ Khai Phong.

Cả ba vừa bước xuống thềm đá được vài bước, đột nhiên có một bóng người lao tới, quỳ xuống trước mặt Hàn Kỳ rồi khóc rống lên.

——————–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.