Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 4 : truyenyy.mobi

Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 4




Phùng Tiếu ở tại Thương gia chính là thập phần được hoan nghênh.

Mẹ Thương cùng mẹ Tiếu là khuê mật, hai người cảm tình vô cùng tốt, Lưu Hồng Ngọc sau khi sinh hạ Thương Giác luôn mong muốn sinh được một tiểu nữ nhi, đáng tiếc vẫn luôn không thành công, vì thế vô cùng yêu thương Phùng Tiếu.

Thấy Phùng Tiếu chân bị thương, Lưu Hồng Ngọc đau lòng không thôi: "Tiểu Giác, nhanh, mau đỡ muội muội."

Thương Giác bất đắc dĩ, lại lần nữa đưa tay qua đỡ Phùng Tiếu, cô quay đầu lộ ra nụ cười đắc ý với anh. Thương Giác muốn thu tay, lại bị cô nắm chặt, anh cắn cắn răng, cuối cùng cũng không hất ra.

Vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa tối phong phú, Lưu Hồng Ngọc liền mang theo Phùng Tiếu đi tham quan phòng của cô, bố trí vô cùng dụng tâm: "Thời gian quá ngắn, dì chưa kịp bố trí tốt, con tạm chấp nhận một chút, chờ cuối tuần chúng ta cùng đi mua."

"Cảm ơn dì, dì đối với con thật tốt." Phùng Tiếu biết, hiện tại chỉ cần biểu hiện vui vẻ là được, Lưu Hồng Ngọc quả nhiên bị dỗ đến vui vẻ, "Một đoạn thời gian không gặp, Tiếu Tiếu miệng càng ngọt."

Phùng Tiếu thuận thế cầm lấy cặp sách, dáng vẻ học sinh ham học, ngoan ngoãn nhìn Lưu Hồng Ngọc.

Lưu Hồng Ngọc nháy mắt đã hiểu, vì thế liền đỡ cô đi vào thư phòng nhỏ của Thương Giác: "Tiểu Giác, mau tới giúp Tiếu Tiếu phụ đạo bài tập."

Muốn an tĩnh trong chốc lát Thương Giác: "......"

Phùng Tiếu ngoan ngoãn hỏi: "Con rất nhiều thứ không hiểu, có phải sẽ làm Thương Giác ca ca chậm trễ việc học hay không a?"

"Không cần sợ, con có cái gì không hiểu liền cứ việc hỏi, không chậm trễ nó được đâu." Lưu Hồng Ngọc nói.

"Vậy con an tâm rồi, kế tiếp phiền toái Thương Giác ca ca."

Nhìn cô bộ dáng ngoan ngoãn xinh đẹp, Lưu Hồng Ngọc chỉ cảm thấy tình thương của mẹ tràn lan, hận không thể ôm cô hôn mấy ngụm. Bà thật sự muốn có một nữ nhi xinh đẹp mềm mại lại thơm tho a, Tiểu Giác sau bảy tuổi liền không cho bà ôm không cho bà hôn, không có biện pháp thỏa mãn mong ước bà.

"Các con học tập thật tốt, chút nữa ta sẽ mang đồ ăn khuya cho các con." Lưu Hồng Ngọc ném cho Thương Giác một ánh mắt kêu anh biểu hiện thật tốt, liền vui vui vẻ vẻ rời đi.

Cửa vừa đóng lại, ngoan ngoãn trên mặt Phùng Tiếu liền biến mất toàn bộ, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: "Nghe được sao Thương Giác ca ca, anh cần phải dạy em thật tốt a, bằng không em sẽ nói cho dì."

Chính là bộ dạng tiểu nhân đang đắc trí.

Thương Giác nhàn nhạt nhìn cô một cái, trước kia cô ở trước mặt anh sẽ còn giả bộ ngoan ngoãn, hiện tại không muốn giả bộ nữa?

Nếu nghĩ muốn dùng danh nghĩa học tập để tiếp cận anh, vậy thì cô tính sai rồi.

Vì thế Thương Giác việc công xử theo phép công lấy sách giáo khoa ra: "Cô có chỗ nào không hiểu?"

Phùng Tiếu: "......" Giống như có chút nhiều a.

Nửa giờ sau, Thương Giác lấy ra sách giáo khoa sơ trung, vô tình ném cho cô.

Phùng Tiếu bừng tỉnh, biểu tình của Thương Giác hiện tại cùng Vu Tư giống nhau như đúc, giống như tùy lúc đều có khả năng móc kiếm ra chém cô

Cô rũ mắt xuống, thật đúng là có chút hoài niệm đâu.

Thương Giác gõ gõ mặt bàn: "Muốn học tập thì chuyên tâm chút, không học tập liền đi ra ngoài."

Cô chậc một tiếng, cầm lấy sách toán học sơ trung, bắt đầu lật xem.

Thương Giác làm đề toán Olympic, nghe thấy người bên cạnh đang không ngừng lật sách, không bao lâu liền lật xong một quyển rồi.

Anh biết mà, nói cái gì muốn nỗ lực học tập, đều là giả.

Đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy đối phương đẩy tới một trang giấy, Phùng Tiếu cầm bút không ngừng viết: "Mấy vấn đề này em không hiểu."

Thương Giác có điểm kinh ngạc, anh còn tưởng rằng cô chỉ là tùy tiện lật, chẳng lẽ cô thật sự đang đọc?

Anh lấy chiếc bút đang không ngừng chuyển động trong tay cô, bắt đầu viết lên giấy nháp.

Phùng Tiếu Tiếu thò lại gần nghiêm túc nghe, tay phải lại cầm lấy một cái bút, tiếp tục viết.

"Cô có thể bỏ bút trong tay xuống không?" Thương Giác cảm thấy không thể nhịn được nữa.

"Bút trong tay em chọc anh? Anh quản nó làm gì?"

Thương Giác muốn ném bút xuống: "Vậy cô liền tự mình học đi."

Phùng Tiếu thở dài: "Nghe anh nghe anh, một cái bút đã có thể phân tán lực chú ý của anh, Thương Giác ca ca, anh không được a!"

Thương Giác nắm chặt bút trong tay, đôi môi mím thành đường thẳng.

Phùng Tiếu rốt cuộc cũng buông bút, giống như học sinh tiểu học, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở trên mặt bàn, làm ra tư thế nghiêm túc nghe giảng: "Học bá, nhanh chóng giảng đề đi, em thật sốt ruột a."

Tầm mắt Thương Giác đảo qua môi cô, bắt đầu giảng đề.

Thương Giác giảng đề rất nhanh, biểu tình nghiêm túc, thanh âm không chút phập phồng, bút cũng không ngừng viết, không bao lâu liền viết kín vài tờ nháp, cuối cùng anh mới nhàn nhạt hỏi: "Nghe hiểu không?"

Phùng Tiếu gật gật đầu, hai mắt dại ra.

Thương Giác hoài nghi cô căn bản không nghe, vì thế xoát xoát xoát viết ra vài đề: "Trong nửa giờ phải giải xong."

Anh cho rằng cô là giải không ra, lại không ngờ được cô thế nhưng lại nhận lấy tờ giấy, hơn mười phút liền giải xong.

Hơn nữa đều là chính xác.

Thương Giác lúc này mới để ý tới cô, chẳng lẽ cô thật sự tới học tập?

Phùng Tiếu xem quyển sách tiếp theo, cũng đem các vấn đề không hiểu viết ra rồi hỏi Thương Giác.

Tận đến lúc Lưu Hồng Ngọc bưng sữa bò tới, Thương Giác mới phát hiện, đã mấy giờ trôi qua, mà mấy giờ này, Phùng Tiếu cư nhiên thật sự nghiêm túc học tập, cùng anh một câu vô nghĩa cũng không nói, cũng không có mấy động tác nhỏ ý đồ khiến cho anh chú ý, đề anh ra cô cũng đều có thể giải được.

Việc này thật sự phá vỡ hình tượng mười mấy năm của của Phùng Tiếu. Thương Giác trong nháy mắt đều hoài nghi mình nhìn sai người.

Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, trước đây cô ở trước mặt chính mình một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, cho dù nỗ lực giả trang ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng kỹ thuật diễn vẫn thực vụng về, cũng cũng chỉ có thể lừa ba mẹ anh, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

Hiện tại kỹ thuật diễn của cô hình như nâng cao không ít, hôm nay thế nhưng có thể giả bộ nghiêm túc cả ngày như vậy.

Nhưng giả chính là giả, cô khẳng định kiên trì không được bao lâu.

Trước khi ngủ anh còn lẩm bẩm: "Xem cô có thể kiên trì được mấy ngày."

Ở đối diện phòng anh, Phùng Tiếu nhìn một chút khí vận trong tay mình, tuy thật ít ỏi, nhưng cô vẫn rất cao hứng.

Kính Linh nói: 【 Cô cùng Thương Giác tiếp xúc càng nhiều, thời gian ở chung càng dài, chúng ta càng lấy được nhiều khí vận. 】

Phùng Tiếu rạo rực vui vẻ đem khí vận thu vào, quyết định ngày mai càng phải nỗ lực.

Ngủ một giấc, sưng đỏ trên chân Phùng Tiếu đã tiêu bớt một ít, Lưu Hồng Ngọc vẫn dặn dò con trai phải chiếu cố cô thật tốt. Thương Giác tuy rằng mặt không chút biểu tình, nhưng lại rũ đôi mắt, lặng lẽ biểu đạt kháng cự.

Anh càng không muốn, Phùng Tiếu liền càng muốn làm phiền anh, cười hì hì tóm cánh tay Thương Giác: "Thương Giác ca ca, anh thoạt nhìn gầy gầy, không nghĩ tới cánh tay còn có cơ bắp rất rắn chắc a."

Thương Giác nhanh chóng rút tay ra, cuối cùng không nhìn cô lấy một cái, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Phùng Tiếu ghé vào mặt sau của ghế dựa: "Thương Giác ca ca, lỗ tai anh thật đỏ, có phải thẹn thùng hay không?"

Thương Giác muốn mở cửa xe đi ra ngoài, Phùng Tiếu vội vàng giữ chặt anh: "Ai nha ca ca đừng như vậy, em không nói."

Tài xế nhìn Thương Giác làm lạnh mặt, lại nhìn Phùng Tiếu đang cười tủm tỉm, đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Thiếu gia cả ngày đều giống như một tiểu đại nhân, hiện tại rốt cuộc cũng khôi phục hai phần bộ dáng mà thiếu niên nên có.

Lúc tới trường học, Thương Giác tuy rằng vẫn lạnh mặt, nhưng cũng không thật sự mặc kệ cô, hai người chậm rãi đi vào trường, hướng phòng học đi đến.

Phùng Tiếu cảm giác được không ít người đang nhìn cô cùng Thương Giác, có đơn thuần tò mò, có địch ý, còn có hâm mộ ghen tị...... Tưởng Mỹ Tiệp vừa gặp hôm qua cũng đang nhìn bọn họ, địch ý đối với cô càng đậm.

Không thể không nói, lực ảnh hưởng của Thương Giác đại học bá ở trong trường học thật sự là chuẩn cmnr, vĩnh viễn ở vị trí đệ nhất. Ở trong mắt học sinh, anh đứng ở thần đàn, những người khác chỉ có thể nhìn lên.

Điểm này thực giống với Vu Tư, hắn đứng ở trên đỉnh Tu Tiên giới, cao cao tại thượng, chúng sinh muôn nghìn chỉ có thể ngước nhìn, không thể lại gần.

Phùng Tiếu hướng Tưởng Mỹ Tiệp làm một ánh mắt khiêu khích.

Tưởng Mỹ Tiệp nổi cơn giận dữ, nhưng lại chỉ có thể mạnh mẽ áp xuống, thương tâm nhào vào trong lòng khuê mật, làm nhóm khuê mật đau lòng một trận.

"Hừ......" Phùng Tiếu thu hồi ánh mắt, nhìn Thương Giác châm chọc mỉa mai, "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Thương Giác: "......"

Phùng Tiếu đi tới chỗ ngồi, Từ Thi Hàm liền hưng phấn xoay người lại: "Cậu cùng Thương học bá ngày hôm qua cùng nhau về nhà?"

"Sao cậu lại biết?"

"Hôm qua lúc hai người lên xe bị quay video lại." Từ Thi Hàm đem điện thoại đưa cho Phùng Tiếu xem.

"Nga, mẹ tớ cùng mẹ Thương Giác là khuê mật, nhà tớ ở thành thị cách vách, cho nên tớ tạm thời ở nhờ tại nhà anh ấy." Phùng Tiếu hạ giọng, ở bên tai Từ Thi Hàm nói nhỏ, "Cậu hiểu mà, hôn ước từ nhỏ."

Hai mắt Từ Thi Hàm lấp lánh sáng lên: hôn ước trong truyền thuyết a!

Trán Thương Giác nổi đầy gân xanh, Phùng Tiếu chính là đang nói hươu nói vượn!

Càng làm cho anh buồn bực chính là, hai người các cô kề tai nói nhỏ, anh cho dù nghe thấy được, cũng không thể đi phản bác cô, thật sự quá nghẹn khuất.

"Sớm a." Phương Mặc ủ rũ cụp đuôi đi tới, trên cằm xanh tím một khối, Từ Thi Hàm hoảng sợ, "Bạn học Phương Mặc, cằm cậu làm sao vậy?"

Phương Mặc miễn cưỡng cười cười: "Té ngã một cái, không cẩn thận đập vào."

Từ Thi Hàm lập tức bị lừa gạt: "Là vậy nga."

"Gạt người, cái này rõ ràng chính là bị đánh, ngày hôm qua đánh nhau đi!" Phùng Tiếu vô tình bóc trần chân tướng.

Từ Thi Hàm cả kinh: "Đánh nhau?"

Phương Mặc khiếp sợ: "Cậu làm sao biết được?"

Nếu điểm này còn không nhìn ra được, vậy thì cô làm ma tu mấy trăm năm cũng uổng công a.

"Đánh với ai? Có cần hỗ trợ hay không? Tớ có thể giúp cậu nga, không phải tớ nói dóc, tớ đánh nhau cực kỳ lợi hại." Phùng Tiếu hứng thú bừng bừng.

Phương Mặc không tự chủ được nhìn về phía Trương Nhã Tuấn, ngày hôm qua cậu vì Phùng Tiếu, đem Trương Nhã Tuấn đá ra, Trương Nhã Tuấn tan học sau liền tìm cậu tính sổ, bất quá việc này làm sao có thể nói ra đâu!

Phùng Tiếu nhìn theo tầm mắt cậu, lập tức hiểu rõ: "Là bị bạn học ngày hôm qua nhường chỗ cho tớ đánh?"

Phương Mặc: "!!!" Cầu cậu a cô nãi nãi, không cần thông minh như vậy được không?

Cậu lúc trước như thế nào không phát hiện, Phùng Tiếu thông minh như vậy a?

Thương Giác xoát đề khoa học tự nhiên, âm thanh ba người nói chuyện không ngừng truyền tới tai anh, cho dù đưa lưng về phía cô, anh lại giống như vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô, tất nhiên là vài phần kiêu ngạo, vài phần bình tĩnh.

Hiện tại cô đúng là rất thông minh, nhưng cô nói bản thân đánh nhau lợi hại, anh là không tin, khẳng định lại đang lừa người.

Cô nói dối mà mặt cũng không đỏ, ngay cả nói bậy bạ cái gì mà hôn với ước cô đều có thể mặt không đổi sắc mà nói dối, có thể thấy được da mặt thực dày.

"Di? Đại học bá, anh là nóng hay phát sốt a? Mặt đỏ như vậy?"

Thương Giác: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.