Anh chị em ei chương mới chương mới. Thấy lỗi nhắn tôi nhớ
Những mảnh lửa nhỏ rơi xuống theo lỗ hổng bên trêи, người chung quanh hỗn loạn chạy ra bốn phía, tiếng thét chói tai không dứt bên tai. Nhưng trong mắt Lục Hướng Nam bây giờ, lại chỉ có Vệ Thành Trạch đang ngã gục cách đó không xa, cùng với vết máu đang dần dần lan ra dưới người hắn.
Máu cả người cứ như đang đông cả lại, lạnh đến đáng sợ, yết hầu cứ như bị gì đó chặn lại, không thể phát ra được thanh âm nào cả. Lục Hướng Nam chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn chằm chằm người mãi một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích được chút nào.
"Hơn chuyện cứ ngơ ngác nhìn như thằng ngốc thế này" Tiếng Vệ Thành Trạch không hề to nhưng không biết tại sao ngay lúc ồn ào này, lại không rơi một chữ mà rơi vào tai Lục Hướng Nam. "Lúc thế này, vẫn là nên giúp mình gọi xe cứu thương thì hơn chứ nhỉ?" Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, sắc mặt vì đau và mất máu mà có vẻ phá lệ tái nhợt.
Sững sờ nhìn Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Lục Hướng Nam mới như bừng tỉnh khỏi ác mộng, bối rối đứng dậy chạy về phía Vệ Thành Trạch. Cũng may lúc này những người trong khu vực có nguy cơ cao cũng đã phân tán gần hết, cậu mới không ngơ ngơ va chạm với người khác vì hành động hoang mang rối loạn này.
Vì động tác của Vệ Thành Trạch lúc đó vừa đúng lúc nên đồ trang trí kia cũng chỉ đè lên được một chân hắn, tuy nhìn lượng máu từ chân hắn chảy ra thì cái chân kia cũng không lạc quan cho lắm, nhưng so với tình trạng mà Lục Hướng Nam nghĩ tới thì cũng đã tốt lắm rồi.
Vô thố đứng bên người Vệ Thành Trạch chốc lát, Lục Hướng Nam mới nhớ mình lúc này nên làm gì.
Trêи lầu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lỗ hổng còn có thể nhìn được ánh lửa hừng hực.
Nếu không sớm mang Vệ Thành Trạch ra khỏi nơi này thì thứ mà cậu lúc trước nghĩ tới nói không chừng sẽ biến thành sự thật.
Hung hăng cắn đầu lưỡi mình một cái, đau đớn cùng mùi máu mang về cho Lục Hướng Nam được chút thanh tỉnh.
Vì giày trượt patin dưới chân làm người ta khó có thể dùng sức, cậu liền dứt khoát cởi nó ném qua một bên, đi chân trần, dùng sức đẩy thứ đang đè trêи đùi Vệ Thành Trạch ra.
Thứ đồ trang trí kia thực ra cũng không có gì quá nặng, Lục Hướng Nam tuy không thể nhấc hẳn nó lên một mình, nhưng muốn đẩy nó qua môt bên thì vẫn là chuyện có thể. Mà cái chân bị đè dưới đó của Vệ Thành Trạch, tự nhiên cũng lộ ra ngay trước mặt cậu.
"Kéo mình đứng dậy nào." Không cho Lục Hướng Nam thời gian để sửng sờ, Vệ Thành Trạch mở miệng nói.
Thế lửa trêи tầng ngày càng mạnh, tuy đang ở ngay cạnh nhân vật chính của thế giới này nhưng Vệ Thành Trạch cũng chẳng thể chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hắn hôm nay không định chết ở chỗ này.
"Ừ!" Ngẩng đầu nhìn một cái, Lục Hướng Nam hiển nhiên cũng hiểu được chuyện này, cậu ngồi xổm xuống, cẩn thận tránh cái chân bị thương của Vệ Thành Trạch mà cõng hắn lên lưng, chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ là, hành động của cậu cũng không được thuận lợi đến vậy.
Vừa ra khỏi sân trượt băng, bên ngoài chật người muốn thoát ra ngoài, cầu thang bị chặn, căn bản không thể đi được ra ngoài.
Vệ Thành Trạch ghé vào lưng Lục Hướng Nam, ngẩng đầu về phía đám đông đang chèn chèn ép ép kia, đầu vì mất máu và đau đớn mà có chút mờ mịt.
"Gọi điện thoại cho Tu Dịch." Hắn khoang tay ôm lấy cổ Lục Hướng Nam, thanh âm có chút hữu khí vô lực nhưng ngữ khí lại có vẻ vô cùng kiên định, "Di động ở của mình trong túi tiền."
Lời Vệ Thành Trạch làm Lục Hướng Nam có chút không cam lòng mà hơi há miệng, nhưng cậu cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ ngoan ngoãn lấy điện thoại trong túi tiền Vệ Thành Trạch gọi cho Tống Tu Dịch.
Đối mặt với tình huống trước mắt, cậu thực sự không biết làm thế nào cả. Mà Vệ Thành Trạch tuyệt đối cũng không thể.
Nhìn đám người đang không ngừng xô đẩy, Lục Hướng Nam thậm chí còn không dám cõng Vệ Thành Trạch vào trong đó —— chỉ cần một va chạm thôi cũng có thể làʍ ȶìиɦ trạng của Vệ Thành Trạch càng thêm không xong.
Dựa đầu lên vai Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch chỉ cảm thấy buồn ngủ không thể chịu nổi. Ngay cả cơn đau trêи đùi cũng trở nên thực xa xôi.
Lấy khoảng cách hiện tại giữa hắn và Lục Hướng Nam, nếu muốn tạo ra một tai nạn có thể giết chết hắn mà không làm Lục Hướng Nam bị thương thì chẳng được bao nhiêu. Hẳn không cần tiếp tục lo đến chuyện này. Chuyện còn lại chỉ còn là vấn đề mất máu...... Mí mắt có chút buông xuống, Vệ Thành Trạch nặng nề ngủ.
Lúc hắn mở mắt ra thì địa điểm cũng đã thay đổi rồi.
Thứ lọt vào tầm mắt là một màu trắng thuần túy đến chói mắt làm Vệ Thành Trạch có chút hoảng hốt, thậm chí hắn còn nghĩ mình đã trở lại không gian xuyên qua kia rồi. Tận đến khi đau đớn từ đùi truyền xuống, mới làm hắn ý thức lại được, mình vẫn đang ở trong thế giới này.Không đợi Vệ Thành Trạch sắp xếp lại tình huống trước mặt, hắn lại vào một cái ôm gắt gao. Đôi tay ôm hắn kia chặt đến mức làm hắn có chút đau đớn.
"Diệp......?" Theo bản năng thốt ra cái tên này, Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt mới sửa lại lời, "Tu Dịch? Bây giờ là ban đêm à?"
Bị xưng hô Vệ Thành Trạch vừa dùng dọa sợ, 5438 nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần.Nó thực sự cũng chẳng liên hệ gì Tống Tu Dịch với Huyền Dạ cả, chỉ đơn thuần nghĩ Vệ Thành Trạch trong tình trạng không thanh tỉnh đã nhầm người trước mắt thành một người khác mà thôi. Nếu không, Vệ Thành Trạch cũng không cần sửa lại một câu phía sau như vậy.
Bất quá...... Quả nhiên, Vệ Thành Trạch thực sự cũng không phải không có cảm giác gì với Huyền Dạ, nhỉ?
Nhận ra chuyện này, 5438 cũng không biết mình rốt cục nên vui hay buồn.
"Ừ." Cúi đầu nói, hai tay Tống Tu Dịch ôm Vệ Thành Trạch lại chặt thêm vài phần, Vệ Thành Trạch thậm chí còn cảm thấy như mình sắp bị siết chết đến nơi. Nhưng nghĩ đến tâm tình hiện tại của người này, hắn lại nuốt xuống tiếng kêu đau đã lên đến tận cổ, nâng tay lên, đặt trêи vai Tống Tu Dịch: "Em không sao."
"Em đã nói em sẽ cẩn thận." Vươn đầu dựa lên hõm cổ Vệ Thành Trạch, thanh âm của Tống Tu Dịch có chút rầu rĩ, hơi thở ấm áp phun trêи da thịt có chút ngứa ngáy.
Có chút không được tự nhiên mà xoay cổ đi, mặt Vệ Thành Trạch nổi lên một tầng đỏ ửng: "Anh cẩn thận chút chứ, bên cạnh có người đang nhìn đấy."
Hắn một chút cũng không muốn biết, vị điều dưỡng vừa đi ngang qua cửa khi nhìn thoáng vào bên trong kia thì đã nghĩ cái gì.
"Cứ để họ nhìn." Có chút bất mãn cắn Vệ Thành Trạch một cái. Giây tiếp theo, Tống Tu Dịch liền cảm thấy lưng mình bị hung hăng gõ một cái.
"......" Yên lặng buông Vệ Thành Trạch ra, Tống Tu Dịch đứng dậy, mặt không đổi sắc xoa chỗ vừa bị đánh một cái. "Em đánh mạnh hơn tí nữa thì người nằm chỗ này sẽ không chỉ có một mình em."
"......Đáng đời." Miệng tuy nói như vậy nhưng mắt Vệ Thành Trạch lại không tự chủ được lướt về phía lưng Tống Tu Dịch, tự nghĩ xem lúc trước có phải mình hơi quá tay hay không.
Lục Hướng Nam mới xuống lầu mua hai hộp đồ ăn đang đứng ngoài cửa, bỗng cảm thấy không thể nào bước vào nổi.
Bàn tay cầm hộp cơm năm chặt lại, Lục Hướng Nam cười khổ một tiếng, xoay người đi.
Trong căn phòng kia, không có chỗ để cậu có thể chen chân nổi nữa.
Ánh mắt Vệ Thành Trạch dừng lại ở bóng dáng rời đi của Lục Hướng Nam chốc lát, làm như không phát hiện ra mà rời mắt đi. Nhìn về phía Tống Tu Dịch còn đang xoa lưng, trong mắt hiện ra chút lo lắng: "Đau đến vậy à?"
"Ừ, " Tống Tu Dịch trầm giọng đáp, sau đó còn yên lặng ném thêm một câu, "Hôn một cái sẽ không đau nữa."
Vệ Thành Trạch:...... Anh dùng khuôn mặt lạnh như tiền để nói một câu thế này, thật sự rất trái tai anh biết không hả?
Đối với người lúc nào cũng muốn tìm mọi cơ hội để chiếm tiện nghi của mình này, Vệ Thành Trạch thật sự không thể phun tào nổi nữa.
Quay đầu nhìn hành lang không một bóng người bên ngoài, Vệ Thành Trạch có chút do dự, cuối cùng vẫn thuận theo ý của Tống Tu Dịch, ngẩng đầu hôn y một cái. Tuy hắn chỉ muốn chạm một cái thôi, nhưng sao Tống Tu Dịch có thể bỏ qua cho hắn được cơ chứ.
Nhìn bộ dạng đỏ mặt thở dốc của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch dùng bụng ngón tay lau đi nước bọt còn vương trêи khóe miệng hăn, khủng hoảng lúc trước rốt cục cũng tán được một chút.
"Làm xong chuyện cần làm rồi chứ?" Thay Vệ Thành Trạch kê cao giường lên rồi sửa lại gối đầu cho hắn, Tống Tu Dịch mở miệng hỏi.
"Ừ " nghe được câu hỏi của Tống Tu Dịch, trêи mặt Vệ Thành Trạch nhất thời lộ ra một nụ cười tươi, "Hai ngày nữa hẳn cậu ta sẽ quay về học rồi."
—— chuyện hắn muốn làm, đương nhiên không thể chỉ có thế.
"Trả giá cho chuyện này cũng thực không thấp." Nhịn không được hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Tống Tu Dịch nhất thời liền có chút không tốt.
Dù là ai thấy bạn trai mình vì một thằng đàn ông khác mà rơi đến nước này thì cũng sẽ chẳng thể nào vui nổi. Hơn nữa người kia vẫn còn đang mơ ước vị bạn trai này của y.
Nếu có thể, Tống Tu Dịch càng muốn trực tiếp nhân đạo hủy diệt thằng ranh kia luôn thôi.
Như nhìn ra ý nghĩ của Tống Tu Dịch, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi hiện ra chút bất đắc dĩ.
Người trước mắt hắn tốt xấu gì vẫn là thấy giáo của Lục Hướng Nam đó, cả ngày đều nghĩ đến chuyện này thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ?
Đương nhiên, hắn sẽ không nói câu này ra mồm, nếu không trời mới biết Tống Tu Dịch sẽ lại ăn giấm bao lâu.
Nghĩ vậy, ý cười bên môi Vệ Thành Trạch không khỏi mà sâu hơn vài phần.
Hắn vươn một ngón tay, chọc chọc hai má Tống Tu Dịch, trong thanh âm mang theo chút ủy khuất: "Em đói."
"Muốn ăn gì?" Dùng tay ấp lấy tay tay Vệ Thành Trạch, thanh âm của Tống Tu Dịch trở nên thực nhu hòa. Sau khi nói xong, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa trước, có chút bất mãn nhíu mày: "Lúc nãy anh có bảo thằng nhóc kia đi mua cơm chiều, thế mà đã nửa ngày còn không thấy quay lại."
"Cậu ta chắc sẽ không quay lại đâu " Nói tới đây, vệ thành trạch dừng một chút, "Chắc là...... Là không biết nên đối mặt với chúng ta thế nào......"
"Không đến là tốt nhất, " cũng không biết có phải nhìn ra được tâm tình của Vệ Thành Trạch hay không, Tống Tu Dịch đứng dậy, "Muốn ăn gì, anh đi mua."
Vệ Thành Trạch ngẩn người, nhìn hành động của Tống Tu Dịch. Bỗng vươn tay nắm lấy cánh tay y, lúc phục hồi lại tinh thần thì chính hắn cũng thấy hành động của mình có chút là lạ.
"Mấy thứ kia...... Hay quên đi " có chút xấu hổ thu tay lại, Vệ Thành Trạch sờ mũi, "Em đột nhiên lại không đói bụng nữa."
Tống Tu Dịch nghe vậy liền dừng lại, cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch một lúc lâu mới mở miệng nói: "Anh đi gọi cơm ngoài ship về."
"......Ừ." Ý nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Vệ Thành Trạch không khỏi có chút quẫn bách, rồi lại có vài phần cao hứng không thể nói rõ.
Sau khi đặt cơm theo ý Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch cũng không tiếp tục ngồi lại trêи cái ghế bên giường mà trực tiếp ngồi xuống đầu giường, ôm nửa thân mình Vệ Thành Trạch vào ngực.
Nhìn thoáng qua cái chân bó thạch cao đang bị treo lên của Vệ Thành Trạch, y đột nhiên cúi đầu, cắn lên tai hắn, thấp giọng nói: "Em biết không, em thế này thực làm người ta phải mơ màng?"
Nghe được lời Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của y, nhất thời liền đỏ bừng mặt. Dùng khuỷu tay thúc vào bụng y một cái —— người làm thầy phải đi làm gương cho người khác chứ, có dám không dùng vẻ mặt đứng đắn này để nói mấy lời không biết xấu hổ thế này ra không hở?!
Tống Tu Dịch bị hung hăng thúc một khuỷu tay cũng không giận, ngược lại còn như không nhịn được mà khùng khục cười trong họng, lồng ngực rung lên qua nơi tiếp xúc nhau mà truyền lại làm khóe miệng Vệ Thành Trạch không khỏi cong lên vài phần.
Thân thể hắn hơi ngửa ra sau, thả lỏng người dựa lên ngực Tống Tu Dịch, nghe tiếng tim đập hữu lực của y. Không biết tại sao lại cảm thấy thực an bình.
Hai người không nói chuyện, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim đập của nhau, có vẻ phá lệ yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Vệ Thành Trạch mới lên tiếng, đánh vỡ phần yên lặng làm người ta an ổn này: "Em sẽ chết."
Ngữ khí thực bình tĩnh, giống như chỉ đang tự thuật một chuyện vô cùng bình thường.
Vệ Thành Trạch cong môi, thần sắc bình thản làm người ta không thể nhìn được ý nghĩ trong lòng hắn.
Việc đến sân trượt băng đó đương nhiên không thể không có lý do gì.
Nếu dựa theo quỹ tích vận mệnh lúc trước thì sau khi Lục Hướng Nam và Văn Thủy Nhu mơ hồ nhận ra tâm ý của mình với đối phương. Nhưng cố tình hai người vì chút việc nhỏ mà lại có chút hiểu lầm, vì thế Lục Hướng Nam tâm tình không tốt chút nào liền đi đến sân trượt lâu ngày không tới kia.
Cũng không biết nên nói khéo hay không khéo, cố tình ngay ngày này, Mỹ Thực Thành phía trêи sân trượt băng đột nhiên có cháy nổ ngoài ý muốn, suýt nữa lan đến sân trượt băng tầng dưới.
Nhưng "Suýt nữa" nói đến cùng cũng chỉ là không có, càng không thể xảy ra cháy nổ mạnh như lúc đó được.
Phát triển có chút lệch lạch khỏi nội dung vở kịch, nhìn như hợp lý lại không hiểu sao làm người ta thấy là lạ.
—— thế giới này, không chào đón hắn.
Không chỉ thế giới này, tất cả những thế giới hắn từng đi qua trước đó cũng vậy.
Bệnh tình ngày càng trở nặng, tìm kiếm những hòa thượng nhập ma trong thâm sơn—— có lẽ dù hắn và Huyện Dạ có chọn con đường khác đi nữa thì cuối cùng chờ bọn họ rốt cục cũng sẽ là kết cục chẳng kém bao nhiêu?
Giống như một trò chơi có giới hạn thời gian vậy, tới một thời điểm thì nhất định phải chấm dứt ván này, bắt đầu ván mới, không hề có lựa chọn khác.
Thứ gọi là quy tắc kia, chính là thứ làm người ta phiền chán như vậy.
"Ừ." Thanh âm của Tống Tu Dịch kéo suy nghĩ của Vệ Thành Trạch lại, y gác cằm lên đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, nhẹ nhàng cọ, "Anh ở với em."
Không có những lời hùng hồn như anh sẽ cứu em hay lung tung gì đó, cũng không có những tuyên ngôn đẹp đẽ như cùng sống cùng chết, nhưng chỉ một câu nói bình thản như vậy mới có thể làm cho nội tâm lạnh lùng mà cứng rắn như băng dao động.
Rắn tuy là động vật máu lạnh, nhưng lại luôn lưu luyến nhiệt độ cơ thể ấm nóng.
Vệ Thành Trạch bỗng nở nụ cười, tâm tình không hiểu sao tốt đến quá phận. Hắn bỗng nhớ tới câu hỏi 5438 từng hỏi.
"Nếu không xảy ra chuyện như vậy. " Thanh âm của 5438 rất nghiêm túc, giống như đang hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng. "Ngươi sẽ ở lại nơi đó, cùng Huyền Dạ đến già sao?"Nhưng câu trả lời Vệ Thành Trạch không am hiểu nhất, chính là những câu hỏi mang thêm từ "Nếu" này.
Nói đến cùng, đây bất quá cũng chỉ là phủ một tầng tưởng tượng tốt đẹp lên quá khứ không thể sửa đổi nổi mà thôi.
Nhưng bây giờ, hắn cũng không ngại có một người như vậy, đồng hành cùng mình trêи con đường không có điểm dừng này.
Gục đầu xuống, thưởng thức bàn tay rộng lớn của Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch bỗng vươn tay, đan mười đầu ngón tay hai người vào nhau.
Chú ý tới động tác của Vệ Thành Trạch, thần sắc trong mắt Tống Tu Dịch không khỏi mà trở nên nhu hòa. Y hơi đẩy tay, len chặt tay mình vào tay Vệ Thành Trạch rồi nắm chặt tay lại, nắm chặt bàn tay nhỏ hơn mình cả một vòng của Vệ Thành Trạch vào.Nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan nhau của hai người một lúc lâu, Vệ Thành Trạch bỗng thu tay lại, thanh âm nhẹ đến gần như mơ hồ: "Em hình như......" Hắn cong môi, lộ ra một nụ cười mỏng "...... Có chút thích anh."
Cảm giác chưa bao giờ nếm thử này làm người ra có chút mới lạ không thể nói rõ.
Nghe được lời của Vệ Thành Trạch, thân mình Tống Tu Dịch khẽ run lên, trong mắt cũng hiện chút thần sắc vừa mừng vừa sợ. Một lúc lâu sau, y mới khẽ cười một tiếng, thấp giọng đáp: "Vinh hạnh của anh."
Ngoài cửa sổ truyền tiếng côn trùng kêu văng vẳng, càng làm không khí trong phòng thêm yên
tĩnh. Chỉ có 5438 hoàn toàn chẳng hiểu gì, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người đang đối thoại lại như mang theo một ám hiệu gì đó không rõ.
...... Hai người không phải cùng một chỗ rồi à? Dù Vệ Thành Trạch không thực sự thích Tống Tu Dịch đi nữa thì Tống Tu Dịch đáng lẽ cũng có biết đâu cơ chớ! Cảm giác "Dù em chỉ có chút thích anh thì anh cũng hạnh phúc lắm rồi" là sao thế này chớ?!
5438 cảm thấy, người nó không thể hiểu nổi càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ nó thật sự ngày một ngu hơn thật à?
Yên lặng ném ý tưởng này ra khỏi đầu, 5438 tỏ vẻ, chắc chắn là do đây là người Vệ Thành Trạch coi trọng nên y cũng chẳng phải người bình thường!
# Mấy tên nhưn loại các người thực sự quá thủ đoạn rồi #
Nhìn chằm chằm hai người đang anh anh em em một lúc lâu, 5438 thấy nhức cả răng, cuối cùng liền tự mình cuộn người, nhẹ nhàng lăn đi
Như không xương dựa lên người Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch lười biếng ngáp một cái, có chút buồn ngủ: "Đồ ship sao còn chưa thấy đến nhỉ?"
"Để anh xem......" Tống Tu Dịch nghe vậy liền lấy điện thoại ra nhìn, sau đó mặt không thay đổi để nó lại chỗ cũ, "Anh quên gửi đơn hàng rồi."
Vệ Thành Trạch:......
Có chút sửng sốt, Vệ Thành Trạch hình như giờ mới hiểu được ý Tống Tu Dịch, nhịn không được rầu rĩ cười một tiếng. Hắn thật sự không ngờ, người này có lúc cũng sẽ phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy.
Đưa tay kéo Tống Tu Dịch đang chuận bị đứng dậy, trêи mặt Vệ Thành Trạch mang ý cười không thể che dấu nổi: "Đừng đi, em không muốn ăn."
"...... Ừ." Nhìn Vệ Thành Trạch vài giây, Tống Tu Dịch không phản bác gì chỉ gật đầu một cái. Hắn cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch đang díp cả mắt vào, trong mắt hiện lên chút ý cười: "Mệt lắm à?"
"Ừ " Vệ Thành Trạch nói rồi lại ngáp một cái, "Mệt lắm ấy."
"Vậy ngủ đi." Tống Tu Dịch nói xong liền đứng lên đặt Vệ Thành Trạch lên giường, chỉnh gối đầu xuống. Lúc này mới tắt đèn, ngồi xuống bên giường.
Thấy Tống Tu Dịch không có ý định lên giường ngủ cùng mình, Vệ Thành Trạch không khỏi có chút nghi hoặc. Tống Tu Dịch như nhìn ra ý nghĩ của hắn, đưa tay giúp hắn kéo chăn lên, mở miệng giải thích: "Giường nhỏ quá, anh lo đè phải em."
Tuy vết thương nặng nhất của Vệ Thành Trạch cũng chỉ là cái chân dính thạch cao, nhưng chỗ trầy da trêи người thì lại không ít. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng nếu cọ phải thì chắc chắn cũng sẽ đau.
Cong thắt lưng hôn xuống trán Vệ Thành Trạch, thần sắc Tống Tu Dịch vô cùng nhu hòa: "Ngủ ngon."
"Ừ." Vệ Thành Trạch nhịn không được nở nụ cười, "Ngủ ngon."
Tống Tu Dịch ngồi ở bên giường nhìn Vệ Thành Trạch, tận đến lúc thấy hắn ngủ rồi mới cúi người dựa cạnh giường, nặng nề chợp mắt.
Ngồi đây với hắn cả ngày, y dù sao cũng sẽ thấy mệt.
Trong phòng lại trở nên im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu bên ngoài.
5438 nhìn thụy nhan của Vệ Thành Trạch một lúc lâu mới đưa mắt qua nhìn Tống Tu Dịch.
Tống Tu Dịch nhắm hai mắt lại làm cảm giác sắc nhọn vốn có của y nhạt đi rất nhiều. Nhưng cặp lông mày cả khi ngủ vẫn nhíu chặt lại, thoạt nhìn vẫn thực lãnh đạm và nghiêm khắc.
Đây là lần đầu tiên nó cẩn thận đánh giá con người này.
Thật sự không phải nó có ác cảm gì với Tống Tu Dịch, chẳng qua bình thường phần lớn lực chú ý của 5438 đều ở trêи người Vệ Thành Trạch. Dù sao thì dù theo góc độ nào đi nữa thì người nó cần để ý vốn cũng chỉ có Vệ Thành Trạch mà thôi. Về phần Tống Tu Dịch, chẳng qua chỉ là một thằng cha ở một thế giới nào đó bị Vệ Thành Trạch mê hoặc đến thần hồn điên đảo thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Chỉ là ngay lúc vừa rồi, 5438 đột nhiên có chút hoài nghi với phán đoán của chính mình.
Có lẽ vì thái độ có chút vi diệu của Vệ Thành Trạch hay lại có thể là những lời đối thoại như có ám hiệu gì đó của hai người. 5438 đột nhiên cảm thấy, người trước mắt này với Vệ Thành Trạch hình như có một ý nghĩa gì đó hơn là thế.
5438 cũng có cảm nhận như vậy khi nhìn Vệ Thành Trạch ở chung với Huyền Dạ trong thế giới trước. Chẳng qua, cảm giác bây giờ không rõ ràng được như khi đó.Nhưng dù thế nó cũng không thể chắc chắn được cảm giác này có phải do mình nhầm lẫn không. Dù sao, thì đó chính là Vệ Thành Trạch đấy...... Chỉ cần nhớ chuyện Vệ Thành Trạch ở thế giới nào đó, sau khi hứa hẹn làm bạn cả đời với người ta xong thì lại mặt không đổi sắc tự mình đi tìm chết. 5438 vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác run người khi đó.
Nó càng ngày càng không đủ tự tin để phỏng đoán ý nghĩ của Vệ Thành Trạch.
Mà không nói đến ý nghĩ của Vệ Thành Trạch. Vị Tống Tu Dịch này thật sự chuẩn bị cẩn thận cho việc dắt tay Vệ Thành Trạch sống cả quãng đời còn lại.
Nhớ ngữ khí thoải mái và tùy ý của Vệ Thành Trạch khi nhắc tới tương lai của hai người. 5438 đôt nhiên thấy tim hơi nhưng nhức.
—— thứ tương lai biết chắc chắn sẽ không thể thực hiện nổi này, nói ra trừ làm người khác đau khổ và bi thương hơn thì còn có thể có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ký chủ của nó, lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy.
Bất luận ai, kể cả chính hắn hay người yêu hắn.
Suy nghĩ của tác giả: Vệ Thành Trạch: Em hỏi tí, sao không đóng cửa lại?
Tống Tu Dịch: anh lo sau khi đóng cửa thì anh sẽ không nhịn được nghĩ những chuyện không tốt lắm
Vệ Thành Trạch:......
Vẫn nghĩ những tình cảm sâu sắc nhất cũng chỉ có thể sinh ra trong cuộc sống bình thản nhất mà thôi.
Thuận tiện, hướng đàn lý ném cái phúc lợi, bởi vì cùng chính văn không quan hệ, cho nên không để vi bác, muốn nhìn đích nhân trực tiếp thêm đàn, đàn hào ở văn án
Cám ơn lang quỷ quỷ đích lôi, lạc hà vũ mặc đích lôi cùng lựu đạn, nhưng mà ta còn ở viên đích hoả tiễn, sao sao đát ~