Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nam Chủ Mẹ Nó Là Hệ Thống - Chương 6 : truyenyy.mobi

Nam Chủ Mẹ Nó Là Hệ Thống

Chương 6




"Trêu cô chút thôi." Nữ sinh trang dung tinh xảo nghịch ngợm mà cười cười, dùng ngữ khí bình thường mà nhẹ nhàng nói một câu lại một câu, chữ chữ lại như kim đâm ở trong lòng Nguyên Cửu, "Bất quá a, trừ bỏ cái tên này, tôi ở Diệp gia, cái gì cũng đều có a, bao gồm cả vinh hoa thuộc về con gái lớn của Diệp gia nha, còn có.. Vị hôn phu."

"Chị gái." Nữ sinh vui vẻ mà kéo tay Nguyên Cửu, Nguyên Cửu nhìn lòng bàn tay nhiều thêm một bàn tay khác, ánh mắt hơi ngưng, nghe lời nói của nữ sinh vang vọng bên tai, "Tuy rằng ba năm trước đây chị bị bắt cóc, khiến người đồng tình, thương xót. Nhưng là.."

Nữ sinh dư quang liếc về phía Đoạn Cẩn Du đang đứng một bên, mắt đẹp hiện lên vài phần chán ghét: "Dã loại như vậy mà cô cũng mang về, sẽ hủy hoại danh dự Diệp gia. Trong thẻ này có 3000 vạn, cũng đủ để cô mang theo hắn sống cả đời. Diệp gia từ trước tới giờ, hiện tại và tương lai đều chỉ có một nữ nhi duy nhất là tôi mà thôi, chị gái, đã nhớ sao?"

(P/s: Thái độ thay đổi nên cách xưng hô cũng đổi chút)

Nguyên Cửu trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: "Ba mẹ cũng nghĩ như vậy sao?"

"Chị gái, tôi cho rằng sự xuất hiện của tôi chính là minh chứng tốt nhất." Nữ sinh đánh phấn tinh xảo nhẹ nhàng, dù chỉ là nụ cười tùy ý, cũng có thể câu hồn rất nhiều nam sinh, "Tôi tên Diệp Nguyên Lâm, là nữ nhi duy nhất của Diệp gia, như vậy, cô hiểu chưa?"

Nguyên Cửu thu lại muôn vàn cảm xúc trong mắt, ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười: "Một khi đã như vậy, tôi đây liền nhận lấy."

Nhiệm vụ mục tiêu của cô chỉ có nam chủ, đến nỗi thân nhân, gia đình, một khi đã xảy ra loại tình huống này, có là nguyên chủ hẳn cũng sẽ không nghĩ trở về đi.

Cô không để bụng.

"Cô hẳn là lái xe tới đây đi?" Nguyên Cửu hỏi, "Như vậy, cô đưa tôi tới khách sạn tốt nhất thị trấn này, giúp tôi trả trước phí thuê phòng trong một tháng phòng. Sau đó, đem xe của cô để lại cho tôi. Tự mình gọi xe quay trở về, này hẳn là có thể đi?"

"Không phải là tôi đã cho cô tiền rồi sao, vì cái gì còn muốn tôi đưa xe cho cô, còn phải thay cô trả phí phòng ở trong một tháng?" Diệp Nguyên Lâm cảm thấy lời này của Nguyên Cửu quả thực là vô lại không thể nói nổi.

"3000 vạn này là tiền mà tôi phải chi tiêu cả đời, tôi đương nhiên muốn tiết kiệm một chút." Nguyên Cửu đạm nhiên mỉm cười, một thân chật vật lại khó có thể dấu được hai tròng mắt trong trẻo: "Em gái, chẳng lẽ chút yêu cầu này mà em cũng không thể thỏa mãn tôi sao? Vậy cái thành ý làm tôi rời đi Diệp gia này của cô cũng quá không đủ chân thành rồi."

Diệp Nguyên Lâm một lần nữa đánh giá lại Nguyên Cửu, nghĩ thầm nữ nhân này mặc dù mặc một thân lam lũ như vậy, bề ngoài thoạt nhìn ngu ngốc dễ lừa, nhưng tâm cơ thật ra lại rất sâu.

Cân nhắc lợi hại xong, liền đáp ứng yêu cầu của Nguyên Cửu.

Sau khi Nguyên Cửu ôm Đoạn Cẩn Du lên xe, lại nói: "Thừa dịp có xe, chúng ta liền đi trung tâm thương mại dạo một vòng đi, để tôi mua mấy bộ quần áo sau đó lại đưa đến khách sạn cũng không muộn. Em gái, em để ý sao?"

Diệp Nguyên Lâm đen mặt cười nói: "Không ngại."

Nguyên Cửu nhìn ngoài cửa sổ, cong cong môi, chợt thở dài sâu kín: "Như thế nào đưa tiền mà cũng không chịu đưa tôi một bộ phòng ở đâu, chẳng lẽ muốn hai mẹ con chúng tôi ăn ngủ đầu đường sao? Rốt cuộc khách sạn có ở cũng không thể lâu dài, thuê lâu dài thật đúng là không sống nổi."

Diệp Nguyên Lâm bàn tay đặt trên tay lái nắm thật chặt, mắt đẹp giận dữ mở to.

Chính mình thật không nên tự mình tới, sớm biết rằng tùy tiện phái một người tới cũng có thể tống cổ được cô ta, vậy liền phái một người ra là được, thật đúng là mua dây buộc mình.

Nửa đường rời đi vốn là không lễ phép, còn rời đi lâu như vậy, ấn tượng của Thích bá mẫu đối với chính mình nhất định sẽ biến kém.

Đều do Diệp Nguyên Cửu nữ nhân này!

Diệp Nguyên Lâm nhịn xuống cơn tức giận, đem xe ngừng ở ven đường, từ trong ví rút ra một cái thẻ đưa cho Diệp Nguyên Cửu, "Ở đây có năm ngàn vạn, cô tự mình đi mua đồ đi, tôi còn có việc, đi trước. Xe, cũng đưa cho cô, hy vọng lần sau gặp mặt, không, về sau không bao giờ muốn gặp."

Diệp Nguyên Lâm xuống xe, Nguyên Cửu nhịn không được lại hô lên: "Nhớ đi làm thủ tục đem xe sang tên cho tôi. Việc nếu là làm không có được tốt, khó đảm bảo tôi có đổi ý hay không.."

Nguyên Cửu một bộ dáng ngươi xem mà làm, chọc Diệp Nguyên Lâm tức muốn đập xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.