Còn có thể chơi kiểu này.
Thế mà còn có thể như vậy.
Mọi người đầy chấn động, chỉ cảm thấy đầu ong ong, trực tiếp bị Tống Nam Thời làm cho không thể tự hỏi.
Tống Nam Thời cứ vậy đúng lý hợp tình nhìn bọn họ.
Vân Chỉ Phong là người đầu tiên phản ứng lại được.
Hắn hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ, trầm tư một lát rồi đột nhiên nói: “Ta cảm thấy đúng là có thể.”
Những người còn lại “Soạt” một cái nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong giải thích: “Người Tiên Minh đông đảo, bên trong rắc rối phức tạp, phần lớn làm theo ý mình. Nếu chúng ta thật sự mời bọn họ can thiệp vào chuyện Trung Châu, không nói bọn họ có thể tin hay không, cho dù bọn họ tin, chỉ riêng thời gian tranh luận có nên nhúng tay vào vũng nước đục Trung Châu này hay không cũng đã đủ cho thi cốt chồng chất Trung Châu.”
Hắn một lời khó nói hết: “Nhưng nếu chúng ta tố cáo Thành chủ Trung Châu và thế gia trốn thuế thì lại khác.”
Không có người nào không yêu tiền, Tiên Minh cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt là khi bọn họ đưa lý do là trốn thuế, điều này gần như có người giật tiền từ trong tay bọn họ.
Ngang với động đến ích lợi của mọi người.
Với sự hiểu biết của Vân Chỉ Phong về Tiên Minh, nếu hiện tại Tống Nam Thời đi tố cáo, suốt đêm bọn họ có thể thương lượng ra ngay kết quả, trời chưa sáng có thể mang đội xuất phát.
Chân thật như vậy đó.
Không phải nói Tiên Minh là tổ chức u ác tính, tất cả mọi người ngồi không ăn bám, nhưng chỉ cần bất kỳ tổ chức nào khổng lồ, vận chuyển sẽ có rất nhiều chỗ ứ động, đôi khi tốt cũng có thể kéo thành hư.
Dưới tình huống như vậy, tố cáo trốn thuế thật sự là phương pháp nhanh nhất.
Giang Tịch nghe bọn họ giải thích, chỉ cảm thấy đầu ong ong, thế giới quan thuộc về Long Ngạo Thiên gặp chấn động cực lớn.
Thế giới của Long Ngạo Thiên vậy mà có thứ đồ chơi trốn thuế?
Giang Tịch xoa nhẹ mặt, giơ tay nói: “Từ từ, các ngươi để ta nghĩ một lượt đã.”
Hắn cân nhắc một lúc lâu sau đó cân nhắc ra một vấn đề mấu chốt.
Hắn nghi ngờ: “Vậy nếu Tiên Minh tới, bọn họ không trốn thuế thì sao?”
Tống Nam Thời lập tức dùng một loại ánh mắt “Huynh là đồ ngốc à” nhìn hắn.
Nàng hỏi: “Mục đích của chúng ta là tra bọn họ trốn thuế hay là khiến Tiên Minh tới.”
Giang Tịch: “Tiên Minh...”
Hắn bừng tỉnh hiểu ra.
Tống Nam Thời nhún vai: “Cho nên không phải Tiên Minh đến à? Bọn họ lại không phải tổ chức vai ác gì. Sau khi tới, phát hiện không đúng sẽ ngồi yên không nhìn đến? Cho dù bọn họ thật sự không có chứng cứ không thể nào nhúng tay, thế gia Trung Châu sẽ không ném chuột sợ vỡ đồ à?”
Nàng cười nói: “Bọn họ chỉ cần đứng ở chỗ này đã là một loại kinh sợ.”
“Hơn nữa,” Tống Nam Thời cười nói: “Ai nói chúng ta tố cáo giả thế? Tứ Tàng Sơn nhiều Ngung Điểu được bọn họ nuôi như vậy, cả tòa Tứ Tàng Sơn đều bị ăn sạch. Những Ngung Điểu đó đến nay vẫn chưa bạo động, bọn họ lấy cái gì ra nuôi? Đập nồi bán sắt à?”
Chư Tụ hiểu ra, lập tức nhìn về phía Vân Chỉ Phong, hỏi: “Vân huynh, trước kia ngươi cũng là người Vân gia. Ngươi có biết gia tộc các ngươi có trốn thuế không?”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn hít sâu một hơi: “Nếu ta biết thì sao có thể để bọn họ làm như vậy!”
Tống Nam Thời nghe được không khỏi gật đầu.
Nếu hắn biết thì không đợi đến khi bị gia tộc bao vây tiễu trừ, có khi bản thân đã phản bội ra khỏi gia tộc trước.
Nàng vừa nghĩ như vậy, Giang Tịch đã không nhịn được nói: “Đến gia tài của mình cũng không thăm dò, xem ra Vân huynh chưa được vào vòng trung tâm rồi.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn là một Thiếu chủ, Kỳ Lân Tử, chưa đi vào được vòng trung tâm.
Giang Tịch lại bạo kích: “Không phải như thế, chẳng lẽ lúc trước Vân huynh là kiểu thiếu gia nhà giàu một lòng tu luyện?”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn lạnh mặt: “Không liên quan đến ngươi.”
Thái độ này, chậc chậc chậc.
Giang Tịch không chút khách khí bật cười, chung quanh lập tức tràn ngập không khí sung sướng.
Tống Nam Thời không nhìn được, giải thích thay Vân Chỉ Phong: “Ui da, đừng nói Vân huynh như vậy. Lúc hắn mới gặp muội còn không biết mặc cả đấy, mỗi ngày bị người ta lừa. Hiện giờ tốt xấu gì hắn đã học được mặc cả, cực kỳ tiến bộ rồi!”
Giang Tịch cười đến càng vui sướng, ôm bụng ầm ĩ kêu đau bụng.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tần Châu bưng trà dưỡng sinh lôi chủ đề về, nói: “Chỗ ta có cách liên hệ với Tiên Minh, Tống cô nương muốn thử luôn bây giờ không?”
Tống Nam Thời trực tiếp rút phù truyền tin ra: “Không, ta có.”
Từ lần trước tố cáo Quyết Minh Tử giả dối tuyên truyền để bưng hang ổ Quyết Minh Tử đi, phương thức liên hệ với Tiên Minh vẫn luôn ở trong phù truyền tin của Tống Nam Thời.
Ô? Mà nói đến, lần trước nàng tố cáo là một cây dược liệu. Lần này vẫn tố cáo dược liệu, đời này nàng có gì gắn bó keo sơn với dược liệu à?
Nàng vừa lẩm bẩm vậy vừa khởi động phù truyền tin.
Mọi người nín thở, đối diện truyền đến một âm thanh thuần thục lễ phép lại công thức hoá.
“Chào hiệp sĩ, đây là Tiên Minh.”
Tống Nam Thời cũng rất lễ phép, nói ra lời lại suýt nữa làm người đối diện không lễ phép nổi.
Nàng nói: “Xin chào! Ta là Tống Nam Thời của Vô Lượng Tông. Hiện tại ta muốn dùng tên thật tố cáo Thành chủ thành Trung Châu bắt tay với tam đại gia tộc Trung Châu trốn thuế, không biết Tiên Minh có thể xử lý hay không?”
“Bịch” một tiếng.
Đối diện hình như có ai ngã khỏi ghế.
Tống Nam Thời: “Xin chào, có ai ở đó không? Có thể xử lý không?”
Lại là một loạt tiếng vang lung tung rối loạn, dường như thứ gì đó bị rơi xuống đất.
Lúc này đối diện mới lại lần nữa nói chuyện, trong âm thanh đều là không thể tin nổi: “Ngươi là ai?”
Tống Nam Thời: “... Tống Nam Thời.”
Sao giống như quen biết nàng thế nhỉ?
Đối diện khụ một tiếng, hơi bình tĩnh: “Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi tố cáo ai?”
Tống Nam Thời: “Thành chủ Trung Châu và tam đại gia tộc.”
Đối diện: “Tố cáo cái gì?”
Tống Nam Thời: “Trốn thuế.”
Đối diện: “Ha ha ha ha ha!”
Tống Nam Thời: “??”
Đối diện lập tức dừng lại: “Ngại quá, thất thố.”
Tống Nam Thời: “... Cho nên có thể xử lý không?”
Bên đối diện thậm chí chưa cả xin chỉ thị của bên trên đã một mực chắc chắn: “Có thể!”
Tống Nam Thời câm nín một lát: “Ngươi có thể quyết định?”
Người đối diện: “Cái này còn cần quyết định? Đây không phải ngàn năm một thuở... Khụ khụ! Ta nói là với loại chuyện này Tiên Minh chúng ta đạo nghĩa không thể chối từ.”
Tống Nam Thời: “... Vậy khi nào các ngươi tới?”
Đối diện: “Muộn nhất là đêm mai.”
Đêm mai, vừa kịp trước khi đám Tống Nam Thời vào núi.
Thật đúng là đi suốt đêm ngày.
Tống Nam Thời lễ phép: “Được, hẹn gặp lại.”
Nàng nhanh chóng xé phù truyền tin, sau đó nhìn người phía sau.
Nàng gãi gãi đầu: “Hình như xong rồi nhỉ?”
Chỉ là không hiểu được vì sao người đối diện nghe được nàng là Tống Nam Thời thì lại nhiệt tình đến vậy.
Mà lúc này, tu sĩ trò chuyện với Tống Nam Thời sau khi bị xé phù truyền tin, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng.
Một đồng nghiệp tăng ca cùng hắn ta đang làm bữa khuya thiếu chút nữa bị hắn ta đụng phải, bất mãn: “Ngươi làm gì thế!”
Người nọ lời ít mà ý nhiều: “Tống Nam Thời lại tới tố cáo người!”
Người nọ lập tức hít hà một hơi, nói ngay: “Ta đi với ngươi!”
Hai người dường như đều biết Tống Nam Thời.
Mà trên thực tế là hiện tại toàn bộ tu sĩ làm công cho Tiên Minh không ai không quen biết Tống Nam Thời.
Đồng nghiệp kia cảm thán: “Lần trước người tên Tống Nam Thời tố cáo môn phái trái phép lừa người vào bí cảnh, đồ có thể sử dụng của một bí cảnh giả và một tông môn trái phép kéo về, nhóm Trưởng lão đều vui đến điên rồi, dứt khoát phát thêm cho chúng ta một tháng tiền tiêu. Sư huynh còn cố ý nói, nhận được phù truyền tin của Tống Nam Thời thì báo thẳng lên đó. Hay lắm, bây giờ mới bao lâu chứ, chúng ta lại có tiền thưởng?”
Tống Nam Thời không hề biết, quỷ nghèo là nàng đã thành Thần Tài trong mắt tất cả tu sĩ Tiên Minh.
Sau khi nàng tắt phù truyền tin, hai mặt nhìn nhau với mọi người một lát, mới nhún vai nói: “Hiện tại không cần lo lắng, bọn họ còn vội hơn chúng ta.”
Giang Tịch ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu Tiên Minh đến trước khi chúng ta vào núi, có phải đám người kia sẽ không vào núi hay không?”
Bọn họ vốn chỉ muốn chờ sau khi bọn họ vào núi, người Tiên Minh có thể coi chừng thành Trung Châu, miễn để bọn họ có lo lắng ở phía sau.
Mà nay xem ra, lý do Tiên Minh tra thuế có thể làm cho bọn họ ngưng hẳn kế hoạch không?
Tống Nam Thời lại lắc đầu: “Không! Bọn họ thật sự bị tra ra trốn thuế thì không có cơ hội lần thứ hai. Cho nên lần này bọn họ tuyệt đối sẽ vào núi. Mà tình huống tốt nhất là Tiên Minh đến có thể giữ lại một ít tinh anh của gia tộc, làm chúng ta không đến mức bị hung thú và thế gia hai mặt giáp công. Nhưng lần này bọn họ chắc chắn muốn vào núi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để Tiên Minh đi theo vào núi.”
Mà suy đoán của Tống Nam Thời, đến ngày hôm sau, quả thực ứng nghiệm.
...
Đến ngày hôm sau, trong thành mới vừa kết thúc một lần hung thú xâm lấn, vốn hẳn là tình cảnh bi thảm, thế gia lại đột nhiên gióng trống khua chiêng muốn tập kết đệ tử vào núi càn quét hung thú.
Dân chúng trong thành tất nhiên không biết bọn họ muốn làm gì, cho rằng bọn họ thật sự càn quét hung thú, tất nhiên là một đám vui mừng khôn xiết.
Nhưng Tống Nam Thời chưa quên Vân Chỉ Phong bị “càn quét” cùng với hung thú ở lần càn quét trước như thế nào.
Cho nên nhìn bọn họ làm càng lớn, tập kết đệ tử càng nhiều, Tống Nam Thời càng thấy không ổn.
Quả nhiên, lấy Vân gia cầm đầu, thế gia nhân cơ hội mời các đệ tử Vô Lượng Tông làm khách cùng tham gia.
Nói là đêm qua đám người Tống Nam Thời có công cực lớn, bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lần này chỉ nguyện kề vai chiến đấu, để đền bù sai lầm đêm qua bọn họ phản ứng không kịp thời.
Tỏ thái độ, hạ thấp bản thân, tâng bốc đám Tống Nam Thời.
Trực tiếp nâng bọn họ lên thành anh hùng đêm qua ngăn cơn sóng dữ, treo lên cao.
Nếu đám Tống Nam Thời nói không đi, vậy thật sự thành hạng người nhát như chuột mua danh chuộc tiếng.
Bọn họ sợ đám người Tống Nam Thời không đi đến bao nhiêu đây.
Nhưng may mà, Tống Nam Thời vốn định gặp bọn họ.
Chẳng qua... nàng đến xem nhóm người này muốn làm gì, không phải quần ẩu với bọn họ.
Vào tối trước đó, đám người Tống Nam Thời được bọn họ mời qua phủ trao đổi thì thấy được bọn họ tập kết đệ tử.
Gần như hơn phân nửa đệ tử tinh anh của ba gia tộc đều ở đây, xem ra là thế muốn bao vây diệt trừ bọn họ.
Vân Đường dẫn bọn họ tiến vào, đắc ý nhìn thoáng qua đệ tử phía sau mình, lại nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong trong đám người, cố ý hỏi: “Tống cô nương vào núi cũng muốn mang theo Mộc công tử à? Mộc công tử mảnh mai như vậy, xảy ra chuyện thì không hay đâu.”
Tống Nam Thời tỉnh rụi: “Không có cách nào cả. Ai bảo ta không rời khỏi hắn nổi.”
Tống Nam Thời nói chính là hình tượng dính người của mình, trong lòng Vân Chỉ Phong lại giật nảy, ngón tay không khỏi co lại.
Vân Đường kia khẽ cười một tiếng, lần này lúc nhìn Vân Chỉ Phong thì không còn cáu giận gì cả, chỉ cảm thấy là nhìn một người chết.
Hắn ta nói: “Gia phụ đang chờ, mời các vị vào đi.”
Trước khi Tống Nam Thời vào chính sảnh thì nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài.
Vân Đường không khỏi hỏi: “Tống cô nương nhìn gì?”
Tống Nam Thời: “Sắp rồi.”
Vân Đường ngây người, nói: “Sắp cái gì?”
Đương nhiên là... người sắp tới.
Vì thế lần này gặp lại Vân gia chủ, toàn bộ quá trình, Tống Nam Thời đều thành Phật hệ, hoàn toàn không còn đối chọi gay gắt đêm qua.
Cho dù Vân gia chủ nói lời sắc bén ám chỉ ra sao, nàng đều là tỏ thái độ khoan dung “Được được được, đúng đúng đúng, đều theo ngươi”, làm cho Vân gia chủ cực kỳ khó chịu, vẫn cảm thấy Tống Nam Thời đang giấu ý đồ xấu gì đó.
Nhưng ông ta không nghĩ ra nổi nàng có thể có chủ ý gì.
Cho ngươi có thông minh như quỷ, cũng không thể chạy thoát nổi dưới sự vây công của ba đại gia tộc được.
Tống Nam Thời mặc kệ ông ta, bấm ngón tay đếm thời gian.
Mắt thấy sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm, Tống Nam Thời cảm thấy, sắp rồi.
Sau đó nàng trộm đưa cho Vân Chỉ Phong ngồi ở bên cạnh một nắm hạt dưa.
Vân Chỉ Phong quay đầu, khó hiểu nhìn nàng.
Tống Nam Thời làm khẩu hình.
Xem diễn.
Vì thế không bao lâu, mọi người đột nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh.
Vân gia chủ nhíu mày: “Bên ngoài làm sao vậy?”
Lập tức có người đi ra ngoài xem xét.
Không bao lâu, có người tiến vào bẩm báo: “Các vị gia chủ, là người Tiên Minh.”
Người Tiên Minh?
Người Tiên Minh tới vào lúc này?
Trùng hợp vậy? Vân gia chủ lập tức cảm thấy là đám Tống Nam Thời giở trò quỷ, cố kìm nén không nhìn bọn họ.
Ông ta chỉ hít sâu một hơi, nói: “Mời người Tiên Minh tiến vào!”
Tiên Minh? Tống Nam Thời làm thế nào mà mời được đám người Tiên Minh kia đến đây vậy?
Vân gia chủ nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng ông ta rất nhanh là biết.
Một vị Trưởng lão Tiên Minh dẫn theo đệ tử mênh mông tiến vào, vừa thấy bọn họ đều ở đây thì cười.
Ông ta nói thẳng: “Vân gia chủ, có người tố cáo các ngươi trốn thuế. Chúng ta không thể không tới chỗ này một chuyến, làm phiền các vị gia chủ phối hợp điều tra với Tiên Minh.”
Vân gia chủ nghe xong lời này, trước mắt lập tức tối sầm.
Trốn thuế, thế mà là trốn thuế!
Bọn họ từng bị tra ư? Bọn họ đương nhiên chưa từng bị tra.
Hoặc nói, mỗi một đại thế gia đều chưa từng bị tra ở phương diện này.
Thế gia đứng đắn ai lại thành thật nộp thuế!
Không tố cáo thì thôi, có tố cáo, vậy thì tra chỉ có chuẩn.
Ông ta lập tức hỏi: “Là ai tố cáo... vu cáo chúng ta?”
Còn theo bản năng nhìn về phía Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời làm ra vẻ vô tội.
Sau đó thấy Trưởng lão kia cầm đầu kia ra vẻ chí công vô tư, nói: “Đây là người cung cấp thông tin của Tiên Minh chúng ta. Ngươi không thể nào biết.”
Tống Nam Thời đã lên thẳng người cung cấp thông tin.
Vân gia chủ nhắm mắt rồi lại mở mắt, hít sâu một hơi.
Sau đó ông ta nói với đám Tống Nam Thời: “Vân gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem ra hôm nay không thể giữ các vị lại.”
Vốn định dọa bọn họ trước khi vào núi, ai ngờ lại xảy ra việc này.
Vân gia chủ cực kỳ hoài nghi chính là nhóm người này tố cáo.
Vì thế ông ta càng không dám để bọn họ ở lại.
Ai biết bọn họ còn sẽ chọc ra cái gì chứ.
Tống Nam Thời không thể hóng hớt tại chỗ, cực kỳ tiếc nuối.
Nàng hỏi: “Vậy ngày mai còn đi Tứ Tàng Sơn không?”
Vân gia chủ kéo ra một nụ cười: “Chuyện lão phu đã đồng ý, đương nhiên sẽ phải làm. Đến lúc đó xin đợi các vị.”
Tống Nam Thời nhướng mày: “Vậy Tiên Minh...”
Vân gia chủ: “Ta tất nhiên sẽ để người ở lại phối hợp với Tiên Minh.”
Tống Nam Thời lập tức cười.
Nếu ông ta đưa hết đệ tử vào Tứ Tàng Sơn, nàng thật sự sợ lật thuyền.
Nhưng nay hang ổ của bọn họ bị người ta tra xét, bọn họ tất nhiên không dám dốc toàn bộ lực lượng.
Tiên Minh đã đến ít nhất có thể kiềm chế một nửa nhân thủ của bọn họ.
Sau đó là chiến trường của bọn họ ở Tứ Tàng Sơn.
Tống Nam Thời đã được mục đích.
Tống Nam Thời mỉm cười: “Vậy, ngày mai gặp.”
Vân gia chủ gượng cười: “Ngày mai gặp.”
Màn đêm buông xuống, Tiên Minh trực tiếp triển khai điều tra, một đám thế gia không hề có chuẩn bị mệt mỏi ứng đối.
Một đêm đương nhiên không tra ra cái gì, nhưng Tiên Minh cũng mơ hồ cảm giác được không ổn.
Không chỉ là không ổn ở trên sổ sách.
Trưởng lão dẫn đội là người cực kỳ nhạy bén, ông ta phát hiện không đúng ngay khi bọn họ nói ngày mai muốn vào núi càn quét hung thú.
Ông ta hỏi Vân gia chủ: “Gia chủ không định ngày khác vào núi à?”
Trên sổ sách của bọn họ có vấn đề, người bình thường chắc chắn sẽ ứng phó xong Tiên Minh trước rồi mới làm chuyện khác.
Vân gia chủ lại nói: “Nếu ta đã đồng ý với dân chúng, ngày mai tất nhiên phải đi. Các vị không cần lo lắng, ta sẽ để người quen thuộc với sổ sách ở lại phối hợp.”
Thế mà đến sổ sách cũng không quan tâm.
Trưởng lão bình tĩnh nói: “Nếu càn quét hung thú, vậy không bằng lão hủ cũng mang theo đệ tử trợ giúp gia chủ một tay?”
Vân gia chủ cười, chỉ nói: “Trưởng lão vẫn sớm ngày điều tra rõ sổ sách mới được, cũng để trả trong sạch cho chúng ta.”
Không định cho bọn họ vào núi.
Nhưng hiện tại bọn họ còn chưa có chứng cứ xác thực, vậy Trung Châu là chuyện riêng, bọn họ không tiện nhúng tay.
Trưởng lão cũng chỉ có thể ở điều tra gian lận, để cho bọn họ không thể không để nhiều đệ tử lại phối hợp điều tra.
Vì thế tới ngày hôm sau, đám Tống Nam Thời bọn họ hội họp với thế gia thì phát hiện, Tiên Minh này chỉ ra sức ngăn, quả thực là quá ra sức.
Bọn họ vậy mà để lại ít nhất hai phần ba đệ tử phối hợp điều tra, đội ngũ vào núi nháy mắt đã ít đi hơn nửa.
Tống Nam Thời không khỏi bật cười.
Sắc mặt Vân gia chủ lại cực kỳ khó coi, như là một đêm không ngủ.
Tống Nam Thời thấm thía nói: “Gia chủ lớn tuổi, vẫn phải chú ý dưỡng sinh.”
Lần này Vân gia chủ chỉ nhìn nàng một cái, rồi không cả thèm khách khí, nói thẳng: “Vào núi.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài thành.
Sau đó nhìn thấy, vị Thành chủ Quỷ Khanh nói mình sẽ cùng vào núi quả chờ nhiên ở ngoài cửa, bên người mang theo mấy hộ vệ có cũng được không có cũng thế, cực kỳ phù hợp hình tượng Thành chủ hờ của hắn ta.
Hắn ta mỉm cười nói: “Tại hạ đợi đã lâu.”
Lần này là đầu trâu mặt ngựa đều đến đủ.
Sau khi vị Thành chủ Quỷ Khanh kia gia nhập đội ngũ, còn trực tiếp đến bên cạnh Tống Nam Thời, ra vẻ ở cùng bên với bọn họ.
Sau đó bám riết không tha nói chuyện với Tống Nam Thời.
Còn đều hỏi vấn đề liên quan đến thân phận Quẻ sư của Tống Nam Thời dường như cực kỳ tò mò với tay nghề xem bói của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nói thẳng: “Thành chủ, như vậy đi. Nếu ngài tò mò, ta bói cho ngài một quẻ?”
Thành chủ mỉm cười: “Như thế rất tốt...”
Hắn ta còn chưa nói xong, Tống Nam Thời đã nhanh chóng báo giá: “Quẻ của ta, quẻ lớn 200 linh thạch một quẻ, quẻ nhỏ 100 linh thạch. Ngài xem ngài tính quẻ gì?”
Tỏ thái độ anh em thân thiết lấy giá rẻ.
Vì thế Quỷ Khanh câm lặng, đồng bạn xung quanh Tống Nam Thời đều kinh hãi.
Tống Nam Thời nói vậy có khác gì nói thẳng mình lừa người!
Bọn họ thậm chí ngại nói mình là đồng bạn của Tống Nam Thời.
Bởi vì theo tình huống này, bọn họ có lẽ nên được xưng là “Đồng lõa” của Tống Nam Thời.
Sau đó, chúng đồng lõa nghe thấy Quỷ Khanh coi tiền như rác im lặng một lát rồi keo kiệt bủn xỉn nói: “Ta chọn kiểu 100 linh thạch.”
Không còn hào khí của Thành chủ một thành coi tiền tài như cặn bã.
Tống Nam Thời: “Quẻ nhỏ 150 linh thạch hai quẻ, không bằng ngươi bói luôn hai quẻ đi!”
Tầm mắt chung quanh lập tức càng thêm kinh hãi.
“Đồng lõa” Vân Chỉ Phong yên lặng che mặt.