Cuối thu, trên đường tấp nập người qua kẻ lại, thành Minh Di náo nhiệt phồn hoa lại lần nửa mở cửa chào đón những vị khách lạ từ phương xa đến. Không ai biết cái tên Minh Di này đã được sử dụng từ bao giờ, nhưng khi nói đến vùng đất trung tâm của Mục Châu, người ta sẽ nghĩ ngay đến Minh Di.
Mục Châu là một lục địa rộng lớn, bao bọc xung quanh là vùng biển sâu mênh mông mà người ta thường gọi bằng cái tên thành kính là Biển Thần.
Biển Thần tồn tại đã hàng triệu năm, chưa từng có ai tìm ra được biên giới cuối cùng của nó, cũng như không ai biết phía bên kia Biển Thần là nơi nào. Có rất nhiều người từng hy vọng mình có thể khám phá được bí ẩn đã bị chôn vùi cả triệu năm này, nhưng hầu hết đều đã táng thân nơi biển sâu, hoặc làm mồi cho cá dữ.
Thành Minh Di nằm trong vùng đất trung tâm của Mục Châu, khí hậu ôn hòa, thiên nhiên tươi tốt, là nơi có vị trí địa lý cực kì lý tưởng để định cư sinh sống. Phía Bắc thành Minh Di là vực sâu vạn trượng, phía Nam là vùng núi cao lạnh lẽo bão tuyết quanh năm, phía Tây là vùng sa mạc khô cằn nhất Mục Châu, vùng đất còn lại ở phía Đông chính là cánh rừng bạt ngàn chứa đầy bảo vật. Người ta gọi bốn nơi ấy lần lượt là Vực Sương Mù, Núi Hải Vân, Thung lũng Gãy và Rừng Cát Tiên.
Tuy rằng đa số người sinh sống ở Mục Châu định cư tại thành Minh Di, vẫn có một số ít những dân tộc thiểu số lựa chọn ở lại những khu vực xung quanh. Những dân tộc này tin rằng càng ở gần với Biển Thần, năng lực họ đạt được sẽ càng lớn.
Không biết lời đồn đại này có thật hay không, nhưng đối với những người đã từng có cơ hội gặp mặt những tộc nhân của các dân tộc thiểu số này, họ đều chỉ trừng mắt nhìn không nói lời nào.
Mục Châu vốn dĩ là một vùng đất yên bình nếu không có cái gọi là kết giới Ma.
Không ai biết được kết giới này đã tồn tại từ bao giờ, nhưng Biển Thần và kết giới Ma giống như từ khi sinh ra đã tồn tại song song cùng nhau. Chỉ cần Biển Thần còn tồn tại thì kết giới Ma vẫn không thể bị phá hủy.
Cứ ba trăm năm một lần, kết giới Ma ngăn cách giữa thành Mục Châu và Ma giới lại mở ra, mỗi lần cửa vào đều xuất hiện ngẫu nhiên tại ranh giới giữa thành Minh Di và bốn khu vực còn lại. Năm nay lại đúng vào năm cánh cửa của kết giới mở ra tại nơi giao nhau giữa thành Minh Di và Vực Sương Mù. Vì tính chất thuộc tính Ám của Vực Sương Mù có đôi phần tương ứng hỗ trợ cho Ma tính nên những đợt tấn công tại ranh giới Vực Sương Mù đều vô cùng mạnh mẽ. Đây cũng là nguyên nhân Học Viện Minh Chí rầm rộ tuyển mộ nhân lực thủ vững kết giới Ma.
Trước cổng Học viện Minh Chí là một hàng dài những người đến đăng kí tham dự, tuy rằng người tham gia chiến đấu sẽ có tới 40 phần trăm chết không chỗ chôn, nhưng có tới tận 60 phần trăm sẽ sống sót trở về. Đối với đám chiến sĩ cuồng đánh nhau thì đây quả thật là cơ hột tốn đến không thể tốt hơn.
Đa số những người đăng ký tham gia đều là những nghề nghiệp có công kích cao, các thuộc tính thủy hỏa kim thổ liếc mắt một cái đều có thể lôi ra một đống người, ngược lại hệ phụ trợ lại ít hơn rất nhiều. Ví dụ như y sư hệ mộc đếm tới đếm lui cũng chỉ hơn mười người, trận pháp sư càng thảm thiết hơn chỉ có hai người, rèn khí sư càng không cần nói, từ ngày đầu tiên đến hiện tại đã qua hơn ba tuần vẫn chưa thấy một cái móng chân để lại.
Không có rèn khí sư nào lại điên khùng đến mức chạy ra chiến trường làm bia ngắm di động cho đám biến thái cuồng đánh nhau đó cả.
Thế nên nhân viên ghi danh A rất buồn bực, tại sao không có cô gái đáng yêu nào tới ghi danh chứ, nếu không thì chàng trai đáng yêu nào đó cũng được mà, suốt ngày phải đối diện với đám lưng hùm vai gấu một cước giẫm nát giang sơn thật khiến cho lòng người mệt mỏi.
“Người tiếp theo!”Nhân viên ghi danh A ngáp ngắn ngáp dài hô to.
Cô gái với mái tóc dài màu đỏ hung chậm chạp tiến lên, một đôi mắt đen thẫm to tròn nhìn chăm chú nhân viên ghi danh.
“Tên?”
“Mộc Dao.” Cô gái nhẹ nhàng trả lời.
“Tuổi?”
“22” Đúng hơn là 22 năm 3 tháng 14 ngày.
“Nghề nghiệp?” Nhân viên A vẫn cúi đầu ghi ghi chép ghép.
“Trận pháp sư hệ hỏa.”
“Trận pháp sư hệ… hả?” Nhân viên A ngẩng phắt dậy, tóc trên đầu vì hưng phấn mà dựng thẳng hết lên.